Tôi Chờ Em Dưới Vực Sâu

Chương 21




Phần bên trái của cơ thể Thời Trường Phong trở nên trong suốt như pha lê. Cùng lúc đó, Giản Hoài có thể nhìn thấy có một lốc xoáy đen xuất hiện sau lưng Thời Trường Phong thông qua cơ thể trong suốt này.

Đan Cô Lan túm lấy Giản Hoài, tay cũng chạm lên vách tường và biến nó thành đầm lầy, Giản Hoài và Đan Cô Lan sa vào nó.

Viên Phi Hàng cũng tựa vô vách tường, hắn nói với Giản Hoài: “Cố gắng đừng để chân rời khỏi mặt đất, đừng bị Thời đội tóm được.”

“?” Giản Hoài nhìn về phía Thời Trường Phong với vẻ nghi ngờ.

Sức mạnh Thời Trường Phong cho thấy trong bệnh viện luôn là công dụng của bao tay. Năng lực của vật sót lại A-023 là có thể xuất ra một dòng điện khủng khiếp cũng như khống chế cường độ và hướng chảy của dòng điện thông qua bao tay. Tác dụng phụ là phạm vi quá lớn, người sử dụng và tất cả mọi thứ trong vòng 1,000 mét xung quanh đều sẽ bị ảnh hưởng bởi dòng điện. Nói chung, nó là một vật sót lại có thể giết địch với sức mạnh một nghìn và lực tự tổn thương lại lên tới hai nghìn, chỉ có năng lực của Thời Trường Phong mới có thể phát huy được hết sức mạnh của A-023.

Khi đám người Giản Hoài trở về từ thế giới bệnh viện, Thời Trường Phong tiếp xúc với dao găm bằng tay không, nhưng cũng không bị gợi lên mặt tối trong lòng. Đan Cô Lan chỉ mới tiếp xúc với cái rương đựng dao găm thôi mà suýt nữa đã giết chết Viên Phi Hàng, nhưng Thời Trường Phong trực tiếp chạm vào dao găm thì lại chẳng có chuyện gì xảy ra hết.

Có vẻ anh không hề bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của vật sót lại.

Giản Hoài chợt cảm thấy sức hút mạnh mẽ đến từ lốc xoáy sau lưng Thời Trường Phong đang ùa tới. Cũng may lúc này Đan Cô Lan cũng đã biến mặt đất thành đầm lầy, ba người rơi sâu vô vách tường và mặt đất, tạm thời chống cự nổi khỏi lực hấp dẫn.

Nhưng đám thú bông thì không, chúng xuyên qua cơ thể trong suốt của Thời Trường Phong và bị hút dồn dập vào lốc xoáy đen đó như một đống sủi cảo bị thả vô chảo dầu.

Lốc xoáy đó trông giống hệt như một vực sâu vô tận, đám thú bông rất bị thu hút bởi nó. Ngay cả Giản Hoài cũng cảm thấy hình như đúng ra cậu phải chui vào lốc xoáy, chỗ đó mới là chốn đi về của cậu.

“Tỉnh táo lại, đừng đi sang đó.” Đan Cô Lan thấy Giản Hoài có ý định muốn thoát khỏi đầm lầy thì vội nhắc nhở, “Đúng là ‘không gian tiếp nối’ của Thời đội có một lực hấp dẫn bẩm sinh với vật sót lại, sinh vật của dị thế giới và những người cộng hưởng tư duy như tôi. Cậu cần phải tự vượt qua lực hấp dẫn này.”

“‘Không gian tiếp nối’?” Giản Hoài hơi tỉnh lại, cậu phát hiện con dao găm trong tay đang rung lắc như thể muốn thoát khỏi bàn tay của cậu và lao vào lốc xoáy sau lưng Thời Trường Phong.

Đan Cô Lan giải thích: “Mắt trái của Thời đội không nhìn thấy thế giới này.”

Bỗng nhiên Giản Hoài nhớ lại hôm mình mới gặp Thời Trường Phong, anh nhất định bắt mình đi phía bên phải anh, lý do là vì tay trái của Thời Trường Phong không linh hoạt bằng tay phải.

Anh chỉ đang mượn cớ thôi! Lý do thật sự là vì mắt trái của Thời Trường Phong chẳng thể thấy gì. Nếu Giản Hoài đứng bên trái người Thời Trường Phong, anh sẽ không thể cảm nhận được sự tồn tại của Giản Hoài, cứ phải nghiêng mặt và nhìn bằng mắt phải mới có thể thấy rõ tất cả mọi chuyện xảy ra bên phía còn lại.

Thời Trường Phong thường kéo người sang phía bên phải của mình là do chỉ có như vậy thì mới có thể mình thấy đối phương bằng khóe mắt phải và bảo vệ được những người khác.

Trong nhà kho nhỏ hẹp, ngoài ba người Giản Hoài ra, tất cả những thứ khác đã bị hút vào lốc xoáy sau lưng Thời Trường Phong, đám thú bông vừa khóc la “Không muốn rời khỏi thế giới bình thường này”, vừa không thể khống chế ‘không gian tiếp nối’ có lực hấp dẫn bẩm sinh với mình.

Ngay cả Giản Hoài cũng vậy. Khi lực hấp dẫn của lốc xoáy gia tăng liên tục, Giản Hoài cũng không thể kiểm soát được bước chân của mình. Cậu lấy tay chặn Viên Phi Hàng lại, tay còn lại nhấn Viên Phi Hàng xuống đầm, mượn cơ thể của hắn làm bàn đạp để thoát khỏi sự trói buộc của đầm lầy rồi cầm dao găm nhào tới sau lưng Thời Trường Phong.

Lý trí nói với Giản Hoài là cậu không thể đi về phía trước nữa, nhưng bản năng lại nói với cậu rằng không gian sau lưng Thời Trường Phong mới là cõi trở về mà cậu nên bước tới.

Ngay lúc Giản Hoài chìa tay ra với lốc xoáy, Thời Trường Phong lại giơ tay phải túm lấy Giản Hoài.

“Đừng sang đó.” Thời Trường Phong nói.

Giọng nói của anh nghe rất gần nhưng lại rất xa, như thể đang lẩm bẩm ngay bên tai nhưng lại tựa như đang ở một không gian thời gian khác.

Giản Hoài xuyên qua cơ thể của Thời Trường Phong, nhìn sau lưng anh, bất chấp muốn đi vào đó. Thời Trường Phong vòng tay phải qua ôm chặt lấy eo cậu, kéo người nọ vào lòng. Anh nhìn Giản Hoài bằng mắt phải màu nâu ấm và nói dịu dàng: “Đừng đi sang đó, đấy không phải là nơi mà cậu nơi đi vào.”

Đúng ngay khoảnh khắc đó, tất cả con thú bông đều bị Thời Trường Phong hấp thu. Anh chậm rãi cắt đứt ‘không gian tiếp nối’, cơ thể bên trái cũng dần trở lại như cũ.

Khi cơ thể của Thời Trường Phong khôi phục bình thường, lốc xoáy đen cũng dần tự nén lại thành một luồng khí đen và chậm rãi che lên mắt trái của anh.

Trong nháy mắt khi lốc xoáy biến mất, một con thú bông bị hư dùng hết sức lực thoát ra khỏi lốc xoáy.

Lúc đầu, con gấu bông trắng này chỉ có một vết thương ở sau lưng đã được khâu lại bằng chỉ trắng. Hiện giờ cả người toàn là vết thương chồng chất lên nhau, đầu không biết đã bị thứ gì đó cắn rớt phân nửa, đùi phải và tay phải đang tan đi. Dù đã trở lại thế giới hiện thực nhưng vẫn không ngăn nổi cơ thể đang bị ăn mòn. Cọng chỉ sau lưng nó bị cắt đứt, tất cả bông gòn từ trong cơ thể ló ra, bông trắng đã biến thành màu đen.

“Mày… là… cái… thứ… chó… gì” Gấu bông trắng phun ra một ngụm bông đen, khổ sở nói.

“Cho tôi mượn dao găm chút xíu.” Thời Trường Phong giơ cánh tay trái đã khôi phục hoàn toàn ra với Giản Hoài.

Giản Hoài chần chờ đưa dao găm cho Thời Trường Phong. Lực hấp dẫn như vực sâu không đáy vừa rồi vẫn làm Giản Hoài nghĩ lại mà rùng mình.

Thời Trường Phong cầm lấy dao găm, một dao cắt đứt cổ của gấu bông trắng. Trước khi tinh thần thể hoàn toàn tan biến, anh nói một cách lạnh lẽo: “Đội trưởng Tổ 0 Khu Hoa Hạ 1, Thời Trường Phong.”

“Không…đúng… mày… là… yi…” Gấu trắng còn chưa nói xong, tinh thần thể đã biến mất.

Thời Trường Phong trả con dao găm lại cho Giản Hoài.

Ngay lúc nhận lấy con dao, Giản Hoài chợt thấy mặt mình đang bị tay trái của Thời Trường Phong sờ soạng chút xíu.

Giản Hoài cứ tưởng đây là ảo giác. Cậu vừa định mặc kệ ảo giác này thì lại thấy Thời Trường Phong giơ tay trái lên, đầu ngón tay kề sát trên má cậu, vuốt ve nhẹ nhàng.

“Anh làm gì đấy?” Giản Hoài phất bay tay của Thời Trường Phong ra và lùi lại nửa bước.

Thời Trường Phong lại bước tới nửa bước, tay phải ôm chặt lấy Giản Hoài, mắt trái nhìn chằm chằm vào Giản Hoài. Lúc này đây, Giản Hoài cảm thấy dường như cậu có thể nhìn thấy bản thân ánh lên trên mắt trái đen tuyền của anh.

“Buông ra.” Giản Hoài một tay đè lại tay phải đang ôm lấy mình của Thời Trường Phong, tay còn lại nắm chặt dao găm, chống bắp tay lên ngực anh, ánh mắt trông cực kỳ nguy hiểm.

“Em cứ đâm xuống đi, có thể làm hại được tôi thì coi như em lợi hại.” Khóe miệng bên trái của Thời Trường Phong hơi cong lên, nửa khuôn mặt vẫn dịu dàng và chững chạc như vậy, nhưng nửa bên còn lại thì tràn trề tà khí.

Khi nói, ngực trái của anh dần trở nên trong suốt. Giản Hoài biết rõ, một dao này chỉ đâm vào dị không gian như với những con thú bông kia, nó hoàn toàn không thể làm tổn thương Thời Trường Phong.

“Anh là ai?” Giản Hoài nhìn Thời Trường Phong chăm chú, thấy mắt phải của anh không hề sáng lên, có vẻ ý thức đã bị một thứ gì đó chặn lại.

“Đội trưởng Tổ 0 Khu Hoa Hạ 1, Thời Trường Phong,” Ngón tay của Thời Trường Phong xoa nhẹ lên mặt Giản Hoài, khẽ nói, “Em thú vị quá, máu của em có…”

“Thời đội, đồng hồ!” Đan Cô Lan và Viên Phi Hàng vất vả lắm mới thoát khỏi sự khống chế của đầm lầy, cô hét lớn với Thời Trường Phong.

Thời Trường Phong luôn mang một chiếc đồng hồ máy trên tay trái, tiếng kim giây cũng không nhỏ, cứ vang lên ‘tích tắc’, ‘tích tắc’ điên cả đầu.

Đan Cô Lan vừa kêu một tiếng, Giản Hoài lập tức cảm thấy tiếng kim đồng hồ kiểu cũ đó lại càng khiến cậu thấy bực mình hơn nữa.

Dường như mỗi giây ‘tích tắc’, ‘tích tắc’ đều đang gõ lên tim mình.

Nghe thấy tiếng kim giây này, nét mặt tà quái của Thời Trường Phong hơi bị dao động, anh buông tay phải đang ôm Giản Hoài ra và lấy nó che lại mắt trái của mình.

“Thời đội, cậu còn nhớ rõ mình đã lập lời thề gì khi đeo chiếc đồng hồ này lên tay không?” Đan Cô Lan giơ súng lên, nhắm ngay sau ót của Thời Trường Phong, “Tổ 0 có quy định là đội trưởng Thời Trường Phong tuyệt đối không thể chấp hành nhiệm vụ một mình. Bắt buộc phải có một đội viên đi theo khi cậu ấy đi làm nhiệm vụ, lúc cần thiết thì phải giết chết Thời Trường Phong!”

Nét mặt của Thời Trường Phong lại dao động một lần nữa, cơ thể của anh nghiêng qua lắc lại, ngón trỏ bên tay phải trực tiếp đâm vào mắt trái!

Giản Hoài đứng đối diện anh nhìn thấy rõ mọi chuyện. Mắt trái của Thời Trường Phong không hề bị thương, dường như tay phải của anh biến mất như thể nó đã hoàn toàn đi vào một dị không gian!

Mặt mày của Thời Trường Phong trông bình tĩnh, nhưng tay trái lại đang run rẩy không ngừng.

Dường như anh đang dùng hết sức lực để áp chế bản thân. Một lúc lâu sau, mắt phải cuối cùng cũng lóe sáng lại, khí đen nhuộm đầy mắt trái cũng dần chui vào trong mắt.

Thời Trường Phong rút ngón tay khỏi mắt, cơ thể không còn sức lực trượt xuống. Đan Cô Lan đỡ ngay lấy Thời Trường Phong nên anh mới không té ngã, mà lại ngồi từ từ xuống theo vách tường.

Giọng nói của anh đã trở về với nét dịu dàng trước đây, anh nói với Giản Hoài: “Xin lỗi, mới nãy tôi… hơi mất khống chế.”

Thời Trường Phong kề sát lỗ tai lên đồng hồ, lẳng lặng nhắm mắt lại, nghe tiếng kim giây ‘tích tắc’, ‘tích tắc’ vang. Đó là âm thanh của thời gian, của sinh mạng đang chậm rãi trôi qua, nó là một âm thanh chân thật.

Giản Hoài hơi kháng cự với Thời Trường Phong vì sự tiếp xúc vừa rồi. Cậu quan sát Thời Trường Phong một lúc lâu rồi mới từ từ tới gần anh, hỏi: “Anh bị gì thế?”

Thời Trường Phong cười khổ nói: “Di chứng sau khi sử dụng năng lực thôi. Tôi đã cố gắng hết sức để kiềm chế, nhưng cứ không thể quên được cảm xúc khi ‘cộng hưởng tư duy’.”

Giản Hoài nhìn Thời Trường Phong, Vương Tiểu Soái, Viên Phi Hàng, Đan Cô Lan và những người cộng hưởng tư duy khác. Trên người họ ít nhiều gì cũng có vài chỗ bày tỏ sự chán đời cũng như mấy bộ phận khiến người ta thấy ghét. Nhưng điều này cũng bình thường thôi, đây là chứng minh cho việc người cộng hưởng tư duy cũng từng từ bỏ thế giới.

Nhưng Thời Trường Phong lại chẳng có gì trên người hết. Trông anh vừa khỏe khoắn vừa hùng mạnh, dịu dàng mà lại kiên quyết, lòng bao dung của anh rất rộng, không nhìn ra chút dấu vết chán đời nào hết.

Nhưng anh lại là người cộng hưởng mạnh nhất Tổ 0 hiện nay và cũng là đội trưởng Khu Hoa Hạ 1, dù trên người anh tràn ngập cảm giác không hài hòa.

“Tại sao lại như vậy?” Giản Hoài hỏi.

“Cái này là thông tin bảo mật, cậu tạm thời chưa đủ quyền hạn để đọc hồ sơ của tôi.” Thời Trường Phong có lỗi nói, “Chỉ những thành viên nòng cốt của Khu 1 và mỗi đội viên từng sát cánh làm nhiệm vụ với tôi mới biết được thôi.”

Khi Giản Hoài đang từ từ tới gần Thời Trường Phong, Đan Cô Lan đã thực hiện chức trách của một người đội trưởng thay Thời Trường Phong và báo cáo chuyện vừa xảy ra với tổ trưởng Tạ.

Nghe thấy Thời Trường Phong bị ép sử dụng năng lực trên quy mô lớn và lại mất khống chế một lần nữa, tổ trưởng Tạ thở ra một hơi dài. Hắn buông máy truyền tin ra và nói khẽ: “Thời Trường Phong, cậu làm ơn đừng bao giờ mất khống chế nữa. Lần sau, nói không chừng chúng tôi nhất định phải tiêu hủy cậu đấy.”

Tổ trưởng Tạ mở tủ đựng hồ sơ và lấy hồ sơ cá nhân của Thời Trường Phong ra. Trong lịch sử hồ sơ của anh có một bản khai mang tên ——
Số hiệu: S-000

Họ tên: Thời Trường Phong

Hệ: Không gian

Chủng loài của vật phẩm: Sinh vật, loài người

Năng lực và tác dụng phụ: Thời Trường Phong là người đầu tiên đi ra khỏi không gian ‘cộng hưởng tư duy’ bằng chính sức mạnh của bản thân. Cậu ấy có sức mạnh điều khiển dị thế giới. Cậu ấy có thể kéo những thứ gây nguy hiểm với thế giới này vào lại dị thế giới, cũng có thể hợp nhất dị thế giới và thế giới hiện thực hoàn toàn với nhau.

Cách thu vào: Không thể thu vào, chỉ có thể trông cậy vào ý chí áp chế của bản thân Thời Trường Phong

Người nắm giữ: Thời Trường Phong

Biện pháp xử lý khẩn cấp: Giết chết Thời Trường Phong