*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Còn đau hông?
Đôi mắt to trong veo đó chớp chớp.
Tim Lương Thượng Quân đập thình thịch, thình thịch.
Chuyện gì thế này?
Rốt cuộc là chuyện gì vậy trời?
Tại sao con gái út của ông Trương lại cưỡi trên người anh?
Anh chỉ ngủ có một giấc thôi mà, rốt cuộc thì tại sao cái tạo hình y chang cầm thú này lại xuất hiện vậy?!
Còn nữa bé gái ơi con đang sờ mó chỗ nào đó, con có biết sờ xích xuống chút nữa là đụng trúng mảnh rừng của sói ngoại không hả, đó là thế giới ghê tởm của người lớn bộ ba con không có nói cho con biết sao con?
Mười vạn con thảo nê mã chạy rầm rầm trong lòng Lương Thượng Quân.
Đưa tay xốc nách bé gái tính bế nó xuống, còn chưa nghĩ ra nên nói gì thì cánh cửa mở “két”.
Lương Thượng Quân hoảng hồn nhìn ra ngoài cửa, vừa khéo đón lấy ánh mắt của Kỷ Sách.
Kỷ Sách khoanh tay nhìn đôi “Cẩu nam nữ” bọn họ, như cười như không.
“Khụ”. Xấu hổ ho một tiếng, Lương Thượng Quân ráng nặn ra nụ cười, “Bé gái à, con xuống trước đã”
Cô bé chun mũi, dùng tiếng phổ thông không mấy lưu loát nói: “Chú đừng sợ, con xoa xoa cho chú là hết đau hà”
Nói đoạn hai cánh tay be bé ấn lên bụng dưới Lương Thượng Quân, nhẹ nhàng xoa xoa.
Lương Thượng Quân thầm ngửa mặt lên trời gào thét: chú không có đau mà! Trừ cái đùi bị trúng một tên thì chỗ nào cũng không có đau hết! Con đang xoa chỗ nào vậy bà cô nhỏ của tui!
Liếc liếc Kỷ Sách, chỉ thấy tên đó không dựa cửa nữa mà đi tới bên giường ngồi xuống cái băng ghế, lấy bình nước uống, đứng ngoài cuộc sống chết mặc bây.
Anh nói giùm một câu cái coi! Lương Thượng Quân dùng ánh mắt ra hiệu.
Kỷ Sách không thèm đếm xỉa.
Anh chỉ đành tự lực cánh sinh, cười hết sức hòa ái: “Bé gái à, bụng chú không có đau”
“Ủa?” Cô bé nghiêng nghiêng đầu, chỉ vào ống quần dính đầy vết máu của anh nói, “Chị con bị chảy máu, đau bụng, xoa xoa lát là hết”
Lương Thượng Quân nghe không hiểu.
Kỷ Sách cũng ngớ người hết mấy giây, đột nhiên phản ứng lại, phun phèo ngụm nước xuống đất, cười thiếu điều mặt mũi dồn vào một chỗ.
Lương Thượng Quân ngu người tại chỗ không biết làm sao.
Rốt cuộc Kỷ Sách đại phát lòng thiện, giải thích giúp cô bé: “Chú này không giống chị con, ở dưới chảy máu nhưng không có đau bụng”
Cuối cùng Lương Thượng Quân cũng hiểu, bản mặt già thoắt cái đỏ bừng, bèn vội vàng muốn bế cô bé xuống. Lúc này cửa lại mở két một tiếng, liền nghe ông Trương ở ngoài cửa gầm một tiếng: “Súc sinh! Mày làm gì đó! Buông con gái tao ra!”
Lương Thượng Quân khóc thành dòng sông.
Anh lê cái chân bị ông Trương truy sát suốt cả buổi chiều, rốt cuộc sau khi giải thích rõ, ông Trương mới đền cho anh một miếng băng cá nhân tỏ ý xin lỗi.
Dù miếng băng cá nhân chả giúp ích gì được cho vết thương trên đùi anh, nhưng dù sao cũng đỡ hơn cái thứ gì gì đó mà cô bé muốn tặng cho anh. [*nhỏ tính tặng BVS đó mấy thým]
Sau khi tĩnh dưỡng tinh thần đầy đủ, một đoàn năm người họ lại lên cao điểm 307.
Lúc này Lương Thượng Quân mới vui mừng phát hiện anh không phải người bị thương nặng nhất trong lần hành động này.
Vưu Vũ gãy xương tay trái, bộ dạng treo tay trông hơi buồn cười; đầu Chu Đại không biết bị cái gì đập trúng mà trán bê bết máu, bị quấn mấy vòng băng vải; còn Ngô Nhị trái lại không bị ngoại thương gì, lúc đó hắn thừa cơ loạn lạc lao vào cứu A Tàng, kẻ địch không kịp về phòng thủ, chỉ đành ném vào trong hang một quả bom choáng, mặc dù Ngô Nhị lập tức nhắm mắt lại nhưng vẫn bị chói, giờ mắt hơi có triệu chứng mù cấp tính, nhìn này nọ sẽ bị choáng, còn liên tục chảy nước mắt.
Bom choáng
Khiến anh không ngờ tới chính là vết thương trên người Kỷ Sách lại nhiều như vậy.
Trên vai trên eo trên lưng đều có vết thương, không trí mạng, nhưng trông rất dọa người.
Hai vết đạn sướt trên eo khiến Lương Thượng Quân trợn mắt nghẹn họng, anh không dám tưởng tượng nếu phát bắn chuẩn hơn chút nữa thì sẽ ra sao. Anh gần như có thể tưởng tượng được bất cứ người nào trong đội ngũ tử trận, chỉ duy Kỷ Sách thì không.
Không dám hỏi thẳng Kỷ Sách, Lương Thượng Quân kề sát vào tai Vưu Vũ hỏi: “Sao ảnh bị thương vậy?”
Vưu Vũ quay đầu qua nhìn Đại đội trưởng Lương nhà mình, cái bộ dáng lo đứt gan đứt ruột mà còn bày đặt mạnh miệng này thật đúng là…Ngốc phát hờn. Vưu Vũ cũng đang bực bội vì chuyện đêm qua, hễ nghĩ tới Đại đội trưởng Lương có lẽ đã tử trận lòng cậu lại sợ hãi, bèn nghiến răng tức giận nói:
“Sau khi tụi em san bằng doanh trại chả có lấy một tên canh giữ, ổng kêu em, Chu Đại và Cung Trì phòng thủ lối ra vào, Ngô Nhị đi cứu A Tàng, còn mình thì lủi vào rừng đi tìm anh và Trương Tam”
“Một mình ảnh?” Lương Thượng Quân phát điên, “Ảnh nghĩ sao vậy!”
“Đại đội trưởng Lương, em thấy ổng làm không có sai” Vưu Vũ nghiêm mặt nói, “Tụi em có thể trực tiếp hạ doanh trại của bọn chúng là do may mắn, đồng thời cũng nhờ cơ hội anh và Trương Tam làm mồi dụ địch mang về, có thể đổi công thành thủ là ưu thế lớn nhất của chúng ta, quyết không thể dễ dàng buông bỏ, nên ổng kêu tụi em tử thủ trận địa là tuyệt đối chính xác. Về phần ổng, cộng thêm anh và Trương Tam là ba người, em nghĩ ổng vốn tin chắc mình sẽ toàn thân rút lui, chẳng qua không ngờ anh lại mất tích hôn mê, còn Trương Tam…”
Vưu Vũ thấy ánh mắt Lương Thượng Quân ảm đạm đi thì không nói tiếp nữa. Cậu biết, mất đi Trương Tam, trong lòng Lương Thượng Quân đau khổ hơn ai hết.
Bình tĩnh mà suy nghĩ lại, Lương Thượng Quân cũng biết cách làm của Kỷ Sách không sai, người đó xưa nay sẽ không hành động theo cảm tính đưa ra phán đoán sai, chẳng qua lần này anh và Trương Tam không bắt kịp bố trí của hắn. Cho dù như thế, hắn cũng đã giảm số người gây trở ngại xuống mức thấp nhất.
Dưới tình hình bị bao vây, hắn một mình tiến vào viện trợ, nhưng cuối cùng chỉ tìm được một thi thể, còn một người bặt vô âm tín, khó trách hắn phẫn nộ tới vậy.
Lương tâm Lương Thượng Quân trỗi dậy.
Phấn chấn lại, anh bèn nhích qua chỗ Kỷ Sách: “Đội trưởng Kỷ, nỗi khổ tâm của anh tôi hiểu rồi, tôi giúp anh thay thuốc đền tội nha”
Nhưng Kỷ Sách lại nhìn anh đề phòng: “Em muốn làm gì?”
Lương Thượng Quân săn sóc nói: “Tôi thấy eo anh bị thương kìa, không thể hoạt động biên độ lớn được, cho nên sau này sẽ do tôi chủ động…”
Kỷ Sách cười duyên: “Dựa vào em? Cái thằng cà thọt em?”
“Tôi không sao, yên tâm đi, nhất định sẽ khiến anh vừa lòng”
“Muốn đè tôi? Ngốc Tặc, lương tâm em bị chó tha rồi hả”
“…Thằng khốn, tôi nói là thay thuốc, anh đang nghĩ gì vậy?”
Dù bị trêu ghẹo dở khóc dở cười, Kỷ Sách vẫn rất cảm kích Luong Thượng Quân đã qua cãi lộn với hắn.
Càng tới gần Thủy sam, cảm giác mâu thuẫn của hắn càng dữ dội.
Ngay cả dũng khí đầu tiên để tiếp xúc Thủy sam hắn cũng không có, sợ mình hoảng loạn về mặt tình cảm sẽ làm ra chuyện thiên vị sai lầm gì đó, bởi vậy mới kêu Cung Trì tiên phong đi vén mạng che mặt của Metasequoia.
Năm người bọn họ tới doanh trại sau trận chiến, Cung Trì mới đi ra từ một trong những cái hang, đứng chờ bọn họ.
Kỷ Sách lập tức phát hiện hắn không bình thường, môi Cung Trì tím tái, răng trên răng dưới va nhau lập cập, ngón tay cứng ngắt, dáng vẻ giống như sắp chết cóng.
“Sao vậy?” Kỷ Sách đưa cho hắn một chiếc chăn.
Đây là lần thứ hai họ tới điều tra, cho nên mang rất ít vũ khí, còn đồ dùng sinh hoạt và thức ăn thì mang rất đầy đủ.
Cung Trì quấn chăn một hồi rồi mới nói: “Đội trưởng Kỷ anh nói không sai, lúc đó kẻ địch đi ra từ hang này đông nhất, Thủy sam ở ngay bên trong. Nhưng mà bên trong cực kỳ lạnh, không gian cũng không lớn, chúng ta không tất yếu đi vào hết, để lại vài người ở ngoài tiếp ứng, nếu có thể thì tốt nhất là nên nhóm một đống lửa”
Lương Thượng Quân nhìn nhìn vị trí trong hang, dù rằng sân bãi đã hoàn toàn khác hẳn so với trước trận chiến, nhưng từ hoàn cảnh xung quanh vẫn có thể đoán ra được đây chính là cái hang kẻ địch phát hiện ra máy dạ thị vào đêm qua.
Nói vậy về mặt này Kỷ Sách quả thật tâm linh tương thông với anh, thoáng cái đã tìm trúng.
Nhưng có một điểm rất kỳ quái.
Lương Thượng Quân hỏi Cung Trì: “Bên trong lạnh cỡ nào? Nơi này là vùng khí hậu cận nhiệt đới, hiện giờ cũng không phải mùa đông, theo lý thì đâu có lạnh, cho dù cái hang này rất dài, nhưng chỉ cần nó thông gió với bên ngoài thì đâu tới mức lạnh chịu không nổi. Nhưng xem bộ dạng anh chắc bên trong ít nhất cũng dưới 0o hả, xảy ra chuyện gì vậy?”
Cung Trì xoa xoa tay nói: “Tôi không có đo, mà chắc khoảng -3o. Đội trưởng Lương anh nói không sai, nhưng bên trong cái hang này lạnh cực, hơn nữa gần như không hề thông gió, tại nó được đào hướng xuống dưới”
Đào hướng xuống dưới?
Này có nghĩa là khoan giếng trong bụng núi, xét về quy mô công trình thì nó vô cùng lớn, với điều kiện hồi xưa mà làm được tới mức vầy, vậy chỉ có thể nói đồ trong cái hang này cần một môi trường an toàn tuyệt đối, cho dù bên ngoài có nổ thành cái gì có giết ghê cỡ nào, họ cũng sẽ không để nó bị phá hủy.
“À đúng rồi, còn nữa, đáy hang rất khô hanh, không thể mang lửa vào” Cung Trì bổ sung, “May mà đêm qua kẻ địch vẫn chưa tìm thấy nó, chứ từng người chúng mà cầm đuốc vào thì cho dù tìm thấy phỏng chừng cũng công cốc”
Hơn nữa hang động càng sâu, không khí bên trong càng loãng, không khí vốn hữu hạn mà còn bị lửa thiêu thì cái gì cũng đừng mong tra được, còn người thì cứ chờ ngộp thở chết bên trong luôn đi.
Kỷ Sách tiếp thu hết kiến nghị của Cung Trì, để Chu Đại, Ngô Nhị và Vưu Vũ ở cửa hang, còn hắn, Lương Thượng Quân và Cung Trì mỗi người mặc cái áo khoác đi xuống hang.
Từ cửa hang hướng vô trong hơn chục mét xuất hiện một hốc tròn thẳng đứng xuống.
Bên rìa hốc gắn cái thang gỗ, qua mấy chục năm, chất gỗ đã trở nên rất giòn, giẫm lên kêu ken két, hơi dùng sức chút thôi sẽ gãy, cho nên phải dàn sức cho đều, đi đứng thật cẩn thận.
Điều này đối với Lương Thượng Quân đang bị thương một bên đùi là rất gian nan, trọng lượng toàn thân anh đều dồn hết lên một chân, lực đè rất lớn, từng bước đều không thể không dùng hai cánh tay chống đỡ để giảm bớt áp lực lên thang, lúc xuống được mấy chục mét người anh đã đẫm mồ hôi.
Kỷ Sách ở bên dưới đỡ anh, không ngừng kêu anh chậm chút, đừng gấp.
Chiếu theo cách làm xưa nay của Kỷ Sách, thấy tình hình Lương Thượng Quân vậy hắn sẽ không cho anh xuống, nhưng giờ không giống, hắn biết Lương Thượng Quân sẽ rất vất vả, nhưng hắn cần anh bên cạnh, dẫu sao cũng tốt hơn một mình hắn đối mặt với “Thủy sam” đã gián tiếp hại chết cha mẹ mình.
______Hắn hiếm thấy mà tùy hứng một lần.
Rất nhanh Lương Thượng Quân không còn cảm thấy nóng nữa, hai chân vừa đạp xuống đất anh đã thấy lỗ chân lông mình co rút dữ dội, cơn rét lạnh làm da gà nổi hết cả lên.
Lương Thượng Quân mở đèn pin, ánh sáng lạnh màu trắng quét qua mặt đất, đi tiếp tới trước nữa chính là một con đường bằng phẳng.
Nơi này không có băng, nhưng y như hầm băng vậy, hơi nóng chẳng duy trì được bao lâu trong này, không biết là do tính chất của dãy núi xung quanh hay do nguyên nhân gì khác.
Đường đi rất hẹp, chỉ chứa được một người đi qua, đi ước chừng hai ba phút, Lương Thượng Quân nghe Cung Trì đằng trước nói: “Tới rồi”
Tiếp theo, một không gian khá rộng hiện ra trước mắt anh, đây là một căn phòng cỡ 10m2, không lớn, nhưng rất cao. Đèn pin trong tay ba người đồng loạt chiếu lên vách núi cách đó vài bước.
Nơi đó có một cái bóng đen lớn.
Lúc nhìn rõ, Lương Thượng Quân hít sâu một hơi khí lạnh.
Phản ứng của Kỷ Sách chẳng khác anh mấy.
Cung Trì: “Hôm qua lúc thấy tôi cũng hết hồn, đây đúng là kiệt tác mà”
Metasequoia...
Kỷ Sách lẩm bẩm vài từ, mang tâm tình phức tạp vạn phần mà đối diện nó.
Nó rất cao lớn, rất tươi tốt.
Theo tiếng hô hào và sự tiếp cận của họ, “Cành lá” của nó đong đưa đong đưa.
Bí mật đóng băng suốt mấy chục năm giữa độ 0 tuyệt đối, lúc này dường như mở choàng đôi mắt, cuối cùng cũng bừng tỉnh.