*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đèn pin cầm tay của quân địch vẫn luôn chiếu qua chiếu lại giữa hang động và trung tâm doanh trại, vẻ như không có dấu hiệu ngừng nghỉ.
Lương Thượng Quân lẳng lặng nhìn thật lâu, trong lòng hơi nôn nóng.
Kế hoạch của họ bị lật đổ toàn bộ, hiện giờ tình hình này vô phương khơi thông lẫn nhau, anh chỉ có thể cầu nguyện Kỷ Sách tâm linh tương thông với anh một chút, để cùng nhau tìm đúng thời cơ và vị trí hạ thủ.
Thật ra người bên đối phương cũng không nhiều, nhìn thoáng qua ánh lửa lay động thì đoán chừng khoảng mười mấy người. Nếu bên họ đầy đủ nhân số thì liều mạng cũng chưa chắc không được, vấn đề là đối phương đã hạ hai người bên họ, trong đó còn có một người bị bắt làm con tin, càng xúi quẩy hơn là rất có khả năng đối phương đã nắm trong tay thêm một lợi thế_____
Chúng tìm được Metasequoia trước mình.
Nhưng, thủy sam rốt cuộc là gì?
Hơn nửa đêm chúng dạo quanh hang động rốt cuộc là đang tìm kiếm, đang thăm dò hay đang thu thập?
Nhìn không rõ…
Ánh sáng quá mờ, nếu không tới gần thêm chút nữa thì chẳng trinh sát được gì.
Lương Thượng Quân gỡ kính dạ thị xuống, quyết định nhảy ra khỏi mớ hình ảnh xanh biếc, đi tới gần doanh trại dùng mắt thịt quan sát.
Trương Tam phát hiện ý đồ của anh, bèn đưa tay cản: “Đại đội trưởng Lương, vậy không được, lỡ bị phát hiện là chết chắc”
Lương Thượng Quân không giấu diếm tâm tình nôn nóng, gạt tay hắn ra hừ một tiếng: “Không tận mắt nhìn, cứ nằm miết chỗ này tới trời hoang đất nứt cũng chả có kết quả”
“Vậy cũng không được, nếu anh thực sự có chuyện, thì số người còn lại bên phe ta gom hết cũng không đủ hai bàn mạt chược, vậy còn đánh đấm mẹ gì, Đội trưởng Kỷ chắc chắn phát cuồng. Không mấy chúng ta rút qua bên Đội trưởng Kỷ trước, thương lượng với họ một chút?”
Hắn nói mặc hắn, Lương Thượng Quân chả buồn để ý, anh chỉnh lý trang bị của mình rồi khom mình tiến tới.
“Ái, Đại đội trưởng Lương?” Trương Tam rất bất đắc dĩ, còn muốn nỗ lực khuyên nhủ một hồi, trong giọng điệu mang tính uy hiếp: “Đại đội trưởng Lương, nếu anh đi qua, em cũng qua theo”
Lương Thượng Quân tung cước đạp hắn về lùm cỏ: “Anh chỉ qua coi chúng làm gì thôi, cậu thành thành thật thật chờ ở đó cho anh, đừng nhúc nhích, cậu không nhúc nhích ít ra còn yểm hộ được cho anh, chứ cậu mà nhúc nhích là tiễn anh lên đường luôn”
Trương Tam giờ mới phát hiện Lương Thượng Quân rõ ràng chính là một tên hãn phỉ, ngang ngược y chang Đội trưởng Kỷ.
Một cước đó đạp hắn đau thấu tim, nhưng câu tiếp theo lại khiến trái tim hắn ấm lên.
“Được rồi, nể tình cậu gọi anh một tiếng Đại đội trưởng Lương, anh sẽ không bỏ mặt cậu đâu, yên tâm đi”
Trương Tam ôm tim nằm nguyên vị trí, không nói thêm gì nữa.
Hắn không ngờ Lương Thượng Quân hiểu thấu hắn tới vậy.
Hắn không sợ mưa bom bão đạn, hắn chỉ sợ mình bị vứt bỏ, sợ không chịu nổi.
Hắn biết trên chiến trường mà nảy sinh nỗi sợ như vậy thì rất phiền, nhưng cái cảm giác từng chiến sĩ trong chiến hào đều tử trận, chỉ còn mình hắn may mắn sống sót thực sự đáng sợ quá mức. Giống như hắn bị cố ý vứt lại, phải khắc ghi bức họa máu thịt đầm đìa kia, cùng với cơn đau đớn cơ hồ phá tung lồng ngực.
Trước khi tới 313, trận chiến ngăn chặn chính quyền của Badriyyah Sunnah vẫn hằn sâu trong ký ức, mới nguyên khiến hắn buồn nôn.
Cho nên hắn dính lấy Lương Thượng Quân. Hắn có thể khẳng định, vị Đội phó thoạt nhìn có hơi lỗ mãng lại vô cùng thiếu khuyết tâm địa này tuyệt đối sẽ không bỏ rơi hắn_____anh chưa từng bỏ rơi bất cứ người nào.
Lương Thượng Quân di chuyển tới rìa cao điểm, kẻ địch hiện đang bận khoan hang động, chẳng rõ tình hình ở mảng đất trung tâm thế nào, xem bộ không có gì nguy hiểm.
Trong doanh trại có người thắp lửa, nguồn sáng lạnh chiếu qua chiếu lại khắp nơi. Hành sự trong đêm khuya đúng là che giấu được tai mắt, nhưng đôi khi càng dễ bị bại lộ hơn.
Lương Thượng Quân thấy chúng không ngừng di chuyển vào trung tâm, lòng hơi mở cờ.
Xem ra chúng rốt cuộc vẫn kiêng kỵ 313, sau khi phát hiện mình bị bám gót, biết thời gian cấp bách, không thể không mạo hiểm phô bày mình trong bóng tối nguy hiểm, liền đi rà soát hang động ngay trong đêm.
Mấy người này từ trong hang động đi ra, trong tay cầm đồ vật khác nhau, có khi là súng, nhìn ra được là súng trường bán tự động kiểu 56 và súng tiểu liên AK, đều là kiểu rất xưa. Xem chừng khu vực này năm xưa từng diễn ra một trận chiến đấu kịch liệt, AK là trang bị phổ biến của phe địch khi đó, còn kiểu 56 là trang bị đương thời của lính Trung Quốc. Trang bị chênh lệch rất lớn, khi đó nếu muốn tử thủ trận địa này, quân nước ta ắt phải hy sinh cực nhiều.
Cũng có người kéo ra các vật dụng sinh hoạt như lương thực, bình nước v.v…, đồ đạc rất tạp nham, số lượng rất lớn, bất quá không có gì đặc biệt cả, hiện giờ Lương Thượng Quân có thể xác định chúng còn đang trong giai đoạn lục soát, chưa tìm thấy thủy sam.
Vậy là vẫn còn cơ hội.
Đã thăm dò rõ tình báo, Lương Thượng Quân không dám nán lại lâu, anh quay người chuẩn bị rút. Lúc này đột nhiên nghe thấy ở giữa doanh trại truyền tới vài tiếng huyên náo, anh cúi thấp người nằm sấp xuống lần nữa.
Khoảng cách khá xa, anh lại không rành tiếng nước C, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nghe ra hình như chúng tìm thấy gì đó. Trong lòng Lương Thượng Quân đánh bộp một tiếng, chẳng lẽ vẫn bị chúng hớt tay trên sao?
Nhưng sau đó nhìn tình hình thì thấy không giống. Trưởng quan ở trung tâm doanh trại có vẻ không phấn khích mấy, kêu mọi người tiếp tục lùng tìm, chẳng qua chỉ phái thêm người tập trung vào một hướng trong số đó.
Lương Thượng Quân cẩn thận ngẩng đầu lên, qua kẽ lá anh liếc tên Trưởng quan nọ, thấy trong tay gã đang hý hoáy một món đồ.
Nhìn kỹ lại qua lớp kính dạ thị, Lương Thượng Quân cau mày, đó là cái ống nhòm đêm cầm tay kiểu 83, xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt, so với kỹ thuật hiện nay thì nó hoàn toàn thua xa…
Đột nhiên Lương Thượng Quân khựng lại…
Chính xác, vật đó hiện giờ gần như đã thành phế phẩm, bất quá năm xưa nó hẳn là một loại trang bị hiếm thấy, chẳng có mấy người dùng được. Hơn nữa ở trong trận địa dầy đặc hang núi thế này mà chỉ tìm được cái ống nhòm, vậy có nghĩa người sở hữu cái ống nhòm là người năm xưa cần cái thiết bị này nhất ở đây, rất có khả năng người đó phải thường xuyên đi sâu vào hang núi.
Song vẫn còn một điểm không đúng. Cho dù khi ấy không có thiết bị điện lực chiếu sáng, thì cũng phải có nến hoặc đuốc chứ, cần gì phải dùng cái thiết bị vừa bất tiện vừa thấy không rõ như thế?
Lương Thượng Quân cảm thấy hình như mình đã nắm bắt được gì đó, nhưng lại như chẳng nắm được gì. Anh thấy rất chới với, trong cuộc đua đường dài này kẻ địch đã dẫn trước, mà họ thì vẫn chưa biết rõ được đích cuối rốt cuộc dài bao nhiêu, điều này làm anh rất ngột ngạt.
Lần nữa liếc về phía gã Trưởng quan phe địch, gã đang tiếp cận một phương hướng.
Không chờ nữa! Lương Thượng Quân hạ quyết định. Anh không thể xác định phải chăng kẻ địch đã tìm đúng phương hướng rồi không, nhưng anh thực sự không muốn trơ mắt nhìn chúng được như ý. Thoáng do dự một chốc, rồi anh lấy cây súng bắn tên đã cải tiến trong túi ra.
Bất kể thế nào, trước tiên phải quậy chúng một trận cái đã, có thể trì hoãn được bao lâu hay bấy lâu. Anh tin sau khi chú ý tới động tĩnh bên này, Kỷ Sách sẽ hiểu ý anh, rồi qua tiếp ứng.
Nhắm chuẩn gã Trưởng quan nọ, Lương Thượng Quân cài mũi tên lên.
Trang bị không có kính ngắm rất thử thách nhãn lực, đây còn là vũ khí lạ lẫm, cộng thêm đang ở trong đêm tối, Lương Thượng Quân không có lòng tin sẽ bắn trúng chỗ yếu hại, anh cũng hoàn toàn không định một tên bắn chết người ngay lập tức, anh chỉ muốn khơi dậy một trận hỗn loạn để tranh thủ thời gian mà thôi.
Vèo_____
Lúc mũi tên lao vút qua bên tai, Lương Thượng Quân giật cả mình.
Anh không ngờ sức lực của vật này mạnh tới vậy, anh gần như nghe thấy bả vai mình bị huých bộp một tiếng. Mà cái cò súng vốn hỏng hóc rốt cuộc đã gãy nát dưới xung lực dữ dội.
Ngay lúc Lương Thượng Quân phát hoảng với uy lực của súng bắn tên, thì trong doanh trại đột nhiên hỗn loạn.
Anh vừa thu dọn đồ đạc chuyển chỗ, vừa tranh thủ quét mắt quan sát, thoắt cái có chút sững sờ.
Trong hoàn cảnh bất lợi đủ chỗ vậy mà anh vẫn một tên bắn xuyên cổ Trưởng quan nọ, cái nhân phẩm gì thế không biết?
Sau lưng Lương Thượng Quân lập tức đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Đột nhiên bắn chết tươi Trưởng quan nhà người ta, không phải chuyện tốt mà cũng chẳng phải chuyện xấu. Y như kiểu chơi khăm vậy, mục đích ban đầu của anh vốn chỉ là đạp bể cửa kính nhà người ta thôi, cùng lắm thì bị rượt đánh mắng một trận, ai ngờ bây giờ lỡ nện chết chủ nhà rồi, cái này mà chơi khăm khỉ gì nữa, mưu sát thì có.
Hiện giờ kẻ địch quả nhiên đã loạn trận, bất quá chờ chúng hồi thần lại, hóa bi phẫn thành sức mạnh một cái thì kẻ tập kích tứ cố vô thân như anh chết là cái chắc, huống hồ A Tàng vẫn còn là con tin trong tay chúng…
Nhân lúc kẻ địch hỗn loạn trong chốc lát, Lương Thượng Quân vắt giò lên cổ bỏ chạy.
Anh không dám tưởng tượng tình hình sau lưng mình như thế nào, hiện giờ hy vọng duy nhất của anh chính là lúc mình trở thành mục tiêu công kích, Kỷ Sách có thể hốt trọn ổ bọn chúng.
Chạy vào rừng chừng ba trăm mét, Lương Thượng Quân đụng độ đợt truy kích thứ nhất.
Tiếng súng và tiếng tên bắn xé gió loạn xạ từ đằng sau lao vun vút tới, Lương Thượng Quân gần như tuyệt vọng nghĩ: đù má chuyến này toi mịa rồi, khoái đi đêm cho lắm rồi có ngày gặp ma.
Lúc này bóng tối là tấm bảo vệ hữu lợi nhất, thế nên Lương Thượng Quân chọn nơi u ám tối tăm mà chạy, anh hoàn toàn không đánh trả, cái chuyện lấy một chọi mười, anh cảm thấy số mình chưa đỏ tới mức độ đó.
Vèo!
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Lương Thượng Quân nghiêng người né, nhưng trong lòng anh hiểu sợ là né không thoát.
Một tiếng trầm đục vang lên, giống như có cây đục đục vào trong da thịt, thoắt cái đau đến độ anh không kêu được tiếng nào.
Cơn đau đớn kẹt trong xương tủy gần như khiến cơ thịt anh run rẩy, vết thương trên đùi làm anh quỵ ngã xuống đất, máu chảy ồ ạt, tiếng truy kích sau lưng vẫn dầy đặc và hỗn loạn.
Ước chừng một phút sau, ý thức Lương Thượng Quân tỉnh táo lại từ trong cơn đau đớn dữ dội.
Anh thuận tay xé miếng vải bó chặt phần phía trên vết thương, lấy súng bắn tỉa Steyr ra, hết cách rồi, tới tên nào bắn tên đó thôi.
May thay, mũi tên vừa bắn trúng anh dường như chỉ là do bắn đại, xem ra kẻ bắn tên cũng y như anh, nhân phẩm đột phá, bắn đại vậy cũng trúng. Kẻ truy kích vẫn chưa hiểu lai lịch của anh lắm, không xác định được phương hướng anh chạy, có lẽ còn chưa biết kẻ đánh lén doanh trại chỉ là một người chứ không phải vài người, cho nên phạm vi truy tìm rất rộng rất rải rác.
Bất quá bị tìm thấy chỉ là chuyện sớm muộn, Lương Thượng Quân hiểu rất rõ hiện giờ mình giống như con thú nhỏ bị bao vây trong trường săn, thợ săn sớm muộn gì cũng bắn hạ anh, anh chỉ hy vọng con mồi đánh bậy đánh bạ như mình đây sẽ không chết quá oan ức.
Anh dùng kính dạ thị nhìn ra mấy trăm thước trong khu rừng, có thể cảm giác được vòng lùng tìm trải thảm của kẻ địch càng ngày càng gần.
Gió núi len lỏi giữa cánh rừng, mùi máu tươi lan tràn ra xung quanh anh, nhiệt độ cơ thể đang hạ thấp, mồ hôi lạnh từ trên lông mi nhỏ xuống, khiến tầm mắt anh cũng trở nên mơ hồ. Lương Thượng Quân siết chặt báng súng, cảm nhận cơn tuyệt vọng từ tận đáy lòng.
Cảm giác mỏi mệt vẫn luôn ráng kiềm chế bủa vây, trong cơn rã rời, Lương Thượng Quân ngay cả mắt cũng muốn mở không lên.
Thật đúng là nhà dột còn gặp mưa dầm, lúc này lại phát bệnh…
Dùng báng súng chống người đứng dậy, trên đùi đau nhói từng cơn, đau đến tê dại_____vùng gần vết thương không có cảm giác gì.
Dựa lên thân cây bên cạnh, sờ sờ vỏ cây, hình như là cây tiêu huyền.
Cây tiêu huyền Quả tiêu huyền
Ở đây khá hiếm thấy cây tiêu huyền, Lương Thượng Quân nhớ ở quê mình nơi nơi đầy cây tiêu huyền, tới mùa quả rụng, từng quả từng quả rơi xuống đất làm bay rất nhiều xơ bông, thường làm người ta hắt xì.
Rất khó chịu, nhưng cũng rất hoài niệm.
Nhếch miệng cười, Lương Thượng Quân nghĩ thầm, xem ra vận mệnh đã an bài sẵn rồi, an bài cho anh một mảnh đất hồi hương.
Bỏ đi, Kỷ Sách bọn họ nhất định đã bắt đầu tiến thẳng tới đại bản doanh kẻ địch.
Giữ lại cho mình viên đạn cuối cùng, cũng chẳng có gì đáng tiếc nuối.
Cho nên, giơ súng, lên đạn…
Trước nay vốn đã chẳng có Đấng cứu thế
Máu đổ ngập đất nào ngại chi!
Muốn sáng tạo kỳ tích bất bại
Phải hoàn toàn dựa vào chính chúng ta!
Cả người Lương Thượng Quân run lên, mí mắt khép lại chợt vùng vẫy mở ra.
Tiếng ca đó vang lên ở gần anh, thật vang dội, vọng về trong màn đêm sơn cốc, đinh tai nhức óc.
Gần như ngay lập tức, cuộc lùng sục của kẻ địch tụ tập theo phương hướng đó.
Trong cơn mơ hồ, Lương Thượng Quân cứ ngỡ rằng đó là u hồn trên chiến trường đang ca hát, nhưng rất nhanh anh phát hiện không đúng.
Đó không phải bài《Quốc tế ca》nguyên bản, mà nó đã được sửa lời…
Thoắt cái sắc mặt Lương Thượng Quân trắng bệch.
Anh nghe rất rõ, là Trương Tam đang hát.
Cậu ta đang hát bài chiến ca chỉ thuộc về riêng họ, dọc đường cậu cứ lải nha lải nhải sửa ca từ, giờ này khắc này cậu vừa chạy, vừa nổ súng, vừa cất cao tiếng hát.
Nghe vào trong tai Lương Thượng Quân, lại như một lời trách móc bướng bỉnh:
Đại đội trưởng Lương, em có chết cũng không muốn bị anh vứt bỏ đâu.