Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 134: 134: Cũi Băng





Sau khi thủ lĩnh Lửa Xanh nói ra câu đó, Trần Sơ biết rằng anh sẽ không thể tìm được bão tuyết, nhưng anh vẫn không từ bỏ, lục tìm thêm lần nữa rồi mới quay về trụ sở chính.
Trong văn phòng của Quan Trạch Dương, bầu không khí vô cùng căng thẳng, mới đây thôi, cơ sở vật chất ở tỉnh Hải bắt đầu xảy ra vấn đề, có nơi bị nứt dây cáp điện, xuất hiện tình trạng mất điện diện rộng, mặc dù nhân viên điện lực đã gấp rút sửa chữa nhưng tốc độ sửa không thể nhanh bằng tốc độ hư hại được.

Đây mới chỉ là mở đầu, thậm chí mặt biển tỉnh Hải đã đóng băng lại rồi.

Nếu đến biển còn đóng băng thì đường ống nước trong thành phố sẽ ra sao đây? Một khi nó bị đông cứng lại, không thể chảy nước, vậy nước uống cũng sẽ trở thành vấn đề nghiêm trọng.

Hiện giờ người dân trong thành phố vẫn chưa ý thức được điều này, khi mà đường ống nước trong nhà bị đóng băng, mọi người sẽ đổ xô ra siêu thị tranh giành nước với nhau, đến lúc đó mọi thứ sẽ trở nên hỗn độn.
“Phải sớm tìm được bão tuyết.” Quan Trạch Dương không thể khoan nhượng cho những điều khủng khiếp sắp lộ diện, anh nhìn thẳng vào Lâm Xuân: “Lâm Xuân, cô đi tìm đi.”
Trần Sơ sững lại khi nghe vậy, sau khi về anh báo cáo mình đã gặp mặt thủ lĩnh của Lửa Xanh, đồng thời không tìm được bão tuyết nhưng anh không hề nói đến việc Lâm Xuân có thể tìm ra vật phẩm.
Tại sao anh ta lại biết, chẳng lẽ Lâm Xuân tự nói.
Lâm Xuân đang định đồng ý, Trần Sơ đã từ chối ngay: “Không được.”
“Tại sao không?” Quan Trạch Dương nghiêm túc nhìn anh.
“Tôi nghĩ thủ lĩnh Lửa Xanh cố tình đặt bão tuyết ở tỉnh Hải vì Lâm Xuân.” Trần Sơ đáp rất nhanh: “Lâm Xuân là chìa khóa mở cổng Thiên Cực Cảnh, Lửa Xanh luôn muốn bắt em ấy.

Hồi ở Xích Thủy, chúng tôi đã bị bọn chúng đuổi theo một lần.”
“Tôi cũng đã cân nhắc đến việc này, nhưng chúng ta còn cách nào khác để tìm được bão tuyết ngoài việc cho Lâm Xuân đi không?” Quan Trạch Dương hỏi.
Tất nhiên Trần Sơ không có cách, nếu có thì anh đã tự tìm bão tuyết rồi: “Có lẽ mục đích của thủ lĩnh Lửa Xanh là kích hoạt hoàn toàn vật phẩm tai họa, đây chỉ là một trong sáu món đồ đấy, một khi Lâm Xuân bị hắn bắt đi thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba.”
Quan Trạch Dương hiểu rõ những điều Trần Sơ nói, thực ra khi nghe Lâm Xuân chia sẻ mục tiêu của Lửa Xanh trong vụ này là cô, anh cũng đã mường tượng đến rồi.
Quan Trạch Dương: “Nhưng nếu mình không đi, tỉnh Hải sẽ hoàn toàn hỗn loạn.

Hơn nữa, nếu mục đích của Lửa Xanh là tìm Lâm Xuân, vậy mình không để Lâm Xuân đi lần này thì Lửa Xanh vẫn sẽ không dừng lại.

Cậu cũng bảo, đây chỉ là một trong số các vật phẩm thảm họa, chẳng lẽ cứ để mặc chúng tiếp tục kích hoạt ở nước mình?”
Nếu Lửa Xanh đặt toàn bộ vật phẩm ở Trung Quốc, đến lúc đó không biết Trái Đất có nổ tung không chứ Trung Quốc là có rồi đấy.

Vậy nên không thể để vật phẩm xuất hiện nữa.
Trần Sơ hiểu ý của đội trưởng Quan, chỉ cần Lâm Xuân không ở trong nước, vậy thì vật phẩm tiếp theo sẽ không nhằm vào nước mình nữa.

Anh biết địa cầu sẽ càng nguy hiểm hơn nếu Lâm Xuân biến mất, nhưng vào giờ khắc này, anh chỉ muốn giữ lấy vùng đất của mình.


Còn chuyện sau này, bọn họ vẫn còn thời gian để giải quyết.
Anh khó chịu khôn cùng, bởi vì anh nhận ra vụ này không thể giải khóa được, Lâm Xuân bắt buộc phải nhảy vào cái bẫy này.
“Tôi sẽ đi.” Lâm Xuân lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng trong văn phóng.

Thật ra sáng nay cô đã biết mình không thể thoát khỏi khi đoán ra thủ lĩnh Lửa Xanh đến đây vì hệ thống rồi.
Thấy mọi người trong phòng nhìn mình, cô cố gắng lạc quan nhất có thể: “Tôi là yếu tố then chốt để mở Thiên Cực Cảnh, thủ lĩnh Lửa Xanh sẽ không giết tôi.”
“Đúng, ít nhất cô vẫn sẽ an toàn.” Quan Trạch Dương cũng nói: “Bên cạnh đó, tôi sẽ cử Côn Luân đi bảo vệ cô, Lửa Xanh chưa chắc đã bắt cô được.”
“Mọi người quên mất tiên đoán của tôi rồi đúng không?” Tiêu Văn vẫn luôn im lặng từ khi Trần Sơ quay về bỗng mở lời.
Quan Trạch Dương: “…” Tôi đang cổ vũ cấp dưới đấy, bói cái gì mà bói.
Ông Hoa thấy bầu không khí không ổn lắm, vội vàng hắng giọng, nói ra băn khoăn của mình: “Thật ra còn một việc nữa cần giải quyết, nếu không xoay sở nổi thì có cũng chẳng có ý nghĩa gì khi tìm được bão tuyết đâu.”
Ai cũng sửng sốt sau khi nghe xong, quay phắt về phía ông Hoa.
“Vật phẩm đã bị kích hoạt phải xử lí như thế nào? Liệu chúng ta có thể mang nó vào không gian con một cách suôn sẻ như bản đồ địa mạch không?” Ông Hoa tỏ ra nghi hoặc.
Đúng vậy, trước đó lấy được bản đồ địa mạch là vì nó chưa bị khởi động, nhưng bây giờ bão tuyết đã bị hoạt hóa rồi.
Nếu tìm được bão tuyết mà không thể phong ấn được, vậy việc tìm nó còn nghĩa lí gì nữa?
“Ừm…” Khi cả phòng đang đau đầu vì không thể phong ấn được vật phẩm, Lâm Xuân đã rụt rè giơ tay lên.

Cô vừa mới tốt nghiệp đại học nên hẵng còn giữ thói quen giơ tay khi muốn phát biểu.
Đến khi mọi người quay sang nhìn mình, cô mới nói nhỏ: “Tôi nghĩ có thể phong ấn được.”
“Cháu có cách à?” Ông Hoa vội hỏi.
“Không ạ, vốn dĩ nó có thể phong ấn được, giống như hạn hán vậy.” Lâm Xuân nhắc nhở.
Giống hạn hán?
Trần Sơ mới nộp hạn hán trong phòng họp vào chiều qua, đội trưởng Quan vẫn nhớ như in lời anh nói lúc ấy.

Khi ngẫm lại, anh ta bỗng hiểu ý của Lâm Xuân.
Quan Trạch Dương: “Ý cô là bão tuyết cũng như hạn hán, bên trong vật phẩm đều có phong ấn do hai mươi tám tinh tú của Vòm Trời lưu lại.”
Ông Hoa cũng hiểu ra, nói tiếp: “Phải, bão tuyết của Lửa Xanh được lấy từ không gian con, chắc chắn linh thể hồi trước phong ấn nó cũng giống chủ nhân của Xích Thủy, bố trí con dấu bảo vệ để tạo điều kiện cho Trái Đất lấy nó về.”
Trần Sơ nhìn Lâm Xuân, nét mặt có hơi phức tạp.

Điều mà mọi người lơ là mà cô lại chủ động nói ra, chứng tỏ cô sẵn lòng đi thật.

Anh không mong cô sẽ mạo hiểm nhưng anh tôn trọng sự lựa chọn của cô.

Cuối cùng, đội trưởng Quan quyết định để Lâm Xuân đến tỉnh Hải tìm bão tuyết, anh ta phái tám thành viên của Côn Luân đi theo bảo vệ, người dẫn đội là tiểu đội trưởng Quỷ Hóa đang đứng canh giữ bên ngoài văn phòng của anh ta.
“Quỷ Hỏa, bảo vệ Lâm Xuân kĩ càng, dù mọi người có chết trong trận chiến thì cũng phải che chắn cho cô ấy.” Trước khi đi, Quan Trạch Dương đã nói với tiểu đội trưởng Côn Luân như vậy.
Quỷ Hỏa không hề tỏ vẻ nghi ngờ về việc mình phải bảo vệ cho một kẻ vô danh mà chỉ kiên quyết chào đội trưởng Quan theo kiểu quân đội: “Hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Lâm Xuân nghe cuộc đối thoại của hai người, áp lực chất chồng như núi, cô rất muốn nói rằng không cần phải như thế đâu nhưng cô sợ bầu không khí lúc này nên đành im thin thít.
Bấy giờ, hành lang không gian đã mở, để đảm bảo sức chiến đấu của Trần Sơ không bị ảnh hưởng, chính phủ đã mời một người dị năng không gian cấp S khác để thiết lập lối đi.
“Đi thôi em.” Trần Sơ vẫn đứng cạnh bên Lâm Xuân, anh giơ tay kéo tay cô lại.
Cô đáp “Vâng” với anh, cùng Trần Sơ bước vào hành lang không gian.
Bởi vì người hộ tống khá nhiều, khoảng cách cũng xa nên lối đi hơi dài, phải gần một trăm mét.

Một hành lang không gian chừng trăm mét đã được gọi là dài nhưng đi cũng chẳng mất mấy phút.

Trước khi bước ra ngoài, Trần Sơ bỗng nắm ghì lấy tay Lâm Xuân.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nghe thấy anh nói như một lời hứa: “Anh sẽ bảo vệ em chu toàn, đừng sợ nhé.”
Cảm giác an toàn hết đỗi lan tỏa qua hai bàn tay đang siết chặt vào nhau, khiến cho nhịp tim của Lâm Xuân dần mất kiểm soát.
Chớp mắt, Lâm Xuân đã không còn thấy rõ khung cảnh xung quanh, cô chỉ thấy buốt giá, ở đây còn lạnh hơn cả Đế Đô vào tháng mười hai.

Phải hiểu rằng, sau mùa đông, Đế Đô sẽ có mấy trận tuyết rơi liên tiếp, đây chính là thời điểm lạnh nhất ở Đế Đô, nhưng để so với tỉnh Hải thì nhiệt độ chênh lệch cực kì rõ ràng.
“Lạnh hơn trước rồi.” Trần Sơ cũng cảm nhận được sự thay đổi của tiết trời.

Anh vừa mới đến đây một tiếng trước, chỉ một giờ đồng hồ mà tỉnh Hải đã giá băng hơn.
“Ít nhất phải dưới mười lăm độ.” Phi Sương cất tiếng: “Với lại nhiệt độ còn đang giảm xuống.”
Cô lại người dị năng hệ băng sương, lúc ở Xích Thủy không bị thương nặng nên cô cũng đi làm nhiệm vụ tỉnh Hải lần này.
“Bão tuyết sẽ khắc nghiệt đến mức nào?” Có thành viên Côn Luân không kìm được mà hỏi.
“Đóng băng.” Lâm Xuân trả lời.
“Gì cơ?” Đội Côn Luân thấy Lâm Xuân biết đáp án nên ai cũng nhìn cô với vẻ tò mò.
Cô cũng không giấu diếm, nói hết cho mọi người nghe những thông tin liên quan đến bão tuyết mà mình moi được từ hệ thống.

Hệ thống đã nói với cô thế này: “Bão tuyết khác với bản đồ địa mạch, sau trận động đất do bản đồ gây nên, nó sẽ bước vào thời kì ngủ đông.


Trong thời gian đó, nó sẽ hấp thụ năng lượng mà nó lấy được từ việc tạo ra thảm họa và sau đó mở rộng lãnh thổ của mình.

Mặc dù thương vong do bão tuyết gây ra không nhiều bằng bản đồ nhưng lại to lớn hơn rất nhiều.

Bão tuyết sẽ không chủ động ngủ đông mà nó sẽ vừa hấp thu năng lượng vừa mở rộng phạm vi bao trùm của mình.

Mỗi khu vực mà bão tuyết tràn đến, tuyết sẽ không bao giờ ngừng lại cho đến khi vạn vật đóng băng.”
“Lố quá, chả lẽ nó có thể đóng băng cả Trái Đất à?” Có người không tin: “Tôi chưa bao giờ thấy không gian con nào chỉ toàn băng là băng đâu.”
Đó là vì không gian con mà chúng ta thấy chỉ là một hát cát ở Vòm Trời.
Lâm Xuân phỉ nhổ nhưng không nói ra suy nghĩ của mình.
“Dù nó nguy hại đến mức nào đi nữa, mục đích chính trong chuyến đi lần này của chúng ta là phong ấn nó.” Quỷ Hỏa lên tiếng cắt đứt cuộc trao đổi của mọi người, sau nhìn nhìn về phía Lâm Xuân: “Cô có cảm ứng được bão tuyết không?”
Trong lòng Lâm Xuân đang kêu gào hệ thống: “Hệ thống.”
Vừa mới hét xong, cô đã thấy mắt mình cay xè đi khiến cô phải nhắm tịt mắt lại.

Đến khi mở ra đã thấy một cột sáng giữa đất trời.
“Ở kia.” Cô giơ tay lên chỉ về phía cột sáng.
Mọi người ngước mắt nhìn nhưng không thấy gì cả.

Trần Sơ lại phân biệt được phương hướng: “Đó là vịnh.”
Chẳng lẽ bão tuyết ở trong biển?
Có hướng đi rõ ràng, mọi người cùng nhau tiến ra vịnh.

Trần Sơ dẫn Lâm Xuân bay thẳng đến, các thành viên Côn Luân đều có vật phẩm phi hành, cả đoàn người cứ thế bay trên bầu trời.

Khoảng mười phút sau, mọi người đã đến vịnh, trên đường chẳng gặp phải trở ngại gì.
Trần Sơ nhìn bờ cát ngập trong tuyết, hỏi: “Ở đâu?”
“Kia kìa.” Lâm Xuân chỉ vào một nơi nổi lên giữa biển tuyết, mặc dù bị tuyết bao phủ nhưng có thể loáng thoáng thấy được nguyên mẫu ban đầu.

Chắc hẳn đó là lâu đài cát được một em bé xây lên.
Thủ lĩnh tùy ý đến mức nhét vật phẩm dị năng vào bãi cát?
Tiến triển thuận lợi quá đỗi khiến Trần Sơ vẫn thấy thấp thỏm bất an.
“Phi Sương, em với anh qua xem thế nào.” Quỷ Hỏa nhìn sang Trần Sơ rồi nói: “Cậu bảo vệ Lâm Xuân, bọn tôi đi dò trước.”
Trần Sơ trầm ngâm trong thoáng chốc, thấy sắp xếp như vậy là ổn thỏa nhất nên anh gật đầu nói: “Cẩn thận.”
Quỷ Hỏa và Phi Sương đi về phía lâu đài cát, cả hai cực kì đề phòng nhưng đến khi tới gần vẫn không có gì xảy ra.

Cuối cùng, Quỷ Hỏa ngồi xổm xuống, cầm vũ khí đào lâu đài ra.


Nhưng khi anh vừa chạm vào nó, một sức mạnh băng giá vọt tới, biến anh thành tượng đá chỉ trong tích tắc.
“Đừng…” Quỷ Hỏa vội vàng ngăn cản khi thấy Phi Sương định vươn tay chạm vào mình nhưng anh vừa mới nói ra một chữ thì cả người đã bị đông cứng lại.
Phi Sương đang định cứu Quỷ Hỏa, nhưng cô vừa chạm vào cánh tay anh thì cũng bị hóa đá luôn.
“Đội trưởng, Phi Sương!” Các thành viên Côn Luân tri hô, thậm chí có hai người toan chạy tới nhưng đã bị cơn gió của Trần Sơ quật ngã xuống đất.
“Không ổn rồi, đây là cũi băng, đi mau.” Trong đầu Lâm Xuân, lời cảnh cáo của hệ thống bỗng vang lên, cậu ấy chưa bao giờ sốt sắng như thế này.
“Đi mau!” Lâm Xuân không hỏi cũi băng là cái gì mà vội nhắc nhở Trần Sơ.
Anh phản ứng nhanh, một tay ôm eo cô, tung người bay đi.

Ngặt nỗi, ngay khi anh vừa bay lên, từng mảnh băng ở đây như được sống lại.

Tuyết trên đất dung hòa với tuyết trên nền trời, mỗi bông tuyết dường như được kết nối bằng một sợi dây vô hình.

Sau ấy, sợi dây đấy càng ngày càng thít lại, cuối cùng tạo thành một quả cầu tuyết không một kẽ hở, nhốt cả nhóm ở bên trong.

Đồng thời, sức mạnh giá băng hiện ra, chỉ trong vài nhịp thở, ngoài Trần Sơ và Lâm Xuân đang được anh bảo vệ ra, tất cả mọi người đã hóa thành tượng đá.
Trần Sơ nhìn chằm chằm vào quả cầu tuyết khổng lồ với vẻ kinh hãi, vật phẩm khủng khiếp như này mà anh lại không thể phát hiện ra sự dị thường của nó.
Mà khi Lâm Xuân quay người lại, cô vô tình chạm về chiếc ghế băng ở đằng sau, trước mắt đã hiện ra lời giới thiệu quen thuộc của hệ thống.
Tên: Cũi băng.
Hướng dẫn sử dụng: Một kẻ mạnh hệ băng tuyết đã yêu thầm một thầy chiêm tinh cực đỉnh, tình cảm không được đáp lại, mất ba trăm năm để tạo ra cũi băng có thể che giấu thiên cơ, hắn định nhốt thầy chiêm tinh lại lâu ngày sinh tình.

Vậy nên, nếu để vật phẩm này dãi gió dầm sương, nó sẽ ẩn mình khỏi lưới trời, không ai phát hiện ra.
Nhắc nhở: Chỉ có nước mắt của thầy chiêm tinh mới phá được lồng giam bằng băng này.

Một kẻ mạnh hệ băng tuyết từng nói, vì không lỡ khiến em phải đau lòng nên tôi đành để em rời đi, cảm động quá đi mất.
“Cảm động cái thằng cha mày á, ** má đây là vật phẩm cậu cho thủ lĩnh Lửa Xanh mà.” Lâm Xuân suýt nữa đã tức điên lên: “Cậu còn không phát hiện ra vật phẩm mình đưa cho hắn nữa.”
“Thì đây là đồ che giấu thiên cơ mà.” Hệ thống phân bua.
“Còn cãi nữa!” Lâm Xuân chửi nó to đầu.
Hệ thống im như thóc, không dám phản bác.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Xuân: Cậu cho một thằng đểu cái vật phẩm xịn xò như vậy mà lại keo kiệt với tôi hết sức.
Hệ thống: Thì lúc đấy cũng gọi là có đủ hàng.
Lâm Xuân: Còn ngồi đấy mà cãi à?
Hết chương 130..