Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 59




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Là một tực tập sinh mới đến, trong ngày làm việc thứ hai Lâm Tây cũng bắt đầu công việc

Nói là công việc, trên thực tế chỉ là việc vặt, pha trà đổ nước quét rác mua cà phê, sửa sang lại tư liệu. Những việc vụn vặt, nhưng mọi người cũng không làm khó dễ cô, cũng coi như là đã chiếu cố rồi

Hơn mười giờ sáng, sau khi mua cà phê cho mọi người xong, Lâm Tây mệt mỏi rót hai ly nước uống. Uống nước xong, mang ly của mình vào trong, đột nhiên cô phát hiện, Giang Tục vào chung với cô, lại có một chỗ riêng trong văn phòng. Điều này làm cô thập phần khiếp sợ cũng như hâm mộ

Rón rén đi qua, Giang Tục không quay đầu lại, vẫn nhìn chăm chú vào màn hình như trước, chỉ hỏi nhỏ một câu: “Của tôi đâu?” Anh đang nói đến cà phê

Lâm Tây bĩu môi: “Đều là thực tập sinh, dựa vào cái gì tôi còn phải mua cho cậu?”

Giang Tục dừng công việc trong tay, kiêu căng quay đầu nhìn cô một cái, chỉ chỉ vào màn hình máy tính: “Vậy đổi vị trí, tôi đi mua cà phê.”


Lâm Tây khó chịu nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc ý của anh, nhịn không được PHI một tiếng: “Tôi nói cậu biết, đừng có đắc ý, sau này tôi cũng sẽ có một vị trí ở đây!”

Giang Tục mấp máy môi, chỉnh lại chút văn kiện, đứng lên. Trước khi đi, anh thở dài vỗ vỗ lên vai cô: “Rèn luyện thân thể cho thật tốt, đến tháng sau, lại phải mua cà phê, sửa sang lại tư liệu, quét rác, cũng thật vất vả rồi.”

Lâm Tây: “...”

Giang Tục đứng lên đi đến phòng trà nước. Còn Lâm Tây đang đi sau lưng anh lại cực kỳ khó chịu. Hai người vừa đi ra, lập tức nghe thấy âm thanh vỗ tay của Trưởng phòng

Lâm Tây ngẩng đầu, thế nhưng ở phía sau lưng Trưởng phòng là một bóng dáng quen thuộc - - Tô Duyệt Văn

Một thời gian dài không gặp, vẫn là mái tóc ngắn đến tai, độ dài vừa phải, nhìn lâu còn rất thích hợp với cô ta. Tóc vén sau tai, lộ ra vầng tráng đầy đặn và sóng mũi cao, càng tôn lên ngũ quan tinh xảo. Một thân áo bành tô trắng, khí chất nhìn như tiên nữ

Trưởng phòng mang theo nụ cười hiền lành đi đến: “Đây là Tô Duyệt Văn, cũng là thực tập sinh, từ hôm nay sẽ là đồng nghiệp của mọi người, mọi người vỗ tay hoan nghênh nào.”

“...”

Tô Duyệt Văn vừa xuất hiện, các đồng nghiệp nam đang uể oải mệt mỏi đều được sống lại, vui vẻ vây quanh tới lui, trong đó Bùi Giác Đình là kích động nhất. Loại nhộn nhịp này, so với thời điểm Lâm Tây mới vào nhận việc, chỉ có một mình Bùi Giác Đình theo thói quen đến bắt chuyện, thật sự là cực kỳ tàn nhẫn

Đối với việc Tô Duyệt Văn đến, Giang Tục tựa hồ như cũng không ngoài ý muốn, cũng không hứng thú. Anh rót nước xong thì đi tới đứng cạnh Lâm Tây, cô nhịn không được kéo tay áo anh, hỏi nhỏ: “Sao Tô Duyệt Văn cũng đến đây?”

Mặt Giang Tục như chuyện không liên quan đến mình: “Cậu hẳn là nên đến hỏi cô ta.”

Lâm Tây ngượng ngùng: “Không phải là tôi chỉ nhiều chuyện chút thôi sao...”


Sau đó Lâm Tây tiếp tục làm việc vặt, mà Tô Duyệt Văn còn đang trong đám đông “người tình nguyện” dẫn đi tham quan công ty, người này một đường, người kia một đoạn giới thiệu như các ngôi sao vây quanh mặt trăng

Cái đẹp đi đến đâu cũnh sẽ có người theo đuổi, bất luận là đồ vật hay con người

Là một chuyên viên trang điểm, Lâm Tây hiểu điều này. Cô học trang điểm, trở thành một thợ làm đẹp, càng là vì muốn làm đẹp thêm cho phụ nữ để họ thêm tự tin. Mỗi một vị khách hàng sau khi được cô trang điểm, một khắc khi soi gương lộ ra nụ cười tươi ngượng ngùng mà ngọt ngào, cũng chính là khoảnh khắc cô có cảm giác cực kỳ thành tựu và hạnh phúc

Suy nghĩ này của cô có phải hơi ngốc không?

Sau thời gian nghỉ trưa, rất nhiều người đến phòng trà nước lấy nước. Tất cả mọi người đều bận rộn, không có ai sắp xếp công việc cho Lâm Tây, thấy phòng trà nước bừa bộn, cô chủ động dọn dẹp

Cô mang bình nước đi rửa, lấy khăn lau. Cũng không có ai vào phòng trà nước, nên cô cũng thoải mái. Tiếng nước ào ào, cô nhẹ nhàng ngâm nga theo giai điệu

“Xem ra, cậu rất vui vẻ?”

Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ quen thuộc, Lâm Tây không cần quay lại cũng biết là Tô Duyệt Văn

“Tham quan xong rồi?”

Tô Duyệt tùy tay tìm cái ghế, ngồi xuống, cùng Lâm Tây nói chuyện: “Sao cậu có thể vào đây?”

Lâm Tây không muốn trả lời, hỏi ngược lại: “Vậy còn cô?”

“Giang Tục ở đây, nên tôi đến.”


Lâm Tây ngẫm lại, lâu như vậy, Giang Tục cũng không có thể hiện điều gì, cô ta lại có thể như tùy tùng đi theo sau như vậy, thật lợi hại

Không biết vì sao, Tô Duyệt Văn cũng thế, Đan Hiểu cũng vậy, trước kia đã biết tâm tư của bọn họ với Giang Tục, Lâm Tây cũng chúc phúc cho họ ở trong lòng, hy vọng bọn họ hữu tình sẽ thành thân thuộc, chỉ cần đừng đến gây phiền cho cô là được. Nhưng bây giờ cô lại không có loại tâm tình này, càng nghe Tô Duyệt Văn thể hiện tâm tư với Giang Tục trước mặt cô, trong lòng cô càng có chút hơi khó chịu

Phát hiện bản thân có suy nghĩ này, cô nhịn không được tự nói với chính mình: Ý nghĩ này của ngươi rất nguy hiểm đấy, cô gái à

“Lâm Tây, cô biết không? Kỳ thực tôi đối với cô luôn có chút khó chịu.” Giọng Tô Duyệt Văn rất ngọt ngào, nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn: “Thích thì nói thích, không thích thì nói không. Một bên nói không thích cậu ấy, một bên thời thời khắc khắc vây quanh cậu ấy, thật sự làm cho người ta chán ghét.”

“Tôi không có... Đó là...”

“Không cần giải thích.” Vẻ mặt Tô Duyệt Văn nhàn nhạt: “Bất luận là nguyên nhân gì, tôi chỉ nhìn thấy kết quả như thế. Miệng nói không thích, nhưng lại cố tình quyến rũ cậu ấy, loại hành vi này, tôi không muốn dùng những từ ngữ xấu nào để diễn tả nó.”

Lời Tô Duyệt Văn nói nghe cực kỳ chói tai, Lâm Tây càng nghe càng khó chịu. Rõ ràng cô không nghĩ như vậy, càng không làm như thế. Bao gồm cả việc cô đến công ty này, không phải đều là do Lâm Minh Vũ hại hay sao?

Điều này làm cô sinh ra vài phần khó chịu, quật cường nói: “Trước kia không