Tôi Chuyển Nhượng Luôn Cả Bản Thân

Chương 6: Chương 6





Đây là lần đầu tiên Thời Mạch bước chân vào Công ty luật Cẩm Thiên, tuy là trước đó đã nghe nói rằng công ty này có quy mô không nhỏ, nhưng không ngờ lại lớn đến mức này.
Công ty luật Cẩm thiên là công ty trách nhiệm hữu hạn, bố mẹ Tạ Cẩm Trình chiếm giữ 35% phần vốn góp, phần còn lại thuộc sở hữu của hai anh em Tạ Cẩm Trình.

Công ty luật có chi nhánh trên khắp cả nước, với hơn 1000 luật sư cộng sự và hàng trăm luật sư có danh tiếng.

Nếu một luật sư muốn hoạt động dưới danh nghĩa của công ty luật Cẩm Thiên, thì phải trải qua nhiều bài kiểm tra đánh giá năng lực, những luật sư không đủ kỹ năng và trình độ sẽ không được thông qua.

Bởi vì thế, tất cả những luật sư có thể tiến vào Cẩm Thiên đều hết sức tự hào, giọng điệu khi nói chuyện cũng tràn ngập tự tin.
Toàn bộ tòa cao ốc văn phòng này cũng là tài sản của nhà họ Tạ, từ tầng hai đến tầng 10 dùng làm văn phòng cho công ty luật, các tầng khác thì cho thuê, mặt sàn nhẵn bóng như gương, sạch sẽ như một tòa nhà mới xây.
Ngược lại, công ty luật Chung Nguyên chỉ là công ty nhỏ với diện tích chưa đến 200 mét vuông, luật sư trực thuộc công ty cũng chỉ có 30 người.
Thời Mạch bị đả kích, gạch lát nền ở đây cũng quá đẹp đi, nếu đem hai miếng về văn phòng cậu, thì căn phòng chắc chắn sẽ sáng sủa hơn hẳn.
"Theo tôi lên trên." Tạ Cẩm Trình đón cậu ở cửa công ty, vào thang máy đi lên lầu mười, đi vào căn phòng ngoài cùng bên phải.
Trong văn phòng khổng lồ này đặt vài chậu cây cảnh, Thời Mạch thậm chí còn không biết tên gọi của chúng là gì.

Diện tích của căn phòng còn lớn hơn cả ngôi nhà Thời Mạch đang ở, ngoài không gian làm việc ra còn có cả phòng tắm và phòng để nghỉ ngơi, thật hoa lệ và hoành tráng.
"Mời cậu." Tạ Cẩm Trình đưa cho Thời Mạch một ly nước.
"Cảm ơn." Thời Mạch cầm ly nước rồi nhìn quanh một vòng, nhìn tới những phiến lá khô vàng của cây trúc phú quý, cậu lo lắng nói: "Có phải nó bị thiếu nắng không vậy, lá vàng hết cả rồi.


Đưa nó ra nắng đi, thật đáng thương."
Tạ Cẩm Trình đeo kính gọng vàng, nhẹ nhàng đẩy gọng kính: "Cậu cũng biết nhiều về chăm sóc cây cảnh đó nhỉ?
"Tất nhiên rồi, hồi trước nhà tôi trồng nhiều cây lắm, đều là do tôi chăm sóc hết đó." Thời Mạch ưỡn ngực tự đắc, giây tiếp theo, cậu bị câu hỏi của Tạ Cẩm Trình chặn họng.
"Vậy cây này là cây gì?" Tạ Cẩm Trình chỉ vào một chậu cây có những phiến lá dày rộng và có lấm tấm những đốm tròn trên đó.
Thời Mạch nghẹn họng, cậu chưa từng chăm loại cây này bao giờ, làm sao biết được nó là cây gì, làm bộ thâm trầm khó đoán, sờ sờ cằm: "Chậc...Cây này có hình dáng độc nhất vô nhị, trên thị trường rất hiếm khi xuất hiện.

Người bình thường như chúng tôi thì không có khả năng mua được rồi, tất nhiên là chưa từng thấy bao giờ."
Tạ Cẩm Trình nhếch môi, trong mắt tràn đầy ý cười: "Cây là "Nữ hoàng bạc", giá thị trường là 25 tệ."
"Quả nhiên là một loại cây sang trọng." Da mặt Thời Mạch quả có thể so với tường thành, cảm khái nói, "Cái tên này nghe thật tuyệt.

Á, đây không phải là quốc lan sao?..." Cậu lái sang chuyện khác, chỉ vào một gốc lan xinh đẹp.
Lúc kỹ thuật viên gõ cửa bước vào, phải bị sững sờ mất một lúc.

Tạ đại thiếu với ánh mắt vừa dịu dàng vừa bất lực chăm chú vào một chàng trai xa lạ, chuyên tâm nghe người nọ nói chuyện.
Đại thiếu gia bữa nay đổi tính hả? Ai cũng biết, hắn ghét nhất có người bước vào phòng riêng trừ trường hợp đó là yêu cầu công việc, mà hiện tại hắn lại cho phép một người lạ vào đây, còn cho phép người này chạm vào mấy cái cây bảo bối của hắn.
Chuyện này đúng là chấn động.
"Sửa giùm tôi USB này nhé, cảm ơn nhiều." Thu hồi ánh mắt từ trên người Thời Mạch, Tạ Cẩm Trình đưa USB cho kỹ thuật viên, sau đó đi pha trà, rót cho Thời Mạch một ly.
Hương trà tản ra tứ phía, thoang thoảng hương ngọc lan, nước trà màu cam vàng tươi.


Thời Mạch hít một hơi, chân thành khen: "Thơm quá, là "Võ di đại hồng bào" đúng không?
"Nhận ra được sao?" Tạ Cẩm Trình nhướng mày, hắn ngồi bắt chéo chân, đôi tay thoải mái đặt lên đùi, bộc lộ khí chất sang trọng quý khí.
"Tôi cũng hay uống, rất hợp khẩu vị của tôi." Thời Mạch vui như nhìn thấy bạn cũ lâu năm không gặp, nhưng không kích động đến nỗi một hơi uống hết, ngược lại chậm rãi thưởng thức, trông rất hưởng thụ.
Tạ Cẩm Trình hơi ngạc nhiên, Võ di đại hồng bào là một loại trà đắt tiền, nghèo như Thời Mạch mà cũng có thể uống thường xuyên, xem cách cậu ta uống, không phải là người không hiểu biết gì về trà.
Tạ Cẩm Tình ung dung nâng ly trà lên uống, ánh mắt lơ đãng đặt trên người Thời Mạch.

Thời Mạch là một người khá bí ẩn, rõ ràng cách ăn nói cư xử như ở đầu đường xó chợ, nhưng lại có nhiều hành vi thể hiện cậu là người giàu có.

Ví dụ như, cậu có thể biết về các loại trà Đại hồng bào và giá cả của chúng, cậu cũng biết những loại cây cảnh quý hiếm và cả cách chăm sóc nữa...Còn nhiều điều mà hắn bất chợt phát hiện, nếu không phải đã tự trải nghiệm qua, có mấy người có thể biết được từng đó kiến thức?
Tạ Cẩm Trình buông chén trà xuống, một tay chống cằm, chuyên chú nghe Thời Mạch thao thao bất tuyệt, đến lúc kỹ thuật viên sửa xong USB, hắn cảm thấy nghe cậu nói còn chưa đã ghiền.
"Sửa xong rồi hả? Để tôi xem thử." Thời Mạch vui vẻ tới chỗ máy tính, kiểm tra thấy vẫn còn đầy đủ tài liệu, USB có thể sử dụng bình thường, "Thật tốt quá, cảm ơn cậu."
Tạ Cẩm Trình vô tình lướt qua màn hình máy tính, các thư mục được sắp xếp gọn gàng, tỉ mỉ, các thư mục đều được đặt tên và phân loại đúng chỗ.
Trong số đó có một thư mục thu hút sự chú ý của Tạ Cẩm Trình.
"Người tôi yêu nhất."
Thư mục được đặt ở vị trí trên cùng, khác hẳn với một hàng thư mục phía sau viết cụ thể tên từng thân chủ, từng vụ án.
Không đánh số, không có tên cụ thể, không biết nội dung bên trong là gì, hay là trong đó có ảnh của bạn gái Thời Mạch.
Tạ Cẩm Trình đẩy gọng kính, tròng kính lóe lên những tia sáng không rõ.
Lúc này, chuông điện thoại phát ra giai điệu lỗi thời từ bài hát của những năm 90, Thời Mạch lấy điện thoại ra xem, là công ty luật gọi đến.


"Alo..." Thời Mạch vui vẻ nghe điện thoại, nhưng một lúc sau, nụ cười trên môi cậu dần nhạt đi, "Được rồi, tôi qua liền đây...Ok, tạm biệt." Cuộc gọi kết thúc trong vòng 2 phút, Thời Mạch cất USB đi, nở một nụ cười cứng ngắc với Tạ Cẩm Trình rồi rời đi, "Xin lỗi, tôi có việc gấp phải đi trước, lần sau gặp."
Tạ Cẩm Trình cũng không hỏi gì, gật gật đầu nói: "Gặp lại sau."
Xuống lầu lấy xe, Thời Mạch chạy thẳng một mạch đến công ty luật Chung Nguyên.
Đi vào phòng giám đốc, Thời Mạch đối diện với khuôn mặt đằng đằng sát khí của giám đốc.
"Luật sư Thời, cậu bị khách hàng khiếu nại, khách hàng muốn hủy hợp đồng ủy thác với cậu, sau khi chúng tôi xem xét ý kiến của khách hàng, thấy rằng lý do hủy hợp đồng là chính đáng, cho nên chỉ lấy một nửa phí luật sư.

Sự việc là như vậy, cậu thấy sao?"
Thời Mạch giật giật mí mắt, theo bản năng nói ra một cái tên:
"Khách hàng này là Lý Gia đúng không?"
"Cậu biết rồi hả, vậy thì tôi nói luôn." Giám đốc bắt chéo tay đặt trên bàn, nhìn chằm chằm Thời Mạch với ánh mắt oán giận: "Cậu là luật sư trực thuộc công ty luật Chung Nguyên, mỗi tiếng nói, hành vi của cậu đều sẽ ảnh hưởng đến uy tín công ty.

Ngày mở phiên tòa thì đến trễ đã đành, còn không mang tài liệu, bất đồng quan điểm với thân chủ, đây là những hành vi thể hiện sự thiếu chuyên nghiệp, cậu phải biết chứ? Một khi bị khách hàng khiếu nại, website chính thức của hiệp hội luật sư sẽ hiển thị số lượng bị khiếu nại của công ty, khi uy tín của công ty bị giảm sút thì số lượng khách hàng tìm đến chắc chắn sẽ giảm, luật sư trong công ty còn làm ăn gì được nữa."
Thời Mạch không giải thích gì, thành thật nhận lỗi: "Tôi xin lỗi, đây đúng là lỗi của tôi khi đến muộn phiên tòa và quên mang theo tài liệu.

Tôi xin chịu trách nhiệm và kiểm điểm lại hành vi của mình.

Kể cả khấu trừ lương, tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng thưa anh, bất đồng quan điểm với thân chủ không phải là lỗi của tôi." Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của giám đốc, không chút trốn tránh hay chột dạ, kể lại hết quá trình tại phiên tòa ngày hôm đó, "Sự thật chính là vậy, không phải lỗi của tôi."
"Thời Mạch à Thời Mạch, cậu là luật sư phục vụ khách hàng.

Khách hàng muốn thế nào, cậu cứ theo ý người ta mà làm.


Hắn muốn quậy như nào là chuyện của hắn, tòa án sẽ ngăn hắn lại, cậu chỉ cần hùa theo, nghe theo hắn là được.

Cần gì phải đối nghịch hắn ta như vậy? Còn lúc hắn thay đổi quan điểm, cậu cứ thuận theo là xong không phải sao? Hiện tại thì hay rồi, bị khiếu nại, phí luật sư cũng mất một nửa, tiền lương tháng này của cậu cũng bị trừ một nửa, còn ảnh hưởng đến uy tín công ty, cậu thấy có được lợi lộc gì không?" Giám đốc cao giọng nói.
"Nghe theo lời khách hàng, thay đổi quan điểm, không phải là vấn đề.

Nhưng thân chủ ngang ngược vô lý, gây mất trật tự ngay trong phiên tòa, trước mặt nhiều người như vậy xúc phạm luật sư đại diện của mình, chẳng lẽ cũng bắt tôi phải nhịn à, hay là đến lúc đó tôi để im cho anh ta làm khùng làm điên gây rối trật tự tòa án luôn?" Thời Mạch tức điên, bị thân chủ xúc phạm như vậy đã mất mặt lắm rồi, lại còn bị khiếu nại, trừ lương, thử hỏi ai mà không tức?
Tất nhiên là cậu cũng có lỗi, nhưng mà Lý Gia cũng đâu có đúng.

Cậu đã thực hiện đúng nghĩa vụ của một luật sư, bảo vệ quyền lợi cho thân chủ của mình, tìm hướng bào chữa có lợi nhất, thậm chí can ngăn thân chủ không gây rối tránh bị đuổi ra khỏi tòa án.

Dựa vào cái gì, cậu lại bị cả thân chủ lẫn giám đốc chửi vào mặt như vậy.
Giám đốc cũng bắt đầu điên lên: "Ý cậu là khách hàng khiếu nại cậu là sai, cậu không có trách nhiệm gì cả, tất cả là do khách hàng khiếu nại vô lý đúng không?"
"Ý tôi không phải vậy, anh nghe tôi giải thích.

Đã là luật sư thì đâu phải lúc nào cũng phải nghe theo lời thân chủ, thân chủ đâu phải là thượng đế, hắn không có kiến thức về pháp luật nhiều bằng tôi, đâu phải hắn nói gì cũng đúng, bắt tôi phải làm theo toàn bộ, anh thấy có đúng không?" Thời Mạch nghiêm túc giải thích, "Trong chuyện này cũng có lỗi của tôi, tôi xin nhận trách nhiệm về mình, nhưng ở điểm này tôi không hề sai, tôi không làm mất uy tín của công ty, còn những việc khác, tôi thừa nhận tôi có sai, tôi chấp nhận bị trừ lương, nhưng toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên đầu tôi, còn bắt tôi hùa theo hành vi vô lý ngang ngược như vậy, thực xin lỗi, tôi không chấp nhận được."
"Cậu..." Giám đốc nghẹn lời thở d ốc vài cái, "Thôi thôi, cậu về đi, chỉ trừ lương của cậu 1000 thôi."
"Cảm ơn giám đốc." Thời Mạch xoay người rời đi, đột nhiên sau lưng vang lên một câu.
"Thời Mạch, cậu thật sự không thích hợp làm luật sư."
Thời Mạch cứng người, quay đầu lại cười: "Vậy sao, tôi cũng cảm thấy thế."
Editor: Edit chương này với chương trước tức ói máu luôn quý zị, công ty luật như qq không bảo vệ được quyền lợi cho nhân viên của mình thì đòi bảo vệ quyền lợi cho ai:).