Đi công tác vào trời đông giá rét, vốn chỉ cần quản lý kinh doanh đi là được, nhưng nghĩ đến bên Mỹ, Giang Tục vẫn tự mình ra trận
Lâm Minh Vũ ở Mỹ cũng nhiều năm, vài năm này, Giang Tục gặp anh ba lần, ba lần đều là ba người bạn gái khác nhau.
Vốn tưởng lần này trong phòng trọ của cậu ta hẳn lại là một ‘Nữ chủ nhân’ mới, không ngờ, cậu ta lại không quen ai gần một năm rồi
Hai người đàn ông, tùy tiện tìm một quán ăn, quán lẩu trong phố người Hoa, hương vị không thể nói là ngon, nhưng tha hương nơi xứ người, đồ ăn, là niềm an ủi duy nhất khi nhớ về cội nguồn
Trên người Lâm Minh Vũ mặc một cái áo bành tô xám tro, nhìn qua có chút suy sụp
Giang Tục nhíu mày: “Sao không về nước?”
Ăn miếng dạ dày bò, Lâm Minh Vũ oán giận: “Tôi mà về thì mẹ già lại giục kết hôn, phiền chết mất.” Nói xong, anh lại dừng một chút: “Lâm Tây cũng chưa kết hôn, bây giờ hai chúng tôi là tội nhân của gia tộc, kéo chân sau nhà họ Lâm.”
Giang Tục nghe xong lời Lâm Minh Vũ, dừng một chút: “Ừm, tôi biết.” Cô vẫn luôn chờ tên họ Hàn kia
Giang Tục nói xong thì im lặng
Hơi nóng trong nồi lẩu bốc lên, mờ ảo, mọi người cũng không nhìn rõ vẻ mặt nhau.
Trong nồi âm thanh nước lẩu sôi sùng sục, âm thanh bát đũa va chạm, tiếng bàn ghế ma sát không dứt.
Trong khung cảnh ồn ào, Lâm Minh Vũ im lặng hai giây, hỏi anh: “Giang Tục này, cậu không phải là, thích tôi đó chứ?”
Giang Tục thiếu chút nữa là bị sặc: “…Cậu ăn đến úng đầu hả?”
Lâm Minh Vũ nhìn anh, đặc biệt nghiêm túc nói: “Cậu chạy đến Mỹ, lại quan tâm tình hình hôn nhân của tôi, khiến tôi nghĩ lung tung thôi.
Cậu đừng thích tôi, tôi thích phụ nữ.”
“Cút!” Giang Tục thiếu chút muốn hất nồi lẩu vào mặt anh
Từ Mỹ về, Giang Tục bận đến sứt đầu mẻ trán
Thời điểm đến hôn lễ của Tô Duyệt Văn, Tô Duyệt Văn cũng có chút ý xấu, chọn cô ngốc kia làm thợ trang điềm không nói, còn sắp xếp anh ngồi chung bàn, vốn hai người cũng không nói chuyện với nhau
Gần đây cơ hội gặp mặt cũng không thiếu, nhưng cô vẫn xem anh như thú dữ thiên tai vậy, nhìn thấy anh thì chạy mất dạng, loại tư thái kháng cự này, thật là cứng mềm gì cũng không ăn, đao thương bất nhập
Từ nhỏ đến lớn Giang Tục luôn thuận buồm xuôi gió, duy chỉ có cô là đá tảng tường sắt
Cô ấy không muốn dính dáng gì đến cuộc đời anh, tất cả đều khó khăn
Lại nói, lần đầu gặp mặt cô, là lúc mới vào đại học
Lúc đó Giang Tục cũng mới đến báo danh, mang hành lý vào phòng ngủ, trong phòng đã có hai nam sinh
Một người vẫn luôn soi gương chải đầu, nhìn thấy Giang Tục, giới thiệu xong cũng không ngừng hỏi anh, đẹp trai không, nhìn có thu hút được mấy em gái không.
Đương nhiên, người bạn cùng phòng này cũng duy trì cái bản tính này suốt bốn năm.
Mê gái, si mê ngực lớn, cách theo đuổi con gái chính là ‘Đến với anh, em sẽ kinh ngạc với đời sau của chúng ta đó.’, hoặc là ‘Anh đặc biệt rất hào phóng với phụ nữ, cả đêm có thể tiêu vài triệu.’
Giang Tục không lời nào để nói
Một người khác tương đối bình thường, nhớ đến cũng không ấn tượng.
thời điểm anh vào phòng ngủ, cậu ta đang chuyên chú xem tiểu thuyết Kim Dung, ấn tượng đầu tiên là, anh cũng chỉ như bao nam sinh khác thích xem tiểu thuyết.
Sau này tiếp xúc, mới phát hiện cậu ta cũng khá bệnh.
Giang Tục chỉ lấy chậu nước, cậu ta lập tức đến hỗ trợ, miệng còn lải nhãi tinh thần ‘Hiệp khách’.
Quả thật Giang Tục cũng câm nín.
Bạn cùng phòng này là phát tiết tình yêu nước, có chút giống với cách gọi trên mạng sau này là quần thể ‘Năm tự lái’ (Lương khô năm mươi xu).
Hở một chút là ‘Chúng ta là giang hồ võ lâm’ ‘Đương đầu vì đại nghĩa’
Sau đó, Lâm Minh Vũ xuất hiện
Giang tục nghĩ, trong một phòng chắc sẽ không tụ hội hết kỳ hoa, còn sót lại một người này, hẳn sẽ là người bình thường?
Vì thế, lúc Lâm Minh Vũ đến, Giang Tục chủ động chào hỏi anh, biểu đạt thiện ý
Sau rất nhiều năm, Giang Tục có chút hối hận.
Sự thật chứng minh, nếu trong phòng ngủ đều là kỳ hoa, thừa lại một người, chắc chắn là người kỳ hoa đáng sợ nhất
Nhưng mà, trên đời này làm gì có thuốc hối hận?
Đương nhiên, Lâm Minh Vũ vừa đến, cũng không biểu hiện anh cũng là người kỳ quái, mấy
.