Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 208: Chúc các ngươi may mắn!




Tiêu hao mấy trăm điểm cống hiến, Quân Thường Tiếu rốt cuộc đổi mới ra tháp rèn luyện môn phái.



Giá cả tuy hơi chát, nhưng thu hoạch được thêm băng đạn mở rộng thông dụng và võ học phòng ngự. Hai loại vật phẩm này nếu đổi mới ra từng cái, ít nhất cũng phải tốn thêm mấy trăm điểm cống hiến.



Quân Thường Tiếu vừa nghĩ như vậy, cảm thấy lần này chơi không lỗ!



Vật phẩm muốn có đã xuất hiện, nhất định phải sử dụng.



Hệ thống nói:



“Kích cỡ tháp rèn luyện tương đương với một tòa tháp chín tầng bình thường, vì thế kiến nghị chủ nhân bố trí tại một khu vực trống trải.”



“À.”



Quân Thường Tiếu bắt đầu suy nghĩ vị trí bố trí.



Kết quả, hắn lựa chọn bố trí ở sau núi.



Dù sao sớm muộn gì cũng cần khai phá, bố trí tháp rèn luyện ở đó cũng khá hợp lý.



Ngày hôm sau.



Vừa sáng sớm, Quân Thường Tiếu đã đến sau núi, tìm một vị trí khá lý tưởng, sau đó lấy tháp rèn luyện ra.



Một cái tháp nhỏ chín tầng, chế tác vô cùng tinh xảo.



Quân Thường Tiếu có chút suy sụp nói:



“Đây chính là đồ vật tương đương với tòa tháp chín tầng bình thường, mà ngươi nói đó hả?”




Hệ thống nói:



“Đặt xuống mặt đất, nó sẽ tự động kích phát trạng thái bình thường.”



“À.”



Quân Thường Tiếu đặt tháp nhỏ xuống mặt đất trống, sau đó tránh ra phía xa.



Sau một lúc, tháp rèn luyện hơi chấn động nhẹ, mỗi tầng tháp, mỗi cửa tháp đều có ánh sáng phát ra, rồi nhanh chóng biến to.



Trong chốc lát, một tòa tháp chín tầng rộng khoảng hai mươi mét, dài khoảng trăm mét xuất hiện trong tầm mắt.



“Vãi đạn!”



Quân Thường Tiếu ngửa cổ ngước nhìn, kinh ngạc nói:



“Cao khiếp thật!”



“Hửm, mọi người mau nhìn xem, bên kia là cái gì vậy?”



“Có vẻ giống một tòa tháp!”



“Kỳ lạ, hôm qua ta nhớ không có, sao đột nhiên lại xuất hiện rồi!”



Các đệ tử đang chuẩn bị xếp hàng tập thể dục buổi sáng ở ngoại viện, phát hiện sau đại điện vốn trống không bỗng xuất hiện thêm một tòa tháp rèn luyện thẳng tắp.



“Nhị sư huynh.”



Tô Tiểu Mạt ngạc nhiên nói:



“Đây là do huynh cho công nhân làm hả?”



“Không phải.”



Lý Thanh Dương cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra.



“Đi, mau đến xem thử.”



Các đệ tử bỏ qua bài tập thể dục buổi sáng, như ong vỡ tổ đi đến sau núi, cuối cùng đứng trước tháp rèn luyện tràn đầy khí thế khoáng đạt.



Dạ Tinh Thần cảm nhận được hơi thở cổ xưa, trong lòng chấn kinh nói:






“Tòa tháp này là một cái chí bảo!”



Không hổ là Dạ đế, rất chuyên nghiệp!



Cửa tháp huấn luyện đóng chặt, trên cửa gạch vẽ những đường kẻ, nhìn vô cùng ảo diệu, cũng rất kỳ lạ.



“Soạt!”



Đúng lúc này, tầng thứ nhất sáng lên, âm thanh cổ xưa vang lên:



“Quân Thường Tiếu, thách đấu tầng thứ nhất của tháp rèn luyện.”



Chưởng môn đã vào bên trong rồi?



Đệ tử vội vàng ngẩng đầu, hy vọng từ cửa sổ tầng thứ nhất có thể nhìn thấy hình ảnh chưởng môn, kết quả chỉ nhìn thấy luồng ánh sáng nhấp nháy, ngoài ra chẳng có gì cả.



“Tháp rèn luyện?”



Dạ Tinh Thần trầm giọng nói:



“Lẽ nào giống như sân khảo nghiệm của các tông môn lớn, có thể cung cấp bài tập rèn luyện cho đệ tử hay sao?”



Không sai.



Ý nghĩa tương tự như vậy.



Lục Thiên Thiên cũng đã đến.



Nàng dựa vào gốc cây, trầm giọng nói:



“Lẽ nào giống như trận pháp rèn luyện của Thái Huyền Thánh Tông?”



Bởi vì nhìn thấy tình hình bên trong tháp yên lặng, các đệ tử chỉ có thể chờ đợi ở bên ngoài.



Khoảng một canh giờ sau, luồng sáng trong tháp yếu dần, một lần nữa âm thanh cổ xưa vang lên:



“Quân Thường Tiếu thách đấu thành công!”



“Chưởng môn uy vũ!”



“Chương môn uy vũ!”



Các đệ tử mặc dù không biết chưởng môn rốt cuộc thách đấu cái gì, nhưng chỉ cần thành công, nhất định sẽ vì thế mà reo hò trợ lực!



“Cọt kẹt!”



Ngay lúc này, cửa tháp đang đóng chặt mở ra.



Quân Thường Tiếu dùng tay dựa vào vách cửa, hay chân run rẩy từ bên trong đi ra, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc.



Tiêu Tội Kỷ vội vàng chạy đến, dìu đỡ nói:



“Chưởng môn, người không sao chứ?”



Quân Thường Tiếu cố gắng giơ tay lên, gạt đi mô hôi trên trán, khóe miệng giật giật nói:



“Con mẹ nó thật quá sảng khoái!”



“Chưởng môn!”



Tô Tiểu Mạt lại gần:



“Đây là tháp gì vậy?”



“Các ngươi muốn biết hả?”



Quân Thường Tiếu giọng yếu ớt nói:



“Vào trong trải nghiệm thử.”



“Đệ tử có thể vào hả!”



Tô Tiểu Mạt vui vẻ, nhân lúc cửa tháp vẫn chưa đóng liền chui vào.



Lý Thanh Dương, Lý Phi và Điền Thất cũng đi sát theo sau, hai chữ rèn luyện của tháp rèn luyện này quả thật quá hấp dẫn lòng người.



Dạ Tinh Thần và Lục Thiên Thiên đắn đo một phen, rồi cũng đi vào bên trong.



“Chưởng môn.”



Tiêu Tội Kỷ dìu đỡ chưởng môn đến một tảng đá gần đó, gãi gãi đầu nói:



“Đệ tử cũng vào trải nghiệm thử nha.”



Quân Thường Tiếu phất phất tay nói:



“Đi mau, đi mau.”



“Soạt!”



Tiêu Tội Kỷ chạy như bay, sợ đến muộn sẽ không còn chỗ.



Lê Lạc Thu cũng có mặt, hứng thú nói:



“Tháp rèn luyện này có vẻ như không đơn giản cho lắm?”



“Rất không đơn giản!”



Quân Thường Tiếu thở hồng hộc nói.



Lê Lạc Thu nói:



“Chưởng môn đi vào còn bị rèn luyện thành cái dạng này, bọn họ đi vào rất có thể là một màn bi kịch.”



Quân Thường Tiếu nói:



“Tháp rèn luyện mang ý nghĩa rèn luyện, nếu như không mạnh mẽ rèn luyện vậy thì cả có nghĩa lý gì cả.”



Lê Lạc Thu bất lực lắc đầu.



Nàng thầm cầu nguyện cho các đệ tử đi vào, hy vọng bọn họ lúc trở ra vẫn còn giống hình người một chút.



“Cọt két!”



Cửa tháp từ từ đóng lại, khí thể khoáng đạt tỏa ra.



m thanh cổ xưa lại vang lên sau hậu viện:



“Tháp rèn luyện, khởi động!”



Bên trong.



Thời điểm cửa tháp đóng lại, xung quanh vốn tối tăm, lập tức sáng hẳn lên.



Lý Thanh Dương và mười mấy đệ tử khác lập tức nhìn thấy, ở góc tháp phía trước có một cầu thang thông lên phía trên.



“Đi thôi!”



Mọi người bước đi lên, phát hiện thân thể khó mà chuyển động, giống như có một loại sức mạnh nào đó đang bó buộc.



“Chuyện gì xảy ra?”



“Sư huynh, vì cái gì ta không cử động được vậy?”



Các đệ tử kinh ngạc hô lên.



Không lâu sau, linh hồn dường như chịu đựng áp lực quá mạnh, lập tức mất đi tư duy trong thời gian ngắn.



Đợi khi bọn họ tỉnh táo lại, phát hiện đã đứng ở vị trí cửa cầu thang.



Mọi người biểu lộ thần sắc ngây ngốc.



Vừa rồi còn ở phía đằng sau cách rất xa, sau một thoáng đã đến đây rồi.



“Nhị… nhị sư huynh!”



Tô Tiểu Mạt run run giọng, nói:



“Thân thể huynh đang phát ra ánh sáng kìa.”



Nói đến đây, hắn đột nhiên ngừng lại, bởi vì phát hiện bản thân mình cũng trong trạng thái tương tự.



Chính xác mà nói, tất cả các đệ tử đứng ở cửa cầu thang đều có trạng thái như nhau.



“Mau nhìn ra đằng sau!”



Lý Phi kinh ngạc nói.



Mọi người đồng loạt quay đầu lại.



Vị trí vừa rồi có rất nhiều đồng môn đứng đấy, trong đó còn có cả bản thân mình, bất quá đều đứng im bất động!



“Đây là...”



Bọn người Lý Thanh Dương ngu ngơ không hiểu.



Lấy một góc độ khác nhìn bản thân, không thể nghi ngờ là chuyện vô cùng kinh dị!



Hơn nữa, bản thân rõ ràng đứng ở ngay cửa tháp, vì cái gì lại biến thành trạng thái phát sáng rồi đứng ở chỗ này?



Mọi người càng nghĩ càng tê hết cả tế bào nơtron.



Lẽ nào, chúng ta gặp quỷ rồi!



Dạ Tinh Thần nhíu hàng lông mày, nói:



“Chúng ta bây giờ là linh hồn thể.”



“Linh hồn thể?”



Mọi người lại càng ngu ngơ.



Dạ Tinh Thần nói:



“Nếu ta đoán không nhầm, tháp rèn luyện này bó buộc thân thể, để linh hồn của chúng ta tiến hành rèn luyện.”



Hắn giải thích như thế, mọi người nhanh chóng hiểu ra.



Đứng phía sau là thân thể, bản thân hiện tại là hình thái linh hồn.



Chuyện này… vẫn rất là kinh dị!



Tô Tiểu Mạt không quan tâm thân thể hay linh hồn, thay vào đó chân ngắn bước lên bậc thang đi lên.



Đệ tử Thiết Cốt Phái vội vàng bước theo sau.



“Soạt!”



Bên ngoài, khi bọn họ như một ong vỡ tổ đi lên tầng thứ nhất của tháp rèn luyện, ánh sáng lập lòe xuất hiện, âm thanh cổ xưa lại vang lên: “Năm mười ba tên đệ tử, đồng loạt thách đấu tầng thứ nhất của tháp rèn luyện.”



“Trò vui bắt đầu rồi!”



Quân Thường Tiếu ngẫm lại bản thân vừa trải qua rèn luyện, xương sống lập tức lạnh đến rùng mình, nhưng cũng nhếch mép cười, nói:



“Các bảo bối, đây là thời gian để cho các người biểu diễn kỹ thuật của mình.”



Nụ cười này của hắn, rõ ràng là cười trên nỗi đau của người khác.



Lê Lạc Thu nhìn thấy thế, lắc đầu nói:



“Chúc các ngươi may mắn!”