Nguồn cơn vụ việc là khi mùa hè đã qua được một nửa, các nơi tiến vào thời kỳ phòng chống lũ lụt mỗi năm một lần.
Nhớ năm xưa vượt muôn vàn khó khăn xây nên đập nước Tam Hiệp, các chuyên gia tuôn trào cảm xúc nói: “Tam Hiệp có thể ngăn được nạn lụt vạn năm khó gặp”; một năm sau, các chuyên gia thề non hẹn biển: “Tam Hiệp có thể ngăn được nạn lụt ngàn năm khó gặp”; hai năm sau, các chuyên gia phán: “Tam Hiệp có thể ngăn được nạn lụt trăm năm khó gặp”; và năm nay, các chuyên gia lại trịnh trọng nói: “Mọi người cần phải đem toàn bộ hy vọng ký thác vào Tam Hiệp”.
Thế nên thật bất đắc dĩ, con em nhân dân chúng ta lại bị lôi xềnh xệch lên tuyến 1 ngăn lụt, trước sau mười tám con nước lớn, nào dựng đập đắp đê cứu người cứu của làm trâu làm ngựa gánh đủ nhọc nhằn.
Hara đương nhiên cũng nghĩa bất dung từ đi đấu tranh với quỷ lụt, nguyên tiểu đoàn 1 đều qua bên Đan Đông làm quần quật hơn nửa tháng mới cơ bản ổn định được cục diện. Lương Thượng Quân bỏ không ít sức lập không ít công, Đoàn trưởng rất vui vẻ, bảo sẽ cho anh nghỉ phép vài ngày, về nhà nghỉ ngơi thăm cha thăm mẹ, sẵn tiện mang ít đặc sản trở lại.
Lương Thượng Quân nghĩ đúng là lâu rồi không có về nhà, bèn đáp ứng, ký tên nghỉ phép. Nhưng trước một ngày rời khỏi Hara anh mới biết, Kỷ Sách cũng được cho nghỉ phép, càng đáng sợ hơn là hắn thế nhưng mua hai tấm vé xe lửa về quê Lương Thượng Quân.
Lương Thượng Quân cảnh giác hỏi: “Anh làm gì?!”
Kỷ Sách thản nhiên nói: “Đi du lịch chứ làm gì” Nhân trước khi Lương Thượng Quân nổi bão bèn bồi thêm một câu: “Dù sao tôi cũng không có nhà để về”
Nửa câu sau trực tiếp đem tất cả lời của Lương Thượng Quân nghẹn ngược xuống, thế là hai người xách hành lý gọn nhẹ ngồi xe lửa về nhà.
Act 1
Giường cứng có ba tầng trên giữa dưới, vé của họ là hai chiếc giường trên tầng cao nhất.
Không gian vô cùng nhỏ hẹp khiến hai người họ gần như bị kẹt cứng giữa ván giường và nóc tàu.
Xe lửa lắc lư lắc lư tiến tới, họ ngoẹo đầu qua, ngoẹo tới nỗi gần như có thể nghe được tiếng kẹt kẹt kẹt, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ, thầm kín đưa tình (lầm to!), lẳng lặng nhìn nhau.
Trọn đêm không chợp mắt.
Sau một đêm dài đằng đẵng, Lương Thượng Quân dùng tư thế nằm sấp bò tới khoảng hở xuống giường, nhún người, hấp tấp từ tầng trên cùng nhảy xuống, túm lấy Kỷ Sách cũng nhảy xuống theo kéo ra ngoài chỗ tiếp nối toa xe quyền đấm cước đá một trận: “Anh nha sao không mua cái vé giường dưới giùm cái! Ép chết tôi! Ép chết tôi rồi đậu má nó!”
Kỳ Sách vừa chống đỡ thế công của anh vừa biện bạch: “Không liên quan tới tôi, thực sự không liên quan tới tôi, là Đoàn trưởng an bài đó, Đoàn trưởng chỉ chi trả giường trên thôi…”
Lương Thượng Quân nước mắt ròng ròng, thầm nhủ mình đúng là đáng thương quá mà, xúi quẩy gặp trúng cha Đoàn trưởng keo kiệt và tên khốn nạn bủn xỉn như vầy.
Act 2
Quê hương của Lương Thượng Quân cũng ở ven sông, năm nay cũng chịu ảnh hưởng của lũ lụt, nhưng không nghiêm trọng như trong dự liệu, trừ đường lớn Tân Giang bị ngập nước ra thì gần như không tạo thành tổn thất gì.
Ngồi trên xe taxi, nhìn tòa thành thị đổi mới từng ngày này, Lương Thượng Quân thực sự có chút cảm giác bồn chồn của người tha hương. Xe lái thẳng tới dưới lầu nhà anh, anh xách hành lý và quà cáp mua tặng ba mẹ lên lầu, gõ cửa.
Mẹ Lương vui mừng hớn hở ra đón con vào, vừa cười vừa khóc vừa mắng vừa dọn tất cả món ngon lên bàn, nói “Thằng nhãi mắc dịch mày còn biết đường về nhà hả”; rồi nói “Này là cánh gà coca mày thích ăn nhất nè” v.v…Ba Lương cũng rất vui vẻ, lấy rượu ngũ lương trong nhà ra, hỏi anh ở nhà mấy ngày, sống trong quân đội ra sao bla bla bla…
Ấm áp hòa thuận làm sao.
Hử? Mấy cưng hỏi anh Kỷ Sách đi đâu rồi hả?
Chuyện này á, là vầy…
Act 3
Vừa xuống xe lửa Lương Thượng Quân lập tức túm Kỷ Sách lên xe buýt đi tới phố nhỏ ngõ tắt nào đó.
Chỉ vào mớ quảng cáo dán chi chít trên tường, anh nói: “Chọn một cái đi”
Kỷ Sách tập trung nhìn_____
Nhà nghỉ vui vẻ: vui vẻ mỗi ngày! Một ngày 70 đồng! Liên lạc số 138XXXXXXXX.
Nhà nghỉ tình yêu: 55 đồng/ngày, liên hệ số 139XXXXXXXX.
Nhà nghỉ sướng hơn nhà mình: tạo cho bạn cảm giác hoàn mỹ hơn chính nhà mình! Một ngày 68 đồng, liên hệ 138XXXXXXXX.
Nhà nghỉ Không chân thành, đừng làm phiền: giả rẻ đặc biệt! 50 đồng một ngày! Không chân thành, đừng làm phiền! Liên hệ số 133XXXXXXXX.
Kỷ Sách đen mặt: “Cái giống gì vậy?”
Lương Thượng Quân đáp: “Chỗ ở cho anh á”
“Tôi có thể ở khách sạn”
“Khách sạn mắc lắm, mấy chỗ này rẻ hơn” Lương Thượng Quân tử tế nhìn, thấy một dãy số tương đối quen thuộc, lập tức lấy điện thoạt ra bấm, nói xong vui vẻ bảo: “Khéo ghê, tìm nhà nghỉ mà còn thấy người quen, giảm giá 20%, đi thôi”
Nhà nghỉ thường là nơi các đôi tình nhân ra vào có cặp, Kỷ Sách nghe vậy trong lòng không thoải mái lắm: “Sao em lại có người quen ở chỗ này vậy?”
Lương Thượng Quân cười vô tâm vô phế: “Chỗ này nằm gần trường đại học của tôi, có rất nhiều anh em làm hùng hục ở trong này, tôi có thể không quen sao”
Thế là Kỷ Sách bị Lương Thượng Quân dùng cái giá 56 đồng mỗi ngày bắt làm “Nhà nghỉ tàng Kiều”.
Hắn đau thương trào lệ, rốt cuộc là ai bủn xỉn hơn ai đây!
Act 4
Lương Thượng Quân ở nhà không yên, ngày đầu ru rú trong nhà ngủ bù, ngày thứ hai hầu ba mẹ dạo công viên, sang ngày thứ ba bèn rủ Kỷ Sách chen lấn vào chợ trung tâm.
Hai người không mặc quân trang mà đổi sang áo T-shirt quần jean, kết quả lúc chạm mặt nhau nhìn thế nào cũng thấy kỳ kỳ. Kỷ Sách cảm thấy Lương Thượng Quân y hệt một tên học sinh bất lương, Lương Thượng Quân cảm thấy Kỷ Sách y hệt một tên lưu manh du đãng…
Tạm thời cứ coi như họ đang hẹn hò đi, lượn qua đủ mọi shop lớn và cửa hàng độc quyền, họ đi tới trước một tấm biển to đùng, Lương Thượng Quân cảm khái: “So với trước kia càng lớn càng náo nhiệt hơn”
Kỷ Sách nhìn theo tầm mắt anh_____Phong vân tái khởi_____phòng Games arcade.
Sau khi vào họ chạy thẳng tới khu bắn súng, mỗi người cầm một khẩu súng mô phỏng thi hành từng nhiệm vụ trong môi trường giả tưởng.
Ban đầu vì thao tác không quen nên Kỷ Sách còn mắc vài sai sót, thỉnh thoảng không kịp nâng tấm chắn lên, để rớt vài giọt máu, về sau hắn hiểu rõ tình hình, trong nhiệm vụ hai người hợp tác có thể nói không chê vào đâu được. Tất cả các góc chết trong tòa nhà mô phỏng đều không thoát khỏi con mắt bọn họ, nhất thời trên màn hình máu thịt tung tóe, xác người máy tung tóe, BOSS tung tóe…
Vài nam sinh mặc đồng phục vốn đang ở một bên chơi các loại game, chẳng mấy chốc sau đã bị hấp dẫn, thưởng thức thao tác chuẩn xác và lưu loát của bọn họ. Có thằng nhỏ kêu lên: “Á đù! Cửa thứ mấy rồi vậy! Cửa này tao chưa từng thấy bao giờ!”
Hai người cũng không nghe người xung quanh bàn tán, họ tập trung vào nhiệm vụ, tuy game thiết kế đơn giản hơn Mô phỏng chiến đấu nhiều, nhưng kẻ địch đông, nếu không chú ý vẫn rất dễ ra ma.
Hiệu quả 3D tạo cho giác quan sự trùng kích vô cùng sảng khoái, lúc đánh gần 20 cửa hai người đã đổ mướt mồ hôi, buông súng xuống, hai người đối chiếu thành quả chiến đấu với nhau, Lương Thượng Quân nhỉnh hơn một chút.
Kỷ Sách cười, ánh mắt u tối sáng ngời thần thái, hoạt động gân cốt vài cái rồi nói: “Thêm ván nữa chứ?”
Lương Thượng Quân bảo lát nữa đi, tiền chơi game không đủ, kết quả vừa quay lại nhìn thì thấy một hàng người đang đứng đần mặt sau lưng họ, anh cũng ngơ ngác, chọt chọt Kỷ Sách: “Ê? Vầy là sao?”
Kỷ Sách quay đầu lại nhìn, cũng sọc đen đầy đầu: “Bị tham quan chứ sao”
Sau đó họ không chơi đấu súng nữa, bên đó có một đám người đang chờ bọn họ truyền bá giảng dạy, còn khuya họ mới ăn no rỗi việc chạy qua đó chịu tội.
Cuối cùng họ chơi trò đập chuột.
Act 5
Đại học DN.
Lương Thượng Quân bảo từ lúc anh tòng quân tới nay chưa từng về đây, mặc dù anh nói rất thản nhiên, nhưng sau khi họ bước vào cổng trường, cơn phấn khởi của anh vẫn bộc lộ rõ rệt.
Kỷ Sách nhìn tên “Học sinh bất lương” bên cạnh, chợt cảm thấy tâm tình có chút phức tạp. Không biết vì sao, hắn cảm thấy cuộc sống trường lớp càng thích hợp với Lương Thượng Quân hơn, sạch sẽ, vô tư vô lự…Bất quá, thế sự làm gì có nếu như, chẳng phải sao? Lương Thượng Quân hiện giờ là một quân nhân xuất sắc, không có hiện thực nào hiện thực hơn thế này, cũng chính nhờ cái hiện thực này mà giờ đây họ mới được sóng vai nhau đi vào tán rừng.
Đang đi đột nhiên nghe thấy tiếng súng, hai người đều kinh hãi, vô thức chạy qua nơi phát ra tiếng súng. Chạy nửa đường mới nhận ra_____đây đâu phải khủng bố tập kích! Mẹ nó đây là tập quân sự mà!
Trên thao trường các sinh viên đứng thành trận hình vuông, giậm chân tại chỗ 1-2-1, phía bên kia thao trường là một hàng sinh viên nằm sấp chỉnh tề, mỗi người cầm một khẩu súng, nhắm bia, bất quá không có đạn, tiếng súng mới nãy chỉ là do huấn luyện làm mẫu thôi.
“Ờ, nhớ năm xưa tôi từng bị kéo tới một bãi bắn quân khu luyện ngắm bia” Lương Thượng Quân hồi tưởng lại.
“Ồ! Thành tích thế nào?” Kỷ Sách cảm thấy rất hứng thú.
“Không biết” Lương Thượng Quân thành thật nói: “Từ đầu tới cuối tôi hoàn toàn không rõ cái nào mới là bia của tôi”
“…”
Act 6
“Tiền bối ơi, cho em hỏi tầng hành chính ở chỗ nào ạ?” Một cậu thanh niên mặc áo T-shirt rằn ri tới trước mặt họ hỏi.
Lương Thượng Quân đối diện với cậu sinh viên năm nhất nhìn anh đầy mong chờ, nhất thời ngơ ngẩn. Kỷ Sách bên cạnh quay đầu qua, nhún nhún vai nhịn cười.
“A, ờ…Em đi men theo hàng người, tới bức tượng Viện hàn lâm thì quẹo phải, rồi đi thẳng là tới” Lương Thượng Quân nói theo trí nhớ.
“Dạ, cảm ơn ạ!” Tân sinh viên đi theo lời anh chỉ.
Lương Thượng Quân quay đầu qua trừng Kỷ Sách đang ôm bụng cười sằng sặc: “Cười má anh!”
“Phụt_____!” Kỷ Sách muốn nín mà nín không được, nói quái gở: “Xin lỗi nha tiền bối, cho hỏi anh nhiêu tuổi rồi ạ?”
Lương Thượng Quân hất tay sải bước đi tới, lơ đãng đi lên con đường hoa anh đào, anh đột nhiên ngừng bước.
Kỷ Sách đuổi theo, hỏi anh làm sao vậy.
Lương Thượng Quân không nói chuyện, anh đi thẳng tới chỗ cái đỉnh to kia, ngơ ngẩn nhìn một hồi, sau đó một tay chống bệ đỡ trèo lên, bước vào trong đỉnh. Kỷ Sách bị động tác của anh làm cho đần mặt, nhìn ngó tứ phía thấy không có ai, bèn trèo vô theo.
Lương Thượng Quân ngồi xổm trong đỉnh, nhìn chằm chằm nét chữ trong vách đỉnh cả nửa ngày, chợt bật cười. Tại vị trí anh chạm vào, Kỷ Sách nhìn thấy hai hàng chữ:
Darci, đ* m* mày.
Ông nội mày đột nhiên, xin lỗi.
Lương Thượng Quân nói: “Kỷ Sách, tôi dẫn anh đi gặp anh em của tôi nhe”
Act 7
Hôm nay họ đều mặc thường phục quân trang, cả hai thoạt nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.
Trong nhà ăn.
Darci dẫn một cô gái xinh đẹp vào, tự hào nói: “Đây là vợ tao”
Lương Thượng Quân nghiêng nghiêng đầu qua Kỷ Sách, cũng tự hào nói: “Đây là vợ tao”
Kỷ Sách thâm sâu nhìn nhìn anh, anh thâm sâu cười cười.
Darci ngớ người, tưởng anh đang nói đùa: “Thằng nhãi mày vẫn mất nết như vậy, đây chắc là chiến hữu của mày phải không. Chào anh, tôi là Thẩm Kỳ, anh em của Lương Thượng Quân”
Kỷ Sách bắt tay với y: “Chào cậu, tôi là Kỷ Sách, chồng của Lương Thượng Quân”
Darci lại hóa đá, ngược lại vợ y phản ứng trước: “Chúng ta gọi món trước đi”
Trên bàn ăn Darci không để cập tới chuyện mới nãy nữa, y và Lương Thượng Quân hồi tưởng lại ngày tháng vinh quang cướp tiền và bị cướp, đánh người và bị đánh hồi xưa, biểu cảm của hai người đều thoáng đượm buồn khó phát giác.
Lương Thượng Quân nói với y vài chuyện sau khi tòng quân, khai rõ nguyên do mượn virus máy tính của y lần trước, cũng chọn chọn lựa lựa vài điều về xuất thân của Kỷ Sách kể cho y nghe.
Còn Darci thì kể cho anh nghe về thiên tình sử của mình và cô vợ, còn đặc biệt nhấn mạnh: “Sang năm tao sẽ được làm ba” Lúc nói câu này ánh mắt y quét qua hai người đàn ông đối diện, nhưng biểu cảm của hai người đó đều bình thản như nhau.
Rốt cuộc Darci vẫn nhịn không được hỏi: “Hai người, thật sự là…”
“Phải” Lương Thượng Quân nói, rất gọn gàng dứt khoát.
Kỷ Sách ăn thức ăn, chỉ cười không nói gì.
Ngày đó sau khi chia tay, nhìn bóng lưng kiên cường cao ngất của họ, Darci thoáng lo lắng hỏi vợ mình: “Em nói xem, họ có thể ở bên nhau không?”
Vợ y bảo: “Em không biết, nhưng…Em thấy họ rất xứng đôi”
Thật đấy, rất xứng đôi.
Act 8
“Kỷ Sách, ở nhà nghỉ quen không?”
“Em nói xem?”
“Vẫn nên qua nhà tôi ở đi”
“…Được thôi”