Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 187: Tiếng gào giận dữ của lợn rừng nhỏ!




Tật Phong Lang sở hữu bộ lông màu tím sáng, dưới chân đạp lên luồng gió xoáy, hung thú này so với Xích Viên Lang càng thêm phù hợp với tạo hình oai phong.



Quân Thường Tiếu không nói hai lời, lập tức ném bóng chưởng môn để bắt giữ.



Hổ thú trước đó có thực lực khá mạnh nên khó mà bắt giữ, nhưng Tật Phong Lang cùng lắm cũng chỉ là Võ Đồ đỉnh phong, muốn bắt giữ là chuyện trong tầm tay!



Sau khi bóng chưởng môn được ném ra, Quân Thường Tiếu bắt đầu tự mình ảo tưởng hình ảnh bản thân dưới chốn phồn hoa cưỡi sói lao nhanh về trước.



Bất quá, trận gió mạnh thổi bay bóng chưởng môn rơi vào bên trong cánh rừng phía xa, vô ý bắt giữ một con hung thú hình thể chẳng khác nào một con lợn!



Quân Thường Tiếu nhìn ánh mắt đầy sùng bái của con vật đang chạy đến, hình ảnh cưỡi sói lao nhanh trong đầu hắn trong nháy mắt hóa thành cưới lợn lao nhanh, cả người ngẩn ra như hồn lìa khỏi xác!



100 điểm cống hiến mua một cái bóng chưởng môn, kết quả bắt giữ một con lợn rừng?



Chuyện này… lỗ cực nặng, không cách nào bù đắp!



“Khịt! Khịt!”



Lợn rừng nhỏ dùng hai cái chân ngắn chạy tà tà đến.



Quân Thường Tiếu tức muốn banh phổi, xúc động muốn rút Thanh Long Yểm Nguyệt Đao ra chém con vật này thành tám mảnh!



“Chưởng môn, cẩn thận!”



Lý Thanh Dương nhanh chóng lao đến, Hàn Phong Kiếm cầm trong tay chém ra một đạo kiếm ảnh hướng về phía Tật Phong Lang.




“Soạt!”



Tật Phong Lang linh hoạt lách thân thể, tránh được kiếm ảnh của Lý Thanh Dương, sau đó từ một hướng khác tiếp tục tiến công.



Vừa hay trùng với hướng của lợn rừng nhỏ đang chạy tới, cặp mắt long lanh của nó hiện lên nét sợ hãi, đáng thương nhìn về phía Quân Thường Tiếu, giống như muốn nói ---- Chủ nhân, cứu mạng!



Chết đi! Chết đi!



Ta đường đường là chưởng môn phái Thiết Cốt, làm sao có thể nhận một con heo làm thú sủng!



Quân Thường Tiếu thể hiện trái tim vô tình, đầu nghiêng về một phía, mặc cho Tật Phong Lang hung hăng lao về phía con tiểu trư mình vừa bắt giữ.



Tốc độ như vậy, sức mạnh như vậy, đạp lên một cái nhất định sẽ chết rất thảm!



“Bành!”



Rốt cuộc, âm thanh nổ súng vang lên.



Tật Phong Lang đang phóng về hướng lợn rừng nhỏ bị bắt trúng đầu, cơ thể nó mất khống chế trượt mạnh, cuối cùng đập vào tảng đá to đùng ở phía xa.



Quân Thường Tiếu cầm trong tay khẩu súng Desert Eagle vẫn còn đang nhả khói trắng, trầm giọng nói:



“Khế ước thú của bổn tọa, chỉ có ta mới có quyền sinh sát!”



“Khịt! Khịt!”



Lợn rừng nhỏ nhanh chóng chạy đến, ra sức dùng đầu dụi vào chân chủ nhân, biểu cảm trên mặt nó đầy hạnh phúc!



“Soạt!”



Họng súng ngắm xuống.



Quân Thường Tiếu lãnh khốc vô tình, nói:



“Tiểu gia hỏa, sự tồn tại của ngươi chỉ khiến bổn tọa mất mặt, vì thế an tâm lên đường đi.”



“Khịt! Khịt!”






Lợn rừng nhỏ vẫn tiếp tục dụi đầu vào chân Quân Thường Tiếu, dường như không biết rằng chủ nhân vừa ký kết khế ước muốn giết mình.



“Ngao ô!”



Lại có thêm hai con Tật Phong Lang lao đến.



Chúng nó thể hiện bộ mặt hung tợn, giơ lên cái chân trước, móng vuốt lấp lóe ánh sáng bén nhọn!



Quân Thường Tiếu vừa mới giơ súng lên, còn chưa kịp bóp cò thì lợn rừng nhỏ đột nhiên xoay người, nghiến răng gào thét với đám Tật Phong Lang đang lao tới.



Nó đây là bảo vệ chủ nhân!



Chỉ là… âm thanh “khịt khịt” yếu ớt không có sức lực gì phát ra, Quân Thường Tiếu đen hết cả trán.



Con lợn rừng này, đang diễn hài sao?



“Ngao ô!”



Hai con Tật Phong Lang gia tăng tốc độ, cuộn gió dưới chân phát ra luồng ánh sáng, cả người giống như một trận lốc lao đến!



Quân Thường Tiếu đang chuẩn bị đá con lợn rừng nhỏ vướng víu này sang một bên, kết quả lại nhìn thấy nó há miệng.



Mẹ nó chứ!



Tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt vô lực của ngươi sao có thể...



“Grào!!!”



Tiếng rống bỗng nhiên vang lên, chấn động đến mức đinh tai nhức óc!



Quân Thường Tiếu đứng ở khoảng cách gần nhất, tinh thần bị chấn động đến lùng bùng hai lỗ tai, hai mắt trừng to, miệng há ra không khép lại được!



Móa nó!



Đây là tiếng heo sao!



So với sư tử gầm còn oai phong hơn nhiều!



Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ và những người khác đang chuẩn bị nghênh chiến, ánh mắt từng người cũng là trừng to.



Bởi vì sau tiếng rống đầy phẫn nộ, hơn mười con Tật Phong Lang hung bạo đều ngã xuống đất ngất xỉu.



Một đám sói đang chạy hăng say, nghe thấy tiếng rống bị dọa đến mức ngất ngay tại trận, bức tranh này… thật quá quái dị!



Càng làm người khác khó tin là tiếng gầm dọa Tật Phong Lang ngất đi lại là của một con lợn rừng nhỏ.



Soạt! Soạt!



Một người đều tập trung ánh mắt nhìn về con vật nhỏ đó, nhìn thấy nó đang đứng ở phía trước bảo vệ chưởng môn, bộ dạng hung hăng, toàn thân ngưng đọng một ảo ảnh như có như không, hiển lộ ra một con hung thú có uy lực bất phàm!



Hệ thống nói:



“Đây có lẽ là một huyễn thú.”



“Huyễn thú?”



Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nói



Hệ thống giải thích nói:



“Trên Tinh Vẫn đại lục phân chia cấp bậc loại thú thành hung thú, linh thú, thánh thú, ngoài ra còn tồn tại một loại thú vật tên là huyễn thú.”



“Hình thể của loại huyễn thú này so với những loại thú khác không có khác biệt gì cả.”



“Nhưng mà nó có thể kích phát huyễn hồn, hình thành năng lực đặc biệt, vì thế người đời gọi là ‘huyễn thú’.”



“Loại ảo ảnh xuất hiện quanh thân con lợn rừng nhỏ này dường như chính là huyễn hồn được kích phát, có lẽ đây là huyễn hồn của một con thú mạnh mẽ nào đó.”



Sau khi nghe lời giải thích, Quân Thường Tiếu thu hồi súng lại, bày ra bộ dạng “ta sớm đã biết rồi”, nói:



“Ta nói trong chốn nơi thâm sơn cùng cốc này, lợn rừng nhỏ có thể tồn tại nơi đây tất nhiên sẽ có chút bản lĩnh!”



Hệ thống: “...”



Vừa rồi tên nào khoác lác, sự tồn tại của ngươi chỉ khiến chưởng môn ta mất mặt?



Vừa rồi tên nào khoác lác, muốn nổ súng tiễn ngươi một đoạn bình an lên đường?



Giữ lại chút thể diện cho bản thân, có được hay không?



“Soạt!”



Ảo ảnh ngưng động quanh thân lợn rừng nhỏ dần tan biến, sau đó tròng mắt trợn ngược, ngã ngửa dưới chân Quân Thường Tiếu.



Từ tính huống có thể thấy, tiếng gầm lúc này đã tiêu hao tất cả năng lượng của nó.



Bóng chưởng môn rơi xuống đất, hoa văn thái cực khắc trên bóng phát ra luồng sáng, bao phủ lên toàn thân lợn rừng nhỏ, nhất thời thu nó vào bên trong.



“Sao lại không thấy rồi?”



“Trời ạ, chuyện gì thế này?”



Đám tán tu ai ai cũng kinh ngạc hô lên.



Tiếng gầm của lợn rừng nhỏ có thể dọa Tật Phong Lang hôn mê bất tỉnh, chuyện này đã đủ khiếp người, bây giờ thân thể nó đột nhiên biến mất, quả thật quá kỳ quái, thật khó mà tin được!



Quân Thường Tiếu nhặt bóng chưởng môn lên, ý nghĩ tiến vào bên trong, nhìn thấy thân hình lợn rừng nhỏ đang ngáy khò khò ngủ say.



“Chưởng môn.”



Lý Thanh Dương sốc lại tinh thần hỏi:



“Những con Tật Phong Lang này, chúng ta xử lý thế nào?”



Đương nhiên là tiếp tục bắt rồi!



Quân Thường Tiếu kéo màn hình sổ khu mua sắm ra, nhìn thấy bóng chưởng môn hiện lên màu xám, bên cạnh có một dòng chữ nhỏ --- vật phẩm giới hạn mua một cái!



Không những có giới hạn mua mà còn chỉ được mua một cái thôi á!



Những dòng chữ như kim đâm vào mắt, Quân Thường Tiếu vò đầu bứt tóc, bất lực gào lên:



“Cái con em nó giết hết cho bổn tọa!”



“Soạt!”



“Soạt!”



Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ và những người khác xuất kiếm, nhanh chóng giết chết mười hai con Tật Phong Lang, sau đó bắt đầu lột da đào tinh hạch.



“Đinh! Tiêu diệt Tật Phong Lang: 12/100.”



Mặc dù số lượng tiêu diệt của nhiệm vụ tăng lên, nhưng Quân Thường Tiếu không cảm thấy có một chút vui vẻ nào, nguyên nhân là sơ phẩm bóng chưởng môn chỉ được mua một cái, điều này tương đồng với việc hắn không thể hàng phục thêm hung thú khác.



Ý nghĩ muốn cưỡi hổ báo sói sư ra ngoài tung hoành thiên hạ đã như bọt nước chìm xuống đáy biển!



“Có gì đâu mà buồn.”



Hệ thống an ủi nói:



“Đợi con thú này trưởng thành, chủ nhân có thể cưỡi nó ra ngoài, ừm, ra đường cưỡi lợn cũng khá là oai phong đấy chứ.”



“Cút!”



Bóng chưởng môn bắt giữ một con lợn rừng nhỏ, tốt xấu gì đây cũng là một loại huyễn thú đặc biệt, Quân Thường Tiếu ít nhiều cũng cảm thấy có chút gỡ vốn.



“Aii..!”



Quân Thường Tiếu ổn định cảm xúc lại, nhìn về phía cửa đường hầm trước mắt, trầm ngầm nói:



“Khu vực trước mặt có lẽ là địa bàn của Tật Phong Lang.”



“Tiểu Mạt!”



“Có đệ tử!”



“Đi vào dụ quái ra đây cho bổn tọa!”



“Hả?”



“Nhanh lên!”



“Dạ!”



Tô Tiểu Mạt cầm chặt Bá Vương Vương rồi xông pha liều chết tiến vào.



Trong lúc này, Quân Thường Tiếu hét lên:



“Tốc độ của Tật Phong Lang rất nhanh, mọi người phải đề cao đến mười hai phần cảnh giác!”



“Vâng!”



Mọi người bày binh bố trận sẵn sàng nghênh địch.



Một lúc sau, Tô Tiểu Mạt từ đường hầm chạy ra.



“Ngao ô!”



Đằng sau hắn là hơn mười con Tật Phong Lang, giống như một trận gió lao đến.



Loại sinh vật thiên về tốc độ này phải để cho Tô Tiểu Mạt đi dẫn dụ, bởi vì Tiêu Tội Kỷ và Lý Ngọc Hoa không chạy nhanh bằng hắn!



“Ngao ô!”



Hơn mười con Tật Phong Lang giết ra, Quân Thường Tiếu lạnh giọng nói:



“Giết sạch!”



“Soạt!”



Lục Thiên Thiên tiến tới trước, mười ngón tay nắm chặt, nhanh chóng đánh ra một kết ấn kỳ lạ, lạnh giọng nói:



“Băng Phong Chi Địa.”



“Phù Phù!”



Khí lạnh dày đặc xuất hiện xung quanh, nơi nào nó đi qua đều nhanh chóng ngưng đọng thành băng.



“Ai gia! ai gia!”



Tô Tiểu Mạt đạp chân lên lớp băng, cơ thể mất khống chế trượt lao đi, cuối cùng cả người hình chữ đại (大) khảm chặt vào vách đá