Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 66: Chương 64




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giang Tục cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn Lâm Tây, trong mắt có sự hoảng hốt và thỏa mãn.

Cô cười đến xán lạn như vậy, đôi mắt to tròn sáng rực, như có vì sao trong đó, làm người nhìn không thể rời mắt
Trước khi gặp được cô, anh như một thiên chi kiêu tử vô dục vô cầu
Từ nhỏ đến lớn, làm việc gì cũng hoàn thành xuất sắc, chính là bởi vì dễ dàng đạt được, cho nên không có nhiều hứng thú với nhiều việc
Ngoại trừ thể thao, dường như cũng không có đam mê không lành mạnh, không yêu đương qua mạng, cũng không muốn lãng phí thời gian cho các mối quan hệ đó, cuộc sống gò bó, không thú vị như cuộc sống của những người già vậy
Sau khi gặp được cô, anh mới phát hiện thế giới này lại có một kiểu người như vậy
Ngu ngốc, nói một trăm lần cũng có thể quên mất, nhiệt huyết, chuyện không liên quan đến mình cũng muốn tham gia, người không được bình thường, giống như bộ não này không phải của người bình thường vậy, kiên cường, gặp phải chuyện đau khổ cũng có thể tự mình đứng lên, độc lập, rõ ràng có thể nhờ người làm nhưng cũng là tự mình làm, đơn thuần, chỉ cần không gây hại đến cô cũng đều có thể trở thành bạn, thiện lương, cư nhiên tâm nguyện thật sự có thể là hòa bình thế giới...!

Cô là một cá thể phức tạp, có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cũng có nhiều ưu điểm.

Nhìn qua là người hoàn toàn khác với thế giới của anh, nhưng anh lại rung động
Nhìn cô bày ra tư thế ngu ngốc, nghe cô nói câu ‘Bởi vì đây có nghĩa là ‘Tôi thích cậu’’, Giang Tục cảm thấy cô như con sâu nhỏ, chui vào trong tim anh, làm trong lòng anh một trận tê dại
Giang Tục nâng tay lên ôm Lâm Tây vào ngực, hồi lâu, anh vô cùng trịnh trọng nói: “Tôi sẽ không cho phép chia tay.”
Lâm Tây bị anh ôm vào ngực, ngưỡng cổ, cảm nhận được hơi thở của anh, hồi lâu, khóe miệng cô nâng lên một đường cong, yên lặng mỉm cười
Cảm giác cái ôm này dùng rất nhiều sức, cũng mang theo rất nhiều cảm kích và chân thật
Quả nhiên, đúng như Lâm Tây suy đoán, đoạn sau bọn họ cũng không đụng phải Lâm Minh Vũ
Lễ hội Carnival tối phi thường náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng kinh hô chói tai, sự nhiệt huyết và hào hứng như muốn đốt cháy không gian này.

Đến tham gia Carnival, không chỉ có các cặp đôi yêu nhau, còn có cả các nhóm bạn trẻ.

Giang Tục và Lâm Tây chậm rãi đi về phía trước, lẫn vào trong đám người, như vậy cũng không dễ bị phát hiện
Lâm Tây sợ độ cao, lại bị mắc chứng hoang tưởng nghiêm trọng, như là trò tàu lượn siêu tốc, cô tưởng tượng dây an toàn bị bung ra, mất điện hay các loại linh tinh khác nên chạm cô cũng không dám chạm.

Chơi xong vòng quay ngựa gỗ, cũng không còn bao nhiêu trò để chơi
Ăn một xâu kẹo hồ lô, dạo dạo vài vòng, đã đi hết khu vui chơi.


Lâm Tây mặc hơi ít, càng đi càng cảm thấy lạnh.

Giang Tục thấy cô run run, vội cởi áo khoác xuống, khoác lên người Lâm Tây.

Không đợi Lâm Tây nói gì, anh dẫn cô ra cổng
“Không chơi sao?” Lâm Tây thấy Giang Tục phải về, có chút ngoài ý muốn, cô ý thức được là có thể Giang Tục sợ cô lạnh nên mới phải về, hơi sợ anh mất hứng, vội nói: “Kỳ thực mình cũng không cảm thấy quá lạnh, mình mặc cũng dày.

Loại lễ hội Carnival này, có thể cả đời cũng chỉ đến một lần ở Giang Bắc thôi đấy.”
“Không đến Giang Bắc cũng sẽ đến các thành phố khác.” Giang Tục quay đầu nhàn nhạt nhìn thẳng vào cô: “Cả đời rất dài, cậu thích, chỉ cần ở trên trái đất, tôi sẽ dẫn cậu đi.”
Thời điểm Giang Tục nói ra những lời này, mũi Lâm Tây có hơi chua xót
Người này, bình thường thì lạnh như băng, lúc nói lời tâm tình thì hoàn toàn đạt đến cấp bậc đại thần rồi
Đơn giản cô không phải là đối thủ mà!
Rất nhanh hai người đã về nhà, Lâm Minh Vũ còn chưa về.

Lâm Tây nghĩ Lâm Minh Vũ và Phó Tiểu Phương có thể đã đi chơi riêng, nghĩ đến trong khoảng thời gian này hành vi của anh như cái bóng đèn vậy, nhất thời Lâm Tây nổi lên tà tâm.


Lấy điện thoại bấm số Lâm Minh Vũ
Đô - - đô - - đô
Điện thoại kết nối, lại không có người nhận, lại chờ vài giây, bên tai Lâm Tây lại truyền đến tiếng ‘Tít tít tít’
Anh anh anh...!lại dám tắt máy!
Lâm Tây nhất thời tức giận, lại gọi cho Phó Tiểu Phương
Điện thoại Phó Tiểu Phương đổ chuông thì có người nhận, nhưng người đó lại là Lâm Minh Vũ
“...!Em gọi cho anh, anh không nhận, điện thoại của Tiểu Phương thì anh lại nhận rất nhanh nhỉ.” Lâm Tây nhịn không được mà nghiến răng ken két
Đầu dây bên kia Lâm Minh Vũ hơi chậc lưỡi, ầm ĩ nói: “Lâm Tây? Là em hả, sớm biết đã không nhận rồi...!Này cô gái, sao số của em lại lưu tên là Dì cả thế? Làm anhh còn tưởng là dì thật.” (Dì cả là người dì thân thiết mỗi tháng đều đáng thăm các cô gái)
“...” Lâm Tây nghe anh nói vậy, lại càng không thích: “Anh đang ở đâu?”
“Đang ăn khuya bên ngoài.” Lâm Minh Vũ còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã nghe tiếng say sỉn của Phó Tiểu Phương truyền đến: “Đến nào! Tiếp tục uống đi! Không uống không phải đàn ông!”
Vừa nghe ăn khuya, Lâm Tây lập tức chảy nước miếng: “Ăn cái gì đó? Món nướng hả? Ở đâu, em cũng tới?”
“Cút đi chỗ khác.” Lâm Minh Vũ không muốn nói chuyện với Lâm Tây, chỉ nghe từ loa truyền đến tiếng loảng xoảng, giống như là điện thoại bị rơi xuống đất, theo sau đó là văng vẳng một tiếng mắng: “Phó Tiểu Phương
.