*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diễn tập.
Đây là lần đầu lớp tân binh Hara tham gia diễn tập thực chiến quy mô lớn, thoạt nhìn mọi người ai cũng có chút phấn khích, tỏ vẻ nóng lòng muốn thử.
Lương Thượng Quân tới phòng tiểu đoàn xin chỉ thị: “Lần này diễn tập kết hợp với đội bên kia hay sao?”
Tiểu đoàn trưởng Trình giấu kín như bưng: “Không thể trả lời”
Kỳ nghe, đối thủ là ai mà không thể tiết lộ?
Nhưng Tiểu đoàn trưởng Trình sống chết không chịu hé môi, ngay cả Kỷ Sách cũng không moi được tin gì từ chỗ ổng.
Ước chừng hơn hai giờ rạng sáng, Tiểu đoàn trưởng Trình vẻ mặt ngưng trọng đi tới, nhìn lướt qua bọn họ rồi nói: “Toàn bộ tiểu đoàn 2; toàn bộ tiểu đoàn 3; đại đội 2, đại đội 3, đại đội 6 của tiểu đoàn 1 chuẩn bị xuất phát, những người khác chờ lệnh”
Tiểu đoàn trưởng Trình nói xong bèn bỏ đi, chẳng để lại một câu dư thừa nào. Lương Thượng Quân thấy vài đại đội xuất phát, trong lòng khó tránh có chút gấp, nhưng gấp cũng vô dụng, vì hỏi thế nào Tiểu đoàn trưởng vẫn chỉ trả lời một câu: “Chờ lệnh”.
Mãi đến sáng sớm ngày diễn tập thứ 2 Tiểu đoàn trưởng Trình mới gọi họ xuất phát. Lần này Lương Thượng Quân càng cảm thấy mù tịt, bên trên bố trí tổng thể thế nào họ hoàn toàn không biết, tổ đạo diễn an bài thần bí thấy sợ.
Ngày hôm trước mấy đại đội xuất phát sớm đã ác chiến với đối phương 22 tiếng đồng hồ, song phương đánh rất quyết liệt, sau đó Đoàn trưởng thay đổi tuyến đường của chỉ huy một và chỉ huy hai bên đối phương, vì thế hiện giờ nhóm Lương Thượng Quân nhận được một nhiệm vụ rất dâm đãng, trực tiếp chém giết tướng lĩnh của đối phương.
Sau khi xuống trực thăng, họ phát hiện địa điểm là một cửa núi, đối diện cửa núi 5km là trận doanh của đối phương. Họ lựa chọn mặt trận ở sơn cốc lân cận, phân phối nhiệm vụ xong mọi người bắt đầu tự mai phục.
Lần này Kỷ Sách dẫn lính mai phục ở từng vị trí hiểm yếu, giữ chức đội trưởng của trung đội này, Lương Thượng Quân và Vưu Vũ đảm đương nhiệm vụ bắn tỉa, họ mai phục ở đỉnh hai ngọn núi, bảo đảm hỏa lực đan xen có thể đả kích được mục tiêu chính một lúc.
Lần này Lương Thượng Quân đeo khẩu 97 đã nâng cấp, từ thiết kế đến đường đạn được cải tiến khác hơn so với khẩu 97 cũ, khẩu 97 cũ bắn được xa nhất chỉ có 1200m, còn khẩu 97 đã nâng cấp có thể bắn xa 1500 đến 1800m.
Đối với tay bắn tỉa mà nói, thứ tín nhiệm nhất ngoại trừ súng thì chính là đạn, đạn để giết người, đồng thời cũng dùng để giữ mạng. Lần diễn tập này vừa trọng đại vừa thần bí như vậy, Lương Thượng Quân không dám lơ là. Trước khi vào vị trí anh lấy đạn ra kiểm kê từng viên một.
Xác nhận súng ống và đạn dược không sơ sót gì xong, anh lẳng lặng nằm sấp tại điểm ẩn núp, bắt đầu cuộc chờ đợi đằng đẵng và buồn tẻ. Mở máy liên lạc nói: “Ngốc Tặc đã vào vị trí. Over”. Trong headphone truyền lại giọng nói của Kỷ Sách: “Nhím Độc nhận được. Over”
Bảy tiếng. Tới sáu giờ chiều hơn, đằng trước phát cảnh báo, nói có người đang tới: hai chiếc Land Rover quân dụng, 20 lính phòng vệ. Chỉ chốc lát sau Lương Thượng Quân trông thấy ba lính tiền đồn của phe địch đi qua, ôm khẩu súng máy 88 thông dụng, tay cầm kính viễn vọng.
Land rover quân dụng
Trước tình hình này họ đương nhiên không thể làm động tác gì.
“Thả mấy tên đó vào, tay bắn tỉa tìm kiếm mục tiêu số một và mục tiêu số hai” Kỷ Sách ra lệnh.
“Ngốc Tặc rõ”.
“Cá Mực rõ”.
Ba người kia đi qua vòng mai phục của bọn họ, sau khi tới cửa núi trông về phía đối diện, mới lấy một cái máy truyền tin ra xác nhận an toàn với người đằng sau.
Không bao lâu sau hai chiếc Land Rover chạy tới.
Lúc chúng qua đường, từ trong cánh rừng hai bên đột nhiên phát động công kích, người trong xe vốn định quay đầu lùi khỏi vòng mai phục, nhưng tiếc rằng hỏa lực quá mạnh, xe có cứng cỡ nào cũng chịu không thấu sự hành hạ luân phiên thế này, chúng đành bỏ xe, vệ binh yểm hộ tướng lĩnh rút lui.
“Đã xác nhận mục tiêu số một. Over” Lương Thượng Quân tĩnh tâm lại, trọn tầm nhìn chỉ có trái tim của người nọ.
“Đã xác nhận mục tiêu số hai. Over” Vưu Vũ nói.
“Bắn!” Một tiếng hạ lệnh vang lên.
Mục tiêu số một và mục tiêu số hai ngã xuống, vây cánh còn lại cũng tử trận toàn bộ, theo lý thuyết thì nhiệm vụ của họ đã hoàn thành. Nhưng Kỷ Sách cứ cảm thấy không đúng, hắn đem tình hình báo lên thượng cấp, nhưng chỉ nghe bên trên bảo “Nhiệm vụ thất bại”, còn chưa kịp nghiên cứu xem xảy ra chuyện gì thì trong headphone đã truyền tới hai tiếng súng, là tiếng người phe mình trúng đạn. Hướng đồn quan sát đã xảy ra chuyện.
“Mèo Rừng, nhận được xin trả lời”
Trong headphone chỉ có tiếng vật nặng ngã xuống, Kỷ Sách nôn nóng: “Hồ Ly, lập tức làm rõ khu A đã xảy ra chuyện gì cho tôi! Kêu Đầu Đạn thế vào vị trí của cậu!”
Một phút sau, tình hình sáng tỏ_____bốn bề thọ địch.
Trong lòng Kỷ Sách đánh bộp một tiếng: “Mẹ kiếp, trúng mai phục rồi!”
Trúng mai phục rồi.
Theo phỏng đoán sơ bộ thì có khoảng sáu chiếc trực thăng lượn vòng trên đầu họ, kẻ địch đã phong tỏa toàn diện tất cả lối ra vào của cửa núi này, phải nói vừa nãy họ còn đang ôm cây đợi thỏ, vậy mà giờ họ đã trở thành ba ba trong hũ rồi.
Kỷ Sách cau mày, đây không giống kiểu sai sót mà Đoàn trưởng sẽ phạm phải, bị tình báo giả bên địch lừa bịp chăng? Con hồ ly nào đủ bản lĩnh gạt được Đoàn trưởng chắc cũng là hồ yêu vạn năm chứ chẳng đùa. Hiện giờ sự việc càng ngày càng kỳ quái, họ cũng chỉ đành tùy cơ ứng biến.
Kỷ Sách liên lạc với hai tay súng bắn tỉa: “Cấp tốc rút lui vào khu vực W! Over!”
“Cá Mực nhận được. Over”
“…Sàn sạt”
“Ngốc Tặc?” Chờ mấy giây mà vẫn không nhận được câu trả lời của Lương Thượng Quân, Kỷ Sách không khỏi sửng sốt: “Ngốc Tặc trả lời!”
Vẫn không ai trả lời, đường dây của Lương Thượng Quân đã bị đứt đoạn.
Kỷ Sách vuốt trán, xảy ra chuyện gì rồi, Lương Thượng Quân không phải người xem nhẹ đại cục, sao lúc này lại mất kết nối?
Thời gian cấp bách, hắn kết nối với thành viên của tiểu đội khu L: “Sa hòa thượng, bên các cậu sao rồi?”
Trong máy kêu sàn sạt sàn sạt, giọng Lỗ Đạt Minh truyền tới đứt quãng: “Đội trưởng, bên này tạm thời…sàn sạt không có vấn đề…Sàn sạt sàn sạt…Nhưng…Sàn sạt…Không đúng! Gợi Tình cẩn thận! Sàn sạt sàn sạt…Soạt”
Trong lòng Kỷ Sách rét lạnh, vòng vây của kẻ địch càng ngày càng hẹp, phạm vi nhiễu sóng điện từ cũng càng ngày càng rộng, bên Lỗ Đạt Minh nếu không phải bị bắn chết thì chắc cũng bị cầm tù rồi, điều này đồng nghĩa với việc 1/5 binh lực đã bị đối phương nuốt chửng.
Đám người này rốt cuộc là ai!
Dù hắn có trấn tĩnh cỡ nào cũng rối loạn trận địa, hiện giờ chỉ có thể kêu tất cả mọi người rút lui vào khu vực hiểm trở thứ 10 W, tìm kiếm chỗ đột phá từ bên đó, đồng thời chờ cứu viện từ tổng bộ Hara, có lẽ vẫn còn một con đường sống.
Nhưng trong giờ phút sinh tử này, Lương Thượng Quân đang ở đâu!
Máy liên lạc của Lương Thượng Quân vẫn hoàn toàn không có tín hiệu, anh rút lui vào khu vực W.
Anh luôn cảm thấy xung quanh có rất nhiều chỗ không ổn. Đầu tiên, giám sát của kẻ địch ở khu vực này rất mỏng, dù cho địa hình bị hạn chế rất nhiều, nhưng không thể loại bỏ khả năng chúng dụ họ thâm nhập được. Điểm này chắc chắn Kỷ Sách cũng nghĩ tới, bất quá hắn vẫn quyết định rút vào trong này, xem ra thực sự không còn biện pháp nào khác nữa.
Thứ hai, trong này có một lỗ hổng rất rõ ràng, không phải vòng vây của chúng có lỗ hổng, mà là lỗ hổng xuất hiện ở một vị trí rất quỷ dị.
Tuyến đường rút lui của bọn họ khó tránh khỏi mưa bom bão đạn, từ góc độ của anh nhìn qua kính ngắm, người bên phía Đỗ Đằng có thể nói là đang chiến đấu đẫm máu, 5 chọi 10, đối phương chiếm ưu thế về nhân số, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách đột phá. Gần như tất cả mọi người đều đang vật lộn với vòng vây, nhưng có một vị trí chẳng thấy động tĩnh gì.
Nơi đó không phải lối ra, Lương Thượng Quân do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định trinh sát thử. Hiện giờ anh chiến đấu đơn độc, thực sự có hơi thế đơn lực bạc, nhưng cũng chính vì chỉ có một mình, nên hành động của anh càng tự do hơn.
Cho dù cuối cùng Kỷ Sách trách tội, anh cũng sẽ bảo tại máy liên lạc nhiễu sóng quá, anh không nghe thấy mệnh lệnh; hoặc không thôi bảo tại mình lạc đường, chả biết Kỷ Sách có tin không?
Sau khi bí mật đứng tại rìa lỗ hổng nọ nhằm quan sát cự ly gần, Lương Thượng Quân chợt bừng tỉnh đại ngộ, không phải nơi này không có động tĩnh, mà là tất cả động tĩnh đều từ nơi này phát ra, nó giống như mắt bão vậy.
Nơi này là cứ điểm của địch.
Anh có thể khẳng định đối phương cố tình an bài bố cục này, mục đích là muốn một lần bắt gọn bọn anh!
Anh hơi khiếp đảm, khá lắm Đoàn trưởng, làm vầy chẳng phải kêu họ chui đầu vào hang cọp hay sao? Là Đoàn trưởng cố ý chơi họ, hay bị ai đó giỡn mặt?
Chẳng dư hơi quản nhiều như vậy, Lương Thượng Quân nép vào điểm ẩn náu, ngụy trang kín kẽ, ngồi im thin thít.
Cái anh có chính là lòng kiên nhẫn.
Không lâu sau, anh trông thấy vài bóng dáng quen thuộc, trong đó có Lỗ Đạt Minh và Chàng Gợi Tình, còn có Nĩa Béo của đại đội 1 nữa, họ bị một đội địch giải vào hang núi.
Trong hang núi vẫn không có động tĩnh, kẻ địch bắt mấy người tù binh này không biết nhằm mục đích gì, lẽ ra phải trực tiếp bắn chết họ mới an toàn nhất chứ, bằng không một khi bị chi viện Hara phát hiện sào huyệt, nhất định sẽ tận diệt bọn chúng. Là điều gì khiến chúng tự tin như vậy, không sợ bại lộ cứ điểm?
Đang nghi hoặc đột nhiên thấy trong hang núi phát ra một tiếng vang thật lớn, giống như tiếng bàn ghế bị lật đổ. Lương Thượng Quân giật mình, vội tập trung quan sát.
Chỉ thấy Chàng Gợi Tình đột nhiên từ hang động chạy ào ra, miệng mắng to: “Đậu má nó! Tụi bây đòi số hiệu và mật mã của ông hả? Tụi bây bị ngu hả! Hệ thống chỉ huy của Hara là chỗ tụi bây có thể vào được sao? Nằm mơ đi cưng!”
Bên trong lập tức có vài binh sĩ lao ra, vừa lôi vừa kéo ẩu đả với Chàng Gợi Tình đã bị trói chặt tay chân, lúc này trong hang núi có một người đàn ông trung niên đi ra, ông ta phất tay, hiện trường lập tức được khống chế.
Từ trong kính ngắm, Lương Thượng Quân nhìn thấy đó là một người đàn ông rất nhã nhặn, nhưng cũng rất nguy hiểm. Vẻ uy nghiêm của ông ta khác vẻ uy nghiêm của Đoàn trưởng, vẻ uy nghiêm của Đoàn trưởng thuộc kiểu chính khí hào hùng, còn vẻ uy nghiêm của người này thuộc kiểu chỉ đứng đó cũng đủ khiến người ta khiếp sợ.
Ông ta nói chuyện không lớn, Lương Thượng Quân nghe không rõ, anh chỉ thấy người nọ động động môi, sau đó người bên cạnh lấy một ống tiêm ra, tiêm vào Chàng Gợi Tình vẫn đang giãy dụa không ngừng.
Chàng Gợi Tình lập tức hoảng hốt: “Đờ mờ! Mày tiêm gì cho ông đấy? Đây là diễn tập mà trời ơi, đâu cần phải giống thiệt vậy chớ! Aiz sao tui thấy hơi choáng, mẹ mày…”
Lương Thượng Quân ở trên nhìn cũng há miệng trợn mắt. Tình huống gì thế này! Đó là lính của anh mà! Chúng làm gì lính của anh vậy? Đây tuyệt đối là trái quy định!
Lập tức anh mặc kệ hết thảy, dời họng súng nhắm thẳng ngay người trung niên nọ.
3, 2, 1…Lương Thượng Quân bóp cò, nhưng đúng ngay lúc này, anh trông thấy người nọ nhìn lên hướng này, tỏ vẻ hơi kinh ngạc, và nhoẻn miệng cười.
Người đàn ông nọ vẫn trúng đạn.
Kẻ địch lập tức loạn cào cào, trong hang núi lại có hai thượng cấp chạy ra, hiển nhiên họ không ngờ nơi này đột nhiên lại bại lộ.
Lương Thượng Quân chiếm cứ thiên thời địa lợi, nhân lúc hỗn loạn anh nhắm bắn chết thêm vài kẻ địch nữa. Chờ tới khi chúng phát hiện địa điểm ẩn núp của anh, Lương Thượng Quân đã sớm đổi vị trí, đánh ngất một lính liên lạc phía sau chúng, đoạt máy liên lạc, chặn tất cả tín hiệu của phe địch, chỉnh tới băng tần ngắn của Hara.
“Nhím Độc, tôi là Ngốc Tặc. Tọa độ 36.74; 121.58, mau!”
Không kịp chờ bên kia trả lời, Lương Thượng Quân lập tức sa vào khổ chiến, anh đương nhiên không thể lấy cứng chọi cứng với bọn chúng, anh không ngừng né tránh, mặc dù như thế, đây cũng không phải kế sách lâu dài, tuy đầu sỏ ở cứ điểm địch này đã bị giải quyết sạch, nhưng chỉ cần tổ đạo diễn không hạ chỉ thị mới, anh vẫn phải chống chọi tiếp.
Nhận được tín hiệu lạ, Kỷ Sách trầm ngâm một phút, ngay sau đó lập tức điều khiển quân chủ lực tới tọa độ nọ.
Ngốc Tặc, tự ý hành động phải không, lá gan cũng to quá nhỉ.
Bất quá, thời khắc này, tôi không tin cậu thì còn tin ai?