Tối Chung Lưu Phóng

Quyển 1 - Chương 37




Bụi xám trắng che khuất tầm mắt, gạch ngói chất đống tầng tầng lớp lớp, đội thành một ngọn núi nhỏ dữ tợn. Ngọn lửa đã vô phương khống chế, nhanh chóng lan tràn ra rừng cây xung quanh, ánh lửa chiếu đỏ cả chiến khu, nhiệt độ tăng cao rất mau, không khí nóng rực méo mó trong tầm mắt, nhất thời nơi này hệt như một địa ngục.

Tiếng nổ làm kinh hoảng rất nhiều người, thời khắc này bộ chỉ huy của kẻ địch hóa thành 0, toàn bộ vũ khí tiếp tế đều bị chôn vùi dưới đống phế tích, đồng thời bị chôn vùi còn có cô bé tóc ngắn nọ và Lương Thượng Quân kéo cô chạy khi đó.

Trong một thoáng chốc, trước mắt Kỷ Sách tối đen, hắn cảm thấy hơi thở nghẹn lại trong lòng ngực, gần như đánh ngất hắn. Nắm chặt rồi buông lỏng khẩu súng, cánh tay hắn đang run rẩy.

Trong cơn hỗn loạn có một kẻ địch bắn ra quả đạn ghém, trúng ngay bộ chỉ huy của chính chúng, trực tiếp dẫn tới trận nổ kho súng đạn quy mô nhỏ, chuyện này không phải giỡn, chỉ riêng gạch ngói đổ sụp đã đủ vùi chết người ta rồi, càng huống hồ là sóng xung kích tạo ra từ trận nổ đạn dược đó.

Vưu Vũ trợn to mắt nhìn đống phế tích, lập tức chạy ào qua như một cơn gió bắt đầu đào bới. Lúc này hiệu lực của bom cay giảm dần, cậu quăng mặt nạ phòng độc, vừa đào vừa gọi Đại đội trưởng Lương, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc khó tin và không cam lòng.

Chuyện diễn ra chỉ trong mười giây, Kỷ Sách hồi thần lại, hắn tiến lên kéo Vưu Vũ và mấy tân binh đại đội 7 khác ra, mắng té tát: “Các cậu làm gì vậy! Hiện giờ chuyện quan trọng nhất là gì?! Tổ 2 lập tức đi an bài con tin! Tổ 3 theo tôi truy đuổi đám địch tàn dư! Mẹ nó tỉnh táo lại chút cho tôi!”

Vưu Vũ giãy khỏi cánh tay Kỷ Sách: “ĐM anh! Vương bát đản! Đại đội trưởng Lương đang ở dưới đó! Đại đội trưởng Lương của bọn tôi đang ở dưới đó! Anh ấy sẽ chết! Sẽ chết mất!”

Lòng Kỷ Sách đau thắt lại, nhưng hắn vẫn nở nụ cười khốn nạn, nụ cười do giận quá mà thành. Hắn nâng súng chĩa thẳng vào đầu Vưu Vũ: “Trái quân lệnh? Có tin bố một súng bắn nát đầu cậu không!”

Đạn lên nòng, Vưu Vũ bị khẩu 97 chĩa phải lùi ra sau một bước, cậu nhìn chằm chằm gương mặt kiên quyết của Kỷ Sách, muốn phản bác nhưng chợt hiểu ra gì đó_____Đại đội trưởng Kỷ, chưa bao giờ thấy anh ta nôn nóng như vậy.

Họ tranh thủ từng giây từng phút, đầu tiên tranh vì sự an toàn của con tin, tận diệt kẻ địch, hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng mới có thể tranh mạng sống của chiến hữu. Không có cửa thương lượng, họ là lính đặc chủng Hara.

Kỷ Sách thấy Vưu Vũ ngừng phản kháng, bèn hạ súng xuống ra lệnh: “Hành động!”

Ngọn lửa liếm qua sát cạnh anh, bộ đồ ngụy trang bị thiêu thành từng vết méo mó, rìa lửa đỏ cam tiếp tục lan rộng, anh có thể cảm giác được lượng nước trên da đang bốc hơi.

Bị thiêu chết mất, anh nghĩ, Tiểu đội trưởng, cứu tôi.

“Tiểu đội trưởng, cứu tôi với…”

Khói đặc cay xè làm nước mắt chảy không ngừng, anh không nhìn thấy gì hết, anh chỉ biết mình bị biển lửa bao vây, anh chỉ biết chiến hữu của mình đang chiến đấu với đám phần tử khủng bố kia, anh chỉ biết, không ai tới cứu anh cả.

Cả vị trí quân cơ rơi vào biển lửa, còn anh phải chôn cùng để chuộc tội.

Là lỗi của anh, anh không ngờ sẽ như thế này.

“Tiểu đội trưởng, cứu tôi với, tôi sai rồi” Anh theo bản năng vươn tay ra, khẽ thì thào, khẽ sám hối, không hy vọng có thể nghe được bất cứ tiếng trả lời nào.

Thế nhưng…“Có anh ở đây, cậu hoảng cái rắm!”

Một cánh tay ghì chặt anh, sau đó hết thảy bị bóng tối nuốt chửng.

Anh tỉnh lại.

Lương Thượng Quân ném mặt nạ phòng độc trên đầu đi, tốn ba giây nhận rõ tình hình, tất tốc kiểm tra thân thể mình, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận thương tật, nhưng, thật đúng là kỳ tích trong kỳ tích, trừ cánh tay phải bị bắn máu me đầm đìa, vài vết bỏng nhỏ, xương ngón tay trái gãy, xương sườn thứ tư đau nhói, trên cơ bản anh cũng coi như nguyên vẹn.

Anh nhớ tới cô bé tóc ngắn nọ, bèn nhảy qua đống lửa tìm kiếm cẩn thận, anh nhìn thấy cô bé nằm cách mình không xa.

Dọn sạch gạch ngói xung quanh, anh bò rạp tới bên cạnh cô bé, kiểm tra sinh mệnh của cô, sau đó thở ra một hơi dài, còn sống.

“Này, tỉnh dậy” Lương Thượng Quân khẽ đẩy đẩy cô bé, động tới mấy vết thương trên người, anh đau đến xuýt xoa.

Cô bé ho khan hai tiếng, chầm chậm mở mắt ra. Vì ảnh hưởng của bom cay, mắt cô còn hơi đau nhói, nước mắt chảy ướt mặt, sau khi hơi quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, cô la “Á” một tiếng, sợ hãi nhìn Lương Thượng Quân bên cạnh. Lương Thượng Quân vỗ vỗ vai cô, ý bảo cô không sao rồi.

Kẻ địch cũng không phải lũ đần, cả kho súng ống như vậy đương nhiên sẽ có hệ thống bảo vệ an toàn, mặc dù thô sơ, nhưng tấm chì dầy ba tấc vẫn có thể phát huy tác dụng chống đè chống đập nhất định. Chỗ họ đang ở là rìa ngoài của căn nhà này, lúc trận nổ xảy ra vừa khéo được tấm chì cách ly một phần tổn thương, cũng coi như may mắn trong bất hạnh.

Cô bé hồi thần lại, nhìn kỹ binh sĩ trước mắt, đột nhiên oán trách: “Thiệt tình, bom cay của mấy anh cũng ác quá đi, cần gì cũng làm bản thân mình đổ lệ tới thế?”

Lương Thượng Quân giật mình: “Hả?” Đoạn lau mặt, đúng là có nước trên mặt.

Anh rất buồn bực, nước mắt trong mơ vậy mà cũng chảy ra thật.

Anh thuận miệng giải thích tại bên kia khói dầy quá, làm nhòe mắt anh, nhưng trong lòng rất thấp thỏm, anh không thích cảnh ngộ trước mắt, không chỉ không thích, mà thậm chí còn có thể nói là sợ hãi.

Từ ngày xảy ra sự kiện ở quân khu Tây Bắc, anh bị ám ảnh tâm lý rất nặng đối với cảnh lửa vây, bởi vậy trong quá trình tranh đoạt Mũ nồi đỏ, anh cũng cảm thấy áp lực rất lớn khi vượt thử thách biển lửa. Anh luôn nỗ lực khắc phục, nhưng có vài chuyện, không thể nói vứt bỏ là vứt bỏ đơn giản vậy được, huống hồ sâu trong tiềm thức, anh vốn muốn khắc ghi trọn đời.

Tự giễu cười cười, Lương Thượng Quân quăng những chuyện phiền nhiễu đó ra sau đầu, xoay lại thấy cô bé vẫn còn rất khẩn trương, bèn hỏi: “Em tên gì?”

Cô bé đáp: “Em tên Trình Hân, nè anh lính, anh nói xem, bạn em sẽ không sao chứ?”

Lương Thượng Quân cười: “Họ sẽ không sao, em yên tâm đi”

Cô bé không tin: “Sao anh có thể bảo đảm họ không sao?”

Lương Thượng Quân thoáng suy nghĩ, rồi nói: “Bởi vì bên ngoài có chiến hữu của anh, còn có một vị chỉ huy bách chiến bách thắng nữa, họ đều là người đáng tin cậy”

Anh tin tưởng Kỷ Sách, tin tưởng hắn hiểu rõ lúc này điều gì quan trọng nhất, chỉ cần có hắn ở đó, binh sĩ Hara sẽ không lạc lối. Ngay từ đầu, anh đã biết sự kiên cường của người đó không gì dao động được.

“Vậy…chúng ta thì sao? Họ ở ngoài đánh dữ như thế, vậy có ai tới cứu chúng ta không? Em không được ăn gì nhiều, lỡ đói chết thì tính sao” Cô bé rất lo lắng, cô sợ mình có thể bị nhốt vài ngày.

Lương Thượng Quân nói: “Chúng ta cũng không sao đâu, chóng thôi họ sẽ giải quyết xong bọn khủng bố bên ngoài, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ chúng ta” Dự tính trong lòng anh là, dù nhóm người Kỷ Sách thực sự không thể cứu họ ra kịp thời, anh cũng phải phá mở một con đường đưa cô bé ra, đây là nhiệm vụ của anh.

Vị trí trong này của họ hơi thấp, khí nóng và khói khá mỏng, lại ngăn cách bằng một tấm chì, miễn cưỡng có thể chống đỡ được hai tiếng, tình hình không tốt cũng không xấu.

Chuyện có thể làm trước mắt là chờ, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Trình Hân có chút phấn khích, cô không bình tĩnh được như Lương Thượng Quân, để xoa dịu bất an trong lòng mình, cô không ngừng tìm chuyện tán gẫu. Cô hỏi tên Lương Thượng Quân, sau đó bảo anh vừa nhìn không thấy giống người tốt gì hết. Lương Thượng Quân.

Cô bắt đầu kể về trường lớp của mình, kể về bạn bè của mình, Lương Thượng Quân chỉ yên lặng nghe, trong lòng cảm khái biết bao, rốt cuộc anh nhịn không được nói: “Anh trước kia cũng học trong trường em”

Trình Hân phì cười: “Anh lừa em! Muốn làm thân cũng đừng lừa người ta thế chứ”

Lương Thượng Quân nói: “Thiệt mà, anh học chuyên ngành thông tin điện tử, lớp 0X04023. Trong sân trường chúng ta có một đường hoa anh đào, giữa đường có một cái đỉnh rất to, đúng không, nó còn ở đó chứ?”

Trình Hân trợn to mắt: “Anh…anh…anh học khóa 0X hả? Nói vậy anh đúng là đàn anh của em?”

Lương Thượng Quân gật đầu, Trình Hân xoắn xuýt cảm khái: “Thế giới này nhỏ thật”

Lương Thượng Quân tùy ý hàn huyên với cô, kể hồi trước trong trường người ta đồn trong cái đỉnh huyền thoại đó có khắc văn tự kỳ bí, người thì bảo đó là quỳ hoa bảo điển, người thì bảo đó là ngọc nữ tâm kinh.

Trình Hân nghe đến đây bật cười ha ha: “Chuyện này em cũng từng nghe nói, ba xạo dễ sợ, hơn nữa em từng cố tình vào xem, em nói anh nghe nha, bên trong chỉ có vài lời nhắn chán phèo thôi”

Lương Thượng Quân cười nói: “Là gì thế? Tỷ dụ xem?”

Trình Hân nghiêng đầu suy nghĩ: “Toàn là ai đó ai đó đã từng tới đây chơi, đúng rồi, còn có dòng chửi thề nữa. Em thấy trong đỉnh có một hàng chữ rất phóng khoáng, viết đặc biệt to, nét mực vẫn chưa phai nhạt, cực kỳ bắt mắt. Ghi cái gì mà『Darci, đ* m* mày』.”

Lương Thượng Quân đần mặt: “Hả?” Anh suýt nữa đã bật thốt lên: hàng chữ đó còn hả?

Trình Hân nói: “Ngu dễ sợ luôn, người viết dòng chửi đó chắc chắn bị thi rớt nên mới tới trút giận, chẳng qua không biết ổng mắng Da Vinci hay Darwin nữa? Hoặc giả biệt danh của thầy ổng?”

Lương Thượng Quân cười ảm đạm, lẩm bẩm: “Đúng rồi, ngu dễ sợ”

Trình Hân nói tiếp: “Càng thần kỳ hơn là lại có người đáp trả bên dưới”

“Hả?”

“Người viết lời đáp trả càng khùng hơn. Hình như ghi là…Ờ, để em nhớ coi, à, là『Ông nội mày đột nhiên, xin lỗi.』”.

Lương Thượng Quân đột nhiên bật cười: “Vậy hả, đúng khùng”

Sau đó anh không nói thêm gì nữa.

Hồi ức là một thứ giỏi giày vò người ta, luôn hành người ta đau đớn tâm can vào thời khắc ngoài ý muốn nhất.

Lương Thượng Quân cảm thấy, cho tới bây giờ nhân sinh của mình tách làm hai đoạn, một đoạn là đời sống quân lữ, còn đoạn kia…Đoạn kia mơ hồ như chuyện từ kiếp trước, rất rất lâu rồi anh không muốn nhớ lại.

Sở dĩ anh có thể thản nhiên an ủi nỗi nhớ nhà của Vưu Vũ, có thể thoải mái nói mình chưa từng hối hận, là bởi vì anh cho rằng mình đã sớm quên lãng đoạn nhân sinh còn lại, nhưng lúc này hồi tưởng lại khoảng thời gian đó, anh bất ngờ phát hiện chúng vẫn còn rõ rệt như cũ.

Anh nhớ mình cầm lọ mực nước năm đồng, cầm cây cọ lông hai đồng, nửa đêm canh ba chui vào cái đỉnh to kia, nương ánh đèn pin múa bút vẩy mực trong chiếc đỉnh, viết dòng chữ “Darci, đ* m* mày”.

Ngày hôm sau, anh đặt bước đầu tiên vào đoạn nhân sinh hiện tại, không còn đường quay đầu lại nữa.

Khi đó anh son sắt nói rằng “Tuyệt đối không tha thứ”, rằng “Phản bội anh em là điều nhục nhã nhất”, rằng “Đ* m* bố không bao giờ muốn nhìn thấy mày nữa”, nhưng hiện giờ, tại cái nơi chiến hỏa tán loạn không khí mong manh này, anh đột nhiên cảm thấy lúc đó thực sự rất thú vị, đột nhiên anh rất rất muốn nhìn dòng đáp trả của Darci.

Thật ra chỉ cần câu xin lỗi là đủ lắm rồi.

Bởi vì thanh xuân ồn ào của họ, đều đã tốt nghiệp cả.

Vận mệnh rất khôi hài.

Dường như nó vận chuyển có mưu tính, khiến anh nhớ rồi lại quên, quên rồi lại nhớ, những hình ảnh đó như trùng điệp, rồi lại như không nằm trên cùng một mặt phẳng.

Bày trước mặt, vĩnh viễn là hành trình mới mẻ.

“Ngốc Tặc, còn sống không?” Lương Thượng Quân nghe thấy một giọng nói quen thuộc, mang theo chút run rẩy khó phát giác.

“Ừm, mạng tôi lớn mà”

Anh vươn tay ra.