Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 10




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Nói thật, tuy rằng Lâm Tây gấp gáp muốn yêu đương, nhưng sự thật là mặt nào của Trương Đức Ải cũng không phù hợp với hình mẫu lý tưởng trong cô, nhìn kiểu gì cũng thấy hơi giống “đói bụng quá mức nên ăn quàng”. 

Thế nhưng, cũng vì kiếp trước cô theo chủ nghĩa lý tưởng “kén cá chọn canh” nên đến lúc chết vẫn chưa hề nói được lời yêu. Trải qua một kiếp, quả thật đã học được cách đối mặt với hiện thực, cô quen trước đã rồi quyết định sau. 

Ngày thứ bảy, Trương Đức Ải  hẹn Lâm Tây đến phố đi bộ. Lâm Tây nghĩ, lần đầu tiên hẹn hò trong đời, tốt xấu gì cũng nên trang điểm một chút, vì thế cô lấy đồ nghề trang điểm ra bôi bôi dặm dặm.

Bây giờ Lâm Tây mới có hai mươi tuổi, vẫn tràn đầy protein collagen. 

Cô thuộc kiểu người bẩm sinh đã trắng, làn da ít lỗ chân lông, không cần phải dùng phấn nền trang điểm. Tiện tay tỉa mày lại một chút, trang điểm theo kiểu Hàn tự nhiên, trong veo là đã xong việc rồi. Cô đứng trước gương, ngắm nhìn dáng người trẻ tuổi của mình, nhịn không được mà xúc động cả buổi. 

Năm đó, rốt cuộc cô đã tự phá hủy bản thân mình như thế nào? Vào lúc đẹp nhất lại không nắm chắc, hoàn toàn lãng phí cuộc đời đó nha. 

Ngày thứ bảy, trên phố đi bộ người đến người đi, số người hẹn hò như Lâm Tây không ít, chỉ là họ đi có đôi có cặp, còn Trương Đức Ải phải ước hẹn ngày gặp mặt ở ngoài trường. 

Lâm Tây mặc một chiếc quần trắng, đứng ở chỗ suối phun kèm theo tiếng nhạc nước trên phố đi bộ để chờ. 

Cô tới quá sớm, chờ không thấy Trương Đức Ải nhưng lại thấy tên ngốc Lâm Minh Vũ tới đây. 

Người cao ngựa lớn, đúng là muốn làm cho người ta bỏ qua cũng rất khó. 

"Lâm Tây?"

Ánh mắt sắc bén của Lâm Minh Vũ liếc thấy Lâm Tây, hơn nữa còn bước qua bên này rất nhanh, bên cạnh anh ta là Giang Tục với vẻ mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm vào cô. 

Giang Tục và Lâm Minh Vũ xuất hiện đã nhanh chóng thu hút ánh mắt của người đi đường, khiến cho Lâm Tây thực sự giống như mang mũi nhọn trên lưng. Trung tâm thương mại ở gần trường học cũng phiền toái thật, tùy tiện đi dạo mà khắp ngả đường đều là người quen. 

"Sao anh lại tới đây?" Lâm Tây hỏi Lâm Minh Vũ: "Dạo phố à?"

"Ổ cứng máy tính của anh không đủ, anh ra mua ổ cứng.”

"À."

Lâm Tây liếc mắt nhìn sang bên cạnh. Giang Tục mặc chiếc áo sơ mi tay dài màu trắng, cổ tay áo được cuộn lên đã để lộ cánh tay đầy những đường cong. Anh đứng ở đấy, rõ ràng không nói chuyện nhưng sự tồn tại của anh lại mang đến cảm giác vô cùng mạnh. 

Theo như cô biết, mỗi một Chủ nhật, Giang Tục đều đi với thầy hướng dẫn để làm dự án. Bình thường, ngoại trừ chơi bóng, anh rất ít lêu lổng bên ngoài, cô chợt cảm thấy kinh ngạc: “Anh Giang Tục đột nhiên đồng ý ra ngoài với anh để mua ổ cứng?” 

Nói đến đây, Lâm Minh Vũ không kìm được, thể hiện ra vài phần đắc ý: “Bây giờ Giang Tục là cậu em nhỏ của anh đấy.” Càng nói, Lâm Minh Vũ càng khoe khoang: “Cậu ấy cược với anh và bị thua, gần đây đều làm cậu em nhỏ của anh, anh muốn cậu ấy làm thế đấy.” 

Lâm Tây nghi hoặc: "Anh Giang Tục mà thua ư?” Không phải anh được xưng là có trí tuệ thiên tài à? 

Nói xong, cô lặng lẽ liếc nhìn Giang Tục một cái. Dáng vẻ Giang Tục vẫn như trước kia, không có cảm xúc nào. 

"Ha ha, lúc đó chỉ quyết định cược với nhau, chưa quyết định nội dung.” Lâm Minh Vũ cười ha ha: “Sau này, anh nói cược xem ai có thể kiên trì, mang vớ nhiều ngày không đổi. Giang Tục không làm được! Mới hai ngày đã nhận thua rồi! Khà khà!”

Ngẫm lại nội dung của trò đánh cược này, Lâm Tây không nhịn nổi cơn buồn nôn, cô bật lại không chút khách sáo: "Lâm Minh Vũ, anh gớm quá!” 

"Ha ha ha ha!"

Giang Tục vòng hai tay quanh ngực, mày hơi nhíu lại. Anh nhấc lên, đá Lâm Minh Vũ một cước, chẳng hề khách sáo. 

Thấy Lâm Minh Vũ vẫn cười hi hi ha ha, chưa có ý định rời đi, Lâm Tây cũng thấy hơi nóng nảy. Cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ hẹn rồi. 

Cái người tên Lâm Minh Vũ này thích nhất là chuyện bé xé to, tốt hơn hết đừng để anh ta gặp được Trương Đức Ải, không chừng lại gây ra cái gì đó rắc rối thì khổ, bây giờ cô chỉ có thể mong chờ Lâm Minh Vũ mau cút nhanh đi. 

"Hẳn là anh bận rộn nhiều việc lắm nhỉ!” Lâm Tây nhìn anh trai: “Mau đi nhanh đi.” 

Lâm Minh Vũ bị Lâm Tây đẩy một cái mà vẫn không nhúc nhích tí nào. Thấy sắc mặt cô có gì đó là lạ, anh ta lập tức cảnh giác, sờ cằm, đi vòng quanh cô một vòng, cau mày hỏi: “Nói đi nói lại, còn em thì thế nào? Sao lại ở đây?” 

"Dạo phố ấy mà."

"Dạo phố mà trang điểm hả? Dạo với ai thế?” Lâm Minh Vũ “chậc chậc”, nhìn cô: “Giờ em đang làm cái gì vậy? Ngày nào cũng sửa soạn đến mức “yêu lí yêu khí*”.”

*Yêu lí yêu khí – Thành ngữ: Hình dung người phụ nữ ăn mặc kỳ quái, cử chỉ hết sức lông bông, giống như tà phái

Lâm Tây bị câu nói khích của anh ta làm cho thẹn quá hóa giận, cô nhịn không được mà phản bác: “Trang điểm một chút mà “yêu lí yêu khí” gì hả? Ngày nào bạn gái anh cũng trang điểm đấy, sao anh không nói?”

Lâm Minh Vũ ngẫm lại, gật đầu: "Cũng phải, em cũng đến tuổi trang điểm rồi.” Anh ta vỗ vai cô: “Đáng tiếc, nền tảng hoàn toàn kém Tiểu Khả, hình như trang điểm xong lại giống khỉ con hơn.” 

"Thả cái..." Lâm Tây nhìn thoáng qua Giang Tục đang đứng ở bên cạnh, hung hăng, kìm nén để nuốt chữ “rắm” lại, cuối cùng chỉ có thể thở hổn hển, rống lên một câu: “Lâm Minh Vũ, anh biến mau cho em!!!” 

Thấy Lâm Tây thẹn quá hóa giận, Lâm Minh Vũ không dám chọc cô nữa: “Em cứ từ từ đi dạo, anh đi mua ổ cứng trước đây, còn nhiều hình của mấy thầy đang chờ anh tải xuống lắm.” 

Lâm Tây: "... Thấp kém!"

Anh em nhà họ Lâm vẫn còn oán hận nhau, cuối cùng Giang Tục luôn không nói chuyện lại mở miệng. Anh nhìn Lâm Tây, nói với cô bằng giọng nhàn nhạt: “Bọn anh đi đây.” 

Lâm Tây nghe anh nói cũng cảm thấy hơi lạ, cô nhìn anh: “Dạ.” 

"Nếu như mua nhiều quá, gọi điện thoại nhé.” 

"Gì cơ ạ?"

"Bọn anh cầm giúp em.” 

Tiếng nói của Giang Tục không có một gợn sóng nào, rõ ràng là lời nói chân thật dịu dàng nhưng lại làm cho người ta nghe không ra bong bóng màu hồng nào trong đấy. Lâm Tây cũng không dám nghĩ lung tung, cô nhanh chóng vẫy tay từ chối: “Không cần không cần, em tự lo được.” 

...

Đợi khi cả hai đi xa rồi, cuối cùng Lâm Minh Vũ nhịn không được mà thở dài: “Ôi trời!” 

Giang Tục tựa như đăm chiêu, quay đầu nhìn thoáng qua.

Lâm Minh Vũ vẫn còn bùi ngùi: “Nghĩ đến em gái Lâm Tây của mình, trước khi lên đại học luôn để tóc ngắn, không thích tắm rửa. Hồi nhỏ vì trốn tắm, nó trèo lên cây, giằng co với thím của mình hơn ba tiếng đồng hồ, thế nào cũng phải đánh một trận mới chịu, y hệt con trai. Cậu xem, trưởng thành rồi nó cũng biết trang điểm đấy.” 

"Cho nên?"

Lâm Minh Vũ thấy vẻ mặt Giang Tục không cho là đúng, anh ta vội lắc đầu: “Cậu không hiểu tâm trạng của mình đâu, cậu không có em gái.” Nói xong, Lâm Minh Vũ đột nhiên nắm tay lai, nói lời thề son sắt: “Làm anh trai có trách nhiệm rất lớn! Mình phải để ý nó cho kỹ, không cho phép con cóc nhái nào lại gần hay để mắt tới! Nếu ai dám làm chuyện xằng bậy với nó, một thằng tới thì mình đánh một, hai thằng tới mình chấp cả đôi.” 

Lâm Minh Vũ nói dõng dạc ở đằng trước, Giang Tục ở đằng sau lại không hề phản ứng. 

"Giang Tục?" Anh ta chợt quay đầu lại, hóa ra Giang Tục đã đi chậm vài bước. 

Lâm Minh Vũ nghi hoặc nhìn anh: “Nhìn gì thế?” Dựa theo phương hướng mà ánh mắt anh đang trông qua, anh ta không thấy gì kỳ lạ cả: “Có phải em không chịu thua, muốn chạy không? Mau chạy nhanh đi mua ổ cứng với anh đi!” 

Trên đường người đến người đi, có đôi có cặp. Giang Tục không hề để ý Lâm Minh Vũ, chỉ im lặng một lát, cuối cùng thu lại tầm mắt. 

"Đi thôi."

********

Lâm Minh Vũ mới rời đi vài phút, Trương Đức Ải đã tới rồi. Cảm ơn trời đất, Lâm Tây đã tiễn vị đại thần Lâm Minh Vũ thích được hầu hạ kia đi trước. 

Lần đầu tiên hẹn hò với Trương Đức Ải, Lâm Tây nhớ lại, đúng là càng nhớ đến đâu càng chịu không nổi đến đó. 

Hai người đi xem phim điện ảnh với nhau. Trương Đức Ải chọn một bộ phim có ý nghĩa – “Xe lửa nhỏ”. Tuy phim được xếp vào thể loại điện ảnh dành cho thiếu nhi nhưng nội dung rất hay, cốt truyện khiến người ta cảm động. Trương Đức Ải khóc rất to, Lâm Tây ngồi bên cạnh hoàn toàn không biết phải làm sao cả. 

Thật ra hồi học tiểu học, Lâm Tây cũng từng xem không ít kiểu phim như vậy. 

- - chỉ là mỗi khi xem phim xong, cô đều phải viết cảm nhận về mỗi tập. 

Từ đầu đến khi bộ phim kết thúc, Lâm Tây đều có cảm giác căng thẳng không rõ ràng, sợ bỏ lỡ cảnh hay nào đó, về nhà không có nội dung để viết lại. 

Xem xong rồi ra ngoài, Trương Đức Ải đi mua chút đồ ăn vặt, cuối cùng tùy ý chọn loại đồ ăn vặt tính theo cân. (1 cân = hai kg)

Mua được một bịch, Trương Đức Ải trực tiếp nhét vào trong tay Lâm Tây: “Cậu cầm hộ mình một tí.” 

Lâm Tây cũng không dám mù quáng mà nhận đồ người ta đưa, cô vội đáp lại: “Làm vậy không ổn lắm?” 

Trương Đức Đức chuyển ba lô ở sau lưng ra đằng trước, kéo khóa, lấy bịch đồ ăn vặt mà Lâm Tây đưa lại rồi nhét vào đó: “Mình đặc biệt thích ăn đồ do nhà này làm, thật sự ngon lắm ấy.” 

Nói xong, hình như anh ta ý thức được có hơi không ổn, vội vàng mở cái bịch lớn ra rồi đảo lên đảo xuống, cuối cùng lấy ra hai bịch đậu phộng nhỏ ngon lành, đưa cho cô: “Cho cậu hai bịch nè, đậu phộng này nhiều vị, ngon lắm đó!” 

Giọng điệu... đúng là hào phóng!!! 

Lâm Tây: "..."

Về sau, mỗi khi Trương Đức Ải mời mọc, Lâm Tây đều nghĩ ra đủ 108 lý do để từ chối. 

Nhưng cái người tên Trương Đức Ải này đúng là đặc sắc trong cực phẩm, cực phẩm trong đặc sắc. Lâm Tây càng từ chối, anh ta càng hăng hái. 

Mỗi ngày đều đến phòng học, phòng ngủ, căn tin, vây lấy cô. 

Ước chừng bấy nhiêu cũng đủ để Lâm Tây biết vì sao lại có nhiều nữ sinh chán ghét anh ta như vậy. 

Ngày hôm nay, Trương Đức Ải lại vào ngồi trong lớp học của Lâm Tây. 

Giờ tan học đã đến, các sinh viên ào ào nối đuôi nhau ra khỏi lớp. Lâm Tây hòa vào trong đám người, định lén chuồn từ cửa sau, kết quả là tên Trương Đức Ải kia lại chờ ở dưới lâu, khiến Lâm Tây muốn trốn cũng không xong. 

Trương Đức Ải đưa một ly trà sữa cho Lâm Tây. Cô đẩy lại một hồi, rốt cuộc không từ chối được nên đành phải nhận lấy. Lâm Tây là kiểu người nhẹ dạ như vậy đấy, chỉ cần người khác bày tỏ ý tốt, cô đã không nói được một câu độc ác nào rồi. 

Thấy cô nhận trà sữa, Trương Đức Ải nở nụ cười: “Gần đây cậu bảo có việc, mình mới tới đây để chờ, cậu không chê mình phiền chứ?” 

Lâm Tây nhíu mày, nhìn dáng vẻ dè dặt cẩn thận, đáng thương của Trương Đức Ải, những câu cô định nói lại không cất nổi thành lời. 

"Không sao đâu."

"Mình đưa cậu về nha.” Thấy Lâm Tây không xa lánh mình, Trương Đức Ải lập tức “được một tấc muốn tiến một thước”. 

"Không..."

Lâm Tây còn đang định từ chối anh ta thì một bóng dáng cao lớn, cực kỳ mạnh mẽ chợt xuất hiện, trực tiếp chặn đường trước mặt cô. 

"Cậu muốn đưa ai về?” Vẻ mặt Lâm Minh Vũ như muốn ăn thịt người, đứng trước mặt Trương Đức Ải. Một chàng trai cường tráng với một con gà yếu ớt, hình ảnh này thật sự khiến Lâm Tây nhịn không nổi muốn bật cười. 

Lâm Minh Vũ ghét bỏ, nhìn từ trên xuống dưới của Trương Đức Ải, càng nhìn càng nhíu mày tức giận: “Quả bí đao lùn tủn này, cậu là ai thế?” 

Tuy rằng Lâm Tây không thích Trương Đức Ải, nhưng công kích chỗ thiếu hụt trên thân thể người ta như vậy thì chẳng có quân tử lắm đâu. Cô muốn giáo huấn Lâm Minh Vũ, trong tầm mắt cô lại có một người khác xuất hiện. 

Trong hành lang, một chàng trai cao ráo bước tới chầm chậm, không phải Giang Tục thì còn ai chứ? 

Lâm Tây nhịn không được vỗ trán, số của cô cũng tuyệt lắm, quen được mấy anh chàng như vậy, trông qua giống hệt như đang ở hội Bàn Đào của Vương mẫu nương nương, đại tiên ở khắp nơi đều đã tới.  

Cô xấu hổ, nhìn Lâm Minh Vũ và Giang Tục rồi lại nhìn Trương Đức Ải, cuối cùng đành phải đứng ra dàn xếp, giới thiệu bọn họ với nhau một chút. 

"Đây là Trương Đức Ải.” 

Lâm Minh Vũ và Giang Tục đều không có phản ứng gì. 

"Đây là anh của mình, Lâm Minh Vũ."

Vẻ mặt Trương Đức Ải trở nên hưng phấn, anh ta lập tức tiến lên để bắt tay với Lâm Minh Vũ: “Anh vợ*, xin chào xin chào!” 

*Nguyên văn là Đại cữu ca – một cách gọi của người phương Bắc với anh trai của vợ.

Lâm Minh Vũ bị mấy tiếng “anh vợ” của Trương Đức Ải kích thích đến mức không chịu được. Vẻ mặt anh càng ác bá hơn, đẩy anh ta ra, không chút khách sáo: “Mợ cậu, cậu kêu ai đó?!” 

Lâm Minh Vũ có vạn chỗ không vừa mắt với Trương Đức Ải, càng nhìn lại càng tức giận. Cuối cùng, anh quay họng súng sang Lâm Tây, cất giọng giáo huấn: “Sao em gái của ông đây có thể qua lại với trái bí đao lùn tủn này nhỉ? Mắt em có mù không đó?!” 

Lâm Minh Vũ lớn giọng dẫn tới thu hút tầm mắt của mấy sinh viên xung quanh. Bọn họ xì xào bàn tán, Lâm Tây xấu hổ, kề sát tai Lâm Minh Vũ: “Chuyện của em không cần anh lo, anh chạy lẹ đi!” 

Lâm Minh Vũ cũng không để ý tới lời cảnh báo của cô, anh hùng hùng hổ hổ chỉ vào chóp mũi Trương Đức Ải: “Cậu thật sự muốn nói chuyện yêu đương với em gái tôi?” 

Trương Đức Ải vội vàng gật đầu, thái độ thành khẩn: "Đương nhiên, em rất nghiêm túc!” 

Lâm Minh Vũ nhíu mày, vài giây sau, anh nói dõng dạc: “Thế này đi, cậu muốn nói chuyện yêu đương với em gái tôi cũng được, nhưng trước tiên phải đấu với em trai nhỏ của tôi cái đã, thắng rồi tôi cho phép cậu theo đuổi con bé.” 

Nói xong, anh chỉ sang Giang Tục đang đứng bên cạnh, luôn im lặng từ nãy tới giờ. 

Giang Tục gặp tình cảnh này cũng không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày tỏ vẻ bất mãn. 

Lâm Tây khẽ liếc mắt sang Giang Tục, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình và Trương Đức Ải, cô cũng thấy hơi xấu hổ nên vội kéo Lâm Minh Vũ qua một bên: “Anh bị thần kinh à? Anh tưởng Giang Tục cũng nổi điên giống anh sao?” 

Lâm Tây còn đang nói thì chợt nghe thấy một giọng giọng nam trầm thấp, quen thuộc truyền đến tai.

Âm sắc vững vàng, gằn từng tiếng một. 

"Chọn đi!"