Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 286: Một khi ta rút đao, ngươi không còn cơ hội!




Tỷ thí nội môn vẫn tiếp tục tiến hành, trận tiếp theo Quân Thường Tiếu cho Lăng Uyển Tuyết xuất chiến.



Nữ nhân này mặc dù có chút nhát gan, nhưng khi trận đấu bắt đầu, Bạo Liệt Quyền và Khai Sơn Chưởng cùng lúc thi triển liên tục, đánh đấm không phân biệt mặt mũi, sau cùng đánh đối thủ bay ra ngoài!



Sau đó lại là chiến thêm hai trận.



Đến đây, toàn bộ đệ tử ngoại môn rèn luyện tại Tử Vong Cốc, ngoại trừ Chu Hồng ra thì tất cả đều đã xuất chiến đánh bại đối thủ, tổng số trận thắng được nâng lên con số sáu mươi tư trận.



Võ giả thế lực khắp nơi co giật khóe miệng mãnh liệt.



Trước khi khiêu chiến bắt đầu, có ai lại nghĩ bên thua thảm không phải là Thiết Cốt Phái, thay vào đó là Thánh Tuyền Tông!



“Quá đáng sợ rồi.”



Mã Vân Đằng kinh hãi cảm thán.



Đệ tử Quân Thường Tiếu dẫn đến, cho dù người xuất chiến là đệ tử Thường Sơn Phái hắn, kết quả khẳng định cũng là toàn bại.



Hề Tịnh Tuyền cười nói:



“Không phải đã nói, nếu như Thiết Cốt Phái của Quân chưởng môn không có thực lực, làm sao dám đến khiêu chiến Thánh Tuyền Tông.”



Lệ Nhi hoàn toàn im lặng.



Sáu mươi tư trận toàn thắng, Diệu Hoa Cung của nàng cũng không làm được!




Mộ Dung Hân thầm nói:



“Hóa ra, môn phái của hắn đã mạnh như vậy.”



“Hừ!”



Sư tỷ nhàn nhạt nói:



“Tốt xấu gì cũng là một tông môn ngũ lưu, trình độ lại yếu kém như vậy, thật là mất mặt xấu hổ.”



Nàng vẫn còn chưa giác ngộ, không phải Thánh Tuyền Tông yếu, mà là Thiết Cốt phái quá mạnh!



Tiếp sau đó, thực ra đã không cần thiết phải đánh tiếp, bởi vì Thánh Tuyền Tông thua liên tiếp 64 trận, chuyện này không chỉ mất thể diện của tông môn ngũ lưu, mà ngay cả đến quần lót cũng không còn!



Thế nhưng, Kim trưởng lão lại cho đệ tử xuất chiến.



Đệ tử nội môn này nhìn tuổi tác cũng gần ba mươi, thực lực là Võ Sư tứ phẩm.



Trong thời gian này, Thánh Tuyền Tông không phải không cho Võ Sư ngũ phẩm xuất chiến, bất quá kết quả vẫn bị bại trận dưới tay đệ tử Võ Sư nhị phẩm của Thiết Cốt phái.



Đối mặt với một đám biến thái bồi dưỡng bằng các loại tài nguyên, không có đẳng cấp tuyệt đối áp chế, căn bản rất khó để chiến thắng.



Quân



Thường Tiếu vốn định cho Điền Thất xuất chiến.



Mã Vĩnh Ninh bỗng chủ động xin đi giết giặc, nói:



“Chưởng môn, xin người hãy cho đệ tử xuất chiến.”



Nhất Hắc và Nhị Hắc đều đã xuất chiến, cũng mang vui vẻ về cho Liễu Uyển Thi, hắn sớm đã không kìm nén được suy nghĩ muốn chiến đấu.



Quân Thường Tiếu đáp:



“Cũng được.”






“Soạt!”



Mã Vĩnh Ninh bước vào sân luyện võ.



Hắn từ đầu đến cuối ôm cây đao bị gãy đã nối lại, kiêu ngạo nói:



“Dùng binh khí chiến một trận.”



Đệ tử Thánh Tuyền Tông xuất chiến nhìn Kim trưởng lão, sau khi nhận được đồng ý, hắn lập tức lấy thanh kiếm dài ba thước ra.



“Đệ tử Thánh Tuyền Tông, Lan Cảnh.”



“Đệ tử Thiết Cốt Phái, Mã Vĩnh Ninh.”



Sau khi báo họ tên, võ giả thế lực khắp nơi có chút cạn lời.



Hai người các ngươi đã tuổi tác lớn như vậy, đặc biệt là Mã Vĩnh Ninh của Thiết Cốt Phái, nhìn có vẻ đã gần bốn năm mươi tuổi mà vẫn chỉ là đệ tử, đây cũng quá là kém cỏi đi!



Ta chỉ mới hai mười chín!



Bốn năm mươi cái con meo nhà các ngươi!



Mã Vĩnh Ninh nói:



“Trận đấu bắt đầu, ngươi xuất chiêu trước, một khi ta rút đao, ngươi không còn cơ hội nữa.”



Lan Cảnh: “...”



Người trung niên này quá hung hăng!



“Bắt đầu!”



Trọng tài hô to.



“Roẹt!!!”



Lan Cảnh rút thanh kiếm dài ra, cất bước xông lên, trong lúc đó cổ tay xoay chuyển, nhanh chóng đan dệt ra kiếm chiêu phức tạp!



“Lãng Đào Kiếm Pháp!”



“Đây là kiếm kỹ thượng phẩm!”



Mọi người kinh ngạc thốt ra.



Đối mặt với kiếm chiêu cuồn cuộn như sóng biển, Mã Vĩnh Ninh chỉ cười nhạt một cái, đồng thời hạ đao xuống, tay phải đặt lên chuôi đao.



“Phù phù!”



Trong chốc lát, cuồn cuộn đao ý dày đặc xuất hiện toàn thân, hơi thở lạnh lẽo phát ra dường như đến từ hoang vu Mạc Bắc.



“Đao ý này là...”



Một võ giả kinh ngạc nói:



“Hắn là đao tu!”



“Cái gì?”



Mọi người ào ào trợn to hai mắt.



Đao tu, kiếm tu trên Tinh Vẫn đại lục đều là người vô cùng hiếm thấy!



“Roẹt!!!”



Đúng vào lúc này, Mã Vĩnh Ninh tiến về phía trước một bước, rút ra thanh đao có vết hàn gắn rõ ràng, hơi thở lạnh lẽo bộc phát, giống như bão cát.



“Đao thế Bắc Mạc.”



“Vù!”



Đao khí gào thét, lấy khí thế quét ngang chém vỡ kiếm chiêu cuồn cuộn như sóng biển kia.



“Không hay.”



Ánh mắt Lan Cảnh hiện lên sự sợ hãi, vội vàng chạy ra bên ngoài sân luyện võ!



“Rầm!”



Đao khí nặng nề chém xuống tảng đá cứng, xuất hiện vết dao dài hơn năm mét!



Lan Cảnh chạy ra bên ngoài sân, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.



Mã Vĩnh Ninh tung ra một đao này không có ý hại người, nếu không hắn không có khả năng chạy thoát, mà sớm đã bị một khúc chẻ đôi!



Thiết Cốt Phái lại thắng thêm một trận!



Lúc này, điều võ giả thế lực khắp nơi chú ý không phải là sáu mươi năm trận thắng, mà là đệ tử nhìn dường như tuổi rất lớn của Thiết Cốt Phái lại là một tên đao tu!



Quân Thường Tiếu cũng có chút ngạc nhiên.



Bản thân hắn đã từng đấu với Mã Vĩnh Ninh, thời điểm ấy tên này đâu có mạnh như thế.



“Oa!”



Liễu Uyển Thi hưng phấn nói:



“Quá lợi hại!”



Nghe thấy lời nói của tiểu nha đầu, Mã Vĩnh Ninh từ từ thu đao, trên mặt hiện sự kiêu ngạo của một đao khách nên có.



“Đinh! Chiến thắng đệ tử nội môn Thánh Tuyền Tông: 15/15 người, phù hợp điều kiện ẩn, độ hoàn thành nhiệm vụ sử thi là 60%, chủ nhân nhận được 200 điểm cống hiến.”



“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 1905/2000.”



Xem ra, muốn đạt được điều kiện ẩn, chính là số người bị đánh bại, vậy nếu đánh bại thêm vài người nữa thì sao.



Quân Thường Tiếu chắp tay nói:



“Kim trưởng lão, thật ngại quá, lại may mắn thắng nữa rồi.”



“.,..”



Mọi người không nói nên lời.



Quân đại chưởng môn, Thiết Cốt phái ngươi đều đã may mắn thắng sáu mươi lăm trận rồi đấy, thắng đến mức khiến Thánh Tuyền Tông sắp khóc luôn rồi!



“Trưởng lão.”



Khanh Lâm Phong nhịn không được, nói:



“Xin người cho đệ tử xuất chiến.”



Kim trưởng lão kìm nén cơn giận, gửi gắm kỳ vọng nói:



“Lâm Phong, ngươi nhất định phải chiến thắng.”



“Vâng!”



Khanh Lâm Phong đi vào sân luyện võ, đứng ở khu vực trung tâm, thần sắc nghiêm túc vô cùng.



Sư đệ xuất chiến sáu mươi lăm trận toàn thua, chuyện này khiến hắn không thể nào chấp nhận được, vì thế một trận chiến này, bất luận thế nào cũng phải thắng!



“Đệ tử chân truyền của Thanh Tuyền Tông xuất chiến.”



“Nên sớm cho hắn xuất chiến, để nâng cao sĩ khí cho các đệ tử xuất chiến sau đó!”



“Từ hơi thở cho thấy, Lâm Phong công tử ít nhất cũng là Võ Sư lục phẩm cực đẳng!”



“Chậc chậc, Võ Sư cực đẳng có lực lượng thấp nhất cũng phải 8 vạn cân đó!”



Sau khi Khanh Lâm Phong xuất chiến, võ giả thế lực khắp nơi cuối cùng cũng ý thức được, Thánh Tuyền Tông muốn nghiêm túc chiến đấu rồi.



Nếu như Kim trưởng lão biết bọn họ nghĩ như vậy, nhất định sẽ tức đến hộc máu, bởi vì từ khi đệ tử nội môn tỷ thí, Thánh Tuyền Tông ta đã rất nghiêm túc rồi, nhưng căn bản thắng không được!



“Hừ.”



Tần minh chủ lạnh lùng nói:



“Lâm Phong công tử có linh căn cực phẩm, hơn nữa còn là Võ Sư cực đằng, đừng nói đệ tử Thiết Cốt Phái, cho dù Quân Thường Tiếu xuất chiến cũng sẽ bị bạo ngược.”



“Cuối cùng cũng có trò hay để xem.”



Môn chủ Trường Đao Môn và các lão đại liên minh cười lên.



Sáu mươi lăm trận tỷ thí, Thiết Cốt Phái thắng sáu mươi lăm trận, chuyện này khiến trái tim bọn hắn nguội lạnh, bây giờ Khanh Lâm Phong xuất chiến, phát ra hơi thở cường hãn, giúp bọn hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần!



Cho dù có thắng trận này, vậy cũng chẳng vẻ vang gì!



“Người này không yếu.”



Quân Thường Tiếu chống cằm, suy nghĩ một hồi, nói:



“Tội Kỷ, người ra chào hỏi hắn đi.”



“Vâng.”



Tiêu Tội Kỷ bước ra.



Sau khi cả người đứng ở trung tâm sân luyện võ, nói:



“Thiết Cốt Phái, Tiêu Tội Kỷ.”



Tiêu Tội Kỷ?



Thần sắc các võ giả ngẩn ra, đồng loạt nhìn về phía Mộ Dung Hân đang ở phía xa xem chiến.



“Sư muội.”



Sư tỷ cũng ngạc nhiên nói:



“Tiêu Tội Kỷ này lẽ nào là vị hôn phu trước đây của muội?”



Mộ Dung Hân không nói, ánh mắt sáng nhìn chằm chằm về phía nam nhân đang kiêu ngạo đứng trên sân luyện võ, thầm nói:



“Đồng môn của ngươi rất mạnh, còn ngươi thì sao?”