Tối Chung Lưu Phóng

Quyển 1 - Chương 52




“Lương Thượng Quân em điên rồi hả! Em biết em đang làm gì không!” Kỷ Sách xuống xe xông tới chỗ xe chở cải vừa ngừng, mắng chửi.

Lương Thượng Quân cũng chẳng chịu thua, sập cửa xe, không nói hai lời lên nòng khẩu 81, chỉa vào đầu Kỷ Sách la: “Anh ngon quá ha! Mới lên chiến trường đã làm đào binh! Bố bắn chết anh!”

Kỷ Sách vẫn muốn tiến lên, nhưng bị họng súng của Lương Thượng Quân chặn đứng, không khỏi phẫn nộ nói: “Mẹ kiếp em có ý gì!”

Lương Thượng Quân tức quá hóa cười: “Tôi có ý gì hả? Ý của tôi chính là anh là thằng hèn! Trở về nằm mới có mấy ngày đã sợ quắn? Gấp đi thăng quan tới vậy sao? Lề lối tốt quá nhỉ? Hôm nay coi như tôi thay mặt Hara thanh lý môn hộ!”

“Ai nói tôi đi thăng quan? Ai nói tôi muốn phản bội? Lương Thượng Quân em nghe đây, tôi không biết em vô duyên vô cớ nổi điên cái gì, em nghĩ sao mà lại nã súng vào lốp xe của quan chính phủ! Lỡ xảy ra chuyện thật em gánh nổi không!”

“Anh không phản bội vậy chạy làm mẹ gì?!” Lương Thượng Quân không thèm để ý tới mấy lời lảm nhảm của hắn, họng súng chỉa vững vàng ngay tim hắn.

“Để tôi giải thích” Giọng nói của Vương Bân chen vào, giọng điệu trầm ổn tức khắc khống chế được tình hình, “Lương Thượng Quân, cậu bỏ súng xuống trước đi, để tôi nói cậu nghe đầu đuôi sự việc”



Mấy phút sau Lương Thượng Quân hiểu ra, bèn ngượng ngùng quay lại nói: “Ờ ra là thế, sao không chịu nói sớm, xin lỗi nha tôi hiểu lầm rồi. Tôi ghét nhất mấy người lâm trận bỏ trốn, ghét không chịu nổi, gặp một tên là diệt một tên”

Câu cuối cùng là nói cho Kỷ Sách nghe, Kỷ Sách bị xỉa dở khóc dở cười. Hiện giờ hắn coi như hiểu rõ rồi, tên Ngốc Tặc này gan to lạ thường, cái gì cũng dám nghĩ, cái gì cũng dám làm, hễ xù lông lên là có thể liều cả mạng, thảo nào năm xưa lúc còn ở quân khu Tây Bắc ba phen mấy bận suýt bị đá về nhà.

Vương Bân cũng không trách tội gì, chỉ bảo hiện giờ xe hỏng rồi, họ còn phải tới bến tàu, cảm phiền Lương Thượng Quân dùng chiếc xe này chở họ một chuyến.

Vì thế tài xế sư phụ ngồi vào ghế lái, Vương Bân ngồi ở ghế phó lái, Kỷ Sách và Lương Thượng Quân ngồi xổm giữa đống cải trắng ở đằng sau xe tải con, mỗi người một điếu thuốc im lặng hút.

Lúc điếu thuốc sắp hút hết, Kỷ Sách nhịn không được bật cười ha ha ha, cười run cả người. Lương Thượng Quân cũng thấy vui, ngẩng đầu cười, phun ra một luồng khói thật dài, một tay xách khẩu 81 lên vuốt, một tay gác trên đầu mình che nắng.

Mỗi lần xe quẹo cua, mớ cải trắng trên xe lăn lông lốc từ bên này qua bên kia, họ ngồi cũng không vững, lắc tới lắc lui, vừa khéo lại quẹo cua, Lương Thượng Quân nương theo quán tính kề sát bên tai Kỷ Sách nói một câu: “Há, anh chạy thoát được chắc!”

Kỷ Sách nhìn anh như cười như không: “Có người hai tay cầm hai súng, tôi đúng là chạy không thoát nổi” Lương Thượng Quân ngớ người chốc lát mới phản ứng lại, mặt thoắt cái đỏ bừng, ngồi tại chỗ không nói một câu.

Đúng là chạy không thoát, chiến cuộc cần phải có đủ hai người chơi, ai cũng chạy không thoát.

Vương Bân thoáng liếc qua gương chiếu hậu trong cabin, sau đó cứ mải miết nhìn ra ngoài cửa sổ, ông chống khuỷu tay, gỡ mắt kính xuống xoa xoa huyệt tình minh. Cảnh sắc ngoài cửa sổ không nhanh không chậm lướt ra phía sau, ông nhắm mắt lại, cảnh thực không lọt vào mắt, nhưng có thể cảm giác được sự biến hóa của quang ảnh. Dần dà, những quang ảnh đó dường như chiếu ra một vài bức họa sống động.

Một cậu bé ngồi ngay ngắn tại đó, nôn nóng hỏi cậu thiếu niên đối diện: “Vẽ xong chưa vẽ xong chưa?”

Thiếu niên cắn cán bút, nhìn nhìn cậu bé rồi lại nhìn nhìn bức họa, nói: “Em đừng hối chứ, xong ngay nè”

Bức tranh đó rất đơn giản cũng rất đẹp đẽ, gương mặt cậu bé xuất hiện đằng sau một khung cửa sổ, hơi nghiêng nghiêng, mỗi một nơi trên mặt đều ẩn chứa nét cười ngây ngô. Ngoài cửa sổ bông liễu mềm mại bay lất phất, cậu thiếu niên nọ bắt lấy dáng bông liễu chao lượn trong khoảnh khắc đó lưu vào bức tranh.

…Nếu anh cũng có can đảm như vậy, nếu anh cũng dám một súng bắn thủng lốp chiếc xe đó.

Có lẽ hôm nay hết thảy đều đã khác.

Nhưng cũng có lẽ, chẳng có gì thay đổi cả, bởi vì chúng ta đều khiếp nhược, chúng ta, đều hèn nhát.

Mọi người đều đồn đại rằng lần này Kỷ vương bát sẽ một đi không trở về nữa, không cần bán mạng lại còn được thăng quan phát tài, cái chuyện tốt đẹp cỡ này rơi xuống người mình ai cũng không dễ bỏ qua. Mặt khác mọi người ai cũng biết, Đại đội trưởng Kỷ và Đại đội trưởng Lương xưa nay không ưa gì nhau, hắn đi rồi, thì thời đại xưng bá võ lâm của Đại đội trưởng Lương đã tới.

“Lương giáo chủ tiên phúc vĩnh hưởng, thọ sánh trời cao!” Ba Hoa ở trước cửa phòng ngủ giơ tay hô.

“Lương giáo chủ tiên phúc vĩnh hưởng, thọ sánh trời cao!” Một đám a dua góp vui hô hào phụ họa theo.

Lương Thượng Quân khoanh tay buồn cười, hỏi: “Trò gì đây?”

Ba Hoa: “Chúc mừng Giáo chủ đã thành công đánh lui yêu nghiệt ma giáo! Chính nghĩa giáo của chúng ta rốt cuộc cũng có ngày nở mày nở mặt rồi, lật đổ được tòa núi to đó! Từ nay chúng ta có thể đứng dậy rồi! Nhân dân chúng ta được làm chủ rồi!”

Lương Thượng Quân vui vẻ nói: “Chứ trước giờ cậu toàn quỳ không hả? Ờ, vậy theo ý cậu, bộ hồi trước tôi toàn bắt các cậu chịu uất ức hả? Bộ tôi bị tên yêu nghiệt ma giáo kia đàn áp hả?”

Ba Hoa nghe lời này sao cứ thấy không đúng thế nào ấy? Dù nói hồi mới tới Đại đội trưởng Lương quả thật bị Kỷ Sách trấn áp gần chết, dù nói trong vòng nửa năm nay Đại đội trưởng Lương quả thật chịu đủ mọi ức hiếp từ chủ nghĩa đế quốc Kỷ Sách, dù nói…này nọ lọ chai, nhưng mặc kệ thế nào, Đại đội trưởng Lương vẫn luôn dẫn dắt bọn họ làm cách mạng mà! Sao một tràng ngôn từ tâm huyết xúc động rơi lệ của mình lọt vào tai Đại đội trưởng Lương lại trở thành châm chọc khiêu khích vậy?

“Giáo chủ minh giám! Chu Khải em đây thề chết trung thành tuyệt không hai lòng, lòng trung thành của em thiên địa biểu dương nhật nguyệt chứng giám nha!”

Lương Thượng Quân đi tới trước mặt Ba Hoa, thân thiết ôm hắn hỏi: “Đông Phương Bất Bại à, Quỳ hoa bảo điển luyện thành chưa?”

Người bên cạnh nhịn cười nhịn đến run rẩy, mặt Ba Hoa giật giật, len lén nhìn biểu cảm hòa ái thân thiết của Đại đội trưởng Lương, hắn nghĩ dù chết cũng phải kéo theo một đứa làm đệm lót, bèn lôi Cá Mực vô tội qua, nhìn cậu thâm tình nói: “Liên đệ ơi! Liên đệ! Đệ giúp huynh giải thích với Giáo chủ đi!”

Cọng gân xanh trên trán Vưu Vũ nổi lên: “Liên má ông!” Đoạn vừa tẩn Ba Hoa vừa gầm thét: “Chết đê! Đậu má ông cút qua một bên chết quách đi cho tui!” Thấy quyền đấm cước đá vô hiệu, cậu chỉ đành xin lệnh Giáo chủ: “Giáo chủ, tại hạ tuyệt đối không có bất cứ liên hệ nào với tên này, khẩn xin Giáo chủ minh giám! Giáo chủ, xin hãy lôi tên phản tặc này ra rút gân lột da, sau đó làm thành lợn người vứt quách đi!”

Lương Thượng Quân nói: “Chuẩn”

Chu Khải tuyệt vọng.

Kết quả ngày đó Lương Thượng Quân tổ chức một đại hội tuyên thệ lâm thời cho bọn họ, anh nói: “Lần này tên yêu nghiệt đó đã đi tu hành Cửu dương thần công rồi, tới chừng hắn xuất quan ắt sẽ lại dấy lên gió tanh mưa máu, cho nên chúng ta không được lơ là thiếu cảnh giác, tất cả mục huấn luyện hôm nay nhân lên 1.5 lần, chuẩn bị chiến đấu toàn diện!”

Có người không vui nói: “Đại đội trưởng Lương, không thể nào nha, chẳng phải đã điều nhiệm tới Bộ an ninh quốc gia rồi sao? Hông có về nữa đâu!”

Lương Thượng Quân chẳng buồn giải thích gì nhiều: “Nghe lời cậu hay nghe lời tôi đây? Con mẹ nó đều câm miệng hết cho tôi! Huấn luyện!”

Người đó tuyệt đối sẽ trở về, trừ khi tẩu hỏa nhập ma kinh mạch đứt hết mà chết.

Đúng vậy, Kỷ Sách suýt nữa đã đứt sạch kinh mạch thật, ở cái nơi như thế, dù hắn có bình tĩnh có kiên định cỡ nào chăng nữa, cũng chống chọi không nổi áp lực ùn ùn đè nặng.

Vương Bân muốn hắn ở lại, hắn chưa từng thấy Vương Bân cương quyết như vậy bao giờ, giống như đang hận hắn đang báo thù hắn vậy, từng tờ văn kiện dồn ép, vốn chỉ cần ký tên là êm chuyện, nhưng ai ngờ thẩm tra chính trị lại thẩm tra những bảy ngày. Đó là chiến trường khiến hắn sợ hãi, hắn cảm thấy bất cứ lúc nào mình cũng có thể theo thói quen mà phục tùng, bất cứ lúc nào cũng có thể buông vũ khí đầu hàng.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không ở lại đó.

Trước giờ hắn chưa từng nhận ra rằng, bản thân mình thế nhưng lại thích Hara như vậy, thích đến độ, nếu có ngày nào đó hắn không thể không rời khỏi Hara, hắn hy vọng mọi người sẽ chôn hắn luôn tại đó.

“Ở đó con có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình, ở nơi đó có thứ khiến con để ý” Hắn nói với Vương Bân như thế.

Vương Bân dùng sắc mặt khó coi hỏi hắn: “Thứ khiến con để ý…Là chỉ cậu Lương Thượng Quân kia?”

Kỷ Sách không trả lời ông.

Hắn từng cho rằng Hara chỉ là một cuộc lưu đày, tạt qua rồi thôi, chẳng có phong cảnh nào đáng giá để dừng lại, nhưng giữa đường lại trồi ra một Lương Thượng Quân…

Nhưng, cái hắn để ý không chỉ có một người, mà còn là mọi thứ liên quan.

Ở đó, họ hợp tác với nhau; ở đó, họ khiêu khích lẫn nhau; ở đó, họ cùng nhau kiên trì; và cũng ở đó, họ cùng nhau từ bỏ.

Ở đó, họ cùng nhau mê man; ở đó, họ cùng nhau thanh tỉnh; ở đó, họ cùng nhau tìm kiếm; và ở đó, họ cùng nhau đánh mất.

Rất rất nhiều, những thứ hắn để ý.

Kỷ Sách vừa luyện Cửu dương thần công là luyện luôn nửa tháng, khoảng thời gian này Hara rơi trận tuyết đầu tiên.

Lương Thượng Quân dẫn lính đại đội 1 và 7 lên núi huấn luyện dã ngoại, dù đều là tân binh đã có kinh nghiệm, nhưng nhân số quá đông, chung quy luôn có vài nơi dòm không tới. Ở trên núi tới ngày thứ ba, quả nhiên xảy ra chuyện.

Đêm hôm Ba Hoa muốn giành đi trước thì rớt vào trong hố tuyết, đây vốn cũng chẳng phải chuyện to tát gì, nhưng xúi quẩy cái là máy liên lạc của Ba Hoa bị rớt hỏng, càng bất hạnh hơn, trong quá trình tự cứu mình, hắn bị tuyết lở trên núi vùi hết nửa thân thể.

Đêm hôm khuya khoắc, Ba Hoa tự tiện hành động, đáng thương thay hắn ở trong hố tuyết đói khổ lạnh lẽo cả một đêm, ngày thứ hai khi được phát hiện thì đã cóng hết mình mẩy rồi. Người phát hiện thấy hắn một thân băng giá như vậy cũng hoảng, la um lên: “Không xong rồi! Ba Hoa bị vùi rồi!”

Mọi người còn đang mơ mơ màng màng lập tức phấn chấn lên, nhao nhao hỏi sao thế xảy ra chuyện gì ai bị vùi cơ? Lương Thượng Quân đuổi tới hiện trường, vội vàng chỉ huy điều động: “Cậu! Mang xẻng công binh qua đây! Cậu, cậu nữa! Lấy nước nóng cho tôi! Những người khác tránh ra chút!”

Sau một phen cứu viện, Ba Hoa rốt cuộc cũng được kéo ra, mọi người vừa cười ác vừa hỏi han ân cần: “Ba Hoa, đang êm đẹp sao tự dưng cậu bị vùi vậy?”

Ba Hoa run rẩy: “Hả?”

“Đúng đó đúng đó, Ba Hoa à cậu tự dưng bị vùi á!”

Ba Hoa: “Ớ?!”

Cho tới khi bộ não đóng đá của hắn hồi thần lại, phản ứng đầu tiên chính là thò tay sờ hạ thân mình, sau đó thở phào một hơi dài, nghi hoặc nói: “Thiến cái gì? Đừng dọa tui à nha!” [*Vùi ( 淹) và Thiến ( 阉) đồng âm, đều đọc là yān]

Mọi người cười ầm lên, họ bảo Ba Hoa bị vùi mới đáng yêu làm sao.

Ba Hoa tức điên, đứng dậy muốn nổi đóa, đột nhiên thân thể lay một cái rồi ngã xuống, Lương Thượng Quân sợ hết hồn, sờ sờ đầu hắn, nóng muốn bỏng tay. Hết cách, anh chỉ đành tuyên bố huấn luyện kết thúc, cõng thân thể nặng nề của Chu Khải chạy vội xuống núi.

Đường đóng tuyết vốn rất khó đi, huống hồ còn vác thêm một người trưởng thành, Lương Thượng Quân bước nông bước sâu đi đến mồ hôi đầm đìa.

Kỷ Sách ở bên Bộ an ninh quốc gia hứng chịu vô số bom nước miếng và đạn bọc đường, vất vả lắm mới thần công đại thành quay trở về, hỏi Đoàn trưởng mới hay đại đội 1 và đại đội 7 lên núi huấn luyện rồi, hắn hơi không yên tâm, không yên tâm đủ thứ, thế nên lần mò lên núi tìm người.

Vừa mới lên tới núi hắn đã nhìn thấy cảnh tượng này, Lương Thượng Quân cõng một thằng con trai chạy vội xuống, cả người đầm đìa nước như muốn tan chảy, một phần là nước từ trên thân thể người cậu ta đang cõng, một phần là mồ hôi của chính cậu ta, bộ dạng ướt sũng trông mới…gợi cảm làm sao. Ài? Mình teo não rồi sao? Mới nãy dùng từ gì vậy?

Lương Thượng Quân cảm giác được một tầm mắt, bèn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, sững sốt, tưởng mồ hôi chảy nhòe mắt, anh tử tế nhìn bóng dáng mặc đồ ngụy trang kia, lúc này mới hét: “Đồ khốn! Qua giúp cái coi!”

Anh vừa la lên, mọi người liền để ý thấy Kỷ Sách, Chàng Gợi Tình gào khóc: “Yêu nghiệt xuất quan rồi! Hắn giết về thiệt rồi!”

Kỷ Sách nhướng mày, nhìn Chàng Gợi Tình cười hờ hững, Chàng Gợi Tình khóc òa.

Đón lấy Chu Khải từ tay Lương Thượng Quân, trong lòng Kỷ Sách có chút khoái chí, hắn hơi không thích nhìn Chu Khải nằm trên lưng Lương Thượng Quân. Bản thân hắn cảm thấy rất thú vị, hồi đó lúc Lương Thượng Quân cõng Vưu Vũ bị thương hắn đâu có suy nghĩ giống vầy. Đây thực sự là ghen đó sao? Ghen kiểu này đáng khinh thật.

Quăng Chu Khải vào phòng bệnh xong, Kỷ Sách kéo Lương Thượng Quân đi một hơi.

Lương Thượng Quân chả hiểu mô tê gì, thấy hắn hình như có chuyện gấp, bèn vội căn dặn Vưu Vũ chăm sóc Chu Khải, sau đó đi theo hắn.

Anh hỏi: “Kỷ Sách, chuyện gì vậy?”

Kỷ Sách nói: “Đi, chúng ta đi vụng trộm”

Lương Thượng Quân há miệng ngớ người, Kỷ Sách ôm vai anh, ôm theo kiểu anh em với nhau, nhưng sức lực thì không giống như anh em.

Dọc đường Kỷ Sách cứ cười suốt, lần đầu Lương Thượng Quân thấy hắn ngâm nga ca hát, không biết ca bài gì, giọng điệu mơ mơ hồ hồ, dường như Kỷ Sách cũng không nhớ lời mấy, chỉ có một câu là hát được hoàn chỉnh:

Đường xa tít tắp, chúng ta cùng nhau đi.