Tôi Chuyển Sinh Thành 1 Chú Thằn Lằn "Vô Hại"

Chương 74: 74: Hỏi Đáp Thằn Lằnthần Và Mất Tích





God ? Một vị thần ư ? Hmm, tất nhiên để lôi kéo linh hồn tôi từ tiềm thức vào không gian này thì anh ta không phải dạng vừa nhưng một vị thần thì...Haiz, cứ hỏi anh ta là đơn giản nhất, dù sao hiện tại tôi cũng như cá trong rổ rồi.
"God ? Anh là thần ư ? Và thần có tồn tại à ?"
Cười một cách thần bí, anh ta nhàn nhạt nói :
"Đến thứ như hệ thống còn tồn tại thì thần cũng không phải thứ gì đó quá khó tin đúng chứ.

Bỏ những câu hỏi mà hiện tại cậu không cần qua một bên đi, ta chỉ có thể kéo cậu đến đây trong một thời gian ngắn thôi nên cần hỏi gì thì nhanh đi.

Và tất nhiên, ta sẽ chỉ trả lời những câu ta biết và không mang lại bất lợi cho cậu."
God of the Falling không phủ nhận nhưng cũng không khẳng định nhưng có thể nói, đó là một dạng đồng ý.

Hỏi ư, để xem...
"Tôi còn sống chứ ?"
"Tất nhiên, ngay khi cậu vừa ra khỏi không gian này thì cậu sẽ lấy lại ý thức ngay lập tức nhưng vết thương thì rất nặng đấy."
"Vậy...làm thế nào để chiến tranh kết thúc ?"
"Cậu nhớ lời tiên tri của cô bạn thằn lằn kia chứ ? Đáp án nằm ở trong đó, ta chỉ có thể bật mí thế thôi."
Gật đầu, tôi chìm trong suy nghĩ.

Mình nên hỏi gì nữa đây ? Liệu tôi có thể sống sót qua chiến tranh ? Không, điều này có lẽ vượt quá quyền can thiệp hay thứ gì đó giống thế của anh ta.

"Tôi nên làm gì khi chiến tranh kết thúc ?"
"Chà, tất nhiên là tiến hóa trước.

Sau đó, hãy tiến lên mặt đất và khám phá thế giới rộng lớn đang chờ đợi cậu.

Tuy nhiên, hãy nhớ điều này.

Đừng để ai nhìn thấy cậu và những đồng đội đi cùng cậu khi tiến hóa.

Và sau khi tiến hóa, hãy chỉ lộ diện danh tính nếu đối phương là thằn lằn.

Còn không thì TUYỆT ĐỐI không được để đối phương liên hệ cậu sau khi tiến hóa với người hiện tại, được chứ ?"
Chậm rãi, tôi tiêu hóa lời nói của anh ta và dù không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu.

Dù sao tôi cũng không nhận thấy tí ác ý nào.

Hơn nữa nếu anh ta muốn giết tôi không cần phải cầu kì thế.

Và việc cải trang cũng là điều tôi vốn dĩ định làm.
"Ồ, hết giờ rồi.

Được rồi, ta sẽ đưa cậu trở lại.

Nhớ đừng nói với bất cứ ai về ta cho dù họ có nhắc tới tên ta đi nữa, hãy giả vờ không biết.

Hy vọng vào lần tới chúng ta gặp nhau cậu sẽ trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Một lần nữa, ta, God of the Falling, một trong những thực thể mạnh mẽ và quyền năng nhất Đa Vũ Trụ Bất Tận, kẻ thống trị sự sa ngã và sụp đổ, chào tạm biệt."
"Osiris, The Grim Reaper of the Sky, tạm biệt."
Vừa dứt lời, tôi có một cảm giác quen thuộc khi bản thân bị kéo đi bởi một cơn lốc xoáy mạnh mẽ.
...
Tôi chậm rãi di chuyển mi mắt, cố mở nó ra nhưng một cơn đau xuyên thấu khắp cơ thể đã ngăn tôi lại.


Lấy hết khả năng chịu đựng, tôi hé mở một bên ra.
-----------------------------------------------------‐------------------
...
HP : 38/250
MP : 14/450 ( +0/60)
...
-----------------------------------------------------‐------------------
Tsk, hết mana rồi, không dùng ma pháp ánh sáng để phục hồi được.

Lấy hết số mana còn lại, tôi gọi ra một ít tinh thể HP và mana từ trong rune không gian ra.

Khi định lê chi trước bên phải để đẩy tinh thể đến gần miệng thì tôi nhận ra nó đã không còn nữa.

Nghiến răng, tôi dùng 2 chân sau, những thứ duy nhất tôi còn lại, để lết người đưa miệng đến trước tinh thể.

Bất chấp bản năng đang kêu gào tôi dừng lại vì nỗi đau thấu trời, miệng tôi vẫn chầm chậm mở ra và nuốt lấy các tinh thể.
Một cảm giác ấm áp và sảng khoải chảy khắp người, đi qua mọi kênh thần kinh và xung huyết tôi khi chúng liên tục tái tạo lại lượng MP đã mất cũng như kí.ch thích những mảng thịt được tạo ra với tốc độ dị thường lấp đầy những vết loang lỗ chằng chịt khắp cơ thể tôi.
Dần dần, khi đã phục hồi, tôi ngẩng đầu lên và nhìn thấy Venegancer, kẻ vẫn chưa tỉnh lại.

Hửm, rõ là tôi bị thương nặng hơn hắn, cũng như tôi khá chắc sức mạnh đòn tấn công của chúng tôi ngang nhau, vì vậy DEF và SP.DEF của hắn chắc chắn cao hơn tôi nhưng tại sao...God of the Falling !
Đúng vậy, tới 90% là do anh ta đã tác động lên tôi để tôi có thể tỉnh dậy trước.

Vậy...đó không phải giấc mơ nhỉ ? Haiz, bỏ đi, dù có biết tôi cũng chả làm được gì với một thực thể có thể lôi linh hồn tôi đi như thế.
Nhìn quanh, tôi nhận ra xung quanh có một lớp lá chắn bao lấy chúng tôi, và lớp bụi vẫn chưa lắng xuống hoàn toàn, có lẽ tôi bất tỉnh không lâu lắm, khoảng một hai phút gì đó.


Nhân cơ hội làm thôi nhỉ.
...
Lika cẩn thận quan sát nhưng không nhận thấy bất kì dấu hiệu trận chiến nào bên trong.

Hơn nữa, do bức tường mana dày đẵ che chắn nên cô không thể nhìn thấy hào quang mana của 2 tồn tại vốn có thể đã yếu đi rất nhiều do bị thương.

Mất kiên nhẫn, cô cùng thủ lĩnh phe địch cùng ra lệnh dỡ bỏ tấm khiên nhưng khi cả hai cho người kiểm tra thì nhận được một kết quả không ngờ.

Chỉ còn lại máu và vài mảnh thịt vụng của họ, cơ thể đã biến mất một cách bí ẩn.

Với sức mạnh của cả hai, điều đó là bất thường.

Không thể nào hai tồn tại đỉnh cao bên dưới hạng B lại bị như thế chỉ trong một vụ nổ được.
Chìm sâu vào suy nghĩ, thủ lĩnh hai phe cùng đi đến một thống nhất là rút quân để những hỗn loạn này tạm lắng xuống đồng thời xoa dịu nỗi sợ hãi của quân mình khi hai thực thể mạnh mẽ bậc nhất cứ thế biến mất.

.