Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 297: Võ Tông đỉnh phong, quả nhiên đủ trâu!




"Hoàng Tông chủ, chọn ngày không bằng hôm nay, nếu đã muốn chiến thì chiến ngay và luôn đi!"



Quân Thường Tiếu nói với âm thanh rõ ràng, vô cùng rành mạch truyền vào tai của mỗi người.



Hắn!



Đồng ý chiến rồi!



Trong chớp mắt. Mọi người trừng mắt tròn đến nỗi không thể tròn hơn!



Thánh Tuyền Tông chính là Võ Tông đỉnh phong, chỉ cách Võ đạo chi Vương có một bước chân, chưởng môn Thiết Cốt Phái chỉ có tu vi Võ Tông nhị phẩm lại dám đối chiến, đây rốt cuộc là cần phải dũng cảm tới mức độ nào mới có thể làm được a!



Một giây đó.



Mọi người ngày càng khâm phục Quân Thường Tiếu.



Đổi lại là chính mình, đừng nói Võ Tông nhị phẩm, cho dù là có tu vi Võ Tông cửu phẩm, cũng không dám đi ứng chiến một Võ Tông đỉnh phong!



Mã Vân Đằng và Vương Đông Lâm còn đang nghĩ cách để giải vây cho Quân Thường Tiếu, bỗng hai người nghe xong lập tức co giật khóe miệng.



Quân chưởng môn của ta ơi.



Ngươi tiếp nhận giao chiến với Kim trưởng lão, chúng ta vẫn còn có thể hiểu được.



Nhưng ngươi giao chiến với một vị Võ Tông đỉnh phong, vậy chẳng biết có lý ở chỗ nào!




Vì cái gì?



Bởi vì hai người họ biết, tông chủ Thánh Tuyền Tông có tu vi Võ Tông đỉnh phong, lực lượng đơn thuần ít nhất cũng từ 45 vạn cân trở lên.



Mà lúc nãy Quân Thường Tiếu bộc phát cao nhất cũng chỉ có 35 vạn cân, so với người ta kém tới 10 vạn cân, trận này làm sao đánh đây?



Có người cảm thấy chỉ kém mười vạn cân mà thôi, vấn đề không lớn.



Nên biết, Kim trưởng lão và Quân Thường Tiếu chỉ kém nhau hai ba vạn cân, kết quả người trước đã bị đánh lên-lên-xuống-xuống, trái-phải-B-A-B-A.



Hề Tịnh Tuyền ngồi xuống, vén mấy cọng tóc xanh trên trán, nói:



“Quân Chưởng môn còn muốn chiến nha.”



Lệ Nhi: “...”



Nàng đã từng gặp người lỗ mãng rồi.



Nhưng chưa bao giờ thấy có người lỗ mãng như vậy.



“Hừ.”



Vị sư tỷ của Bách Hợp Thánh Tông lạnh nhạt nói:



“Không biết sống chết.”



Quân Thường Tiếu chấp nhận lời khiêu chiến của Kim trưởng lão, nàng dùng ‘không biết lượng sức mình’ để hình dung, đáng tiếc chính là tự tát vào mặt.



Lần này nàng dùng từ ‘không biết sống chết’, đủ để nói rõ ràng, tên gia hỏa đó không thể chiến thắng tông chủ Thánh Tuyền Tông, thậm chí không tiếc dùng mạng của mình để đánh cược!



Võ Tông nhị phẩm đi khiêu chiến cường giả tiếp cận Võ Vương, dùng chân đến nghĩ một chút đều biết, đây là chuyện không thể nào xảy ra.



Tông chủ Thánh Tuyền Tông nói:



“Quân chưởng môn đồng ý rồi, hai vị trưởng lão của Thương Sơn phái còn có ý kiến gì sao?”



Mã Vân Đằng và Vương Đông Lâm im lặng.



Tiểu tử, ngươi đã muốn chơi khô máu, chúng ta cũng lực bất tòng tâm.






“Hoàng Tông chủ.”



Quân Thường Tiếu nói:



"Bổn tọa vừa mới đánh một trận, thực lực của người lại mạnh hơn ta, không biết có thể dùng vũ khí không?”



Đánh với cường giả Võ Tông đỉnh phong, hắn tuyệt đối không cho rằng sẽ dùng nắm đấm mà đánh thắng, chỉ có dựa vào vũ khí, dựa vào Thanh Long Yển Nguyệt Đao!



Tông chủ Thánh Tuyền Tông nói:



"Quân Chưởng Môn có thể dùng vũ khí, bổn tọa có thể tay không tấc sắc.”



"Tốt thôi.”



Quân Thường Tiếu vốn nghĩ cả hai đều sẽ dùng binh khí, ngươi lại muốn tay không tấc sắc, hắn càng thêm vui vẻ tiếp nhận.



Cứ như vậy.



Chưởng môn Thiết Cốt Phái và Tông chủ Thánh Tuyền Tông định ra quy tắc, từng người phân biệt hướng đi đến sân luyện võ.



"Hoàng Tông Chủ chính là Võ Tông đỉnh phong, Quân Chưởng Môn dù là dựa vào vũ khí cũng có chênh lệch rất xa, trận này nhất định là bị ăn hành thê thảm rồi!”



"Thánh Tuyền Tông thua nhiều trận như vậy, cuối cùng chỉ có thể dựa vào Tông chủ vớt vát, giữ lại một chút mặt mũi cho tông môn.”



“Quân Chương Môn dù có đánh không lại, bất quá cũng là tuy bại nhưng vinh.”



Nhìn vào lời nói của võ giả thế lực khắp nơi không khó nhận ra, lúc này bọn họ đều hướng về phía Quân Thường Tiếu.



Tinh Vẫn đại lục lấy võ vi tôn.



Môn phái thất lưu khiêu chiến Tông môn ngũ lưu, bảy mươi ba trận không thua trận nào, đủ để có được sự tôn trọng của người khác.



Chỉ là.



Trận chiến với tông chủ Thánh Tuyền Tông chính là châu chấu đá xe, không tự lượng sức.



…………



Trên sân luyện võ, hai người bước vào vị trí.



Hoàng tông chủ rất có phong độ nói:



"Quân Chưởng môn, mời ngươi lấy ra vũ khí.”



Quân Thường Tiếu giơ tay ra, sau một trận không gian mơ hồ, Thanh Long Yểm Nguyệt Đao chầm chậm xuất hiện.



Tần Hạo Nhiên mặt mày xanh xao, sau lưng cũng ngứa lên.



Trận chiến trên Hào Khí Môn, hắn chính là bị chuôi đao này chém cho trọng thương thua trận, đương nhiên sẽ không quên!



“Đao tốt."



Mã Vân Đằng khen nói.



Vương Đông Lâm đã từng thấy Thanh Long Yển Đao, cũng tận mắt chứng kiến Quân Thường Tiếu cầm nó đánh bại Tần Hạo Nhiên, nhưng lại không vì đó xem trọng mà lắc đầu nói:



"Thực lực cách biệt quá xa, chỉ bằng vào vũ khí khó mà bù đắp được.”



"Quân Chưởng môn.”



Hoàng Tông chủ nói:



"Đao này của ngươi, chỉ sợ là không thua kém thượng phẩm cao giai.”



Thượng phẩm cao giai?



Ánh mắt mọi người đều hiện lên kinh ngạc.



Cấp bậc Võ Tông có thể có một thanh vũ khí thượng phẩm sơ giai, điều này đã rất đủ trâu bò, bất quá tên này lại có vũ khí thượng phẩm cao giai!



Ngưỡng mộ!



Siêu ngưỡng mộ!



Quân Thường Tiếu nói:



"Cứ cho là vậy đi.”



Liên quan đến cấp bậc của Thanh Long Yển Nguyệt Đao, hắn cũng không rõ lắm, nhưng hệ thống từng nói, lực lượng của bản thân càng mạnh, uy lực của đao cũng sẽ càng mạnh.



Khoan nói sâu xa.



Hắn đột phá đến Võ Tông nhị phẩm, lại một lần nữa cầm lên Thanh Long Yển Nguyệt Đao, cảm giác rất thuận tay, rất thoải mái.



Hệ thống nói:



"Trước mắt 15 vạn cân có thể khống chế, chủ nhân nắm giữ 33 vạn cân lại càng thêm thuận tiện sử dụng rồi.”



"Hoàng tông chủ.”



Quân Thường Tiếu cầm trong tay đại đao của Quan Nhị Gia, bỗng chốc có một loại cảm giác hào khí ngút trời, nói:



"Chúng ta có thể bắt đầu rồi!”



"Mời.”



Hoàng Tông chủ nói:



"Bổn tọa nhường ngươi xuất chiêu trước.”



Lão bằng vào tay không tấc sắc nghênh chiến, lại để cho Quân Thường Tiếu xuất chiêu trước, đây là muốn nói cho các vị võ giả, chính mình không có cậy mạnh hiếp yếu.



"Soát!”



Quân Thường Tiếu không phải người hay từ chối, lập tức thi triển Túng Vân bộ xông tới, sau đó bật nhảy lên trời, Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay hắn mạnh mẽ chém xuống, một tiếng vang lên:



"Lực Phách Hoa Sơn!”



Quan Vũ:??? Ta đã làm đầu!



Vù vù..



Đao ảnh thanh sắc bạo phát, mang theo lực lượng đột phá đến 40 vạn cân!



Quả nhiên, sau khi Quân Thường Tiếu bước vào Võ Tông Cảnh, lực lượng tăng mạnh, đủ để kích phát Thanh Long Yển Nguyệt Đao tốt hơn!



"Vù vù!”



Đao ảnh thanh sắc mang theo đại lực bổ xuống, chớp mắt cuộn lên cường thế cuồng phong, khiến tinh thần mọi người chấn động.



Đao này, rất khủng bố!



Hoàng tông chủ cũng là giật mình hốt hoảng, thế nhưng lão chỉ cần phất một ống tay áo, linh lực nồng đậm ngưng tụ ở giữa không trung, hóa thành một nắm đấm tới nghênh đón.



Bành!



Đao ảnh va chạm với nắm đấm linh lực, triệt tiêu lẫn nhau!



Nhưng lực trừng kích bùng nổ, lại đánh lớp đá cũng được coi là hoàn chỉnh thành đống nhão nhoẹt!



"Bàn Cổ Khai Thiên!”



Đúng vào lúc này, Quân Thường Tiếu sắp rơi xuống đất, một lần nữa cầm đao đánh xuống, lực lượng bộc phát ra so với lúc nãy còn mạnh hơn!



Quan Vũ: Bàn cổ….khai thiên? Đừng nói nhảm, đây không phải là hành động vĩ đại mà ta đã làm qua!



Quân Thường Tiếu không có tu luyện qua đao pháp, tất cả gì mà Lực Phách Hoa Sơn, Bàn Cổ Khai Thiên đơn giản chỉ là tùy ý hét tên để gia tăng khí thế mà thôi.



Vù vù!



Đao ảnh thanh sắc thứ hai hình thành khiến cho sắc mặt Hoàng tông chủ biến hóa, lúc này lão liền thi triển thủ ấn phức tạp, lập tức ngưng tụ ra một kết giới phòng ngự ở trước người.



"Uỳnh!"



Đao ảnh đánh lên kết giới, trực tiếp đánh nó vỡ nát.



"Ríttt!”



Mọi người hít một hơi khí lạnh.



Hoàng tông chủ ngưng tụ kết giới phòng ngự, lại bị tên kia một đao chém vỡ, đây là kinh khủng đến độ nào a!



"Xoát!”



Quân Thường Tiếu thừa thắng truy kích, tấp nập vung đao, vừa to giọng hét: "Ôn Tửu Trảm Hoa Hùng! Tam Anh Chiến Lữ Bố! Vượt Ngũ Quan Trảm Lục Tướng!”



Uỳnh!



Uỳnh!



Uỳnh!



Ba đao ảnh thanh sắc với lực lượng vô cùng lớn chém xuống, chém đến nỗi Hoàng tông chủ chỉ có thể dùng linh lực ngưng tụ kết giới chống đỡ, từng lớp từng lớp liên tiếp bị đánh nát.



Đao của gia hỏa này rất mạnh!



Không thể bị động phòng thủ, nhất định phải chủ động phản kích!



Hoàng Tông chủ quay thân nhảy lên, thi triển bộ pháp rắc rối phức tạp, sau đó vòng qua phía sau Quân Thường Tiếu, linh lực gào thét phóng ra, ngưng tụ ra một chiêu Đại Tụ Linh Ấn!



Dù là Kim trưởng lão, cũng chỉ có thể từng bước từ trên không ngưng tụ chưởng ấn.



Thân là tông chủ một tông môn, lão có thể hội tụ trong nháy mắt, lấy góc độ quỷ dị đánh ra, chính là sự lĩnh hội cực hạn đối với võ học!



"Không hay!”



Quân Thường Tiếu không kịp tránh ra, chỉ có thể thi triển Kết Ấn Tráo chống đỡ thế công.



Đùng!!!



Lực lượng ít nhất 50 vạn cân đánh vào trên kết giới, Quân Thường Tiếu nắm lấy Thanh Long Yển Nguyệt Đao lui về sau mấy bước.



Lúc này, Hoàng tông chủ một lần nữa công tới, tay trái tay phải đều giơ lên, hai cái Đại Tụ Linh Ấn chèn ép xuống.



Uỳnh! Uỳnh!



Quân Chưởng môn còn chưa kịp ổn định thân thể đã gặp phải trọng kích, kết giới phòng ngự được ngưng tụ trong chốc lát vỡ nát, người cũng "đăng đăng đăng" thối lui về sau, đợi ổn định lại thân thể, khí huyết trong người sôi trào, có khả năng sẽ phải phun ra.



Meo nó!



Võ Tông đỉnh phong, quả nhiên đủ trâu!