Cái gọi là huyễn thú, chú trọng là một chữ huyễn.
Ví dụ như Trư Bội Kỳ, nhìn dường như không có sức mạnh chiến đấu nhưng có thể biến hóa ra mãnh thú, tạo ra sóng âm mạnh mẽ làm kinh hãi đối thủ.
Từ hình thái chiến đấu đầu tiên của Tiểu Long Long, hệ thống xác định đây nhất định là huyễn thuật, từ đó biến thành hình người.
Quân Thường Tiếu nói:
“Tiểu Long Long, ngươi là huyễn thú?”
Huyễn thú?
Các đệ tử nghe thấy tất cả lập tức tỉnh ngộ.
Nếu như là huyễn thú, từ hình thái hung thú biến thành hình người, dường như cũng không coi là hiếm lạ.
Tiêu Long Long nói:
“Hình thái chiến đấu của ta chỉ có thể duy trì trong một giờ, vì thế phải nắm bắt thời gian, giải quyết tên làm chủ nhân bị thương.”
Quân Thường Tiếu nghiêm trọng nói:
“Người tổn thương ta là Võ Vương đấy.”
Tiểu Long Long hiện lên ánh mắt khinh bỉ đầy nhân tính hóa, nói:
“Chỉ cần không phải Võ Vương đỉnh phong, ta có thể ngược đãi hắn sống không bằng chết.”
“Vậy sao?”
Quân Thường Tiếu nói.
“Chủ nhân.”
Tiểu Long Long kiêu ngạo nói:
“Người muốn còn sống hay muốn xác chết?”
Quân Thường Tiếu nhìn nó hống hách lợi hại như vậy, nói:
“Nếu có thể đánh được hắn, đầu tiên đánh cho thừa sống thiếu chết, rồi vác về đây cho ta.”
“Được.”
Tiểu Long Long bước dài lao ra ngoài trận pháp, bộ phận quan trọng dưới hạ thể luôn có một đám lửa che đi.
“Đừng đi.”
Quân Thường Tiếu vội vàng nói:
“Phía trước là...”
“Á…!”
Tiếng trượt chân rơi xuống vách núi nhanh chóng truyền ngược lại.
Quân Thường Tiếu: “...”
Đám đệ tử: “...”
Khế ước thú này của ta, rốt cuộc có đáng tin cậy hay không đây!
“Soạt!”