Giang Tục mắt ngọc mày ngài, nhẹ nhàng như quân tử. Bình tĩnh đứng trước mặt Lâm Tây, từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn qua càng thêm trầm ổn.
Lâm Tây ngây ngốc bốn mắt nhìn nhau, miệng giương lên, lại không biết nên phản ứng thế nào mới đúng, không khí lạnh làm cổ họng cô có chút khô. Lâm Tây cảm thấy bị Giang Tục dắt tay giống như bị lửa đốt, từ lòng bàn tay cháy thẳng lên trên mặt. Tim đập loạn nhịp, bùm bùm, giống như một dòng nước dâng lên hạ xuống.
Cô còn chưa nói gì, Giang Tục đã tháo bao tay ra, đưa cho lâm tây.
"Mang vào đi." Giọng của anh nhàn nhạt, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì, làm Lâm Tây không khỏi hoài nghi, anh bị mất trí nhớ, mà cố làm ra vẻ?
Lâm Tây đứng tại chỗ nhìn anh, nhận cũng không được, không nhận cũng không được.
"Không cần?" Giang Tục vẫn là dáng vẻ thản nhiên.
Bị Giang Tục nhìn chằm chằm vài giây, Lâm Tây nhịn không được nuốt nước bọt.
Gió lạnh từng cơn, cuối cùng Lâm Tây vẫn nhận đôi bao tay của anh, trong bao tay còn mang theo hơi ấm của Giang Tục, làm lâm tây bỗng chốc lại nghĩ đến cái nắm tay kia của anh.
Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cảm thấy giống như bị Giang Tục ôm lấy.
Người bình thường sẽ hiểu lầm vậy sao?
Rối rắm hồi lâu, Lâm Tây vẫn là nhịn không được mà hỏi: "Sao cậu làm như vậy?"
Giang Tục vẫn nhàn nhạt: "Làm gì?"
Lâm Tây cân nhắc dùng từ, hồi lâu mới nói: "Cậu không thể làm như vậy." Nói xong, khoa tay múa chân lấy tay này nắm lấy tay kia: "Đây là chuyện mà hai người yêu nhau mới làm."
"Là sao?" Giang Tục nhún vai, vẻ mặt không cảm xúc: "Trước kia tôi vẫn thường nắm tay nữ sinh, không phải yêu đương."
"Thật không?" Lâm Tây không ngờ Giang Tục lại tùy tiện như vậy, nhớ lại, giống như cũng chưa từng thấy, nhịn không được lại hỏi một câu: "Khi nào?"
Giang Tục quay đầu lại, lông mày hơi nhíu lại, trả lời quyết đoán: "Nhà trẻ."
Lâm Tây: "..."
Lâm Tây trợn mắt há hốc mồm, Giang Tục trả lại một nụ cười nhẹ.
Thấy Lâm Tây còn đang rối rắm, không để ý Giang Tục đã đi xa. Lâm Tây càng nghĩ càng không phục, đuổi theo: "Giang Tục, cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu thầm mến tôi không?" Lâm Tây bắt đầu mơ mộng, thì hoàn toàn không dừng lại được: "Có phải có cơ hội gần gũi tôi, nên kiềm chế không được? Cho nên mới làm vậy với tôi?"
Lâm Tây nghĩ như vậy, lập tức kéo áo khoác, lui về sau một bước: "Thật sự không thể tưởng được, giang Tục cậu là như vậy."
Lâm Tây đuổi theo sau Giang Tục, vẫn luôn quấn lấy anh mà hỏi, Giang Tục vốn không để ý đến cô, khi cô nói ra câu cuối cùng kia, Giang Tục đột nhiên dừng bước. Như một bức tường dừng lại trước mặt mình, Lâm Tây không dừng kịp, trực tiếp đụng vào lưng Giang Tục, bị đụng đến choáng váng.
Lâm Tây ôm cái mũi bị đau, nhịn không được cau mày oán giận: "Sao lại dừng lại, cũng không nói trước?"
Giang Tục quay đầu, ném qua một ánh mắt lãnh liệt. Cũng không nói gì, Lâm Tây lập tức ngậm miệng, bị anh dọa sợ.
"Còn ăn cơm hay không?" Giang Tục hỏi.
"Cậu còn chưa trả lời tôi!" Lâm Tây ngẫm lại thấy chuyện này rất quan trọng, giải thích nói: "Đáp án của vấn đề này rất quan trọng. Lần trước Lâm Minh Vũ nói mấy lời làm tôi tỉnh ngộ. Tôi quả thật không nên tùy tiện cùng ăn cơm với một nam sinh đang theo đuổi mình, nếu tôi không thích, không nên cho người ta hi vọng, bằng không sẽ không có trách nhiệm rồi."
Giang Tục trầm mặc nghe Lâm Tây nói, sau đó hơi hơi nheo mắt liếc cô một cái, biểu cảm vẫn là làm cho người ta khó đoán như vậy.
"Cậu cảm thấy khả năng sao?" Hai tay cho vào túi, lấy một loại ánh mắt bề nghễ nhìn Lâm Tây: "Lâm Tây, tự mình đa tình, không tốt đâu."
"..."
Tuy rằng bị Giang Tục chế nhạo một trận, nhưng Lâm Tây cẩn thận ngẫm lại, Giang Tục quả thật nói có lý. Nếu hắn thực thích Lâm Tây, bị Lâm Tây khinh bỉ vài lần như vậy, cũng hẳn là chịu không nổi rồi. Không có khả năng còn qua lại với cô tự nhiên như vậy được?
Vì thế, rất nhanh cô ném mấy ý tưởng loạn thất bát tao trong đầu này đi.
Giang Tục đã đi thật xa, Lâm Tây ngẫm lại giọng điệu nói chuyện của Giang Tục, mới hậu tri hậu giác có vài phần khó chịu.
Rõ ràng là cậu ta tùy tiện nắm tay cô, mà sao thái độ lại vậy, giống như là cô chiếm tiện nghi lắm vậy.
Lâm Tây bước nhanh đuổi theo Giang Tục, nhịn không được cùng anh lý luận: "Sau này cậu không được như vậy, hiện tại không phải ở nhà trẻ, nam nữ trong đó quan hệ rất phức tạp."
Giang Tục mày đều không nhăn một chút, tầm mắt vẫn luôn nhìn vào mấy bảng tên quán ăn ven đường, Lâm Tây còn đang huyên náo bên tai, anh đã tùy tay xách cô lên, nhấc lên lề đường.
Anh nói: "Cũng đã đến giờ rồi, ăn cái này đi."
Lâm Tây không vui bĩu môi: "Tôi còn chưa nói xong, sao cậu không lịch sự chút nào vậy?"
Giang Tục ung dung chỉ chỉ bảng tên quán ăn, nhếch môi nói: "Nếu không chúng ta đổi quán nào cao cấp hơn, nghe cậu từ từ nói?"
Lâm Tây ngẩng đầu, thấy hai người dừng lại trước một quán ăn, tên quán viết rõ ràng "Cháo Quế Lâm". Không thể tưởng được Giang Tục còn rất trượng nghĩa, nói cháo Quế Lâm thì là cháo Quế Lâm. Lâm Tây nhìn một màn trước mắt, sự khó chịu với Giang Tục rất nhanh đã không còn.
Ví tiền không được dày, Lâm Tây quyết định tạm thời ngừng chiến: "Ăn ở đây đi." Nói xong lại cảm thấy sao bản thân lại nhanh thỏa hiệp đến vậy, có chút mất mặt, lập tức lại bỏ thêm một câu: "Nhưng cậu phải cho tôi một cái công đạo!"
"Ừ." Giang Tục cúi đầu nhìn đồng hồ: "Một lát mời cậu xem phim bồi tội, được chưa?"
Lâm Tây ngẫm lại một chén Quế Lâm cháo chỉ năm đồng tiền, xem phim cũng 24 tệ, hình như là bản thân được lợi hơn, khụ khụ hai tiếng nói: "Được rồi, cố tha thứ cho cậu vậy."
...
Một hồi mờ ám, một chút xấu hổ làm nhạc đệm, cuối cùng sau bộ phim hoạt hình vui vẻ, Lâm Tây đã quên hết.
Từ rạp chiếu phim đi ra, lâm tây nhìn mấy mô hình bộ phim được xếp quanh đây.
Giang Tục đứng sau lưng cô, nhìn cái mũ hồng của cô nhích tới nhích lui, chân mày hơi nhíu lại thêm nhiều độ cong...
******
Đêm bình an, hơn tám giờ tuyết bắt đầu rơi. Xem phim xong, thời gian đã gần chín giờ.
Hai người từ đường dành riêng cho người đi bộ về trường học, trạm xe buýt đầy ấp người, từ nhiều trường khác nhau, nhưng mỗi một chiếc xe đều bị chen lách đông đúc, tất cả mọi người xếp hàng ngày càng nhiều.
Đợi thật lâu, xe về đại học C mới đến. Rõ ràng là lúc đầu lên là đứng, đi đi lại lại chỉ có một chỗ ngồi, Giang Tục nhường Lâm Tây ngồi, anh đứng ngay chỗ Lâm Tây ngồi, không cho người khác chen qua.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, lại ngăn không được nhiệt huyết thanh xuân đang cháy bừng bừng. Càng lạnh, không khí ngày hội càng nhiệt liệt.
Nhiều năm sau, tòa thành thị này chịu ảnh hưởng của việc nóng lên toàn cầu, có rất nhiều năm đêm bình an không có tuyết rơi, khi đó Lâm Tây còn cảm thấy tiếc nuối, cô vẫn nhịn không được mà cảm thấy, đêm bình an mà không có tuyết là không hoàn chỉnh. Giật mình nhớ lại đêm bình an trước khi trùng sinh, nhưng lại cảm thấy hình như tất cả đều là vận mệnh an bày.
Tuyết bay trong không trung như những mảnh kẹo bông gòn bị người ta xé nát, rất nhanh đã phủ trắng bồn hoa, mái nhà, nhánh cây.
Bông tuyết dính vào cửa sổ xe, hiện ra hình dạng nguyên bản, mỗi một phiến bông tuyết đều có hình dạng không giống nhau, mẹ thiên nhiên là một bậc thầy sáng tạo điêu luyện, làm cho người ta tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Bên ngoài rất lạnh, người trên xe rất nhiều, cửa kính luôn trong trạng thái mờ hơi nước, Lâm Tây nắm tay lại, ấn lên cửa sổ một chút, sau đó dùng ngón tay nhấn năm điểm, vẽ ra một dấu chân.
Giang Tục cúi đầu nhìn thoáng qua: "Trách không được lại chọn phim hoạt hình."
Lâm Tây ngẩng đầu không cam lòng yếu thế nhìn Giang Tục: "Phim hoạt hình thì sao? Hai chúng ta xem phim tình cảm cũng không thích hợp."
Giang Tục cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Bồi tội còn chưa vừa lòng?"
Lâm Tây thấy thái độ Giang Tục coi như thành khẩn, kiêu ngạo trả lời: "Cũng được."
Hai người từ cửa lớn chỗ vườn trường đi về phòng ngủ, trên đường đều là các sinh viên vội vã trở về. Tuyết càng rơi càng lớn, không khí cũng càng ngày càng lạnh, độ ấm trong trường học so với đường dành riêng cho người đi bộ còn thấp hơn vài độ, lâm tây bị lạnh có chút run run.
"Lạnh?" Giang Tục hỏi.
Nghĩ đến lúc trước Giang Tục hỏi vấn đề này rồi lại làm ra chuyện mờ ám kia, Lâm Tây cũng không dám nói lạnh nữa, vội lắc đầu như trống: "Không lạnh không lạnh! Tôi một chút cũng không lạnh!"
Giang Tục hơi hơi nhíu mày, chuẩn bị lấy bao tay thì dừng lại, lại cất vào túi tiền.
Lâm Tây run rẩy đi về hướng phòng ngủ, bông tuyết bay vào khe hở trong khăn quàng cổ, cái lạnh thấu tâm can.
Cô thở ra một hơi rồi ngẩng đầu lên, đang đi đối diện cô, là một bóng dáng rất quen thuộc.
Cư nhiên là Hàn Sâm.
Hàn Sâm nhìn thấy Lâm Tây, vốn một mặt cao hứng phấn chấn, kết quả cậu ta lại đi tới gần vài bước, thấy được Giang Tục bên cạnh Lâm Tây, nháy mắt mặt lại suy sụp.
Đen mặt, ngăn cản đường đi của Lâm Tây, như là muốn khởi binh vấn tội.
Lâm Tây rất lạnh, vốn chuẩn bị nhanh về phòng ngủ, kết quả bị Hàn Sâm bắt được.
"Gì chứ?" Lâm Tây không kiên nhẫn nói: "Tôi phải về ngủ."
Hàn Sâm nhìn nhìn Lâm Tây, lại nhìn Giang Tục, quay đầu chất vấn: "Cậu nói có hẹn, chính là cùng cậu ta?"
Lâm Tây lúc đó vốn chỉ trả lời qua loa với Hàn Sâm, thuận miệng nói "Có hẹn", khi đó từ đầu cô không có hẹn ai, lúc này để cậu ta thấy tận mắt, thật là có miệng cũng không giải thích được.
"Việc này nói thì rất dài dòng."
Thấy Lâm Tây không muốn trả lời, Hàn Sâm càng nhất quyết không tha: "Vậy thì nói ngắn gọn."
Gió lạnh thổi qua, Lâm Tây càng ngày càng lạnh, nhịn không được rụt rụt cổ, chỉ vào người phía sau Hàn Sâm nói: "Các người không phải muốn ra ngoài sao? Là có việc gì, đi nhanh đi!"
Lâm Tây vừa dứt lời, nam sinh phía sau Hàn Sâm yên lặng đi ra, cũng đứng trước Lâm Tây.
"Chúng tôi chuẩn bị đi ra ngoài qua đêm." Giọng nói ôn hòa, thanh âm không lớn, trong đêm tuyết yên tĩnh thập phần rõ ràng.
Lâm Tây nghe được giọng nam sinh này, ngẩng đầu, dưới trời tuyết, lâm tây rất rõ ràng thấy được mặt vị nam sinh này, lời chuẩn bị nói nháy mắt bị nghẹn lại.
So với Hàn Sâm thì thấp hơn nửa cái đầu, tóc ngắn mềm mại, mắt một mí, môi dày, bên cạnh cái mũi có một nốt ruồi nhỏ. Làn da trắng tái như bị bệnh, người gầy teo, nhìn có vẻ là người hướng nội.
Người này không phải ai khác, chính là nam sinh lúc trước ôm Hàn Sâm.
- - Người yêu của Hàn Sâm.
Lâm Tây vốn đang muốn giải thích vài câu, vừa thấy người nam sinh này, ký ức không tốt ở đời trước nhất thời nổi lên. Giải thích cái gì, hiểu lầm cái gì, xấu hổ cái gì cũng không có.
Đã trễ thế này, bọn họ không ở trong phòng ngủ, còn chạy ra ngoài trường, Lâm Tây dù cho đơn thuần cũng biết bọn họ đi làm gì. Cô khinh thường ‘phi’ một tiếng, tức giận nói với Hàn Sâm: "Cậu còn không biết xấu hổ hỏi tôi, cậu bớt mang theo người diễu võ dương oai trước mặt tôi đi, ta sẽ không ngốc đến nỗi bị cậu lợi dụng đâu."
Lâm Tây bị một màn trước mắt kích thích, trong đầu không ngừng dâng lên hình ảnh bọn họ nhiệt tình ôm ấp. Thật sự là càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng vì bản thân đời trước không đáng giá.
Nếu không phải Hàn Sâm, cô đã sớm buông tha, yêu đương rồi lập gia đình rồi.
Có lẽ cô cũng sẽ không ôm trái tim thời thiếu nữ, xấu hổ như vậy mà chết đi.
Nghĩ như vậy, Lâm Tây càng thêm cảm thấy uất ức. Cô kéo Giang Tục qua, hai người lấy cự ly vô cùng thân thiết đứng chung một chỗ. Cô ngưỡng cổ nói với Hàn Sâm: "Tôi và Giang Tục đều đang độc thân, tôi thích nam, cậu ấy thích nữ, hẹn hò đi chơi thì sao? Còn tốt hơn người tìm tấm bình phong!" Nói xong, con thét to với Giang Tục: "Giang Tục, chúng ta đi!"
Lâm Tây ưỡn ngực, khi kéo Giang Tục đi ngang qua Hàn Sâm, Hàn Sâm vừa đưa tay, muốn kéo Lâm Tây lại.
Ngay lúc tay cậu ta muốn chạm vào áo bông của lâm tây, Giang Tục khoát tay, vừa khéo ngăn tay Hàn Sâm lại.
Hàn Sâm kéo mạnh lại, cũng không được.
Vẻ mặt Giang Tục nhàn nhạt, khinh miệt quét qua Hàn Sâm: "Đừng chạm vào cậu ấy."
...
Lâm Tây một đường trở về phòng ngủ, ngoài miệng vẫn luôn lải nhải châm chọc: "... Bị người như thế làm chậm trễ thanh xuân, mình đúng là mù mà!"
Giang Tục lạnh lùng nghe cô lầm bầm lầu bầu, ánh mắt thâm trầm, trên mặt mang theo vài phần cảm xúc phức tạp.
Lâm Tây vẫn còn mắng bản thân, không chú ý Giang Tục ở một bên.
Hồi lâu, anh quay đầu qua, giống như không chút để ý hỏi một câu: "Cậu có vẻ như rất để ý cậu ta?"
"Ai để ý hắn ta!" Lâm Tây nói một câu như vậy, giống như bị đốt pháo, nháy mắt bùng nổ: "Ngay từ đầu tôi và hắn ta đã không có quan hệ! Hắn ta đã sớm có người trong lòng, còn cố ý đùa giỡn tôi!"
Giang Tục vẫn bất động thanh sắc, suy tư một lát, anh mím môi hỏi: "Cậu tức giận là vì cậu ta đùa giỡn cậu, hay là cậu ta đã có người trong lòng?"