Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Tựa người vào gần Giang Tục như vậy, Lâm Tây cảm thấy mình giống như một cái chăn điện sưởi ấm* không ngừng nóng lên. Cô đã nhiều lần định lùi về phía sau, nhưng không gian quá nhỏ, lùi cũng không rút khỏi cái ôm của Giang Tục được.
*Đệm điện, hay còn gọi là chăn điện/đệm sưởi/chăn sưởi, cấu tạo bởi 2 phần chính là phần thân đệm và phần thiết bị điều khiển, có tác dụng sưởi ấm thông qua cơ chế chuyển hóa từ điện năng thành nhiệt năng.
Cô nghĩ, nếu như Tô Duyệt Văn và nam sinh kia cứ đứng ở đó mãi mà không đi, Giang Tục hẳn sẽ bị phỏng một mảng lớn đến mức phải vào bệnh viện.*
*Vì Lâm Tây đang nóng dần lên như cái chăn điện đó, hehe.
Lâu thật là lâu, rốt cuộc thì ước nguyện được thỏa mãn của nam sinh kia đã bị Tô Duyệt Văn từ chối, anh ta rời khỏi phòng luyện tập với vẻ mặt ảm đạm.
Lâm Tây thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc cô đang nghĩ chỉ cần Tô Duyệt Văn đi khỏi là mình có thể ra rồi, tiếng của cô ta chợt vang lên nhàn nhạt ở bên ngoài.
“Xuất hiện đi.”
Lâm Tây do dự mấy chục giây, cuối cùng vẫn quyết tâm đi ra từ phía sau rèm cửa sổ.
Rèm cửa sổ màu lam khiến ánh sáng chiếu khắp phòng luyện tập nghiêng về sắc lạnh. Ván gỗ là dụng cụ luyện tập của sinh viên, bước đi trên đó sẽ phát ra tiếng “kẽo kẹt”, Lâm Tây đi từng bước chầm chậm như mèo, cô sợ mình tạo ra tiếng động lạ.
Tô Duyệt Văn đứng thẳng người, mái đầu được chải chuốt gọn gàng, sạch sẽ. Cô ta mặc chiếc váy luyện múa màu trắng, chiếc váy phác họa đường cong từ chiếc cổ duyên dáng và thân hình đẹp đẽ của người thiếu nữ.
Vẻ mặt của cô ta có một chút cao ngạo, khiến Lâm Tây bất giác cúi đầu.
Trước ánh mắt tò mò của Tô Duyệt Văn, Lâm Tây làm bộ như đi ngang qua. Cô kéo rèm cửa sổ, cười gượng rồi nói, “Rèm này cũng không tệ, quả thật rất dày.”
Thấy Tô Duyệt Văn không hề chuyển đời tầm mắt, cứ nhìn chằm chằm vào mình, Lâm Tây lập tức bỏ vũ khí đầu hàng, nhìn cô ta với vẻ thành thật, “Tôi thề, tôi thật sự chỉ đi ngang qua mà thôi.”
Lâm Tây cứ nhìn đối phương bằng ánh mắt vô tội, Tô Duyệt Văn mấp máy môi, không nói bất kỳ ý kiến nào trước lý do thoái thác của Lâm Tây mà chỉ nhìn cô và Giang Tục đang đi ra phía sau, làm như không có việc gì bằng ánh mắt ý vị thâm trường*.
*Thú vị, có hứng thú
Cửa phòng luyện tập đóng kín. Giờ phút này, cả ba người đứng song song với nhau. Lâm Tây cảm thấy bầu không khí giống như ngưng tụ lại, ngay cả thở mà cô cũng không dám lớn tiếng.
Giang Tục dựa lưng vào tường, không tập trung, chẳng biết anh đang nghĩ cái gì, anh cũng không nói chuyện. Lâm Tây vừa nhìn đã biết không thể trông cậy vào anh, cô đành nuốt nước bọt, mặt dày phá vỡ bầu không khí xấu hổ khiến người ta hít thở không thông, mỉm cười rồi nói, “Không có gì để nói... Tôi đi trước nha!”
Nói xong, cô dè dặt, cẩn trọng* (cẩn thận và thận trọng) quan sát vẻ mặt của hai người còn lại. Thấy Tô Duyệt Văn và Giang Tục đều không có ý định tính sổ, cô nhanh chóng chạy tung tăng ra khỏi phòng luyện tập.
Lấy lại bầu không khí tự do, Lâm Tây không khỏi dựa người vào tường, thở dốc mấy cái.
“Mẹ nó, sao chân mình lại mềm đi vậy hả?!” Cô nhịn không được mà châm chọc bản thân một câu.
Lâm Tây đi rồi, trong phòng luyện tập chỉ còn lại Giang Tục và Tô Duyệt Văn.
Tô Duyệt Văn dùng hai tay ôm lấy ngực, nhìn Giang Tục bằng ánh mắt không tự ti cũng không kiêu ngạo. Cô ta chẳng nói gì thêm, chẳng hỏi câu nào.
Giang Tục bình thản dựa lưng vào tường, đôi mắt liếc về phía cửa, ngón tay khẽ gõ lên tay vịn trong phòng luyện tập vài cái, dáng vẻ vẫn không tập trung như cũ.
Một lát, khóe môi anh khẽ giật, “Không có gì để nói thì tôi cũng đi đây.”
Tô Duyệt Văn thấy Giang Tục sắp đi, cô ta mới chịu gọi anh lại, dịu dàng mở miệng, “Em gọi anh tới là vì có chuyện muốn nói với anh.”
Giang Tục dừng bước nhưng không quay đầu, “Còn cần phải nói sao?”
Tô Duyệt Văn nhịn không được, nhíu mày, “Ý anh là gì?”
Giang Tục im lặng hai giây, cuối cùng mới đáp lại, “Những gì cô nói với người kia (nam sinh kia) chính là những gì tôi muốn nói.”