Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 33: 33: Tiểu Quái Thú





Hoá ra đó chính là người Từ Phóng Tình muốn tìm, Tiêu Ái Nguyệt choáng váng, "Sao lúc nãy chị không nói sớm."
"Lo lái xe đi." Từ Phóng Tình thắt chặt dây an toàn, sau đó chui đầu vào túi tìm bịch khăn giấy ướt, cô mím môi nhẹ nhàng ra lệnh cho Tiêu Ái Nguyệt, "Lái chậm một chút, theo sau bọn họ."
Mặt mũi của Tiêu Ái Nguyệt đều bị mất hết rồi, "Tôi không biết họ là lưu manh, tôi cũng đâu có làm gì sai."
Từ Phóng Tình hài hước hỏi ngược lại, "Cô làm chuyện ngu xuẩn ít lắm sao?"
Dù sao thì Tiêu Ái Nguyệt chính là một kẻ ngu ngốc chuyên gây phiền toái trong lòng Từ Phóng Tình.

Cô buồn bã cất giọng, "Dù sao...!dù sao tôi vẫn cảm thấy hôm nay tôi không làm gì sai.

Nếu chị cảm thấy tôi làm sai thì đó là vấn đề của chị."
Từ Phóng Tình cúi đầu cầm khăn ướt lau tay, động tác vô cùng chăm chú, giống như đang lau vàng chứ không phải lau mấy ngón tay thon dài.

Cô lau tay xong liền bỏ khăn ướt vào một cái bao rồi bỏ lại trong túi, sau đó kéo kiếng xe xuống nhìn ra bên ngoài, "Cô rất mạnh miệng."
Tiêu Ái Nguyệt rầu rĩ không vui ngậm miệng lại.

Từ Phóng Tình ngồi bên ghế phụ yên lặng thêm vài phút rồi đột nhiên rút ra một tờ khăn giấy ướt khác để lên mu bàn tay của người kia.

Tiêu Ái Nguyệt bị động tác kỳ quái dọa sợ, lông tơ dựng đứng hết lên, "Sao vậy? Quản lý Từ? Có côn trùng sao?"
Hai tay cách nhau một miếng khăn ướt, Từ Phóng Tình như có như không lau sạch mu bàn tay của cô, cũng chẳng thèm để ý câu hỏi kia.
Tiêu Ái Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy kỳ kỳ, "Chị nhìn thấy con gì cắn tôi phải không? Tôi không phát hiện ra nha, là con gì cắn á? Có phải kiến không?"
"Tiêu Ái Nguyệt, cô có để người nào khác ngồi ở chỗ của tôi không?" Từ Phóng Tình cố tình tránh né câu hỏi ngu ngốc kia, "Có ai ngồi qua chỗ của tôi rồi sao?"
Tiêu Ái Nguyệt nhớ tới lời dặn lúc trước của Từ Phóng Tình bèn chột dạ giải thích, "À, có mẹ tôi vào mấy ngày trước, lúc đó chị cũng thấy mà."
Bàn tay đang cầm khăn ướt của Từ Phóng Tình thoáng dừng lại trên mu bàn tay cô một chút, "Dì tóc ngắn, còn tôi là tóc đen dài, nhưng trên ghế của cô xuất hiện tóc màu nâu nhạt, hơn nữa chất tóc cũng rất kém."

Tiêu Ái Nguyệt lập tức nhớ tới Tiểu Văn, mạnh miệng nói, "Làm gì có? Chắc chị nhìn lầm rồi."
Từ Phóng Tình dùng khăn giấy bọc lấy đầu sợi tóc vàng đưa tới trước mắt Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, cô không nên cãi lại tôi."
"Cái này hả? À...!tôi nhớ ra rồi, lần trước trên đường gặp một bà lão bị ngã, tôi đưa bà đến bệnh viện." Tiêu Ái Nguyệt hoảng loạn nói, "Ngay bên khu công nghiệp."
"Bà lão bao nhiêu tuổi?"
"Già lắm, ít nhất cũng tám mươi, nếu không sẽ không bị ngã đâu." Tiêu Ái Nguyệt nói bậy nói bạ.
"Bà lão tám mươi tuổi trong khu công nghiệp, đầu đầy tóc vàng?" Khuôn mặt vô cảm của Từ Phóng Tình đầy vẻ trào phúng, "Tiêu Ái Nguyệt, cô xem tôi là đồ đần sao?"
Nhiệt độ bỗng nhiên lạnh lẽo khiến tay của Tiêu Ái Nguyệt run cầm cập, "Không có, tôi sợ chị tức giận."
"Nói thật đi."
"Là Văn Viên trong khu công nghiệp, nhà em ấy ở trong thành phố nhưng mỗi tối thứ sáu đều không bắt được xe, tôi cũng tiện đường về nên cho em ấy quá giang." Tiêu Ái Nguyệt mở miệng giải thích, "Con gái đi đêm một thân một mình không an toàn, dù sao cũng về chung đường."
Từ Phóng Tình nghiêng người nhìn mặt cô chằm chặp, "Vậy tại sao cô lại nói dối tôi?"
"Tôi sợ chị sẽ tức giận." Tiêu Ái Nguyệt vô cùng thành thật đáp, "Mỗi khi chị tức giận làm tôi rất sợ hãi.".

Truyện Trinh Thám
Từ Phóng Tình không nói gì nữa, Tiêu Ái Nguyệt len lén nhìn qua lại thấy cô trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh chiều tà chiếu lên trên mái tóc khiến lòng người xốn xang muốn vuốt ve sợi tóc.
"Quản lý Từ, chị có đang tức giận không?" Tiêu Ái Nguyệt mất kiên nhẫn hỏi.
Từ Phóng Tình lạnh lùng liếc qua cô, "Tiêu Ái Nguyệt, ngậm miệng lại đi."
Đúng rồi, đây mới là Từ Phóng Tình nè.

Tiêu Ái Nguyệt thà bị cô nổi giận mắng chửi, cô không hy vọng bản thân lại trông thấy thần sắc khó hiểu giống lúc nãy, "Quản lý Từ, lần sau tôi không dám nữa đâu, nếu em ấy lại muốn đi nhờ xe thì tôi sẽ đặt một con búp bê ở chỗ ngồi kế bên tài xế, để em ấy ngồi phía sau, như vậy được không? Chị đừng nóng giận nha."
"Tiêu Ái Nguyệt, tôi sắp về Thượng Hải." Giọng nói của Từ Phóng Tình rất thấp, lại còn mang cảm giác áp bức khó hiểu, "Cô muốn chở ai cũng không liên quan đến tôi, tại sao tôi phải tức giận?"
"Ra là vậy..." Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, "Vậy tôi cũng an tâm, sau này không cần lo lắng nữa."
Từ Phóng Tình mặt không thay đổi quay đầu nhìn cô, "Tiêu Ái Nguyệt, ít ra thì lúc này tôi vẫn còn ở đây, chỗ này của cô chỉ thuộc về mình tôi."

"Chị vừa nói không liên quan gì đến chị mà." Tiêu Ái Nguyệt nhỏ giọng phỉ nhổ một câu, cô nuốt nước miếng nhìn gã phía trước đã dừng xe lại, "Quản lý Từ, chắc là đến rồi."
Từ Phóng Tình đóng cửa xe lại, "Cô ở trong xe chờ tôi."
Tiêu Ái Nguyệt như cái đuôi bám theo, "Không được, nguy hiểm lắm, tôi không yên lòng để chị đi một mình."
Nói giống như thể nếu có cô ở bên cạnh thì Từ Phóng Tình sẽ an toàn vậy.

Phóng Tình suy tư một giây rồi cũng đồng ý, cô thấp giọng cảnh cáo, "Lát nữa, cô đừng tùy tiện uy hiếp người khác."
Một đống rác xuất hiện giữa con đường nhỏ, Từ Phóng Tình mang đôi giày cao gót trị giá mấy chục ngàn nhưng mắt cũng không thèm chớp giẫm lên bùn lầy.

Tiêu Ái Nguyệt đi song song nhỏ giọng hỏi cô, "Tôi uy hiếp họ lúc nào chứ?"
Từ Phóng Tình liếc cô một cái, "Tóm lại cô không được nói chuyện."
Tiêu Ái Nguyệt bị chê bai trắng trợn đến mức trần trụi.

Đến cuối đường xuất hiện dãy nhà dân khá cũ nát, gã da đen đứng tại cửa ra vào nói gì đó với hai gã tóc vàng.

Người đàn ông kia rõ ràng đang chờ Từ Phóng Tình, gã vừa nhìn thấy cô liền vui vẻ cười to, "Từ tiểu thư, ha ha ha, đúng là cô rồi, lúc Lão Đông gọi điện báo tôi còn không tin, không ngờ thật sự là cô nha."
Từ Phóng Tình lên tiếng chào hỏi, "Tổng giám đốc Ngũ, đã lâu không gặp."
Chẳng hiểu sao tổng giám đốc Ngũ có chút hưng phấn, "Lần trước gặp Từ tiểu thư ở tiệc sinh nhật vợ của tổng giám đốc Vương, vẻ đẹp đáng kinh ngạc của Từ tiểu thư lúc đó như áp đảo toàn bộ hội trường vậy.

Tôi thật sự hâm mộ cậu nhóc Đông Văn Giang kia, sao cậu ta lại có diễm phúc sở hữu trái tim của Từ tiểu thư như vậy chứ."
Từ Phóng Tình hào phóng trả lời như một lẽ hiển nhiên, "Tổng giám đốc Ngũ quá khen, hôm nay tôi tới đây là có việc muốn anh giúp, không biết anh có tiện không?."
"Từ tiểu thư cứ mở miệng, cô đã đích thân đến đây rồi, tôi nhất định sẽ giúp, không biết có chuyện gì mà tôi lại không làm được ở thành phố H này không nữa." Tổng giám đốc Ngũ nheo mắt nhìn Từ Phóng Tình, không có hảo ý nói, "Bao gồm cả chuyện Đông Văn Giang không làm được."
"Không phải chuyện anh không thể làm." Từ Phóng Tình nói xong liền lấy một túi văn kiện màu vàng trong túi ra, "Đây là nguyên vật liệu của Hải Manh, tôi muốn nhờ anh giúp tôi điều tra xem vào tháng tám và tháng chín, bên anh có thu mua phế liệu của Hải Manh không? Tổng cộng số lượng là bao nhiêu?"

Tổng giám đốc Ngũ nhận danh sách nguyên vật liệu trong tay cô, sau đó vô cùng tuỳ tiện đưa cho gã tóc vàng sau lưng, "Cậu đi thăm dò một chút, trong vòng một tiếng phải có đáp án cho tôi."
"Vâng, lão đại." Gã tóc vàng cầm bảng nguyên vật liệu chạy đi.
"Vậy tôi không quấy rầy anh làm việc." Từ Phóng Tình nói lời cảm tạ, "Lần này cảm ơn anh đã hỗ trợ, khi nào có cơ hội, tôi và Văn Giang sẽ mời anh uống trà."
"Khách khí rồi." Ngũ tổng thờ ơ buông tay, "Cô là bạn thân của tổng giám đốc Vương, tổng giám đốc Vương lại là bạn của tôi.

Con người của tôi lăn lộn ngoài đời xem trọng nhất là nghĩa khí.

Nếu Từ tiểu thư có việc thì cứ về trước, khi nhận được tin tức tôi sẽ gọi cho Đông Văn Giang.

Cô yên tâm, nếu ai dám có ý đồ xấu với cô trên đường trở về, tôi sẽ lập tức phế tay, móc mắt nó ra." Gã nói xong liền cố ý đưa ánh mắt hung ác nhìn về đám người lúc nãy dẫn đường cho Từ Phóng Tình.
Từ Phóng Tình theo đường cũ trở về, mấy gã khi nãy không dám nhìn cô chằm chặp nữa, họ cầm cây gậy đi tới đi lui với biểu cảm hung thần ác sát.

Qua chuyến đi này, Tiêu Ái Nguyệt biết được một tin tức hữu hiệu, hoá ra quản lý Từ đã có bạn trai, nếu Từ Phóng Tình về Thượng Hải rồi thì bạn trai kia phải làm sao đây.
Sắc trời dần tối đen, Tiêu Ái Nguyệt rất an tĩnh lái xe, không còn như chích chòe bắt chuyện với người kia nữa.

Từ Phóng Tình cũng không mở miệng, hai người vô tình khiến con đường âm u phía trước càng dài thêm.

Tiêu Ái Nguyệt ngáp một cái, một tay nắm chặt vô lăng, tay còn lại dùng sức dụi dụi mắt.
"Tiêu Ái Nguyệt, dừng xe!" Từ Phóng Tình không dùng giọng điệu thương lượng mà trực tiếp ra lệnh.
Tiêu Ái Nguyệt ngừng xe bên ven đường, ánh mắt mơ màng nhìn Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, sao vậy?"
"Cô nên nghỉ ngơi." Từ Phóng Tình thản nhiên nói, "Cô ngủ một chút đi, lát nữa tôi sẽ gọi cô dậy."
"Không cần đâu." Tiêu Ái Nguyệt quật cường, "Tôi có thể chạy về."
"Tiêu Ái Nguyệt, đừng có mạnh miệng, tôi nói cô nghỉ ngơi thì cô nghỉ ngơi đi."
Tiêu Ái Nguyệt mệt mỏi xoa đầu, "Quản lý Từ, hay chị lái xe nha? Tôi mà ngủ thì phải chờ lâu lắm đó."
"Tôi không lái xe."
"Tôi nghe đồn chị có bằng lái mà."

Từ Phóng Tình quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc, "Tiêu Ái Nguyệt, mau ngủ đi, hai mươi phút nữa tôi sẽ gọi cô dậy."
Tiêu Ái Nguyệt thật sự rất đau mắt, cũng không định phản kháng, cô tắt máy xe rồi gục đầu lên vô lăng ngây người mấy giây, sau đó lại ngồi dậy, uất ức nhìn về phía Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, mắt tôi đau quá, chị có thể giúp tôi xem có vật lạ gì rơi vào không?"
Cô nói vừa xong, ngón tay của Từ Phóng Tình tức thì rơi xuống mặt.

Từ Phóng Tình mở dây an toàn, một tay nâng mặt kéo Tiêu Ái Nguyệt tới gần, dưới ánh trăng phản chiếu, cô có thể nhìn thấy biểu cảm nhỏ trên mặt đối phương vô cùng rõ ràng.

Không thể phủ nhận ngũ quan hoàn hảo, gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, mùi nước hoa say lòng người tràn ngập toàn bộ giác quan của cô.

Tiêu Ái Nguyệt lập tức có chút hoảng hốt, cô không thể phân rõ đâu là mặt trăng và đâu là Từ Phóng Tình nữa.
"Tiêu Ái Nguyệt, đừng nhắm mắt." Mặt của Từ Phóng Tình càng lúc càng gần, mũi của hai người chỉ cách nhau không tới một centimet, chỉ cần Tiêu Ái Nguyệt dịch chuyển về phía trước một chút liền có thể đụng phải bờ môi đó.

Đôi môi băng giá này rất xứng với khí chất của chủ nhân, gương mặt trắng noãn kia như xâm chiếm toàn bộ thế giới của Tiêu Ái Nguyệt làm cô hơi bối rối.
"Quản lý Từ, mặt của chị giống như mặt trăng trên trời." Tiêu Ái Nguyệt phun hơi nóng lên mặt đối phương.

Từ Phóng Tình dừng động tác trên tay lại, sau đó hung hăng bóp mặt Tiêu Ái Nguyệt.
"A, đau đau, quản lý Từ, sao chị lại bóp mặt tôi?" Tiêu Ái Nguyệt đau đến khó thở.
"Trong miệng của cô có mùi rượu.

Tiêu Ái Nguyệt, cô uống rượu?" Khuôn mặt vốn không thay đổi của Từ Phóng Tình phút chốc lộ ra thần sắc tức giận, "Cô muốn chết sao?"
"Tôi không có." Tiêu Ái Nguyệt giải thích, "Tôi chỉ ăn sô cô la thôi.

Quản lý Từ, chị đổ oan cho tôi, lại còn bóp mặt tôi nữa."
Từ Phóng Tình lạnh lùng nói, "Cô nói mặt tôi lớn, tôi không thể bóp mặt cô được sao?"
Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu, "Tôi nói mặt chị lớn hồi nào?".