Tôi Chuyển Nhượng Luôn Cả Bản Thân

Chương 4: Chương 4





Cần bao nhiêu thời gian để biến hai người xa lạ trở thành tri kỉ của nhau? Có người cần cả đời, có người thì vài năm.

Còn đối với Thời Mạch và Tạ Cẩm Trình chỉ mất một đêm.
Có lẽ vì tâm trạng không tốt, hoặc có thể do không có đề tài chung, hai người bắt đầu nói về những câu chuyện không đầu không đuôi, sau đó lại nói đến chuyện cuộc sống và sự nghiệp.

"Cậu đang nhận án dân sự với hình sự à?" Tạ Cẩm Trình dựa vào lan can, một tay đút túi quần, tay còn lại cầm ly cà phê.
Đối với người mới vào nghề mới có ba năm, vốn kinh nghiệm của cậu vẫn chưa đủ để nhận tất cả các vụ án dân sự lẫn hình sự.

Thời Mạch, như mọi khi, vụng về tìm cớ che giấu nhược điểm của mình: "Tôi chỉ nhận giải quyết các vụ việc dân sự, còn đối với vụ án hình sự thì áp lực lớn lắm, không phải anh cũng chỉ nhận vụ việc dân sự thôi còn gì?
"Thực ra tôi chỉ nhận các vụ án về tranh chấp kinh doanh thương mại thôi." Tạ Cẩm Trình uống một ngụm cà phê, nói với giọng thản nhiên như đang nói về việc hôm nay ăn gì.

Thời Mạch không còn gì để nói.
Ngoại trừ các vụ án về tranh chấp hợp đồng vay, các vụ án dân sự khác đa phần chi phí trả cho luật sư đều khá thấp, còn riêng các vụ án thương mại đều có giá trị tài sản rất lớn, nếu may mắn nhận được một vụ án lên đến hàng trăm triệu thì phí luật sư có thể được mấy triệu nhân dân tệ, thấp nhất cũng phải vào khoảng chục nghìn trở lên.
Vì lý do này, các đại luật sư đều muốn nhận các vụ án thương mại có giá trị lớn.
Tuy nhiên, Thời Mạch, một hạt mầm mới nhú, không có danh tiếng, trình độ chuyên môn vẫn chưa thành thạo.

Công ty luật chủ yếu chỉ phân cho cậu những án dân sự nhỏ, vụ lớn nhất là vụ tranh chấp hợp đồng mua bán, mà ngày hôm qua mới tranh tụng trên tòa với Tạ Cẩm Trình.

Số tiền tranh chấp của vụ án lần này hơn ba triệu nhân dân tệ, nhưng ban đầu vụ án này do một luật sư khác đảm nhiệm nhưng vị luật sư đó có mâu thuẫn với khách hàng dẫn đến đến hủy hợp đồng dịch vụ, cho nên mới đến phiên Thời Mạch tiếp nhận.

Ngoài lần may mắn này, Thời Mạch hầu như không có cơ hội tiếp xúc với các vụ án thương mại và thậm chí các vụ án tranh chấp hợp đồng vay cũng hiếm khi tới tay cậu.
Điều đáng thương nhất chính là, Thời Mạch ký hợp đồng lao động với công ty luật chỉ có mỗi lương cố định hàng tháng, mỗi tháng công ty luật chỉ trả cho cậu 6000 nhân dân tệ, trừ trường hợp thân chủ trả thêm cho cậu phí riêng, thì khi cậu nhận giải quyết bất kỳ vụ án nào dù lớn hay nhỏ, tiền nhận về cũng chỉ có từng đó.
Trái ngược với cậu, Tạ Cẩm Trình được công ty luật trả lương cố định hàng năm là một triệu nhân dân tệ, được trực tiếp tiếp xúc vụ án và phí luật sư sau khi hoàn thành mỗi vụ án cũng thuộc về hắn.

Hắn là luật sư có danh tiếng và uy tín cao trong ngành, kể cả khi hắn không chủ động thì khách hàng cũng sẽ tự tìm tới nhờ cậy hắn.
Hai người họ thực sự cách xa nhau như trời với đất.
Nếu Tạ Cẩm Trình trở thành đối thủ của Thời Mạch, chỉ so về vẻ ngoài thôi cũng đủ thổi bay lòng tự trọng của Thời Mạch.
Tạ Cẩm Trình dường như nhận ra lời nói của mình có chút không ổn, hối lỗi nói: "Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu."
"Không có gì." Thời Mạch cũng không thèm để ý, không phải chỉ vào nghề sớm hơn cậu mấy năm, nổi danh hơn cậu thôi sao, nếu cậu bắt đầu sớm thì cậu cũng đã trở thành Luật sư Thời vang danh khắp rồi.

Cậu nhấp một ngụm cà phê, nhe răng cười: "Chúng ta đều là luật sư mà, khác gì nhau đâu, đều làm việc theo đường lối của Đảng, vì nhân dân phục vụ."
Tạ Cẩm Trình bật cười: "Cậu thật lạc quan.

Có một vài luật sư còn đoạt vụ án của nhau, chèn ép đối thủ, cũng chẳng tốt đẹp gì."
"Con người có thể thiếu tiền, nhưng không thể thiếu lương tâm." Thời Mạch nghiêm túc nói, "Nếu hết tiền còn có thể thắt lưng buộc bụng, có thể tiết kiệm được vài đồng mua bánh bao lấp đầy bụng.

Lương tâm mà không có thì chẳng còn là gì cả."
Tạ Cẩm Trình khóe miệng nhếch càng cao, khi đã chấp nhận cái tính bướng bỉnh của Thời Mạch, hắn lại thấy Thời Mạch là người khá thú vị: "Nguyên tắc của cậu thật thú vị."
"Thì làm sao cơ? Chỉ cần vài xu là mua được mấy cái bánh ăn no nê rồi có biết không."

Một ông cụ nghèo khổ, tập tễnh từng bước đi ăn xin, đôi bàn tay gầy gò hằn lên dấu vết thời gian đang nắm chặt những đồng tiền lẻ.

Ông ấy mặc một bộ quần áo rách nát, lưng khòm xuống, dáng vẻ thật thảm hại, nhưng một kẻ hèn mòn như vậy lại rơi nước mắt cảm kích khi được người khác cho tiền.
Thời Mạch đồng cảm với sự khốn khó của ông lão, cậu hào phóng lấy từ trong ví ra một tờ tiền bỏ vào chiếc cốc của người ăn xin nghèo khổ kia: "Nếu anh không để ý mấy đồng lẻ thì có thể đem cho họ, vừa hay tạo phúc cho nhân dân."
"Cậu cho hẳn 10 tệ?" Tạ Cẩm Trình nhướng mày, Thời Mạch thoáng vậy luôn hả.
"10 tệ cái gì, phải gọi là hơn 1 đô!" Thời Mạch dõng dạc sửa lại "Như vậy nghe mới sang."
Tạ Cẩm Trình bất lực: "Cậu hào phóng thật đấy."
"Cảm ơn lời khen của anh, tôi lúc nào chả thế." Thời Mạch nhìn theo bóng lưng lọm khọm của ông lão, chua xót thở dài, "Người sống ở cái xã hội này, không có tiền sống làm sao được, tiền chính là sinh mệnh, còn tiền là còn mệnh."
Tạ Cẩm Trình lấy ra 100 tệ, cũng bỏ vào cốc của người ăn xin: "Như ước nguyện của cậu, tạo phúc cho nhân dân."
Thời Mạch giật mình, quả nhiên là địa chủ, nháy mắt có thể cho hẳn 100 tệ, quá xịn!
Chớp mắt đã tới 11 giờ khuya, Tạ Cẩm Trình vứt ly cà phê rỗng vào thùng rác, nói với Thời Mach: "Không còn sớm, nào rảnh lại gặp."
Thời Mạch ngáp một cái: "Về thôi, nghỉ ngơi sớm chút."
Hai nguời đi cùng nhau tới ngã rẽ, Tạ Cẩm Trình tạm biệt Thời Mạch: "Chúc cậu thuận lợi trong phiên tòa ngày mai."
Thời Mạch gật gật đầu cảm ơn: "Cảm ơn...À này, tôi cảm thấy anh không đeo kính đẹp trai hơn đó, nhưng còn lâu mới đẹp bằng tôi."
Tạ Cẩm Trình hỏi lại: "Ý cậu là tôi đeo kính vào xấu lắm hả?"
"Ai nói", Thời Mạch đáp, "Ý tôi là, đeo kính không hợp với khí chất của anh, xấu hơn tôi gấp nghìn lần, không đeo kính thì miễn cưỡng xấu hơn tôi chỉ có trăm lần thôi."
Tạ Cẩm Trình nhìn gương mặt "đẹp trai" cản trở việc thực thi pháp luật kia, khẽ cười, xoa đầu Thời Mạch, rồi đút tay vào túi quần thản nhiên rời đi.
Khi Thời Mạch về tới nhà, chỉ ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc lại không thấy bóng dáng của bố cậu đâu.


Cậu hoảng sợ chạy đi tìm, sau mười phút cậu tìm thấy người bố say ngưởng đang ôm chai rượu dựa vào góc tường hành lang tầng dưới.
"Bố, không được uống nữa." Thời Mạch giật lấy chai rượu, xốc tay ông lên dìu người về nhà.

"Cả ngày uống rượu thì có ích gì, sống như vậy còn có ý nghĩa gì nữa."
"Hic...Vui lắm, con không hiểu đâu, haha." bố cậu run rẩy giơ ngón tay lên, lúc lâu sau mới đặt được lên mũi Thời Mạch, "Uống rượu là có thể nhìn thấy được mẹ con."
"Mẹ con có nói gì với bố không?" Thời Mạch cẩn thận đỡ bố lên lầu, "Cẩn thận bậc thang, đi chậm chút."
"Bà ấy nói, hic...!uống thêm đi mới gặp được bà ấy." Hai mắt ông mờ đục, mông lung.
"Vậy chắc chắn là bố uống say, nhận nhầm người." Thời Mạch lấy chìa khóa ra mở cửa, giúp bố cởi giày, "Nếu thật sự là mẹ con, mẹ nhất định sẽ bảo bố bớt uống lại, chú ý sức khỏe, chăm sóc con trai."
"Vớ vẩn", bố cậu trợn mắt nói, "Mẹ con bảo bố đi gặp bà ấy...Nôn!" Bố hắn bất ngờ nôn ra, Thời Mạch giật mình, không quan tâm đến việc nhà bẩn cùng quần áo dơ, nhanh chóng đỡ bố vào nhà vệ sinh, vỗ nhẹ vào lưng ông, khi ông đã nôn xong thì đi đun nước nóng cho bố uống.
Mùi rượu nồng nặc bay khắp căn nhà, mùi tanh tưởi tràn ngập các ngóc ngách, giúp bố vệ sinh xong, Thời Mạch đi dọn nhà.

Bận rộn đến hơn một giờ sáng mới có thể đi ngủ, ai ngờ đến khoảng hai giờ khuya, bố cậu lại bắt đầu làm loạn, không biết làm đổ vật gì, phát ra tiếng vang rất lớn.
Thời Mạch bị đánh thức, mơ mơ màng màng chạy ra xem, cả kinh: "Bố? Bố làm sao vậy?"
"Ọe..." Bố cậu lại nôn ra, Thời Mạch lập tức dìu ông đến nhà vệ sinh, sau khi thấy bố không còn việc gì, cậu lại phải quay lại dọn dẹp,
"Ơi là trời." Ánh sáng từ ngọn đèn neon rọi xuống, soi rõ sự lộn xộn trong căn phòng này, Thời Mạch trợn to mắt, nước đổ lênh láng lên xấp tài liệu chuẩn bị cho phiên tòa ngày mai, ướt luôn cả USB chứa tài liệu.
Rồi xong, đêm nay khỏi ngủ.
Ngày hôm sau, tiếng chuông báo thức làm cậu giật nảy người.

Thời Mạch mơ màng sờ soạng tìm điện thoại để tắt báo thức, vừa nhìn thấy thời gian trên đồng hồ, cậu tức tốc nhảy xuống giường.
Bây giờ đã là tám giờ rưỡi, cách thời gian bắt đầu phiên tòa còn có 30 phút.
Thời Mạch vội vàng rửa mặt thay quần áo, quơ tay lấy xấp tài liệu để trên bàn rồi lao ra khỏi nhà, trên đường đi nhận được cuộc điện thoại thúc giục từ thân chủ.
"Cậu làm cái quái gì mà giờ chưa đến, thẩm phán cũng đã hối mấy lần rồi! Nếu vợ tôi mà ly hôn với tôi thì đều là trách nhiệm của cậu!"

"Xin lỗi anh Lý, kẹt xe mất tới một tiếng, giờ mới tới đoạn đường thông thoáng, tôi tới ngay đây." Thời Mạch trợn mắt nói dối.

Nếu là người khác, cậu chắc chắn sẽ thành thật trình bày sự việc rồi xin lỗi người ta, nhưng vụ thân chủ này không nên chọc vào.
"Nhanh cái chân lên cho tôi!"
Cúp điện thoại xong, Thời Mạch lao nhanh tới Tòa án.
Đây là một phiên tòa phúc thẩm vụ án ly hôn, ông Lý này tính tình nóng nảy, lại còn có hành vi bạo lực gia đình, nhưng nhất quyết không chịu ly hôn, vợ hắn đã kiện ra tòa yêu cầu Tòa ra quyết định ly hôn.
Nếu không phải do công ty phân công, Thời Mạch thực sự không muốn nhận vụ này, ông Lý này giống như một thùng dầu hỏa, chỉ một mồi lửa nhỏ cũng khiến ông ta nổ tung, giọng điệu cũng rất khó chịu.

Khi hắn ta trình bày trước tòa, hắn thậm chí còn dùng từ ngữ thô tục để nói về vợ mình - con đĩ.
Nguyên văn là nói như vậy.
"Con đĩ chết tiệt nói là Tòa sẽ ra phán quyết công bằng cho nó, xì, cuối cùng thì có cái mẹ gì đâu! Nếu không phải con đĩ này trốn về nhà mẹ nó, ông đây phải tẩn cho nó một trận.

Để bố mày xem, phúc thẩm lần này cũng bác bỏ yêu cầu của nó, ông sẽ đến tận nhà mẹ nó giết chết con đĩ này."
Việc xúc phạm người vợ đã ở cùng mình từng ấy năm đến như vậy cho thấy nhân phẩm của hắn ra sao.
Trên thực tế, trừ trường hợp bạo lực gia đình đến mức độ đặc biệt nghiêm trọng, hoặc tình cảm vợ chồng không thể hàn gắn được nữa, thì tòa cấp sơ thẩm suy xét về sự hài hòa trong quan hệ gia đình nên sẽ không ra quyết định ly hôn.

Nhưng nếu đương sự kiên trì kháng cáo, tòa phúc thẩm sẽ ra quyết định ly hôn.
Từ thái độ của ông ta đối xử với vợ mình có thể thấy ông ta chắc chắn sẽ thua trong phiên tòa phúc thẩm lần này.

Biết trước kết quả sẽ là như vậy, nhưng vẫn phải tiếp tục tranh tụng.
Lúc Thời Mạch đến được Tòa án, phiên tòa đã bắt đầu được mười phút, không có thời gian lau mồ hôi, cậu vội vàng mở hồ sơ ra, nhìn kỹ rồi ngẩn người..