Tối Chung Lưu Phóng

Quyển 2 - Chương 17




Ba Hoa rất uất ức. Hắn không hiểu tại sao tự dưng mình lại bị bạn Vưu Vũ ghét bỏ.

Bắt đầu từ sáng sớm nay, Vưu Vũ không thèm đếm xỉa tới hắn, trừ lúc huấn luyện bắn có liếc nhìn thành tích của hắn ra, thì không còn nhìn hắn lần nào nữa. Cậu ta chướng mắt người anh em thân thiết đến từ đại đội 7 này, trái lại cứ quấn quýt thân thiết với A Tàng và tên Chu Đại nhàm chán.

Giờ ăn cơm trưa, Vưu Vũ bưng mâm cơm ngồi đối diện A Tàng, lùa hai ba đũa chén xong bữa cơm, đoạn mắt to dòm mắt nhỏ với A Tàng, dòm lom lom tới nỗi ngay cả A Tàng cũng phát sợ, nhịn không được hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Vưu Vũ thấy cậu ăn xong rồi, bèn nhếch miệng cười: “A Tàng, dạy tôi vài chiêu võ thuật Mai sơn đi”

Mày A Tàng giật giật, thầm nói hai ngày nay xảy ra chuyện gì vậy? Đại đội trưởng Lương rảnh rỗi không có gì làm chạy tới cho mình đánh, hại mình lương tâm bất an, giờ tới lượt Vưu Vũ qua góp vui, lại còn mặc kệ thể diện bái sư lính đại đội 1, trước kia đâu có thấy cậu ta ham học tới vậy chứ.

“Vài chiêu là được rồi” Vưu Vũ thấy A Tàng đơ người, bèn tăng cường khuyên nhủ, “Tôi thấy lúc cậu và Đại đội trưởng Lương đối chiến nhau có vài chiêu hết sức lợi hại, tôi chỉ học tư thế thôi, sẽ không làm trễ nãi thời gian của cậu đâu. Chúng ta đều là anh em Hara mà, giúp chút đi”

“Ờ, được” A Tàng bị Vưu Vũ đả động, bèn đáp ứng lát nữa sẽ dạy cậu luyện mấy chiêu.

Vưu Vũ mãn nguyện.

Ba Hoa sáp qua hỏi: “Ớ? Sao tự dưng lại muốn học kungfu với A Tàng?”

Vưu Vũ: “Lo ăn cơm đi, mắc mớ gì tới cậu”

Ba Hoa bị đả kích, rất không cam lòng, lên án: “Má! Thằng nhãi! Cậu tính phản đội đại đội 7 chúng ta phải không! Cậu đem mặt mũi của Đại đội trưởng Lương nhà chúng ta vứt nơi nào!”

Vưu Vũ hừ một tiếng: “Cậu hiểu con mịa gì! Tôi chính là vì mặt mũi của Đại đội trưởng Lương nên mới muốn học đấy!”

“Sao nói vậy?” Ba Hoa không hiểu.

“Cậu đừng xía vô!” Vưu Vũ lười giải thích với hắn.

“Vậy tôi cũng muốn học!” Ba Hoa bắt đầu giở thói vô lại.

“Chờ chừng nào hai mạch nhâm đốc của cậu được đả thông đi rồi tới học!” Bỏ lại câu này, Vưu Vũ liền chạy qua bên tổ ba người đào viên.

“…” Ba Hoa đần mặt một hồi, lẩm nhẩm: “Chẳng lẽ cậu ta đả thông rồi?”

Cô độc tường nam, vọng khắp thiên nhai.

Sau khi khóa huấn luyện hôm nay kết thúc, Lương Thượng Quân đi mua một túi lớn Cocacola, kèm thêm vài cái đùi gà kho, ném lên bức tường phía nam trường quân đội, anh thì ngồi trên đầu tường chờ Tùng Kiến Bằng tới.

Chờ mãi một hồi, chả thấy một bóng người tới, trái lại chờ được một con mèo hoang.

Con mèo này có sắc lông đen thuần, ánh mắt màu hổ phách toát ánh sáng lạnh lùng, nó chẳng mảy may sợ hãi chìa vuốt chụp lên mớ đùi gà kho Lương Thượng Quân mua, đoạn khều ra một cái trong số đó tới trước mặt mình, liếm liếm, rồi bắt đầu xé ăn. Cái điệu bộ ngạo mạn đó y xì thằng Võ Tắc Thiên ở Hara.

Lương Thượng trố mắt nghẹn lời nhìn con này một hồi, đột nhiên có ảo giác mạnh mẽ rằng mình đang ở Hara. Trên bức tường thấp ở Hara, cách không xa đằng kia là đám lính non đi qua đi lại, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng oán hận của họ dành cho Kỷ Sách, lúc rảnh rỗi, Võ Tắc Thiên của Đoàn trưởng sẽ đủng đỉnh đi tới bên cạnh anh…

Này là…nhớ nhà sao?

Lương Thượng Quân cảm thấy rất buồn cười, anh gia nhập Hara cũng mới có một năm thôi chớ mấy, rời khỏi đó còn chưa được hai tháng mà không ngờ lại nhung nhớ nhường này.

Móc ra một điếu thuốc, anh chậm rãi hút, nhìn con mèo kia thản nhiên xé thịt, xơi xong lắc cái đuôi dài ngồi xổm trên đầu tường với anh. Nó gầy hơn Võ Tắc Thiên rất nhiều, không có được cái bóng lưng chắc nịch vĩ ngạn nọ, thân hình thon dài thoạt trông hết sức khỏe mạnh, không giống kiểu cho người nuôi dưỡng.

Lương Thượng Quân mặc nó ngồi đó, anh phun ra một hơi khói, bắt chuyện với nó: “Tao có một đứa bạn tên Võ Tắc Thiên, là đồng loại của mày, nhưng người ta từng lập đại công, giờ được nuôi ú nu cường tráng, mày hâm mộ hông?”

Mèo đen chả buồn nhìn anh.

Lương Thượng Quân cười: “Tính mày y hệt nó, tao thấy mày cũng là một tướng tài, không thôi tao đặt cho mày một cái tên khí phách nha, sau này nếu mày lập đại công, trên chứng chỉ cũng được đề cái tên tốt, được hông?”

Một cơn gió thổi qua, râu của mèo đen lay lay, nó tiếp tục ngó lơ anh.

Lương Thượng Quân đưa tay ra gãi gãi cổ sau của nó: “Kêu là Tiểu Hắc được không”

Mèo đen đứng lên, tỏ rõ thái độ chịu đủ lắm rồi, nó nghênh ngang bỏ mặc Lương Thượng Quân mà đi chỗ khác.

Anh cười cười, bóp tắt tàn thuốc đã hút xong, mở nắp một lon cocacola ra, ngưỡng cổ uống mấy hớp.

Cái thức uống như Coca này giờ anh đã rất ít khi đụng vào. Anh nhớ hồi mình còn là học sinh rất hay uống, lúc mới tòng quân, sau khi chịu phạt vì gây họa xong, Tiểu đội trưởng thỉnh thoảng đem cho anh hai lon, anh la hét đòi uống bia, kêu Tiểu đội trưởng đừng coi anh như trẻ vị thành niên nữa, bao giờ Tiểu đội trưởng cũng giơ chân đá anh, mắng: “Thằng nhóc thối, muốn chết hả, không biết bia mắc hơn Coca bao nhiêu à!”

Khi đó anh cười nhạo Tiểu đội trưởng keo kiệt, giờ ngẫm lại, đó nào phải vấn đề tiền bạc, mà chẳng qua Tiểu đội trưởng coi anh như thằng quỷ nhỏ, như hiện giờ vậy, anh cũng coi Tùng Kiến Bằng là thằng quỷ nhỏ, thấy logo Cocacola trên mô hình máy bay đó, anh bèn vô ý thức mời cậu ta uống Coca.

Nhìn giờ, Lương Thượng Quân thầm nghĩ sao Tùng Kiến Bằng còn chưa tới, không phải quên mất rồi chứ, lúc nhận lời anh cậu ta đang hí hoáy mô hình máy bay, chắc cũng lơ đãng.

Đang suy nghĩ thì dưới chân vang lên giọng nói của Tùng Kiến Bằng: “Lớp trưởng…Lương…”

Trước đó Lương Thượng Quân đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nghe tiếng bèn ngoắc ngoắc y: “Tới đây, trèo lên nè”

Nào ngờ Tùng Kiến Bằng lại do dự, ngượng ngùng nói: “Ờ thì, Đại đội trưởng Lương à, anh hẹn một mình tôi ra đây là tính nói gì vậy? Tôi…Ờ…À…”

“Hửm?” Lương Thượng Quân bị y “À” rồi “Ờ” làm cho hồ đồ.

Tùng Kiến Bằng thu hết can đảm nói lớn: “Anh không phải muốn tỏ tình với tôi thật đấy chứ!”

Hồi sáng y đặt hết lòng dạ vào cái mô hình kia, căn bản không để ý Lương Thượng Quân nói gì, chờ y hồi thần lại mới cảm thấy trong lòng hơi hoảng hoảng, cho nên trì hoãn cả buổi mới dám tới.

Cả gương mặt Lương Thượng Quân đều co giật rần rần: “Nói tào lao bát nháo gì vậy, ai muốn tỏ cmn tình với cậu chứ! Cậu lên đây trước cho tôi!”

Tùng Kiến Bằng nghe vậy liền yên tâm: “À, dạ” Đoạn chống hai tay thót lên đầu tường ngồi.

Lương Thượng Quân đưa cho y một lon Coca và một cái đùi gà: “Tôi mời”

Tùng Kiến Bằng vui sướng bắt đầu ăn uống, nói năng lơ mơ: “Nghe nói anh là Đại đội trưởng của bọn Ba Hoa, Đại đội trưởng như anh đúng là tốt thật, nếu tôi có được một Đại đội trưởng giống như anh vậy thì sướng chết luôn, được ăn no uống say!”

“…” Lương Thượng Quân cười khổ.

“Đúng rồi, anh kiếm tôi chi vậy?” Tùng Kiến Bằng hỏi.

Lương Thượng Quân hít sâu một hơi: “Lần trước cậu nói, người nhà các cậu đều đi lính, còn nói tới gia huấn gì đó, tôi nghe mà thấy hơi quen tai, tính hỏi một chút…Cậu có quen một người tên Tùng Phong không, ảnh từng ở Lục quân Tây Bắc…”

“Tùng Phong? Đương nhiên tôi quen rồi, ảnh là anh họ cả của tôi mà” Tùng Kiến Bằng vô tư trả lời, nào ngờ, câu nói này khiến toàn thân Lương Thượng Quân lạnh toát.

“À, là anh họ cả của cậu” Lương Thượng Quân hoảng hốt lặp lại.

“Đúng vậy, ảnh là con một của bác cả tôi, từ hồi còn bé tôi đã thấy ảnh mặc quân trang rồi, đẹp trai dễ sợ luôn! Các hạng năng lực của anh Tùng đều rất đỉnh, nhà chúng tôi lại có chút bí quyết, nên người trong nhà đều hy vọng ảnh có thể vượt trội trong quân đội. Lúc dạy tôi ba tôi thích nhất là nói con thấy anh Tùng của con giỏi này giỏi nọ chưa, bởi tôi không lấy ảnh ra làm gương sao được. Thế nhưng đáng tiếc thay, haizz…”

“Đáng tiếc thay, ảnh qua đời khi còn rất trẻ, ngay trước mấy ngày ảnh được thăng chức, ngay lúc ảnh sắp sửa một bước lên mây”

Tùng Kiến Bằng nhìn anh nói: “Đúng rồi, chuyện này đả kích nhà tôi rất nặng, cho tới khi tôi tòng quân sau này, cha tôi thà bắt tôi vào không quân chứ không chịu để tôi đi lục quân. Ủa, nói vậy là anh thân với anh Tùng lắm hả?”

Lòng bàn tay của Lương Thượng Quân đổ ướt mồ hôi, anh khẩn trương quá độ, ngay cả lon Coca cũng cầm không chắc: “Ừm, tôi cũng đi ra từ lục quân Tây Bắc, rất…thân với ảnh”

Tùng Kiến Bằng trầm mặc một hồi, uống một ngụm Coca lớn, ánh mắt nhìn về phương xa được nắng chiều soi sáng rỡ: “Người nhà tôi bảo anh Tùng chết rất vinh quang. Họ bảo ảnh bị chết cháy, giống như Khâu Thiếu Vân vậy. Lương Thượng Quân, anh còn nhớ Khâu Thiếu Vân không? Là cái bài mình học hồi tiểu học ấy”

“Nhớ chứ,《Lửa thiêu Khâu Thiếu Vân》” Đôi mắt đau xót từng trận, nhưng miệng Lương Thượng Quân lại cười, một nụ cười gần như tàn nhẫn. “Tùng Kiến Bằng, tôi nói cậu nghe, lúc chuyện đó xảy ra, tôi ở ngay bên cạnh ảnh”

“A, anh cũng có mặt hả?”

“Phải, khi đó anh Tùng của cậu bị xà nhà đè không nhúc nhích được, lửa lớn đốt trụi tóc và da ảnh, bọn tôi xối hết thùng nước này tới thùng nước khác lên người ảnh, nhưng cơ thể ảnh quá nóng, nước dội lên đều biến thành hơi trắng, còn nghe cả tiếng xèo xèo, cho tới khi bọn tôi cứu được ảnh ra, anh đã không còn phát ra tiếng rên đau nào nữa, ngón tay ảnh cào hằn vết máu trên mặt đất, sâu chừng 1cm..”

Tùng Kiến Bằng quay mạnh đầu qua nhìn anh: “Lương Thượng Quân, anh đừng nói nữa! Tôi không muốn biết mấy chuyện đó!”

Lương Thượng Quân không ngừng lại, anh vươn tay bóc trần đoạn ký ức đó ra một lần nữa, không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào: “Trước khi đưa ảnh lên xe cấp cứu, ảnh siết chặt tay tôi, sức lực rất lớn, mạnh đến độ tôi phát đau, nhưng bàn tay bị thiêu đến thảm thương không nỡ nhìn của ảnh lại không buông lỏng chút nào, sau này tôi mới biết, khi đó thần kinh dưới da của ảnh đều bị thiêu hủy cả rồi, nên ảnh không cảm thấy đau đớn nữa…”

“Lương Thượng Quân!” Tùng Kiến Bằng gần như rống lên, “Tôi không muốn biết mấy chuyện này!”

Lúc này Lương Thượng Quân mới nhìn sang y.

Tùng Kiến Bằng thấy anh nở một nụ cười hết sức quỷ dị, ánh mắt anh sâu thẳm tĩnh mịch, hệt như sa vào trong đầm lầy. Y rất hoảng sợ, nói chuyện lắp ba lắp bắp: “Đang…đang êm đẹp tự dưng anh nói mấy chuyện này với tôi làm gì?”

“Các người đều không muốn biết chân tướng sao?” Lương Thượng Quân nói, “Lúc cha ảnh tới, ảnh đã đi rồi, các người chỉ để ý tới kết quả thôi sao? Ảnh chết rồi, ảnh đã cứu vãn được tổn thất của quốc gia, ảnh đã đạt được chiến công hạng nhất, các người chỉ cần những thứ này là đủ rồi hay sao? Các người cho rằng, ảnh thực sự chết trong một tai nạn ngoài ý muốn hay sao?”

Từng câu từng câu chất vấn dồn Tùng Kiến Bằng rơi vào cơn bối rối: “Anh nói gì vậy? Anh…sao anh khóc?”

“Tôi muốn nói với cậu rằng, ảnh vốn có thể không phải chết” Nói ra đi, đem tội trạng của mày nói cho thân nhân ảnh biết, vứt bỏ cái chiến công giả dối mà mày đã đeo bấy lâu nay đi! Trong lòng có một giọng nói đang gào thét như thế.

“Là lỗi của tôi” Lương Thượng Quân trần thuật, “Là tôi phát điên, tôi không muốn ảnh thuyên chuyển, nên tôi đi trộm hồ sơ của ảnh, kết quả khiến kẻ thù thừa cơ xâm nhập, châm một ngọn lửa thiêu thủy cả phòng quân cơ. Cơ mật quốc gia ấy à, bất quá chỉ là tôi sẵn tay mang ra thôi, dùng tính mạng của anh Tùng nhà cậu đổi lấy”

“Sự cố lần đó cũng giúp tôi ghi công, nhưng thật chất, vốn chẳng cần ai phải hy sinh cả, cũng chẳng có ai muốn hiến mạng vì tổ quốc cả, đó hoàn toàn là do hành vi của cá nhân tôi mà dẫn tới trận bi kịch đó”

“Xin lỗi” Lương Thượng Quân nhìn thẳng vào mắt Tùng Kiến Bằng, “Đây mới là chân tướng các người nên biết, tôi thiếu nhà họ Tùng tính mạng của một vị anh hùng”

Nghe anh nói xong, Tùng Kiến Bằng há miệng, rồi khép lại, sau mấy lần như thế, y rốt cuộc không nói tiếng nào, vứt lon Coca mới uống phân nửa trong tay xuống, nhảy khỏi bức tường nam, bỏ đi.

Sau khi đi thật xa, y vô thức quay đầu lại, trông thấy người nọ vẫn còn ngồi trên bức tường cao, ngẩng đầu nhìn trời. Y đưa tay lau mặt mới phát hiện, chẳng biết tự khi nào mình cũng rơi nước mắt.

Thật nặng nề quá…

Tùng Kiến Bằng chợt cảm thấy, cả con tim trở nên nặng nề đến không chịu nổi.

_____Haiz Kiến Bằng, anh nói cho em nghe, trong đám lính anh dẫn có một thằng nhãi quậy phá, cực kỳ khó trị.

_____Tên hả? Nó có một cái tên rất thú vị, Lương Thượng Quân, ừm, chính là Lương Thượng Quân trong lương thượng quân tử đấy đấy.

_____Đúng vậy, thằng nhóc đó là một tên tặc! Nó là một hạt giống tốt, rất cơ trí, có điều bản lĩnh gây họa thì không ai bằng!

_____Kiến Bằng, sau này thằng nhóc em đừng có học theo nó nhe, làm người ta nhức đầu muốn chết.

_____Ghét nó hả? Không, anh không có ghét nó, quân doanh mà không có thằng nhóc Ngốc Tặc thì chán biết chừng nào…

Nhớ ra rồi. Tùng Kiến Bằng nhớ ra rồi, hồi đó cha y cứ kêu Tùng Phong gọi điện thoại trao đổi với y về cuộc sống trong quân đội, để y có sự chuẩn bị trước.

Trong nội dung anh Tùng gọi về luôn nhắc tới người này.

Lúc nhắc tới “Nó”, Tùng Phong sẽ mắng đến không kịp thở, nhưng trong giọng điệu thì tràn đầy ý cười khoái trá.

Hy sinh.

Tùng Kiến Bằng có chút không rõ, phải hy sinh kiểu nào mới đáng giá?

Vì quốc gia? Hay chỉ vẻn vẹn là vì một người mà mình không buông bỏ được?