Đoàn người về tới bờ sông Nam Ôn, cảm giác như mình được ban cho sinh mạng mới vậy, ngay cả đạp trúng shit chó cũng thấy đáng yêu.
Kể ra phương pháp băng bó khử trùng của ông Trương cũng không tệ, dưới điều kiện thô sơ vậy mà không khiến vết thương họ nhiễm trùng. Sau khi tiến hành trị liệu thỏa đáng trong bệnh viện bản địa xong, cơ bản đã khôi phục trạng thái long tinh hổ mãnh.
Bệnh viện bên này tiến hành thu thập nghiên cứu độc rắn trên núi, may mà độc trong mình Ba Hoa cũng không có chạy tới chỗ nào khác, tiêm huyết thanh giải độc xong từ từ khỏe lại, hiện hắn đã hồi phục ý thức, cả ngày đu trước cửa sổ phòng bệnh la hét đòi cua mấy em gái tộc Di.
Kỷ Sách đem tình hình liên quan tới kẻ địch, cùng với quá trình tìm kiếm Thủy sam chỉnh lý thành một bản báo cáo phân tích ba chục ngàn chữ, giao cho Lô Vi. Lô Vi đi trước một bước, mang bản báo cáo này chung với Thủy sam về 313.
Vốn dĩ Kỷ Sách cũng muốn nhờ Lương Thượng Quân viết báo cáo giúp, nhưng mời vừa đặt máy tính xuống trước mặt Lương Thượng Quân, anh lập tức than thở đau chân đâu đầu đau bao tử, nói tóm lại là kiên quyết không viết báo cáo, anh còn lý do lý trấu rằng: “Bản báo cáo này tôi viết không hay thiệt, làm lính nhiều năm vậy chứ tôi chưa từng làm cái nhiệm vụ nào ngột ngạt hơn thế này hết á”
Kỷ Sách bị anh chọc cho vừa bực mình vừa buồn cười: “Em viết không hay, bộ tôi viết hay chắc? Đây đúng là cái đội ngũ khó nhằn nhất tôi đừng dẫn dắt, dọc đường cứ sinh sự liên miên, thiên tai thì không nói đi, mà trời mẹ nó toàn là nhân họa, mà họa do người mình chọc phải nữa! Cấp trên bắt từng hạng mục đều phải nghiêm túc, ai cũng dính một đống tội trái lệnh, kể cả em!”
Lương Thượng Quân trưng cái bản mặt đứng đắn vỗ vỗ vai Kỷ Sách: “Đội trưởng Kỷ, tôi tin anh biết phải làm thế nào rồi há. Aiz da váng đầu muốn chết, nhất định là cái hậu di chứng kia lại tái phát rồi, tôi phải ngủ anh ra ngoài đi”
Kỷ Sách: “…”
Một tuần sau, họ tạm biệt Tiểu Sử và cha Triệu, khởi hành về 313.
Trước khi đi cha Triệu trịnh trọng giao tro cốt của Trương Tam cho Kỷ Sách.
Lương Thượng Quân đang kiểm kê hành lý và nhân số, lúc đếm tới Kỷ Sách thì sững sờ nhìn cái hộp vuông nho nhỏ kia, mất một lúc lâu mới thì thầm: “10. Mọi người đều đến đông đủ rồi”
Chu Đại nâng tro cốt Trương Tam lên máy bay, dọc đường hắn và Ngô Nhị trầm mặc hiếm thấy.
Lương Thượng Quân từng tìm họ trò chuyện, anh nói xin lỗi, nhưng bị cự tuyệt.
Chu Đại nói: “Trước khi tới 313 chúng tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý, Trương Tam chết trên chiến trường, chết dưới báng súng kẻ địch, mặc kệ nói thế nào cũng đều rất anh dũng, không hổ là chiến sĩ nhị pháo chúng tôi”
Lương Thượng Quân tỏ ý đã hiểu.
Anh sẽ không như trước kia, đem việc hy sinh của người khác đổ tội lên người mình nữa, bởi đối với anh nó quá nặng nề, đồng thời cũng quá xem nhẹ người đã khuất.
Anh biết mình không hề vĩ đại tới mức đó, đáng để một người từ bỏ sinh mạng cứu giúp. Bọn họ sở dĩ nguyện liều mình, không phải vì muốn giành chết thay anh, mà là vì tín ngưỡng của chính họ.
Bởi vậy anh nói “Xin lỗi” cũng phải đang áy náy, mà là đang thương xót.
“Lương Thượng Quân” Ngô Nhị gọi anh.
“Hả? Chuyện gì?”
“Trương Tam sẽ được tuyên dương chứ, chí ít cũng phải là chiến công hạng nhất đúng không? Người đã không còn nữa, chúng tôi đâu thể không mang cái gì về”
Lương Thượng Quân mím mím môi.
Anh không biết phải trả lời họ thế nào.
Nhiệm vụ này ngay từ lúc bắt đầu đã che che giấu giấu, 313 thậm chí còn không phất cờ hiệu của quân chính phủ, cứ thế bắt họ đánh đông dẹp tây, hiển nhiên đã lưu lại cho mình một con đường lui, coi mình như người ngoài cuộc.
Ngay cả trang bị vũ khí cũng lấy một cách không chính quy, từ đầu tới cuối phủ nhận việc có quân đội tham dự, nhiệm vụ như vầy sao có thể trao vinh dự chính thức cho họ được đây?
Đây chính là vấn đề mà Lương Thượng Quân đã lo lắng ngay từ đầu.
Đâu phải ai cũng vô dục vô cầu chết không tiếc nuối chẳng để ý chuyện gì, kiều “Tinh thần hy sinh” này quá vô tư, căn bản không đáng tin. Chung quy cũng phải lưu lại cái gì đó, yêu cầu này đã là rất hèn mọn rồi, vậy mà vẫn khó lòng đáp ứng.
Từ đầu tới cuối Kỷ Sách không hề công khai tính chất “Không báo đáp” của nhiệm vụ này cho bọn họ, là vì không muốn đả kích sĩ khí của bọn họ, làm ảnh hưởng tới sự phát huy trên chiến trường, điểm này Lương Thượng Quân hiểu được, nhưng hiểu thì hiểu, chứ lúc nó đặt ngay trước mặt anh, anh thực sự khó lòng chấp nhận.
“Sẽ cho Trương Tam một lời câu trả lời thích đáng”
Anh hạ quyết tâm rồi, bất kể thế nào cũng phải dốc hết mọi sức lực giành lấy vinh dự cho cái giá mà họ đã bỏ ra trong lần này. Mặc kệ bên trên quần anh tụ hội thông đồng nhất trí thế nào, anh cũng phải giúp Trương Tam thuận lợi nuốt trôi cục tức này!
Vừa xuống khỏi máy bay dân dụng, Lương Thượng Quân lập tức vọt tới một quán cafe, giành lấy máy tính công cộng ngồi xuống gõ lạch cạch, cũng chẳng buồn quan tâm tới người xung quanh há miệng trợn mắt trước cảnh tượng chống gậy chạy như bay của mình.
Di động và máy liên lạc đều không khởi động, cũng không báo trước một tiếng, Kỷ Sách mới không để ý cái là lạc mất Lương Thượng Quân, Kỷ Sách đã liên hệ với xe riêng 313 phái tới, hắn vứt hành lý và đám đội viên đã kiểm kê xong, chạy giết trở về đại sảnh sân bay tìm người.
Đang gấp thì thấy Lương Thượng Quân thảnh thơi khiêng gậy ra ngoài, mang theo một thân cafe nồng đượm.
“Em đi đâu đó?” Kỷ Sách hỏi.
“Uống cafe” Lương Thượng Quân trợn mắt nói láo.
Kỷ Sách không rảnh nhây với anh: “Nguyên xe người ta đều đang chờ em kìa, em không cần gậy thì đừng dùng nữa, giả bộ tàn tật cái gì”
Lương Thượng Quân: “Cứ để dành đó đi, lát nữa ngồi xe bắt tụi nó nhường ghế cho tôi”
“…”
Cuối cùng cũng về tới 313, đoàn người vừa về tới ký túc xá bèn ngã đầu ngủ, Hiệu trưởng đích thân tới thăm hỏi cũng chẳng màng.
Kỷ Sách đặc biệt phách lối, đặt nguyên cây súng bắn tỉa Steyr trên đầu giường, tuyên bố ai vào cửa là giết.
Sau đó hắn ngủ liền tù tì 30 tiếng, mãi tới sáng hôm sau mới xuất hiện trước mặt mọi người.
Hắn quả thật rất mệt, lúc tác chiến chưa từng chợp mắt đàng hoàng, hồi còn ở sông Nam Ôn vội viết báo cáo và chăm sóc thương binh cũng không được ngủ yên, giờ ngủ một giấc rốt cuộc cũng vực dậy tinh thần.
Lúc này Lương Thượng Quân mới phát hiện hình như Kỷ Sách gầy rồi.
Anh vừa xót vừa nghĩ: Cái tên này gầy chút hình như càng đẹp trai càng sắc sảo hơn thì phải, không, nhất định là do góc nhìn của mình không đúng.
Lập tức anh lại phát hiện, mọi người ai cũng gầy đi rồi.
Lúc ăn cơm họ dọa đám học sinh trường quân đội sợ ngu cả người, cái khí thế gió cuốn mây tan nuốt chửng sơn hà đó khiến tụi nhỏ xếp hàng lấy cơm sau lưng họ chẳng còn lấy một miếng đồ thừa.
Tới khi tình trạng thân thể và chế độ làm việc nghỉ ngơi hàng ngày triệt để phục hồi thì đã sang ngày thứ ba, căn cứ theo tin tức đáng tin Lô Vi mang tới, “Kỳ bồi dưỡng” của họ chỉ còn không tới năm ngày nữa, rất nhanh sẽ ai về nhà nấy.
Còn Hiệu trưởng và Vương Bân mãi tới giờ một chút động tĩnh cũng không có, Lương Thượng Quân biết sự việc không thể tiếp tục kéo dài nữa.
Bắt đầu từ sáng sớm hôm đó, học sinh trường quân đội tới tới lui lui trông thấy một thanh niên ngồi dưới tòa nhà làm việc của Hiệu trưởng.
Anh ngồi xếp bằng ngay ngắn y như sư thầy ngồi thiền.
Có người hiếu kỳ hỏi anh xảy ra chuyện gì, anh cười cười chứ không nói, tiếp tục ngồi đó.
Hiệu trưởng Lô mấy lần ra vào đều thấy anh cứ nhìn mình đăm đăm, chỉ nhìn vậy thôi chứ không làm hành động nào khác, nhưng cũng đủ khiến ông ớn lạnh.
Ông biết cậu thanh niên này tĩnh tọa vậy là có ý gì, nhưng ông sẽ không và cũng không thể đáp lại cậu ta.
Lương Thượng Quân.
Cái tên này ông chẳng xa lạ gì, nhưng cái người này ông lại thấy xa lạ lắm.
Chuyện duy nhất đáng mừng chính là người này không làm gì quá đáng, không đi khắp nơi rêu rao, cũng không ảnh hưởng tới việc huấn luyện và học tập ngày thường của các học sinh, cậu ta chỉ thị uy với mỗi mình ông.
Lúc Vương Bân đi qua cũng thấy cảnh tượng này, ông vậy mà phì cười thành tiếng.
Hiệu trưởng Lô hỏi ông cười gì, ông đáp: “Cậu Lương Thượng Quân này khó chơi lắm đấy”
Trước kia lúc ông viếng thăm Hara không chỉ một lần giao thủ với cậu thanh niên này. Ông hiểu rõ sự khó chơi của Lương Thượng Quân không phải kiểu quậy phá la hét lăn lộn, cậu ta lỗ mãng, nhưng rất có đầu óc, cậu ta có thể quấn riết tới nơi mềm yếu nhất trong lòng người.
Lần đó ông không thể mang Kỷ Sách ra khỏi Hara cũng là do bị quấn như vậy.
Ban đầu Chu Đại và Ngô Nhị không hiểu Lương Thượng Quân đang làm gì, sau khi cảm thấy chuyện có chút nghiêm trọng họ bèn chạy đi hỏi Kỷ Sách.
Kỷ Sách đang đau đầu vì chuyện này, hắn quá hiểu Lương Thượng Quân, đối với sự cố chấp của anh hắn vừa yêu vừa hận.
“Đội trưởng Kỷ, Đội trưởng Lương đang…”
“Cậu ta đang giành tiếng nói cho các anh đấy” Chuyện tới hôm nay hắn cũng không định giấu họ nữa, “Chắc các anh có thể nhìn ra 313 coi chúng ta như đám làm thuê, phát lương cơ bản xong thì chúng ta không còn phận sự gì nữa”
Chu Đại và Ngô Nhị sửng sốt một hồi mới phản ứng lại: “Ý gì đây? Không có đại hội biểu dương gì sao? Chúng tôi thì thôi không nói đi, nhưng Trương Tam đã hy sinh cho tổ quốc, chẳng lẽ không có được một cái danh phận sao?”
“Biểu dương? Danh phận? Thật ngại quá, ngay từ đầu chưa từng ký cái loại hợp đồng này” Kỷ Sách nói rất vô tình, “Các anh còn chưa hiểu sao? Chúng ta chỉ là lính đánh thuê họ mướn tạm thời thôi, nhiệm vụ chúng ta làm không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mấy cái vinh dự bề ngoài đó đừng hòng nhận được”
“Thật quá đáng!” Chu Đại tức lộn ruột, hai ngày nay hắn ôm tro cốt Trương Tam, cứ nghĩ tốt xấu gì anh em mình cũng chết có ý nghĩa, là một anh hùng, giờ tự dưng bị nói thẳng mặt là cái gì cũng không có, vậy có thể không tức sao, “Kỷ Sách đm sao anh không nói sớm? Lừa bọn tôi bán mạng như vậy, anh có còn là người không!”
“Liên quan gì tới tôi, tôi cũng chỉ được thuê thôi” Kỷ Sách bị quậy mà phiền, hừ lạnh nói, “Nói sớm? Nói sớm thì giờ tất cả các anh đã chết mất tăm mất tích luôn rồi!”
Ngô Nhị ngăn cản Chu Đại muốn xông lên đánh người: “Bỏ đi, chúng ta so đo với anh ta cũng vô dụng, còn không bằng đi giúp Đội trưởng Lương”
Chu Đại nghe nói có lý bèn đạp cửa ra ngoài, đi cùng Ngô Nhị tới ngồi bên cạnh Lương Thượng Quân.
Lương Thượng Quân thấy họ tới cũng không mấy bất ngờ: “Kỷ Sách nói hết cho các cậu rồi hả”
“Ừm! Lương Thượng Quân, mặc kệ thế nào…”
“Tôi biết, cậu bình tĩnh nghe tôi nói đã” Lương Thượng Quân cắt ngang lời hắn.
Giọng nói của anh trầm ổn hữu lực, Chu Đại và Ngô Nhị rốt cuộc cũng hạ cơn tức trong lòng, gật đầu tỏ ý bằng lòng nghe anh nói.
“Chúng ta không thể lấy cứng chọi cứng với họ được, cái chúng ta muốn là đòi cho Trương Tam một lời công đạo, chứ không phải phản đối kế hoạch bảo mật của quân đội, không thể tranh chấp với người một nhà, cho dù chưa chắc họ coi chúng ta là người một nhà”
“Vậy chúng ta cứ ngồi không đây sao? Đm có tác dụng gì chứ?” Ngô Nhị phẫn nộ.
Lương Thượng Quân nhếch khóe miệng, lắc lắc đầu: “Hiện giờ tôi chỉ mới đánh trận đầu bày tỏ thái độ thôi, yên tâm đi, sự việc không đơn giản như vậy, sẽ không để họ sống yên đâu”
“Hả?”
“Các cậu muốn ngồi thì ngồi, kiên nhẫn chờ đi”
“Ờ”
Mấy ngày qua họ nghe lời Lương Thượng Quân mà nghe thành thói quen, họ thực sự rất tin tưởng anh.
Thật ra họ cũng rất tin tưởng Kỷ Sách. Mới nãy Chu Đại phẫn nộ như vậy chủ yếu không phải vì Kỷ Sách lừa họ bán mạng, mà vì hắn cảm thấy Kỷ Sách lẽ ra phải lên tiếng giúp họ, đấu tranh vì họ, nhưng anh ta không làm.
Ở trong lòng Chu Đại, đây là một kiểu phản bội, phản bội lại kỳ vọng họ đặt lên người anh ta, cho nên hắn cảm thấy uất ức và tức giận.
“Lương Thượng Quân” Chu Đại vẫn nhịn không được hỏi, “Đội trưởng Kỷ cam lòng như vậy sao? Mệt sống mệt chết, kết quả chẳng được cái gì, sao anh ta có thể nuốt trôi cục tức này!”
Hắn không hể quên, trong lần nhiệm vụ này, người chẳng màng sống chết nhất chính là Kỷ Sách, hắn rất kinh ngạc, vì sao cái người ngay từ đầu đã biết đây là một nhiệm vụ lừa mạng người mà vẫn có thể bình tĩnh hiến mạng vào.
Mắt Lương Thượng Quân lóe sáng một cái, cười nói: “Anh ta có lập trường của mình. Anh ta cũng từng đấu tranh rồi, hơn nữa còn đấu tranh rất nhiều năm, nhưng đó giờ không thành công. Tôi nghĩ anh ta không còn muốn trải qua cảm giác thất vọng đó nữa”
Cho nên lần này anh không nói gì với Kỷ Sách hết, tự anh tới khiêu chiến, dù sao anh cũng không sợ thất vọng.
Chẳng qua, anh vẫn muốn nhận được sự ủng hộ của hắn.
Lương Thượng Quân ngồi là ngồi cả một ngày một đêm, ngay cả tư thế cũng không thay đổi.
Vưu Vũ ra khuyên cũng khuyên không được, gõ cửa phòng Kỷ Sách cũng gõ không xong, cậu hết đường xoay sở.
Hiệu trưởng Lô rốt cuộc chịu hết nổi, đi ra hỏi anh: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Báo cáo thủ trưởng, tôi muốn xin cho đồng chí Trương Vĩ một chiến công hạng nhất”
“Chuyện đó không thể, cậu ta không thuộc biên chế của trường quân đội chúng tôi, nhiệm vụ lần này cũng không liên quan tới quân đội, dù chúng tôi muốn cấp cho cậu ta cũng không có cái quyền hạn đó”
“Vậy sao? Lấy tư cách nhân viên hy sinh vì nhiệm vụ đặc thù của Bộ an ninh quốc gia cũng không được sao?”
“Chuyện đó không do tôi quản”
“Tôi biết rồi. Thì chẳng phải tôi đang chờ người có thể quản tới để quản đó sao”
“…”
Hiệu trưởng Lô hết cách, ông muốn kêu Lô Vi khuyên anh, kết quả Lô Vi quăng lại một câu: “Ba, đít mình thì tự chùi đi”, đoạn bay về Bắc Kinh.
Xế chiều hôm đó, Vương Bân tới.
Ông thấy Lương Thượng Quân vẫn kiên trì ngồi đó như bàn thạch, bên cạnh còn có thêm hai đứa lính, ông cũng chẳng hề kinh ngạc, tỉnh rụi lướt qua anh đi thẳng lên lầu.
Không lâu sau Kỷ Sách xuất hiện ở dưới tòa nhà.
Lương Thượng Quân cảm thấy kinh ngạc: “Anh tới làm gì? Yên tâm đi, tôi còn gượng được”
“Nhưng tôi gượng hết nổi rồi”
Kỷ Sách ném lại câu này rồi lên lầu đi vào phòng nghỉ ngơi của Vuơng Bân.
Vương Bân ra hiệu lính cảnh vệ lui hết ra ngoài, đóng cửa lại.
Không khí thật trầm lặng, Kỷ Sách nhìn chằm chằm ông một hồi rồi nói nhấn từng chữ:
“Chú Vương, con muốn dùng cùng một món đồ, để đổi lấy công huân cho Trương Vĩ”