Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 240: 240: Nó Cào Tôi





Từ Phóng Tình trở về, đối Tiêu Ái Nguyệt mà nói là một chuyện rất lớn, đương nhiên đối với Quý Văn Việt cũng thế.
Gần đây Quý Văn Việt rất thảm, đầu tiên là mấy hạng mục đầu tư bị gác lại, về sau lại phát hiện mình bị theo dõi, bỗng nhiên có chút không thích hợp.
Kế hoạch gom vốn đầu tư của Từ Phóng Tình được tiến hành rầm rộ, có người nổi danh như Tần Thất Tuyệt gia nhập đã hấp dẫn không ít doanh nghiệp đầu tư.

Có vào thì đương nhiên cũng có ra, Tiêu Ái Nguyệt đã đợi đến tận bây giờ, rốt cuộc đại diện chủ tịch phía bên Trần Vãn Thăng đã chịu xuất thủ.
Gã trực tiếp hẹn Tần Thất Tuyệt ra nói chuyện, gã muốn thông qua công ty của các cô để vay một khoản tiền, gã cũng nói công ty của gã đã cân nhắc tăng người đầu tư vào chiến lược, ám chỉ sẽ để Tần Thất Tuyệt gia nhập vào cổ phần công ty của Trần Vãn Thăng.

Tần Thất Tuyệt giả ý suy tư để gã đợi thêm mấy ngày, kết quả Tiêu Ái Nguyệt liền trở về.
Thời điểm Tiêu Ái Nguyệt ở Nhật Bản cũng nhận được điện thoại của Tần Thất Tuyệt, không phải là cô không dám nhận, chỉ là bây giờ nói cho Từ Phóng Tình nghe mình lại cùng Tần Thất Tuyệt chơi trò mập mờ thì có chút không thỏa đáng.
Thẳng thắn nói chuyện với Từ Phóng Tình thì chị ấy lại bảo cô tìm cơ hội giới thiệu An Cửu Cửu cho Tần Thất Tuyệt quen biết.

Tiêu Ái Nguyệt nghe vậy liền bối rối trong lòng, cô tức thì hiểu được ý của người yêu, "Gài bẫy chị ta?"
Không nói rõ là gì nhưng cũng không sai biệt lắm.

Tần Thất Tuyệt là người thông minh nhưng cũng có nhược điểm trí mạng, chính là tham! Tham là trăm họa căn bản, Tần Thất Tuyệt biết rõ Tiêu Ái Nguyệt có ý khác nên vẫn trước sau như một giúp đối phương bỏ vốn vào công ty, cô đã quen mạo hiểm và luôn thắng trong quá khứ, nhưng không có nghĩa là lần nào cũng có thể thắng.
Trần Vãn Thăng nắm trong tay 20 triệu cổ phiếu, đối với Tiêu Ái Nguyệt mà nói cũng không đủ uy hiếp, chỉ với một mình Tần Thất Tuyệt đã có thể lo chu toàn mọi thứ rồi.

Tiền nợ của Trần Vãn Thăng đã vượt hơn 80 triệu tệ, chị ta đang bị mấy nhà cung cấp khởi tố.

Hiện giờ, người dưới tay chị ta đang nóng lòng bán tháo cổ phiếu, chỉ còn sót lại vài nguyên lão khai quốc đang ở trong bệnh viện chạy bệnh cấp tính.

Kế hoạch gom vốn đầu tư của Từ Phóng Tình bất quá chỉ là cọng rơm cuối cùng đè sập chị ta, mà Tần Thất Tuyệt lại là hiệp sĩ đổ vỏ, sau đó, Từ Phóng Tình sẽ chính thức bứt ra rồi rửa sạch bẫy rập.
Dòng tiền bị đứt gãy, quản lý cao cấp thi nhau từ chức, Trần Vãn Thăng đã vô lực xoay chuyển tình thế.


Tiêu Ái Nguyệt lấy được bảng báo cáo năm, cô không thể không thừa nhận uy lực của con người lớn bao nhiên mà có thể đẩy tường đổ.

Bì Lợi ngồi bên cạnh châm chọc, "Họ đã tung tin khởi xướng ủy thác cổ phần, nhưng nghe nói giá cổ phiếu sụt giảm đến 41%, căn bản không có hy vọng xoay chuyển."
Giọng nói của Tiêu Ái Nguyệt rất nhẹ, rất thẳng thắn, "Đến nhanh như vậy là do có người trợ giúp thôi."
Người kia không phải là ba của An Cửu Cửu sao? Trần Vãn Thăng lộ chuyện đút lót, đồng thời còn có bằng chứng trốn thuế khiến cho tài chính lưu động của công ty bị đóng băng, ngay cả nhà cũng nhanh chóng bị đem ra đấu giá, bây giờ còn có thể xem tiền như rác được sao?
Tiêu Ái Nguyệt nhớ đã dùng từ kinh diễm để hình dung Tần Thất Tuyệt là rất chính xác, chị ta lạnh nhạt, xuất trần, một thời gian sau sẽ biến thành Trần Vãn Thăng thứ hai mà thôi.

Nếu chị ta còn từng bước hướng tới vực sâu thì sẽ chẳng có ai có thể ở sau lưng kéo lại.
Làm người nên giữ phúc hậu một chút.

Tần Thất Tuyệt chậm rãi lướt đôi mắt đẹp qua mặt của Tiêu Ái Nguyệt, "Cô trước đó không có ý định để cô ta sống sót."
Không khí quái dị trong quán cà phê ngưng đọng trong nháy mắt.

Tiêu Ái Nguyệt nhếch môi cười cười, "Dù sao thì chị cũng chẳng mất mát gì, dùng danh nghĩ của mấy công ty đó để thâm nhập vào thì trường có tác dụng rất lớn, nhưng để xem chị làm sao mua được với giá thấp đây."
Tần Thất Tuyệt thấp giọng, không có ý kiến, "Bây giờ họ tránh cô ta còn không kịp, tôi thu mua công ty của cô ta thì phải có chỗ dựa vững chắc, tôi nghĩ chắc cô cũng hiểu rõ."
Tiêu Ái Nguyệt hơi động lòng nhớ tới lời nói của Từ Phóng Tình, quả nhiên Tần Thất Tuyệt muốn mở nhân mạch của cô.

Chị ta từ đầu đến cuối không hề bỏ Tiêu Ái Nguyệt là bởi vì cô có giao thiệp rất tốt với nhà họ An và nhà họ Quý.

Tuy chỉ tiếp xúc một lần nhưng Tần Thất Tuyệt ở Thượng Hải sẽ như hổ thêm cánh.

Quan hệ giữa chị ta và Quý Văn Việt không mặn không nhạt nên chị ta muốn bỏ qua họ Quý và chuyển mục đích sang họ An.

Trải qua sự kiện đút lót của Trần Vãn Thăng, hiện tại toàn bộ hoàn cảnh đều như đang đi trên tấm băng mỏng.


Tần Thất Tuyệt đã tiếp xúc với không ít chính khách nhưng họ luôn lễ phép từ chối, cũng chẳng có người nào nguyện ý lấy thân ra thử nghiệm.

Đối với thương nhân mà nói thì một ngày và hai ngày khác nhau hết sức rõ ràng, Tần Thất Tuyệt không có thời gian trì hoãn nên chỉ có thể tìm Tiêu Ái Nguyệt hỗ trợ.
Tiêu Ái Nguyệt xuất hiện đúng lúc và giúp đối phương chuyện này.

Cô chống khuỷu tay trên bàn, vừa cười vừa ôn hòa vừa nóng lòng nói, "Chị phải biết nhà họ An cho tôi tài nguyên đều là vì An Cửu Cửu, nhà họ đang muốn em bé, bây giờ chị lại bảo tôi tùy tiện giới thiệu chị cho họ, chị nghĩ họ là bọn ngốc sao? Thay vì đến dò xét tôi thì chi bằng chị hãy trực tiếp tìm An Cửu Cửu, dù sao cô ấy cũng thích phụ nữ nhưng chị Việt lại không để ý tới, đây cũng chính là cơ hội."
Lúc nói lời này, quán cà phê rất vắng khách, một ngọn đèn nhỏ trên cây tùng bỗng nhiên sáng lên ở sau lưng Tiêu Ái Nguyệt.

Trong đồng tử óng ánh lóe lên vô số ngôi sao sáng, đẹp đến nỗi khiến người ta không dời nổi mắt.

Tần Thất Tuyệt nhìn người nọ, trong mắt đầy vẻ thưởng thức, ánh nhìn vô hại, "Cô và bạn gái đã hòa hảo rồi à?"
Tiêu Ái Nguyệt trấn định, cô tự nhiên nhấc nhấc tay lên, "Chị ấy mang tiền đi mất, nếu tôi không tìm được chị ấy thì phải làm sao?"
"Được rồi." Tần Thất Tuyệt nhẹ lay động đầu ngón tay trên ly cà phê, hương cà phê đậu phả vào mặt, cô nâng ly lên bên miệng, khẽ thưởng thức một ngụm nhỏ, "Giúp tôi tìm cơ hội tiếp xúc với An Cửu Cửu."
Chậc chậc chậc, Từ Phóng Tình thật sự là thần cơ diệu toán.

Tiêu Ái Nguyệt như nở hoa trong bụng, nhưng mặt ngoài lại ra vẻ khó nói, "Chưa chắc cô ấy sẽ ra ngoài, gần đây tâm tình của cô ấy không tốt, tôi hẹn cũng không đi."
Tần Thất Tuyệt nhếch miệng, khoan thai hỏi thăm, "Mấy ngày nay các cô không gặp nhau sao?"
Tiêu Ái Nguyệt giật mình thầm mắng đồ tiểu nhân, sắc mặt vẫn bình tĩnh, "Cô ấy come out, người nhà muốn xem mặt bạn gái nhưng chị Việt lại không để ý tới cô ấy, cô ấy cũng không có nhiều bạn nên muốn tôi giả trang vài ngày.

Chị cũng biết tôi vừa làm hòa với Tình Tình, mà người lớn bên nhà họ An đều là người có quyền thế, nhất định sớm muộn gì cũng sẽ tra ra chân tướng.

Người ta chưa chắc để ý nên tôi đã lập tức cự tuyệt, An Cửu Cửu cũng không tìm tôi nữa, cơ mà nếu chị muốn gặp cô ấy thì cứ đến quan Bar Hồng Diệp đi, lúc rảnh rỗi cô ấy thường hay đến đó."
Trông như là một buổi trò chuyện bình thường nhưng nội dung muôn màu muôn vẻ.


Tần Thất Tuyệt cảm kích cười một tiếng, "Đúng lúc tôi còn ở Thượng Hải, tình cờ gặp cũng được."
Tiêu Ái Nguyệt đưa cho người kia địa chỉ cụ thể, sau đó lại nói thêm vài câu, Tần Thất Tuyệt lấy cớ bận việc liền rời đi, nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp.

Cô gọi điện thoại hỏi Từ Phóng Tình đang làm gì nhưng lại bị dọa cho giật nảy mình khi biết chị ấy đã một mình đến ngân hàng t*ng trùng Thượng Hải.

Tiêu Ái Nguyệt vội vàng lái xe về đến dưới lầu thì Từ Phóng Tình mới thong dong đi tới.
Từ Phóng Tình luôn nói được làm được.

Trước đó mấy ngày, chị ấy có nói với Tiêu Ái Nguyệt là mình muốn sinh em bé nên bây giờ đã bắt đầu hành động.

Cô cố gắng giữ bản thân bình tĩnh trở lại nhưng trái tim không kiềm chế được sự khẩn trương, "Tình Tình, gần đây em rất bận, không có thời gian lo chuyện con cái, hay tạm hoãn lại một thời gian được không?"
"Ngày nào em mới rảnh?" Từ Phóng Tình cầm điện thoại, bất an hỏi.
"Sang năm đi, nhất định sẽ tốt hơn một chút." Nói ra lời nói này, ngay cả chính Tiêu Ái Nguyệt cũng cảm thấy không đáng tin.
Từ Phóng Tình chậm rãi ngẩng đầu, tay trái bắt lấy đùi của người nọ, ánh mắt sắc bén tĩnh mịch, mang theo tiếc nuối, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng khẩn trương, tôi chưa tìm được người thích hợp quyên t*ng trùng."
Tiêu Ái Nguyệt bất giác thở phào, cô nghĩ đến tính cố chấp hay bắt bẻ của Từ Phóng Tình liền mỉm cười, "Đúng vậy, không thể quá tùy tiện, đúng không? Gen của em vốn không tốt, tìm thêm gen đần như em nữa thì khổ lắm."
"Tôi đã ba mươi lăm tuổi rồi." Từ Phóng Tình không để ý tới niềm vui thoáng qua của Tiêu Ái Nguyệt, bên miệng hiện ra một tia trào phúng, "Chờ con của tôi thành niên, tóc của tôi cũng đã trắng xoá."
Nghe chữ con trong miệng người yêu, xương cốt của Tiêu Ái Nguyệt cũng bắt đầu xốp giòn.

Cô ảo não với sự trốn tránh của bản thân, tâm trạng áy náy lại lần nữa xuất hiện, "Sinh, chị nói lúc nào thì sinh liền lúc đó, được không? Chẳng phải hoài thai có mười tháng thôi sao, thân thể của em rất cường tráng, có thể mang."
"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình liếc cô một cái rồi cắt ngang lời nói.
"Hửm."
"Đợi kiếp sau đi."
"Hả?" Tiêu Ái Nguyệt bị kinh sợ, dứt khoát dừng xe ở ven đường, cả người hướng tới gần đối phương, vẻ nghi ngờ trên mặt như ẩn như hiện, "Chị muốn mang? Không đúng, Tình Tình, sinh con rất vất vả, vẫn nên để em đi."
Đôi mắt sâu như u đàm của Từ Phóng Tình lộ ra sự trấn định, cô khẽ hé đôi môi mỏng, giọng nói chỉ trích không tha người, "Không phải em lo lắng gen không tốt sao? Em không yên lòng với gen của tôi? Tiêu Ái Nguyệt, đừng có ra vẻ ngạc nhiên như thế, sinh em bé khó bao nhiêu? Em im miệng đi, đừng có đem bộ mặt giả thần giả quỷ đó nhìn tôi.

Tôi có thể làm tốt doanh nghiệp thì còn sợ làm mẹ không tốt sao? Vả lại em có từng nghĩ muốn giữ mối quan hệ tốt với mẹ của em không? Dù sao dì ấy cũng là mẹ của em, Tiêu Ái Nguyệt, dì ấy muốn em bé, tôi cũng muốn, đợi sau khi có con rồi, em có thể mang nó đi nhận bà ngoại.

Dì ấy vẫn mãi là mẹ của em, là bà ngoại của con em, em phải nhớ kỹ, làm người không nên quên gốc."
Từ Phóng Tình không vừa ý liền giáo huấn người khác.


Tiêu Ái Nguyệt không phải là quên mẹ, chỉ là mẹ già của cô luôn muốn quản giáo Từ Phóng Tình.

Có đôi khi, không xét về giới tính, cô liền cảm giác bản thân giống như Phượng Hoàng trống, cô không muốn để cho Từ Phóng Tình bị ức hiếp, cùng lắm thì chỉ có thể uất ức vì mẹ của cô, bây giờ chị ấy vừa nhắc tới, cô tự biết mình đuối lý, lẩm bẩm nói, "Em cũng không phải là quên, nhưng bà ấy đối xử với chị quá đáng."
Từ Phóng Tình đương nhiên biết Tiêu Ái Nguyệt là đau lòng mình, ánh mắt lấp lóe, tự giễu, "Cho nên em muốn biến tôi thành con dâu độc ác?"
Tiêu Ái Nguyệt không dám nói tiếp nữa, cô ngoan ngoãn lái xe về nhà rồi đi nấu cơm, nhìn thấy Từ Phóng Tình vào phòng cho Ngốc Nguyệt ăn, còn Mặt Trời thì lặng lẽ trốn vào trong góc nhìn không dám tới gần, cô trêu ghẹo nói, "Nhưng tuyệt đối đừng sinh đôi nha, chị quá bất công.

Tình Tình, chị xem Mặt Trời đáng thương biết bao."
Từ Phóng Tình ngẩng đầu khẽ nhếch bờ môi hồng nhuận mê người, "Lúc nó còn nhỏ đã từng cào tôi."
Tiêu Ái Nguyệt, "..."
Được lắm, chị thắng.
Tiêu Ái Nguyệt ôm Mặt Trời vào bếp tìm đồ ăn, Từ Phóng Tình cũng nhàn nhã đi qua, nhìn thấy cô đang nấu canh, chân mày liền nhếch lên, "Canh gì vậy?"
"Canh cá trích." Tiêu Ái Nguyệt dừng lại một chút như chợt nghĩ đến gì đó, vẻ mặt lộ ra nụ cười tà ác, "Nghe nói cho sản phụ ăn có thể lợi sữa, em nấu thí nghiệm trước, sau này sẽ nấu cho chị ăn mỗi ngày."
Thời gian đọng lại mấy giây, một giây, hai giây...
"Quân tử động khẩu không động thủ, đừng, cứu mạng!!!" Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên nhảy lên, co cẳng chạy ra phòng khách, mắt thấy Từ Phóng Tình cầm một con dao sắc bén đuổi theo, cuống họng run lẩy bẩy, "Nữ hiệp, em nói đùa thôi mà, chị đừng làm bậy nha! Tình Tình! Em sai rồi, em sai rồi!"
Từ Phóng Tình rất hài lòng với thái độ của đối phương, cô cực kỳ khinh thường liếc xéo người nọ, dao đặt lên cổ của Tiêu Ái Nguyệt, bờ môi rất tự nhiên dán lên môi đối phương.
Gương mặt mê người thấp thoáng dưới mái tóc, lông mi dài khẽ run làm người ta mơ màng.

Giữa thời khắc quỷ dị này, Tiêu Ái Nguyệt lập tức nổi lên ý nghĩ xấu xa, cô lè lưỡi m*t lấy đôi môi anh đào của Từ Phóng Tình.
Thái độ của Từ Phóng Tình rất bình tĩnh, cũng không vội vã, dù bận nhưng tay vẫn ung dung nâng dao lên rồi lạnh lùng ra lệnh, "Tiêu Ái Nguyệt, đợi lát nữa em ăn hết canh, tôi xem em làm sao ra ngoài."
"Ực" một tiếng, mặt Tiêu Ái Nguyệt đỏ như quả cà chua, vừa ủy khuất vừa ngượng ngùng.

Từ Phóng Tình khẽ liếc nhìn người kia, sau đó thỏa mãn cười một tiếng rồi ném dao đi, hai tay ôm lấy thân thể của đối phương, đảo mắt lại là bộ đáng thâm tình, "Em sắp làm mẹ rồi, Tiêu Ái Nguyệt, nên hiểu chuyện một chút." Nói xong liền cúi người vỗ mạnh vào ngực của Tiêu Ái Nguyệt, "Ăn canh đi."
Mấy đòn nặng sau đó khiến Tiêu Ái Nguyệt ngượng ngùng hết mức, Từ Phóng Tình vừa xoay người đi, cô đã lập tức mang dao vào bếp, nhìn thấy Mặt Trời nhảy lên đầu tủ lạnh liền nhớ tới câu nói kia của Từ Phóng Tình mà không khỏi suy tư, con nhóc đáng thương này cào Từ Phóng Tình từ lúc nào để mang thù ấy nhỉ?
Còn chưa nghĩ xong thì quỷ mang thù đã quay lại, người kia chẳng thèm nhìn Tiêu Ái Nguyệt lấy một cái, chỉ ôm Mặt Trời đi ra ngoài.
Tiêu Ái Nguyệt lo lắng Từ Phóng Tình sẽ giết mèo diệt khẩu nên cũng đi tới cửa xem xét thì nhìn thấy chị ấy đang đút cá khô cho Mặt Trời ăn, lúc này cô mới yên lòng quay người đi, không ngờ Từ Phóng Tình lại quay đầu nhìn cô một cái, hai tròng mắt bỗng dưng lướt qua một vòng quyết sắc, "Tôi muốn vỗ béo nó để nó không thể tự do bay lượn được nữa."
Đây mới là sự trả thù lớn nhất đối với mèo sao? Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn khâm phục..