*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Tiểu Phương tùy tay cầm lấy một viên kẹo trên bàn Lâm Tây, lột vỏ bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: "Đại thần giống như Giang Tục, muốn thích ai, còn có thể không theo đuổi được sao? Làm gì phải quanh co như vậy?" Nói xong, chợt nhíu mày với Lâm Tây: "Cậu nói đúng không?"
Lâm Tây nhìn vẻ mặt chắc chắn của Phó Tiểu Phương, không muốn tranh cãi nữa, mà là nghiêm túc suy nghĩ một lát.
Phó Tiểu Phương ăn kẹo xong mới nhớ mình còn chưa ăn cơm, vội nhảy về chỗ của mình.
"Cậu chẫm rãi mà suy nghĩ đi, mình có hẹn trước với Giang đại thần cảu mình rồi."
"Giang đại thần của cậu?" Lâm Tây kinh ngạc.
"Giang mạnh, nam chính của《 ác ma tại bên người 》. Phim năm trước, lúc đó không thấy, gần đây mới phát hiện thực con mẹ nó rất đẹp đó." Phó Tiểu Phương một mặt háo sắc: "Cậu xem các đại thần đều họ Giang, Giang Trực Thụ, Giang Mạnh, Giang Tục, he he."
Phó Tiểu Phương mở bịch xốp đựng canh ra, mùi thức ăn nháy mắt tràn ngập cả phòng ngủ. Cô nàng háo sắc mở máy tính ra, bài hát《 ái muội 》quen thuộc của Dương Thừa Lâm liền vang lên.
Lâm Tây đỡ đi qua, cùng Phó Tiểu Phương xem phim, vốn còn muốn nói vài câu với phó tiểu Phương, ngẫm lại lại cảm thấy cũng không có gì quan trọng. Đều là những cô nàng không có kinh nghiệm tình trường, thảo luận một cách mù quáng về thế giới đại thần, cũng sẽ không có kết luận có giá trị gì. Cô thử gập những ngón tay lại, những vết xước da nơi gần móng tay, có hơi đau một chút, hơi ấn vào rồi lập tức thả ra.
Trong phim, Tề duyệt vốn thích Thượng nguyên y, sau khi quen biết với Giang Mạnh, lại quay sang thích Giang Mạnh.
Một người sẽ thích một người khác nhanh như vậy sao?
Gần đây dường như cũng không bài xích Giang Tục như vậy, chẳng lẽ là thích cậu ta rồi sao? Lâm Tây ngẫm lại cảm thấy không thích hợp, đây cũng quá tùy tiện rồi?
Lâm Tây đẩy đẩy đầu Phó Tiểu Phương, có chút hoang mang nhìn về phía cô ấy, nghiêm túc hỏi: "Mình hỏi này... Thích một người là cảm giác gì?"
"Loại việc này không phải cậu biết rồi sao?" Phó Tiểu Phương làm vẻ mặt ghét bỏ: "Không phải là cậu từng thích Hàn Sâm sao? Lúc đó làm sao cậu biết bản thân thích Hàn Sâm?"
"Trước kia cảm thấy cậu ta rất tàn bạo, nhưng bây giờ nhìn lại, mình đánh giá có chút qua loa." Lâm Tây càng nghĩ càng cảm thấy qua loa, trong mười năm của đời trước, giống như đối với thời thanh xuân, những phác họa về Hàn Sâm chỉ là ảo tưởng, lúc cậu ta không phù hợp với ảo tưởng của cô, rất nhanh cô đã mất đi cảm giác với cậu ta. Cái đó giống như không thể gọi là thích, vậy thích một người đến cùng là cảm giác gì đây?
Phó Tiểu Phương ăn canh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, trả lời: "Mình cảm thấy thích một người, là muốn ở cùng với người ấy, làm hết những chuyện xấu hổ."
"Chuyện xấu hổ? Ví dụ?"
"Chính là chuyện cậu đặc biệt muốn làm, mà khi một người thì không thể làm được."
Lâm Tây nghĩ nghĩ, hỏi thử: "Cướp ngân hàng?"
Phó Tiểu Phương: "... Cút!"
Lâm Tây nằm trên giường, lẳng lặng nhìn trần nhà, bên tai là từng hồi tiếng kinh hô của Phó Tiểu Phương, cùng với tiếng phim truyền hình đậm chất Đài Loan.
Nhớ lại trước đây, Lâm Tây cũng từng giống cô ấy, điên cuồng mê luyến một nhân vật hư cấu nào đó, chờ mong có một ngày có thể tìm được một người bạn trai như vậy.
Cùng người trong lòng, làm hết thảy những chuyện xấu hổ?
Lâm Tây nghĩ từng xem phim truyền hình tiểu thuyết điện ảnh nhiều năm như vậy, trước kia ảo tưởng quá nhiều, không có cơ hội thực hiện những chuyện yêu đương như: Khi ở siêu thị mua đồ, cô ngồi trong xe đẩy, được bạn trai đẩy đi; hoặc là khi đi trên đường, dây giày tuột ra, ngồi trên đùi bạn trai, sau đó người ấy sẽ thắt dây giày cho cô; cùng bạn trai đi ktv, chỉ có hai người trên băng ghế nhỏ hát bài《 chỉ đối với anh có cảm giác 》; còn có rất nhiều chuyện, cùng nhau xem pháo hoa, hôn môi dưới bầu trời đầy pháo hoa...
Đột nhiên trong đầu Lâm Tây chợt lóe lên bóng dáng của Giang Tục, không khỏi giật mình một cái.
Má ơi, nghĩ đến cùng Giang Tục làm việc này liền cảm thấy thật dọa người, cảm giác giống như có hẹn đấu súng với thầy giáo của mình vậy, khinh nhờn mọi người kính sợ thần, đây cũng quá kỳ quái rồi!
Xem ra quả thật cô không thích Giang Tục rồi, thích một người hẳn là sẽ không phải loại cảm giác này nhỉ?
Đúng không?
*****
Ngày 30 tháng 12, chỉ còn có một ngày cuối cùng nữa là hết năm. Trong các hội nhóm yêu cầu tất cả mọi người phải có mặt trình diện, tiến hành một lần tập cuối cùng. Vì đề phòng có người lười nhác, trong hội đều người tới tận phòng ngủ để bắt người, chạy cũng không thoát được.
Trong hội trường đã bố trí xong, chung quanh đều là rèm vải rất nặng, đèn đóm lộng lẫy, chiếu vào các loại đạo cụ, nhìn qua thập phần dụng tâm.
Năm 2016 không có nhiều công nghệ thiết kế sân khấu như vậy, các loại linh kiện đều mang theo vài phần cảm giác năm cũ, cũng là phần ký ức thanh xuân trong trí nhớ của lâm tây.
Lâm Tây nhìn mọi người bận rộn nhảy tới chạy lui, trong lòng có vài phần cảm khái.
Giáo viên phụ trách lễ nghi, yêu cầu mọi người đều phải mang giày có gót cao một chút, Lâm Tây vốn chuẩn bị thừa dịp thứ bảy 30 này đi mua giày cao gót, kết quả là phải trình diện, lâm tây chỉ có thể tìm quyển quyển mượn một đôi.
Quyển Quyển là một em gái nhỏ nhắn dễ thương, chân chỉ mang số ba lăm, Lâm Tây mang số ba sáu, thật không biết làm sao cô có thể nhét vừa, nỗi đau giống như nàng tiên cá đổi đuôi của mình lấy đôi chân.
Cắn răng đi theo đội hình, một đám dẫn khách quý vào màn biểu diễn, lâm tây cứ như vậy chịu đựng hai tiếng.
Trong thời gian nghỉ ngơi, Lâm Tây đặt mông an vị trên khu xếp hàng thứ nhất, đau chân không chịu được.
Vài ngày rỗi gặp Tiết Sênh Dật, thấy lâm tây ngồi đây xoa chân, cũng từ trên sân khấu đi xuống, ngồi ghế bên trái lâm tây.
Tiết Sênh Dật chỉ mặc một cái áo da màu đen, trời lạnh như vậy, tất cả mọi người đều mặc áo bông, cậu ta thật có thể thoải mái, mặc ít như vậy.
"Cậu không lạnh sao?" Lâm Tây nhịn không được mà hỏi.
Sắc