Thời điểm Lưu Dương biết được Lưu Uy Uy tới lớp một chặn người là lúc chuông vào học vang lên, khi hắn nghe được việc này từ miệng tên tiểu đệ thì lập tức xù lông, kéo tên kia lại hỏi chi tiết.
Tiểu đệ lắp bắp không hiểu gì, chi tiết? Chi tiết chuyện gì? Tiểu đệ nghĩ gì nói đó: “Lớp trưởng lớp một thật sự quá lợi hại, cái người tên Ngũ Ấu Lâm ấy dùng tiếng Anh chế nhạo Lưu Uy Uy làm người ta bỏ chạy luôn.”
Lưu Dương nói: “Nghe có vẻ hay đấy, nhưng tao muốn nghe chi tiết hơn.”
Tiểu đệ không hiểu cái chi tiết Lưu Dương muốn nghe nằm ở đoạn nào, đần người ra chọc người tức lộn ruột, Lưu Dương đen mặt học hết một tiết, chuông tan học vừa vang lên lập tức chạy ra ngoài, thời điểm đứng trước cửa lớp một lại hơi do dự, không hiểu mình đến đây làm gì.
Hắn đứng trước cửa lớp một suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nghe thấy câu hỏi: “Cậu làm gì ở đây?”
Lưu Dương xù lông: “Cmn mày muốn doạ chết bố mày à.”
Trương Lê ôm bài thi lên lớp để phát: “Lần kiểm tra giữa kỳ này có điểm rồi, cậu thi thế nào?”
Trương Lê không hề bị hành vi giơ chân như châu chấu của Lưu Dương hù doạ, hắn ngẩn người, miệng nhanh hơn não: “Cũng được, chắc không đội sổ đâu.”
Nói xong mặt Lưu Dương đã tái xanh, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, quan hệ của bọn hắn đáng lẽ phải là quyền qua cước lại, cuộc đối thoại cũng phải đầy cảm giác đối đầu chứ, cậu hỏi tôi thi khảo sát giữa kỳ bao nhiêu điểm là sao? Nhưng chủ yếu là mẹ nó hắn còn trả lời.
Trương Lê rất vui vẻ khen ngợi hắn: “Không tệ, tôi vừa mới nhìn bài thi tiếng Anh của cậu, đạt yêu cầu.”
Lưu Dương khẽ lắp bắp: “Hả?… Không thể nào… Ha ha.”
Nhìn cái người đang xoa đầu cố gắng che giấu sự xấu hổ, Trương Lê cảm thấy quá buồn cười, cậu nhớ tới thứ mà mình đã chuẩn bị: “Tôi ôm bài thi không tiện, cậu sờ túi quần tôi, bên trong có đồ cho cậu.”
Lưu Dương a một tiếng, ngơ hết ba giây mới dùng vẻ mặt như thiểu năng đi sờ túi Trương Lê.
Quần Đồng phục rất rộng, Lưu Dương sờ tới sờ lui mới móc từ trong túi ra được một cái bút máy màu xanh da trời, màu sắc vô cùng nữ tính, thân bút in câu giới thiệu xấu xí bằng tiếng Anh của bộ phim hoạt hình “Hãy đợi đấy!”.
Lưu Dương nghệt mặt: “Bút máy?”
Trương Lê xấu hổ: “Tặng cậu, chúc mừng việc học của cậu có tiến bộ, ở trường không mua được cái đẹp hơn.”, mà cái quý hơn cậu cũng không mua nổi, cậu xấu hổ là vì thật sự không chọn được màu khác, màu xanh da trời này cậu cũng không nhìn nổi.
Vẻ mặt Lưu Dương cứng ngắc, hắn cũng không phải không vui, nhưng vẫn cảm thấy là lạ, nhìn Trương Lê mà trong lòng sợ hãi, mà thật ra sau một thời gian ngắn tiếp xúc, Trương Lê cảm thấy Lưu Dương cũng không quá đáng ghét.
Ở nhà nuôi heo nái vài năm còn cảm thấy nó không giống với heo nhà người ta, huống chi là người sống sờ sờ? Trương Lê không thể nói là không để ý đến Lưu Dương, chỉ chỉ có điều không để ý nhiều lắm, cũng không đi sâu vào tìm hiểu, cậu không hiểu được cái vẻ nửa thật nửa giả của Lưu Dương, vẫn rất biết điều nói: “Cậu mau về lớp học đi, sắp có chuông báo rồi.”
Mang trọng trách phân phát bài thi, Trương Lê bước vào phòng học không quay đầu lại.
Lưu Dương ngồi trong lớp, tay cầm bút xoay qua xoay lại, mặt dương dương tự đắc.
Bạn ngồi cùng bàn hỏi hắn: “Lão đại, sao lại vui vẻ vậy.”
Lưu Dương lầm bầm, vẻ mặt khinh miệt nói: “Tránh xa tao ra tên đội sổ.”
Vui đến mức làm bạn cùng bạn khiếp sợ: “Cái gì cơ! Em là tên đội sổ?”
Lưu Dương đích thị là một thùng thuốc súng tiêu chuẩn, nhưng nếu bạn biết rõ mạch máu của hắn ở đâu và nắm chắc được mức độ, bạn có thể dựng thẳng thùng thuốc súng này lên, lấp đầy đáy, nấu một nồi lẩu thơm ngào ngạt.
Tuy Trương Lê không hiểu nhưng tính cách của cậu lại rất phù hợp, nhìn thì mềm mềm, nhưng thật ra trong bông có kim, lại không phải kiểu lạnh lùng thâm trầm mà rất vừa phải, vừa có cá tính vừa có phẩm chất tốt, thích giảng đạo lý, nhưng gương mặt lại ngoan ngoãn lương thiện, giày vò Lưu Dương không biết tốt xấu rất hoàn hảo.
Giống như theo gió lẻn vào trong đêm, âm thâm thấm vào mọi thứ.
Lưu Dương dần dần thay đổi, tuy bề ngoài hắn vẫn còn tác phong du côn quen thuộc, nhưng đã thu lại nanh vuốt của tên khốn nạn, không còn khiến người sợ hãi như trước.
Lý Hàng cảm thán về nhân cách chói lọi của Trương Lê, vậy mà có thể cứu rỗi một tên không đứng đắn, đồng thời cũng nhận thức sâu sắc hơn về Lưu Dương nhìn như tâm cơ thâm trầm nhưng thật ra bên trong lại liều mạng, không não, chân thật.
Thằng nhóc này bây giờ vẫn đang bắt lỗi Trương Lê, nhưng cảm giác chơi đùa này lại luôn làm Lý Hàng phải chú ý.
Nội tâm Lý Hàng ngổn ngang, cuối cùng đến một ngày lúc Lưu Dương lại giận dỗi Trương Lê, hắn mới nói: “Mày đừng quản người ta nữa, Trương Lê đối xử yêu thương với Lưu Uy Uy như thế nào là chuyện của người ta, mày nhìn mày xem cứ mò mẫm đi theo dính vào làm gì.”
Lưu Dương trừng mắt: “Anh đâu có ở đó, ý em có phải thế đâu hả? Trương Lê liên quan gì đến em? Chỉ là em không thích nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của cái cô kia thôi.”
Lý Hàng đáp lời: “Mày không phải cũng như thế à?”
Lưu Dương tức giận bổ nhào lên người Lý Hàng, đè hắn xuống đánh: “Thế là thế nào? Em làm sao, anh nói rõ xem.”
Lý Hàng cua chân đạp người đạp xuống giường, lấy chân phủ kín người lại đánh: “Làm sao? Anh thấy mày là cái đồ đầ* bu**.”
“Dám chửi em? Em bóp vỡ trứng anh bây giờ!”
Hai người cãi nhau ầm ĩ một hồi, Lý Hàng lại nói: “Dương tử, mày thấy Trương Lê thế nào?”
Lưu Dương nằm trên giường trợn trắng mắt: “Ăn no rửng mỡ hả, hỏi vấn đề cứt chó gì thế, em có thể thấy thế nào, chỉ là một tên nghèo kiết cổ hủ, quả bí đao ngu ngốc, đối đầu với tên đó là coi trọng nó rồi.”
Lý Hàng nói: “Đúng, anh cũng cảm thấy như vậy.”
Lưu Dương ngáp dài: “Thôi em đi tắm đây, anh gọi giao hàng đi, tranh thủ ăn xong còn về nhà ngủ, đừng có ngốc ở đây, chướng mắt lắm.”
Lưu Dương khẽ ngâm nga chạy đi tắm rửa, Lý Hàng lấy điện thoại di động ra, thấy đống tờ rơi trên bàn Lưu Dương, đi qua nhìn, tất cả đều là tờ rơi quảng cáo thịt, khóe miệng hắn liền co giật.
Lý Hàng đã tới phòng Lưu Dương rất nhiều lần, bình thường không chú ý, bây giờ hơi đánh giá không ngờ cái người tưởng như lười đến mức băng ghế đổ cũng không thèm dựng lại lại nghiêm túc chép lại vở của người khác, tuy rằng chép vẫn loạn cào cào.
Lý Hàng lật bìa quyển vở ra, tên chủ nhân của nó trong dự liệu, hắn suy tư một lát, khoá cửa phòng lại, từ trên giá sách lôi ra một cái hộp bánh kem cũ.
Hơi do dự, mở ra, bên trong đống đồ vật tạp nham kẹp một tờ giấy, Lý Hàng liếc mắt, không dám hành động, lặng lẽ cất cái hộp lại.
Trương Lê cảm thấy hai ngày nay Lý Hàng đặc biệt thần kinh, ánh mắt nồng nặc mùi nhòm ngó, khi thì dò xét, lúc lại chỉ trích, thỉnh thoảng còn tự nói thì thầm.
Cấp ba lại có thể hoàn mỹ bức điên một học sinh.