Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 28




Lâm Tây vốn cho rằng cảm giác ôm nam sinh hẳn là không khác gì ôm nữ sinh, dù sao đều là hai người sát vào nhau. Không nghĩ tới lý luận kế hoạch sơ bộ và động tác thật có khác nhau lớn như vậy.

Dáng người Giang Tục cao, Lâm Tây cơ hồ là hoàn toàn chui vào trong lòng anh. Hàng năm vận động làm cơ ngực hơi rắn chắc, không giống nữ sinh, dù là như sân bay cũng mềm mại.

Áo bành tô màu xám của Giang Tục có cảm giác rất tốt, tuy rằng hơi cứng nhưng không rát da. Tay Lâm Tây để trên ngực Giang Tục, không biết vì sao, tựa hồ có một loại bản năng, làm cô muốn ôm eo Giang Tục. Thắt lưng của anh thoạt nhìn thật không giống nữ sinh, không có lõm xuống như vậy, thoạt nhìn rất thẳng, không biết quần áo bao lấy thắt lưng và bụng, thẳng như dây câu.

Phát hiện bản thân có loại ý niệm nguy hiểm này, mặt Lâm Tây đỏ lên, vội lắc đầu để xua đi ý nghĩ lung tung này.

Hoàn hảo có khăn quàng cổ của Giang Tục quấn che lấy mặt cô, bằng không thật muốn làm người quẫn bách muốn chết.

Lâm Tây xấu hổ núp trong lòng Giang Tục, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói: "Cảm ơn."

Giang Tục buông lâm tây ra, không chút để ý vén vén tóc mái trên trán cô, không nhanh không chậm nói: "Kỳ thực, mọc răng khôn, là sau khi thành niên đều sẽ mọc."

"Cái gì? Không là dậy thì xong sao?" Lâm Tây được Giang Tục phổ cập kiến thức, một mặt khiếp sợ mở to hai mắt nhìn. Cô vừa nói răng cô lại đau, lại tê tê hai tiếng: "... Trời ơi! Tôi lại bị bạn trên mạng lừa!

Lâm Tây ôm má phải nổi điên, theo bản năng oa một tiếng: "Vậy nghi thức này thì tính là gì?"

Giang Tục thập phần quyết đoán trả lời cho lâm tây.

"Tính là cậu ngốc."

...

Một đường đón gió lạng đi về phòng ngủ, Lâm Tây một mặt ấm ức lấy vây khăn choàng cổ xuống, đưa cho giang Tục: "Này, co vay có trả."

Giang Tục nhận khăn choàng cổ, cúi đầu nhìn cô, khóe miệng dâng lên nhàn nhạt ý cười.

"Ừm."

Trong gió tựa hồ đều thanh âm dịu dàng của anh, làm Lâm Tây sợ tới mức chạy nhanh lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, Lâm Tây vẫn cảm thấy đầu óc có chút lờ mờ.

Không biết vì sao, cô luôn không ngừng nhớ lại, lúc trong lòng Giang Tục, cái loại xúc giác kỳ diệu này. Chẳng lẽ là bởi vì hai mươi tuổi là thời điểm nội tiết tố bùng nổ? 

Lâm Tây càng nghĩ càng cảm thấy là như vậy. Xem ra, không thể nhanh như vậy sẽ từ bỏ chuyện tìm đối tượng, vẫn nên tiếp tục nỗ lực.

*****

Gió lạnh lại gào thét cả một ngày, các sinh viên lên lớp ở phòng máy, gió thổi làm cửa sổ đập kêu liên tục. Trên màn hình máy tính đều là màn hình đen của bài tập Exel các sinh viên đang làm. 

Giáo viên bật điều hòa trong phòng, gió thổi ấm áp làm Lâm Tây mệt mỏi từng trận, ngáp dài.

Nghỉ giữa khóa khoảng 15 phút, Hàn Sâm giống như ác bá đuổi Phó Tiểu Phương ở bên cạnh Lâm Tây đi, rồi ngồi xuống.

Lâm Tây bị sự xuất hiện của cậu làm phát hoảng, cô ngẩng đầu khó có thể tin nhìn Phó Tiểu Phương: "Sao cậu để cậu ta ngồi?"

Phó Tiểu Phương ra sức phụ giúp Hàn Sâm, một hồi kéo quần áo một hồi đấm cánh tay cậu ta, còn thiếu chút là cắn luôn, nhưng cậu ta vẫn không hề hấn gì.

Phó Tiểu Phương bị chọc tức, lên án với lâm tây: "Cậu xem là mình để cậu ta ngồi à?" Nói xong, lại đấm đấm Hàn Sâm một chút: "Hàn Sâm! Cậu có ý gì! Trên máy tính có bài tập tôi mới làm tiết trước, mau tránh ra cho tôi!"

Hàn Sâm đối với sự ồn ào của Phó Tiểu Phương là ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nhìn Lâm Tây không rời mắt, sau một lúc lâu, đột nhiên lông mày rậm nhếch lên, cười xấu xa, lôi Lâm Tây qua.

"Cậu làm gì đó? Cút nhanh!" Lâm Tây nhìn vẻ mặt này của cậu ta liền tức giận: "Nếu không phải cậu như chó điên tra hỏi khắp nơi, người khác sẽ vô cớ truyền đi chuyện xấu của tôi sao? Tôi không đánh cậu là vì tôi tốt tính rồi, cậu còn dám xuất hiện sao?"

Hàn Sâm hai tay nắm lại đặt trên bàn, một mặt không cho là đúng nói: "Đánh là thương, mắng là yêu, cậu muốn đánh cũng được."

"..." Lâm Tây quả thực không có cách nào với người vô sỉ như vậy.

"Sau đó tôi hỏi người khác, ngày đó quả thật là một mình cậu ra khỏi khách sạn." Hàn Sâm nhún vai: "Việc này là tôi hiểu lầm, vì để tỏ lòng xin lỗi, tôi mời cậu ăn cơm."

Lâm Tây không hề nghĩ ngợi mà cự tuyệt: "Không ăn."

"Ừm." Hàn Sâm đối với sự cự tuyệt của Lâm Tây cũng đã tập mãi thành quen, cậu thảnh thơi dựa về sau, vô lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm lâm tây.

"Cậu có ý gì?"

Hàn Sâm cười: "Tuy rằng cậu không nể mặt tôi, nhưng tôi không thể buông tha như vậy."

Lâm Tây quả thực hết cách với cậu ta, chỉ phải chỉ chỉ má phải của mình: "Tôi mọc răng khôn, thứ cho tôi từ chối."

Hàn Sâm nhìn gần lại, lại sảng khoái nói: "Không có việc gì, ăn cháo cũng được."

"Tôi không đi không được sao?"

"Có thể." Hàn Sâm cười kỳ quái: "Buổi tối không gặp được cậu, lên lớp gặp cũng giống nhau, tôi ngồi đây luôn được rồi."

Phó Tiểu Phương lên án: "Như vậy sao được? Bài tập của tôi!"

Lâm Tây không thể nhịn được nữa, chỉ có thể lại nhịn tiếp, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Tôi đi tôi đi, cút nhanh đi đi!"

...

Hàn Sâm đi rồi, Phó Tiểu Phương rốt cục ngồi lại máy của mình, thấy bài tập đều hoàn hảo, lòng còn sợ hãi vuốt ngực, cảm khái nói: "Trên đời này làm sao có thể có loại ác bá này chứ?"

Lâm Tây bĩu môi: "Trước không phải cậu còn nói cậu ta đẹp trai sao?"

"Mình có nói sao?"

Phó Tiểu Phương một mặt biểu cảm mất trí nhớ, Lâm Tây chỉ có thể xem thường nhìn cô: "Mình mặc kệ, bài tập này cậu làm một phần cho mình. Mình đều vì bài tập của cậu, mà lấy thân nuôi hổ rồi đó!"

"..." Phó Tiểu Phương quay đầu nhìn thoáng qua Hàn Sâm, nói nhỏ: "Khó có thể tưởng tượng, học kỳ trước cậu còn nói với mình là thích cậu ta. Đến cùng là cậu mù quáng thế nào vậy?"

Không phải Phó Tiểu Phương bất chợt nhắc tới việc này, Lâm Tây thiếu chút là đã quên đời cô còn có đoạn lịch sử u tối này.

Nói thật, ngẫm lại việc này, Lâm Tây cũng cảm thấy có vài phần cảm khái.

Thời gian mười năm, tiếp xúc với Hàn Sâm cũng không tính là nhiều, ước chừng là một chút hảo cảm lúc ban đầu chống đỡ, hơn nữa vẫn luôn không có nam sinh khác xuất hiện, thay thế Hàn Sâm, tình cảm ôm ấp thời thiếu nữ cũng kéo dài đến lúc đó.

Nhắc tới hảo cảm đến từ nơi nào, phải nói đến đười trước...

Lâm Tây chậm rãi giải thích: "Học kỳ trước, không phải giáo viên muốn chúng ta đi mua đồng phục sao?"

Phó Tiểu Phương nghiêng đầu: "Sau đó?"

"Gần đó có môt trường tiểu học, chúng ta đi ngang qua đó." Lâm Tây dựa gần qua nói nhỏ: "Có đứa nhỏ thoạt nhìn cao cao mập mạp, tìm một đưa bé nhỏ hơn đòi tiền."

"Sau đó con quái vật Hàn Sâm này, cứu đứa bé đó?"

"Ừm." Lâm Tây tiếp tục nói: "Mới vung hai quyền cậu ta đã làm thằng nhóc cao béo kia khóc hu hu, thay đứa bé kia lấy tiền lại. Mình cảm thấy cậu ta rất có khí khái chính nghĩa."

Đây là lần đầu tiên Lâm Tây bộc bạch nguyên nhân cô thích Hàn Sâm, Phó Tiểu Phương cả kinh đến há hốc miệng.

Hồi lâu, Phó Tiểu Phương rốt cục nhịn không được châm chọc: "... Lấy bạo chế bạo, thần mẹ nó chính nghĩa!"

Lâm Tây có chút đuối lý rụt rụt cổ: "... Nhỏ tiếng chút, không phải mình đã tỉnh ngộ rồi sao!"

*****

Sau khi tan học, Hàn Sâm chờ ở cửa phòng học, trưng ra một vẻ mặt dữ tợn, rất giống ác bá cường hào dân nữ.

Vốn lâm tây đang đau khổ cầu xin phó tiểu Phương cùng đi với cô, kết quả phó tiểu Phương đầu lắc như trống lắc, chuông tan học vừa reo, cô nàng trốn đi nhanh như thỏ.

Lúc này chỉ còn một mình lâm tây ứng phó với Hàn Sâm, cô ngẫm lại chỉ cảm thấy mình mệnh khổ.

Cái tên Hàn Sâm đầu tóc bù xù quái dị, sở thích có rất nhiều, thích bóng rổ, nhảy Hip-hop và chơi game, tổng quan mà nói thì sở thích cũng giống như các nam sinh bình thường khác.

Gần đây cậu ta đang chơi "Audition", là trò chơi thịnh hành nhất năm 2006. năm đó Lâm Tây cũng từng trầm mê trong trò chơi này, nghe cậu ta gợi chuyện lên để nói, Lâm Tây cũng nhịn không được nói vài câu. Hai người cứ như vậy tranh cãi một đường, cư nhiên đã đến phố ăn vặt sau trường rồi.

Hàn Sâm đi cùng Lâm Tây, đến một quán ăn trước cổng trường cũng khá nổi tiếng, thực đơn chỉ là mấy món đơn giản. Diện tích không lớn, trên tường và cửa sổ đều dán thực đơn.

Hàn Sâm tự giác đến quầy gọi món, Lâm Tây đi qua chiếm cái bàn trước.

Đợi một lát, ông chủ dọn món ăn lên. Tới tới lui lui hơn mười chuyến. Lâm Tây hai mắt trừng lớn, nhìn một bàn đồ ăn và đồ ăn vặt, nhịn không được châm chọc: "Chỉ ăn một bữa cơm, cậu cũng ăn một bữa Mãn Hán toàn tịch hả? Không phải tôi nói với cậu rồi sao, tôi mọc răng khôn, gần đây chỉ có thể ăn nhẹ."

*Mãn Hán toàn tịch: Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc.

"Tôi biết." Hàn Sâm đẩy đẩy một chén cháo và một cái đĩa đồ ăn đến trước mặt Lâm Tây: "Tôi gọi cho cậu một chén cháo với chút rau, sợ miệng cậu bị nhạt, gọi thêm một phần khoai tây xắt sợi xào."

Lâm Tây lại nhìn lướt qua mấy cái chén dĩa khác trên bàn: "Còn mấy cái này?"

"Tôi ăn." Vẻ mặt đúng lý hợp tình, Hàn Sâm nói: "Cậu cũng biết mà, tôi ăn rất nhiều."

"..." Lâm Tây quả thực hết chỗ nói rồi, nhịn không được châm chọc một câu: "Cậu nói xem, cậu cũng biết săn sóc bản thân nhỉ?"

Hàn Sâm cười cười.

Hàn Sâm đang ăn ngấu ăn nghiến, Lâm Tây thống khổ húp cháo, cũng may cô đau răng, không có khẩu vị gì, cũng không thèm.

Hai người ăn một nửa, Hàn Sâm khoan khoái nói chuyện trò chơi, cái chuông gió đón khách treo trên cửa quán vang lên.

Lâm Tây theo bản năng quay đầu, thấy một đám người chậm rãi đi đến, mỗi người đều chạm tới chuông gió ở cửa, mỗi người vào cửa đều chạm vào vang lên tiếng chuông, chưa hề dừng lại.

Một nam sinh cao to như con tinh tinh, vừa đi vào thì nhìn thấy lâm tây, một mặt vui sướng: "Em gái Lâm!" Nói xong, đột nhiên cậu ta quay đầu gào khóc với người phía sau một câu: "Lâm Minh Vũ! Em cậu ở đây!"

Lâm Tây bỗng có một dự cảm xấu, đang chuẩn bị cúi đầu, ánh mắt đã thấy Lâm Minh Vũ đi phía cuối, cùng với một người mặc áo đen cotton, Giang Tục...

Ba bốn người của đội bóng rổ trong vào một bàn, làm diện tích của quán ăn vốn không lớn giờ thì chật như nêm cối.

Lâm Tây và Hàn Sâm vốn ngồi ở dựa vào tường trung gian một bàn, bọn họ tiến vào về sau, nhanh chóng đưa bọn họ bao vây lại, trình một cái "Phương" tự hình.

Lâm Tây cũng không biết có thể nói cái gì, chỉ có thể một mặt xấu hổ cúi đầu ăn cháo.

Lâm Minh Vũ gặp lâm tây ở đây, không cần nghĩ trực tiếp ngồi xuống cạnh Lâm Tây. Giang Tục đi vào cuối cùng, cũng theo Lâm Minh Vũ ngồi vào bàn Lâm Tây, đối diện Lâm Tây - - Bên cạnh Hàn Sâm.

"Không để ý chứ?" Anh hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Tây, ánh mắt thâm trầm.

Lâm Tây cảm giác có một áp lực vô hình đè lên mình, chỉ có thể gật gật đầu.

Nhưng trong lòng vẫn nhịn không được oán thầm: Ngồi rồi mới hỏi, ai còn có thể đuổi đi chứ?

Hàn Sâm biết Lâm Minh Vũ, cũng biết anh là anh trai Lâm Tây. Trước kia không có chuyện gì cùng xuất hiện, ở trường học gặp mặt cũng lướt qua nhau, lúc này lại giống như đã thay đổi: "Anh Vũ, đến ăn cơm ạ?"

Nói xong, tự giác rót cho Lâm Minh Vũ ly nước: "Anh, uống nước."

Lâm Minh Vũ vừa chơi bóng xong, thật sự rất khát, cơ hồ là vô ý thức nhận ly nước này. Chờ anh uống xong, đặt ly xuống, mới cảm giác được đối diện có một tầm mắt quét qua làm người ta cảm thấy thập phần áp lực.

Lâm Minh Vũ ngẩng đầu, vừa vặn chống lại nụ cười ấm áp như gió xuân của Giang Tục, thiếu chút là bị sặc.

Khuỷu tay Lâm Minh Vũ chạm chạm vào Lâm Tây, hỏi nhỏ: "Sao lại thế này? Bạn trai hả? Sao không giới thiệu một chút?"

Lâm Tây cúi đầu ăn cháo, không nghe thấy: "Hả?"

Tai Hàn Sâm lúc này lại rất thính, nghe thấy lời Lâm Minh Vũ nói, lập tức đứng lên muốn bắt tay với Lâm Minh Vũ: "Anh hai, chào anh! Em là bạn cùng lớp vớ Lâm Tây, em tên Hàn Sâm."

Thấy Hàn Sâm đứng lên, Lâm Minh Vũ xuất phát từ phép lịch sự, cũng chỉ có thể đứng lên cùng bắt tay.

"Xin chào, tôi là Lâm Minh Vũ, anh trai Lâm Tây."

Lâm Minh Vũ vừa ngồi xuống, đối diện với ánh mắt như có như không, lại khiến anh lạnh rùng mình.

Lâm Tây nhìn một màn trước mắt, mới cầm đũa gõ Lâm Minh Vũ một chút: "Sao ai cũng gọi anh là anh hai vậy!"

Lâm Minh Vũ dở khóc dở cười: "Anh cũng buồn bực đó!"

Lâm Tây giơ chiếc đũa hung tợn chỉ vào chóp mũi Hàn Sâm: "Tôi cảnh cáo cậu Hàn Sâm, cậu còn nói hưu nói vượn, tôi đánh chết cậu!"

Nói xong, vội giải thích với mọi người: "Người này chính là bạn cùng lớp của em, bọn em không có quan hệ gì hết!"

Hàn Sâm thấy cô nóng lòng phủi sạch cũng không tức giận, đứng lên hào sảng nói với mọi người: "Ở đây nếu có ai thầm mến lâm tây, thì xin lỗi, tôi đang theo đuổi cậu ấy, chút tâm tư này của mọi người, có thể thu lại rồi!"

Nói xong, lấy trà thay rượu, uống một hơi cạn sạch.

Mọi người đều ngơ ngẩn, Lâm Tây nhịn không được trợn trừng mắt.

Cái tên hề thần kinh Hàn Sâm này, hoàn toàn không như người bình thường, lâm tây căn bản khống chế không nổi cậu ta. Lần này cũng là xấu hổ mất mặt, còn không bằng trốn nhanh thôi.

Cô thở phì phì rút tờ khăn giấy hung hăng lau miệng, lấy ba lô, nói với mọi người đội bóng rổ: "Em đi trước, mọi người ăn từ từ."

Cô đứng lên muốn đi, kết quả sau lưng đụng phải một người đội bóng rổ, trước mặt là Lâm Minh Vũ. Thật sự là quá xui xẻo mà.

"Tránh qua cho em ra ngoài!" Lâm Tây nhịn không được đẩy Lâm Minh Vũ một chút.

Lâm Minh Vũ chậm chạp từ từ đứng dậy nhường chỗ.

Lâm Tây thật vất vả từ trong góc đi ra, người còn chưa đi ra ngoài, dây ba lô đã bị kéo lại. Cô không kiên nhẫn quay đầu, vừa muốn mắng người, thì thấy rõ người giữ ba lô của mình.

- - Giang Tục.

Vừa chơi bóng xong, tóc mái Giang Tục còn hơi ướt, vận động xong, vẻ mặt xinh đẹp càng thêm môi hồng răng tắng, có một loại mị hoặc hấp dẫn.

Lâm Tây đối diện với tầm mắt của anh, trong đầu chợt lóe lên, hình ảnh anh ôm cô, thế nhưng nhịn không được, mặt đỏ lên.

"Có việc gì sao?" Giọng Lâm Tây nói chuyện cũng nhịn không được có chút yếu ớt.

Những ngón tay thon dài, túm dây ba lô màu xanh ngọc của Lâm Tây. Không chút để ý thưởng thức, động tác này khiến cho người xem cảm thấy thập phần vi diệu.

Lâm Tây vội kéo dây đeo về.

Giang Tục hơi hơi ngẩng đầu, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, không nhanh không chậm nói Lâm Tây: "Tôi ăn xong sẽ qua."

"A..." Lâm Tây nhìn mọi người, hai má đều đỏ lên rồi.

Đang muốn giải thích, mới nhớ tới chuyện anh dạy tiếng Anh, xấu hổ gật đầu: "Af ừm, được."

Thấy mọi người nhìn về phía hai người vẻ tìm tòi nghiên cứu, Giang Tục ho nhẹ một tiếng, thanh thanh cổ họng, rất chính trực thay Lâm Tây giải thích một câu.

"Đừng nghĩ bậy, tôi chỉ đi dạy tiếng Anh thôi."

******