*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoàn trưởng đại nhân thân khải*:[*lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra (và không lộ liễu công bố nội dung ra ngoài)]
Đoàn trưởng đại nhân tôn kính, căn cứ vào cuộc khảo sát tường tận hơn một tháng qua, nay tôi sẽ đem hết thảy tình huống chịu ngược, à không, tình huống huấn luyện của binh sĩ Hara tại trường quân đội 313 báo cáo cho ngài. Xin hãy yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không hề làm mất mặt ngài.
Act 1
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Đầu tiên giới thiệu đôi chút về mấy anh em kết thành chiến hữu hiện nay với binh sĩ Hara.
Dưới sự dạy dỗ ân cần của Kỷ Sách, hai đứa nhỏ đại đội Liệp Ưng đã nghiễm nhiên trở thành đồng minh với các binh sĩ Hara khác, đối với mệnh lệnh của thầy Kỷ, họ không dám không tuân theo.
Một người trong đó tên Khuất Bình, nghe đồn người này có một đứa em ruột tên Khuất Nguyên, quanh năm tiếp thụ huấn luyện dưới nước ở sông Mịch La, là một thanh niên tốt thương nước thương dân. Cá nhân tôi cho rằng người em ruột này đáng chú ý đôi chút, bởi vì cứ cảm thấy cậu ta quen thuộc kỳ lạ.
Nói tiếp về Khuất Bình, mọi người đều gọi cậu ta là Khuất Tử, khác xa đứa em ruột của mình, hình như xưa giờ cậu ta chưa từng quan tâm tới chuyện ngoài thân, không thương nước cũng chẳng thương dân, chuyện thích làm hằng ngày là ngủ, sở trường chính là ngủ tới trời sập cũng không giật mình trong lúc đang tiếp thụ huấn luyện cường độ cao, mà thần kỳ nhất đó là lần nào cậu ta cũng có thể “Vừa khéo” đạt được tiêu chuẩn trường quân đội đề ra, không tới mức nửa đường bị đá trở về đơn vị ban đầu.
Đáng nhắc ở chỗ, người này là một thiên tài đích thực.
Nội trong vòng hai ngày, cậu ta có thể dùng vật phẩm vứt đi làm ra một mô hình máy bay, đồng thời cho bay thử thành công. Căn cứ theo lý lịch có thể tra được, lúc chấp hành nhiệm vụ bay cậu ta chưa từng phạm lỗi, từ đó đủ biết cậu ta tuyệt đối không ngủ gục trên máy bay.
Hơn nữa, trường quân đội 313 có một chiếc “Ám kích”, ngày thường nó được hiệu trưởng thờ cúng như bảo vật trấn trường, nhưng từ khi hiệu trường quan sát thành quả huấn luyện bay của Khuất Tử xong, lại kỳ tích mà đồng ý cho cậu bay thử một lần!
Điều này khiến những người khác trong trường quân đội gato đỏ mắt, lòng đố kỵ hệt như lửa cháy trên đồng cỏ lan nhanh không ngừng, vừa nhen nhóm là không còn đường dập…
Khuất Tử nào biết, ngay sau khi cuộc bay thử của cậu ta kết thúc, chúng tôi, á không, đám bại hoại bọn họ đã phun một bãi nước miếng vào trong bữa cơm trưa của cậu. Chuyện này tôi tuyệt đối không hề tham gia vào, Đoàn trưởng ngài phải tin tôi nhe.
Act 2
Người thứ hai của đại đội Liệp Ưng_____là Tùng Kiến Bằng.
Tên này thoạt trông hơi thiếu thông minh, hơn nữa lại mù đường siêu cấp. Lúc đi lại trên mặt đất vĩnh viễn rơi vào trạng thái lạc đường, cho dù đi từ sân tập bắn tới canteen cũng có thể lượn vòng qua cửa chính. Nói ra thì vận khí của tên này cũng rất tốt, mấy lúc lạc đường còn có thể đánh bậy đánh bạ lập công, trong huấn luyện y còn nhờ vào kỹ năng này cứu Đại đội trưởng Lương một lần.
Y với Ba Hoa có chút mâu thuẫn đồng giới, thường xuyên cãi lộn không ngừng vì chút chuyện nhỏ. Bất quá có câu không đánh không thành bạn, hai người quậy một khoảng thời gian rồi có vẻ không còn đối chọi gay gắt như hồi đầu nữa.
Qua một loạt điều tra như lật hồ sơ, nghe trộm, theo dõi v.v…, đã hiểu được đại khái tình hình của Tùng Kiến Bằng.
Vóc dáng y cao ráo, tướng tá đẹp trai, da trắng trẻo, trong nhà khá có quyền thế.
Hình như nhà y có chút quan hệ sâu xa với Đại đội trưởng Lương, chắc na ná như quan hệ chỉ phúc vi hôn đi? Bởi vì bữa đó tôi thấy y và Đại đội trưởng Lương lén lén lút lút hẹn hò ở tường nam trường quân đội, hai ngày sau y còn làm Đại đội trưởng Lương nôn lên nôn xuống!
Đoàn trưởng đại nhân, tôi cảm thấy chuyện này rất cần thiết điều tra, dù sao thì con của Đại đội trưởng Lương cũng là con của Hara chúng ta, chúng ta nhiều ít gì cũng nên chuẩn bị trứng gà đỏ này nọ, vừa khéo cũng có thể nhân cơ hội này lôi kéo đại gia trưởng nhà họ Tùng một chút.
Bất quá khiến người ta oán giận chính là không bao lâu sau, thằng nhãi mặt trắng này lại gian díu với Vưu Vũ.
Hai ngày nay Vưu Vũ ôm bộ dáng tâm sự nặng nề, bả vai không biết sao mà bị thương nhẹ, ngay lúc tâm tình rơi vào trạng thái suy sụp, Tùng Kiến Bằng thừa cơ xông vào, khoác vai cậu nói ngon nói ngọt.
Chỉ có thể nghe lấp vấp vài câu như “Lương Thượng Quân”, rồi “Áy náy” gì đó, “Không quên tình xưa” gì đó, “Uyên uyên ôm ấp” gì gì đó, tiểu tử Vưu Vũ hình như bị y nói đến cảm động luôn.
Thật đáng ngờ hết sức!
Act 3
Ngoài ra còn có tổ ba người đào viên, ba người này lần lượt gọi là: Chu Đại, Ngô Nhị, Trương Tam, tên thật không nhớ rõ.
Ba người này ai cũng là cực phẩm, họ chẳng hề che giấu bản chất tẻ nhạt, đáng khinh, não tàn của mình. Dù bản chất như thế, nhưng tố chất đơn binh của họ quả thật rất nổi trội, hơn nữa Đoàn trưởng à, thông qua việc quan sát thể trạng của họ, rồi so sánh với binh sĩ Hara chúng ta, không khó rút ra một kết luận, chính là______
Sức ăn của đám Nhị pháo bọn họ chắc chắn tốt hơn Hara chúng ta!
Quả nhiên con riêng không bằng con ruột, Đoàn trưởng có phải ngài không chịu quan hệ tốt với người bên quân nhu không vậy? Họ nói bọn Nhị pháo một bữa cơm có tới ba món mặn!
Còn nữa, năng lực học tập của họ đều rất mạnh, không hổ là tinh anh được phái tới bồi dưỡng, chỉ trong một tháng huấn luyện ngắn ngủi mà họ đã tiến bộ thần tốc, ngay cả Vưu Vũ và Ba Hoa đều từng té ngã trên tay họ.
Tách tố chất nhân phẩm và thể chất huấn luyện ra xem xét, thì hành vi của ba người này thực sự khiến người ta tức trào máu họng!
Họ thường ăn no ở không lẻn vào khu vực vị thành niên của trường quân đội, chảy nước miếng ròng ròng với thiếu nữ hoa quý nhà người ta, về sau phát hiện ông nội của thiếu nữ kia là Thượng tướng, họ bèn dời mục tiêu sang cô bé khác, kết quả cô kia là con nuôi của vị Thủ trưởng nào đó, thế là họ lại dời mục tiêu, nhắm tới một tiểu loli trầm tĩnh gầy yếu, thoạt nhìn có vẻ không ai thương…
Sau đó có một ngày, Trương Tam ôm thằng nhỏ trở về, Chu Đại và Ngô Nhị cũng lộ vẻ mặt không dám tin và hoảng hốt.
Ba người bọn họ câm như hến về vụ việc này, từ đó về sau hiền như Tôn Tử, không dám đi dụ dỗ con gái trường quân đội nữa. Trải qua nhiều phen điều tra, rốt cuộc cũng biết chân tướng_____
“Tiểu loli” “Không ai thương” kia, thế nhưng lại là một cậu bé hung tàn!
Khi họ không biết sống chết dụ dỗ người ta, cậu bé kia rút súng ra bắn thẳng tay. Đúng vậy, cậu có mang một khẩu súng bên mình, hơn nữa còn là súng Guardian.32 nhập khẩu, một phát súng bắn sượt qua háng Trương Tam, làm hắn sợ suýt tè ra quần.
Guardian.32
Như vậy đủ thấy, trong cái trường quân đội 313 này nơi nào cũng ngọa hổ tàng long, hèn chi đào tạo ra được tên khốn nạn như Kỷ Sách.
Act 4
Trong số mấy chiến hữu này, thâm tàng bất lộ nhất chính là Cung Trì.
Đều là người làm công tác tình báo, nhưng ngay cả kẻ hèn đây cũng không thể không bội phục sự lợi hại của người này. Hắn luôn có thể bất tri bất giác nắm giữ tư liệu hạng nhất, gốc gác của mọi người đều bị hắn lật qua, thậm chí cả vướng mắc giữa Đại đội trưởng Lương và người nhà họ Tùng hắn cũng biết rõ ràng.
Điều tra thì điều tra, nhưng hắn chưa từng nói ra miệng, xét về điểm này thì hắn tuyệt đối là một nhân viên tình báo đạt tiêu chuẩn.
Đối với hắn, trên thế giới này dường như không tồn tại cái gọi là “Bí mật”, sau đó hắn vơ vét hết mọi “Bí mật” giấu lên người mình, khiến chính bản thân hắn trở thành một kho cơ mật khổng lồ.
Cho nên hồi mới vô Kỷ Sách đã lôi kéo tên này, kẻ hèn có dự cảm, nhất định là Kỷ Sách muốn lợi dụng hắn để làm vài chuyện lén lút gì đó!
Người này thực sự không dễ chọc, đằng sau mắt kính của hắn có ẩn chứa một vũ trụ nhỏ, mỗi lần hắn dùng ngón giữa đẩy mắt kính là báo trước một bí mật sắp bị tiêu diệt.
Hắn thích xem kịch và đọc thơ, hơn nữa cách nói năng của hắn thường rất sâu sa. Trong tủ sách của hắn đặt đầy thơ Shakespeare, đem ra so thì đống tạp chí tình sắc của Ba Hoa đúng là làm ô nhiễm con mắt.
Kiểu thanh niên tri thức trẻ như hắn vậy mà chưa từng làm vướng chân chúng tôi. Thuật đấu vật của hắn là do Đại đội trưởng Lương đích thân dạy, hiện giờ hắn ra chiêu cũng khá đáng tin.
Đoàn trưởng, nếu ngài có thể thu được người như vậy vào trướng, phỏng chừng ngày Hara xưng bá thế giới không còn xa nữa!
Act 5
Báo cáo tình hình của các chiến hữu hoàn tất, giờ quay về lính Hara của chúng ta.
Act 6
Gần đây phát hiện Ba Hoa không thích ăn lẩu. Thậm chí có thể nói là cậu ta sợ lẩu.
Bởi vì trước kia cậu ta bị nguyên nổi lẩu đổ làm phỏng tiểu JJ.
Phải ở trong bệnh viện điều trị suốt hai tháng ròng.
Nghe cậu ta nói đó là hai tháng thê thảm nhất trong cuộc đời cậu ta.
Mỗi ngày hộ sĩ đều tới thay băng cho cái đó của cậu ta, lần nào cũng trêu cậu ta một trận. Vốn dĩ được em gái trêu chọc cậu ta rất vui sướng mới phải, thế nhưng hộ sĩ kia lại nói vầy:
“Chậc, đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng có quấn vải size lớn, size trung là được rồi”
“Xía, tôi nói size nhỏ cậu ta cũng quấn vừa đấy, chẳng qua sợ bệnh nhân xấu hổ nên mới nói size trung thôi”
“Cái gì? Size trung hết rồi hả? Vậy lấy size nhỏ đi, đúng rồi, cái nhỏ nhất ấy, đủ quấn rồi”
Cứ thế, tâm lý của một chàng thanh niên dương quang đã bị méo mó.
Từ đó, cậu ta bắt đầu điên cuồng thu gom các loại áo mưa đủ mọi hình thái, đủ mọi kích cỡ…
Act 7
Vưu Vũ: Ba Hoa, hôm nay Đại đội trưởng Lương mời ăn lẩu.
Ba Hoa méo mặt: Hông! Tui hông ăn!
Vưu Vũ xách cậu ta lên: Mệnh lệnh của Đại đội trưởng Lương, cậu dám kháng chỉ bất tuân?
Ba Hoa ra sức giẫy dụa: Hông! Tui hông ăn! Kiên quyết hông ăn! Tui dị ứng lẩu!
Vưu Vũ kéo người ra ngoài: Dị ứng cái trứng!
Ba Hoa trào lệ đầy mặt: Tui hông ăn đâu! Tui hông muốn ăn lẩu huhu! Cá Mực, nể tình anh em của chúng ta, cậu nói với Đại đội trưởng Lương là tui bị tiêu chảy đi…
Cuối cùng cậu ta vẫn ngồi bên nồi lẩu.
Bàn tay gắp thức ăn vẫn run lẩy bẩy không ngừng, cậu ta bất cẩn làm đổ chén nước nóng lên chỗ từng bị thương nặng.
Act 8
…
Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng Ba Hoa rất kích động, lật luôn nguyên cái bàn.
Lương Thượng Quân né không kịp, bị một ít nước sôi tóe phỏng cánh tay.
Hai tuần tiếp theo, Ba Hoa bị Kỷ Sách hung ác chỉnh cho chết đi sống lại, mà mãi tới giờ cậu ta vẫn không hiểu tại sao.
Tại sao kẻ bị thương luôn là mình.
Act 9
Ngày nọ, Lương Thượng Quân hỏi Kỷ Sách: “Ba anh vẽ đẹp vậy, thế còn anh? Trình vẽ ra sao?
Kỷ Sách đáp: “Cũng thường thường”
Lương Thượng Quân cười quái dị hai tiếng: “Chắc anh chả được di truyền miếng gene nghệ thuật nào hết rồi?”
Kỷ Sách: “Chắc có chứ, không thôi em làm mẫu cho tôi đi, tôi vẽ thử xem sao?”
Lương Thượng Quân vui vẻ đồng ý.
Kỷ Sách nói muốn vẽ nude 100%, Lương Thượng Quân cũng đồng ý.
Kỷ Sách nói, hắn muốn có một bức phác họa tham khảo, không thôi khó vẽ được.
Vì thế Lương Thượng Quân lại chờ hắn lên mạng tải tranh phác họa gì đó về, lúc này anh đã mất kiên nhẫn, hối Kỷ Sách tốc chiến tốc thắng.
Kỷ Sách rất nghiêm túc vẽ vời một hồi, rồi nói tạm xong rồi.
Lương Thượng Quân hào hứng chạy qua coi…Tức khắc sôi máu:
“Đù má! Anh vẽ cái méo gì vậy?!”
“Cái mặt này cũng hơi giống tôi, nhưng cơ bắp của tôi chạy đâu mất rồi, sao lại trắng trẻo mềm mại như vầy?”
“Lại còn cặp víu tổ chảng này là sao?!”
Lúc này anh mới ngạc nhiên phát hiện, bức tranh tham khảo Kỷ Sách dùng chính là…
Bức tranh Jack vẽ Rose trong Titanic.
Act 10
Báo cáo hoàn tất.
Tha thiết mong chờ bước chỉ thị kế tiếp của ngài.
Đoàn trưởng hồi âm:
Viết cái giống gì vậy! Cái giống gì vậy!
Tôi muốn cô điều tra cơ mật của trường 313, bà mẹ cô toàn viết ba cái tào lao bát nháo gì đâu không!
Còn tiếp tục như vậy nữa, thì đi chết luôn đi!
Nghe chưa hả!
Trừ toàn bộ tiền trợ cấp tháng này! Trừ sạch!
Hà Hán đón gió xé giấy, mắt rưng rưng lệ nóng.
Ngẩng đầu thét dài, chí lớn sục sôi: “Tiền trợ cấp chỉ là vật ngoài thân, nguyện vẩy máu nóng phổ xuân thu!”