Tối Chung Lưu Phóng

Quyển 1 - Chương 30




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vưu Vũ thấy Lương Thượng Quân ngồi trên đầu tường ở đằng xa, miệng ngậm điếu thuốc, cởi nút trang phục tập huấn hóng gió, trong lòng cậu thoáng động, bèn đi qua chống tay thót lên đầu tường, ngồi bên cạnh Lương Thượng Quân nói: “Đại đội trưởng Lương, em có lời muốn nói với anh”

Lương Thượng Quân cực chậm cực chậm rít một hơi thuốc, trêu ghẹo cậu: “Lời gì? Lời tỏ tình hả?”

Vưu Vũ sặc nước miếng, mặt lập tức ửng đỏ. Lương Thượng Quân thấy thế cười ngặt nghẽo: “Yo, té ra Cá Mực nhà chúng ta là một thiếu niên bé nhỏ ngây thơ nha, giỡn chơi chút cũng không được”

Vưu Vũ nói: “Đại đội trưởng Lương, đôi khi em cảm thấy anh còn đáng khinh hơn cha Đại đội trưởng Kỷ nữa”

Lương Thượng Quân vội khiêm tốn nói: “Bậy bạ không, anh sao bì kịp hắn chứ”

Vưu Vũ ổn định tâm trạng, hỏi anh: “Đại đội trưởng Lương, chuyện lần trước anh nói với em ấy, anh là vì bạn gái và anh em mình nên mới tòng quân, em vẫn luôn suy nghĩ, anh thực sự chưa từng hối hận sao? Anh không cảm thấy đi làm lính khiến anh phải từ bỏ rất nhiều thứ sao?”

Lương Thượng Quân trả lời: “Anh thực sự chưa từng hối hận” Nhìn đôi mắt đen nhánh của Vưu Vũ, anh xoa xoa mái tóc cậu: “Sao nào? Nhớ nhà hả? Nhớ cuộc sống trước kia à?”

Vưu Vũ không nói gì.

Lương Thượng Quân nói với cậu: “Tưởng nhớ là chuyện tốt, bởi vì cậu sẽ chân chính ý thức được mình trưởng thành rồi. Sau khi đoạn tuyệt với cuộc sống ban đầu anh mới hiểu, khi đó những việc mình ngỡ là lớn lao, ngỡ bị phản bội bị lừa gạt, thật ra đều chả đáng khỉ gì. Vì sao anh phải hối hận chứ? Anh chỉ là không đi chung đường với người bình thường mà thôi, cho nên anh ngộ được những điều mà người bình thường không ngộ được. Anh cảm kích còn không kịp, cảm kích còn không kịp nữa là…”

Ở nơi đầu gió, gió thổi rất mạnh, Vưu Vũ rất quen thuộc biểu cảm hiện giờ của Đại đội trưởng Lương, mắt anh đang cười, nhưng khóe miệng không hề cong lên.

“Đại đội trưởng Lương, em cũng không hối hận. Đời này em có thể gặp được anh, thực sự…Thực sự là quá tốt” Cậu không biết nên nói gì, cậu chỉ biết Đại đội trưởng Lương rất quan trọng đối với mình, cậu cảm thấy thời khắc này có thể ngồi bên cạnh Đại đội trưởng Lương hóng gió đã đủ khiến cậu quên lãng hết mọi nhung nhớ.

“Đại đội trưởng Lương, em cảm thấy cho dù phải bỏ mạng vì anh cũng chẳng sá gì, Đại đội trưởng Lương, nếu anh vĩnh viễn là Đại đội trưởng của em thì hay quá”

Ngón tay Lương Thượng Quân run mạnh một cái, điếu thuốc rơi xuống, Lương Thượng Quân trơ mắt nhìn 1/3 điếu thuốc bị lãng phí, trong lòng thắt lại.

_____“Tùng Phong, anh nghe đây, tui sẽ không cho anh có cơ hội được thăng chức

_____ “Dựa vào cậu? Thằng nhóc cậu có thể làm được gì?

_____ “Tui có thể khiến anh vĩnh viễn là Tiểu đội trưởng của tui

Nếu anh vĩnh viễn là Tiểu đội trưởng của tôi thì tốt quá rồi.

“Vưu Vũ, trong sinh mệnh luôn có kiểu người như vậy, cậu sẽ cảm thấy người này không gì không làm được, mọi thứ của người này đều hấp dẫn ánh mắt cậu, vì người này, cậu thậm chí cam tâm tình nguyện hiến dâng cả mạng sống mình.

Nhưng, nghe đây, trụ cột chống đỡ một người vĩnh viễn không phải là một người khác.

Bởi vì nếu ngày nào đó người nọ thực sự biến mất, không bao giờ quay trở về nữa, cậu sẽ bi ai phát hiện, cuộc sống của mình vẫn phải tiếp diễn.

Cho dù lưu luyến cỡ nào, thì trong thế giới thực của cậu, người ấy đã hoàn toàn không còn nữa.

Tin anh đi, cậu sẽ không thích thế giới như vậy đâu.

Cho nên, đừng chấp mê người này, đừng khiến anh ta trở thành tín ngưỡng của cậu”

Vưu Vũ còn chưa kịp hồi thần đã bị Lương Thượng Quân đánh cái bốp đẩy xuống: “Mụ nội nó hại anh tổn thất nửa điếu thuốc, cút đi cút đi” Vưu Vũ lại bị anh đá lên vai, trong lòng suy xét mới nãy Đại đội trưởng Lương nói gì thế, cậu ngơ ngác quay về phòng ngủ.

Lương Thượng Quân chờ cậu đi xa rồi mới thở dài một hơi, sửa sang áo quần, nhảy xuống tường, vừa mới xoay người đã chạm mặt Kỷ Sách.

Kỷ Sách thấy nét mặt anh hơi quái lạ, bầu không khí thoạt trông hơi nghiêm túc quá mức.

Lương Thượng Quân há miệng, nghẹn ra được một chữ “Hi”.

Kỷ Sách nói: “Thiệt không ngờ khi đó cậu thực sự ngây thơ như vậy”

Lương Thượng Quân giật mình: “Anh nghe lén tụi tôi nói chuyện?”

Kỷ Sách cười giễu: “Ai nghe lén, cậu đâu phải không biết nhĩ lực của tôi tốt, gió lớn như vậy, âm thanh truyền xa như vậy đâu phải lỗi của tôi”

“Tào lao” Lương Thượng Quân muốn bỏ đi, nhưng bị Kỷ Sách ngăn cản.

“Rốt cuộc cậu vẫn không buông bỏ được?”

Lương Thượng Quân cau mày: “Buông bỏ cái gì?”

“Tiểu đội trưởng của cậu” Kỷ Sách nói toạc ra: “Sự cố chấp này của cậu, chính là tình cảm chim non”

Lương Thượng Quân: “Non má anh” Đoạn đẩy hắn ra, quyết tâm muốn cách hắn thật xa.

“Không phải lỗi của cậu, hà tất phải vậy” Đột nhiên Kỷ Sách nói như thế.

Chỉ một câu nói này, đã khiến Lương Thượng Quân hoàn toàn nổi bão.

“Mẹ kiếp anh câm miệng cho tôi! Không phải lỗi của tôi? Anh biết con mẹ gì! Khi đó tôi ghét anh ấy muốn chết! Tôi nói láo, đánh lộn, trộm tài liệu cơ mật, mẹ nó tôi gây đủ phiền toái chỉ vì không muốn để anh ấy sống yên lành, thấy anh ấy liên tục bị phê bình trong lòng tôi rất thoải mái, tôi muốn anh ấy vĩnh viễn không được thăng chức! Chỉ vì hành động báo thù tự cho là đúng của tôi mới hại anh ấy như vậy!”

“Muốn trở thành một chiến sĩ chân chính, phải chấp nhận mọi sự khiêu chiến, phục tùng mọi mệnh lệnh đúng đắn_____Tôi đã đáp ứng anh ấy rồi, đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho anh ấy! Không có Tùng Phong sẽ không có Lương Thượng Quân ngày hôm nay. Mẹ kiếp tôi sống là vì anh ấy, anh kêu tôi làm sao buông bỏ! Làm sao buông…”

Anh còn chưa dứt lời, giọng nói đã nghẹn lại.

Anh trông thấy bộ quân phục trước mắt đùn những nếp gấp, đường nét uốn lượn, xanh biếc rằn ri. Có một cánh tay ấn đầu anh xuống, không cho anh ngẩng lên, anh nhìn những nếp uốn đó mà bình tĩnh lại.

Lồng ngực nhấp nhô mãnh liệt chạm vào một lồng ngực phập phồng nhẹ nhàng khác, bả vai bị một cánh tay ôm siết, một vòng ôm thật mạnh mẽ, thật nặng nề.

Lương Thượng Quân hơi ngẩn người.

Vòng ôm này không ấm áp an bình như vòng ôm của cha mẹ, không ngả ngớn vui vẻ như vòng ôm của anh em, không ngọt ngào mềm mại như vòng ôm của con gái. Vòng ôm này mạnh đến nỗi làm xương sườn người ta phát đau, chỉ để nói lên ba từ đơn giản_____Tôi ở đây.

Bên tai truyền tới hơi thở chậm rãi, ở cự ly gần như vậy giọng nói ấy có vẻ hơi trầm: “Coi ra cái dạng gì, mẹ, mấy tuổi rồi mà còn khóc? Giả nai hả, đúng mất mặt! Cho cậu hai giây nín dứt! 1, 2…”

Lương Thượng Quân chửi “Đậu má”, giơ đầu gối thúc mạnh vào bụng hắn, xô hắn ra: “Khóc má anh chớ khóc! Con mắt nào của anh thấy tôi khóc!”

Kỷ Sách khinh bỉ nói: “Lại giả nai”

Đâu nhất thiết phải rơi nước mắt mới gọi là khóc, nhóc Ngốc Tặc này cứ thích đối nghịch với mình, hà tất phải vậy chứ? Kỷ Sách thầm than.



Thỉnh thoảng có người qua đường trông thấy họ lăn xả vào nhau, đều chẳng còn lạ lùng gì, chỉ lắc đầu nói: “Đại đội trưởng Kỷ với Đại đội trưởng Lương sao lại đánh nhau nữa rồi”

Vưu Vũ ngồi thẫn thờ trong phòng ngủ suốt bốn tiếng, ngồi tới khi trăng lên giữa trời, cậu nhìn trăng than ngắn thở dài, trong lòng thực sự muốn loạn bao nhiêu thì loạn bấy nhiêu.

Đại đội trưởng Lương. Đại đội trưởng Lương. Đại đội trưởng Lương. Người này hèn mọn lướt tới lướt lui trong não cậu, bảo hôm nay sẽ nói cho cậu nghe vài chuyện kỳ lạ.

Trụ cột của một người vĩnh viễn không phải là một người khác…

Cho dù luyến tiếc cỡ nào, thì trong thế giới thực của cậu, anh ta cũng không còn nữa.

Đừng chấp mê người này. Đừng để anh ta trở thành tín ngưỡng của cậu.

Nghĩ nhiều rồi. Thế nhưng Vưu Vũ có chút không rõ, nhân vật chính trong đoạn đối thoại trên là ai, “Cậu” ở đây là Đại đội trưởng Lương, hay là chính bản thân cậu? “Anh ta” ở đây rốt cuộc là tín ngưỡng của ai?

Cậu là người thông minh, cậu biết Đại đội trưởng Lương đang khuyên nhủ cậu đừng giẫm lên vết xe đổ của anh.

Nhưng nào đơn giản như vậy? Chẳng phải chính Đại đội trưởng Lương cũng không thể làm được đó sao?

Mấy anh em cùng phòng thấy cậu mất hồn mất vía như vậy, bèn ở một bên rì rầm thương lượng một hồi, sau đó một người trong số đó cười dâm đi tới trước mặt cậu, cởi sạch bách quần áo ra, tạo dáng người trầm tư*, thẫn thờ vô biên mà ngâm nga:

người trầm tư

Người trầm tư

Tương tư hoài, tại Hara

Tiếng dế kêu thu bên thành giếng vàng, sương mỏng thê lương, chiếu tre lạnh lẽo

Lẻ loi ánh đèn, nhung nhớ xót xa, cuốn rèm trông trăng khẽ than dài

Mỹ nhân như hoa cách trong làn mây.

[Trích trong Trường tương tư của Lý Bạch]

Đôi mắt to của Vưu Vũ tức khắc bùng phát hung quang: “Trường tương tư? Tui thấy ông thường muốn chết thì có!” Nói đoạn xoạc chân đá, tống cái tên cuồng lộ hàng kia lên giường, chà đạp tới chà đạp lui, cho tới khi tên kia sùi bọt mép, quỳ lạy cầu xin mới thôi. [*Thường muốn chết (Thường tưởng tử) đồng âm với Trường tương tư]

Một người khác xen miệng vào: “Tui nói nghe nè Cá Mực, chắc chắn là nhớ em gái nhà ai rồi phải không, mắc cỡ gì hông biết. Dùng lời Đại đội trưởng Kỷ mà nói thì chú rõ ràng là dục cầu bất mãn ah. Đừng lo, anh có cái clip Asakawa Ran, chú xem cho hạ hỏa đi”

Vưu Vũ vừa tức vừa cười: “Đậu má mấy người chịu thôi hay chưa? Còn nói nữa, còn nói nữa ông đây sẽ xài tuyệt chiêu à”

Người trong phòng ngủ liếc nhìn nhau: “Tuyệt chiêu gì?”

Vưu Vũ âm hiểm cười, hét to: “Cúc hoa điểm huyệt thủ!”



Trong lòng người trẻ tuổi nào mà không có mục tiêu mơ ước?

Họ tràn trề nhựa sống, họ tôn sùng sức mạnh, vốn không phục nhân vật lợi hại hơn bản thân mình, toàn chờ tới ngày bị chỉnh cho tâm phục khẩu phục mới biết ngán.

Họ sùng bái người nọ, bèn coi người nọ là thần tượng của mình, đam mê say đắm.

Vưu Vũ từng hoài nghi phải chăng mình có suy nghĩ không an phận gì đó với Đại đội trưởng Lương không, cậu từng suy nghĩ cặn kẽ vấn đề mình có phải đồng tính luyến ái hay không, nhưng về sau cậu hiểu rất rõ đây không phải là tình yêu trong truyền thuyết.

Không ai muốn cưỡng hiếp tín ngưỡng của mình cả.

Dù nói vậy có hơi gớm, nhưng, trong lòng người trẻ tuổi bọn họ, người mà họ ngưỡng vọng, đích thật là thần thánh bất khả xâm phạm, dù bị cảnh cáo như vậy, nhưng vẫn dứt không được.

Đúng không, Đại đội trưởng Lương?

Lương Thượng Quân hắt xì một cái.

Anh chỉnh máy điều hòa cao lên chút, tiếp tục thoa dầu hoa hồng lên cánh tay.

Oánh lộn với Kỷ khốn nạn đúng sướng, anh nghĩ.

Hôm nay tên khốn nạn nọ cũng bị oánh cho bầm tím mấy chỗ hế hế, anh nghĩ.

Đem chai dầu hoa hồng này qua cho tên khốn nạn đó mượn xài đi, của hắn hình như xài hết rồi, anh nghĩ.

Nạy cửa.

“Yo, Ngốc Tặc, sao tự dưng lương tâm trỗi dậy thế? Còn biết đưa thuốc qua cho tôi? Nói cho cậu hay, Kỷ Sách tôi không phải loại người chỉ ban phát chút đỉnh ân huệ là đuổi đi được đâu”

Lương Thượng Quân khựng lại, quăng thuốc cho hắn rồi quay đầu bỏ đi. Lười để ý tới cái tên khốn nạn đó.

Yo, Ngốc Tặc, rốt cuộc cũng biết hối cải rồi? Yên tâm đi, Tùng Phong anh không phải hạng tiểu nhân bỉ ổi thích mang thù, tóm lại ngày mai cậu chạy thêm 5km nữa nghe

Nghĩ tới đây, Lương Thượng Quân dở khóc dở cười: Đều khốn nạn y chang nhau, tên sau còn khốn nạn hơn tên trước.

Trên có trời cao xanh trong, dưới có sóng biếc nhấp nhô.

Trời xa đất rộng hồn bay khổ, mộng hồn nào đến được quan san.

Tương tư hoài, héo hắt ruột gan.

                                                                               [Trường tương tư – Lý Bạch]