Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 236-237: 236: Tự Chui Đầu Vào Lưới - 237: Gặp Mặt




236: Tự Chui Đầu Vào Lưới


Khổ sở là gì?
Trái tim chẳng thể tự dưng đau đớn, trong đầu cứ tái diễn sự thật làm bạn không cách nào trốn tránh, nó từng phút từng giây luôn xuất hiện trong sinh mệnh khiến bạn phải nặng nề kiềm chế, dường như chỉ cần nghĩ đến sự tình ấy thì bản thân sẽ vô cùng mệt mỏi, ngã quỵ.
Bạn sẽ không hề có hứng thú làm bất cứ chuyện gì mà mình thích, bạn rõ ràng đang đi trên đường nhưng lúc ngẩng đầu liền thoáng chốc không biết mình đang ở nơi nào.

Tiêu Ái Nguyệt tỉnh lại trong cơn ngủ mê, cô sờ vào điện thoại lạnh băng, mở sáng rồi lại tắt đi, sau đó rời giường uống một ly nước sôi, sau đó yếu ớt thở dài.
Bao lâu rồi không gặp Từ Phóng Tình, bao lâu rồi chưa nghe được tin tức của người ấy? Từ ngày cô cùng Khang Thụy Lệ bắt đầu đánh nhau, chủ lưu tài chính và tạp chí kinh tế liền thống nhất hạ bệ Khang Thụy Lệ khiến cổ phiếu công ty của bà ta lần nữa rớt xuống đáy cốc, nội bộ liên tục tẩy chai.

Lúc này, thừa thắng xông lên là thượng sách nhưng Tiêu Ái Nguyệt không ra tay, người ra tay là ba của Quý Văn Việt.
Chính phủ điều tra vô cùng nhanh chóng, truyền thông cũng tuyên truyền mọi chuyện theo chuyển biến xấu nhất.

Kỳ thật Tiêu Ái Nguyệt không muốn làm quá mức, cô chẳng qua chỉ tung ra mấy tấm ảnh chụp Khang Thụy Lệ nằm dưới đất với tiêu đề (người phụ trách công ty dính líu và tổ chức đánh nhau phi pháp) là bê bối của Khang thị.
Công ty của Khang Thụy Lệ vay nợ với lãi suất rất cao, một khi cổ phiếu tụt giá thì kế hoạch rót vốn vào mấy hạng đầu tư sẽ bị gác lại, thậm chí có ngân hàng bắt đầu không cho vay tiền.

Việc này càng diễn càng nóng, tuy Khang Thụy Lệ đã mở mấy buổi họp báo nhưng vẫn không cứu vãn nỗi hình tượng tốt đẹp của bà ta trong mắt công chúng, cho đến khi bà ta không còn xuất hiện nữa thì lập tức có tin đồn bà ta đã di dân lẩn trốn.
Thời điểm Tiêu Ái Nguyệt nghe được những tin tức này thì dây băng trên người cô mới được tháo bỏ.

Tuy Khang Thụy Lệ bị thương không nặng, tuổi tác thì cao, nhưng năng lực khôi phục lại mạnh hơn Tiêu Ái Nguyệt.

Bà ta liên tục đi cấp cứu như đi chợ, phải làm mấy kiểu trị liệu đặc thù, nói đến đây, Quý Văn Việt mới hiểu rõ, cô cau mày nói, "Cô hoài nghi bà ta sử dụng chất k1ch thích?"

Tiêu Ái Nguyệt không nói lời nào, chỉ khẽ mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy hờ hững.
Quý Văn Việt ngồi trên giường bệnh, muốn nói lại thôi, "Cô đã dồn bà ta vào chỗ chết rồi."
"Chẳng phải lúc đầu bà ta vốn là quyền thủ sao? Mấy chục năm qua đã hưởng thụ sự nghiệp và phụ nữ nhiều rồi, phải chừa lại cho người khác nữa chứ." Tiêu Ái Nguyệt nở nụ cười thản nhiên, ý cười càng lúc càng lớn, kéo ra một vòng khinh bạc, trong lời nói đầy vẻ tự phụ, "Tóm lại, dù tôi chỉ có một cái mạng thì cũng phải liều với bà ta."
Lúc này, Quý Văn Việt không nói gì nữa, hai người đều giữ trạng thái yên lặng.

Bì Lợi mang một quả dưa Hami đi vào phòng bệnh, cười hì hì nói, "Chào tổng giám đốc Quý, chào tổng giám đốc Tiêu, đổng sự Tần có gọi điện thoại đến đây hỏi thăm chị đã khỏe chưa.".

Nha????h‎ ????à‎ khô????g‎ có‎ quả????g‎ cáo,‎ chờ‎ gì‎ ????ì????‎ ????ga????‎ {‎ ????Ru????????RU????????N.VN‎ ‎ }
Ánh mắt Quý Văn Việt tức khắc thay đổi, những ngày đầu Tiêu Ái Nguyệt bị thương, Từ Phóng Tình vẫn không trở về, ngược lại chỉ có Tần Thất Tuyệt giống như bạn gái nhị thập tứ hiếu đi theo chăm sóc.

Không phải Quý Văn Việt không nhìn ra thái độ của Tần Thất Tuyệt, nhưng Tiêu Ái Nguyệt lại rất phối hợp và không có bất kỳ sự khó chịu nào.
Có một số việc, nói ra thì chẳng có ý nghĩa, nhưng không nói thì sẽ rất khó chịu, dù cho Quý Văn Việt là người thông tuệ và kiệm lời cũng khó đảm bảo bản thân không có tâm tư này.

Cô thường đến bệnh viện thăm hỏi Tiêu Ái Nguyệt, song chưa từng nghe đối phương nhắc đến Từ Phóng Tình, có một số thời khắc, Quý Văn Việt không phân biệt được Tiêu Ái Nguyệt đang suy nghĩ điều gì, cô thậm chí muốn hỏi cô có còn nhớ bản thân có một người bạn gái tên là Từ Phóng Tình không?
Hay là Tiêu Ái Nguyệt đã quên, có lẽ cô đã sớm quên dự tính ban đầu mới có thể tỉnh táo tươi cười, trong ánh mắt khôn khéo sáng ngời không có một chút hoài niệm.
Cho đến lúc xuất viện, cho đến khi Khang Thụy Lệ tuyên bố chính thức từ nhiệm, Từ Phóng Tình vẫn không trở về.

Tiêu Ái Nguyệt ôm Mặt Trời ra công viên phơi nắng, Bì Lợi cũng theo sau lưng líu lo không ngừng, "Tổng giám đốc Tiêu, nếu chị đem kế hoạch đầu tư mà tổng giám đốc Từ đã thiên tân vạn khổ làm ra để chuyển tay tặng cho người khác, tổng giám đốc Từ trở về nhất định sẽ phát điên, hơn nữa chị còn tặng cho Tần Thất Tuyệt!"
Tiêu Ái Nguyệt sờ lên đầu Mặt Trời, Mặt Trời lười biếng mở to hai mắt xanh lam khó hiểu nhìn cô chằm chằm.


Tiêu Ái Nguyệt có chút mệt mỏi, cô ngẩng đầu nhìn về hướng mặt trời ấm áp trên cao rồi ủ rũ cười, "Chị ấy sẽ không trở về."
Bì Lợi sững sờ, không khỏi khó chịu, "Ai nói! Tổng giám đốc Từ nhất định sẽ trở về!"
"Cô lo việc đính hôn của cô đi, không cần phải lo lắng cho tôi, tôi đã khỏe rồi." Tiêu Ái Nguyệt quay đầu liếc người nọ, "Cô đã trưởng thành rồi, công việc và gia đình, cái nào quan trọng? Nếu cô nhất định phải kết hôn thì an bài cho thật kỹ đi."
Bì Lợi cười hì hì nói, "Tôi luôn cảm thấy tổng giám đốc Từ sẽ về tham dự lễ đính hôn của tôi."
Tiêu Ái Nguyệt từ chối cho ý kiến, "Thật sao?"
Lại đến cuối năm, mùa đông có mặt trời ấm áp, Tiêu Ái Nguyệt làm xong việc nhà rồi đem quần áo còn sót lại của Từ Phóng Tình ra ban công phơi.

Cô thường hay ôm những bộ còn lưu hương thơm của người yêu để đi ngủ, dần dà, hương vị cũng phai nhạt, ban ngày phơi mấy tiếng, ban đêm cất vào trong phòng, cuối cùng chỉ còn lại mùi nắng nhàn nhạt.
Nhân sinh là thế, không có gì vui vẻ hay bất ngờ quá lâu, huống chì là đồ vật.

Tiêu Ái Nguyệt ngồi trong gian phòng trống rỗng có chút khổ sở, đúng lúc An Cửu Cửu gọi điện thoại đến báo ông của cô đang điều tra Trần Vãn Thăng, đồng thời còn truy hỏi có ai xúi giục hay không, còn kêu Tiêu Ái Nguyệt phải cẩn thận một chút.
Thấy Tiêu Ái Nguyệt không phản ứng, An Cửu Cửu lại không chịu cô đơn mà nói, "Ra ngoài chơi đi, chị Tiêu, tôi gọi chị là chị nhé, ra ngoài chơi đi, chúng ta đến bar quẫn, có biết bao chị gái nhỏ xinh đẹp."
Tiêu Ái Nguyệt trực giác muốn cự tuyệt, sờ vào quần áo lạnh lẽo của Từ Phóng Tình, nghĩ lại, hay là gật đầu.
Ở trung tâm thành phố có một quán bar Les, An Cửu Cửu khá thân với những người ở đây, trò đùa nào cũng đều chơi nổi, cô ta lái một chiếc Alto tới đón Tiêu Ái Nguyệt, nhìn thấy ánh mắt mê mang kia liền nói lên đường, "Xe của bạn tôi, đi ăn cơm trước rồi đi tụ hội."
Trong quán bar ngư long hỗn tạp, nói là vòng quan hệ nhưng kỳ thật đủ loại nhân quả chẳng khác gì ngoài xã hội rộng lớn, cũng sẽ có những người cặn bã không khác quan hệ nam nữ là bao, bất quá tuổi trẻ bây giờ luôn xem thường tình yêu dị tính nên luôn cảm thấy bản thân Les của mình cao hơn người ta một bậc, thật không thể giải thích được, tập tục này được các cô gái tuyên truyền nhau, chủ nhân của chiếc Alto "Dạ Lai Hương" cũng chính là một người trong số đó.
Dạ Lai Hương không phải tên thật là Dạ Lai Hương, nghe An Cửu Cửu giới thiệu nói tên thật của cô ta quá nữ tính, không phù hợp với khi chất T của cô nên mới đổi lại là Dạ Lai Hương, là danh nhân chính cống trong hội.

Dạ Lai Hương cao một mét tám mươi mốt, tướng mạo thanh tú, mang theo một cặp mắt kiếng, tóc ngắn ngang tai, nhìn xa xa chẳng khác nào chàng trai nhưng cô ta nhất định nói bản thân mình là nương T, hơn nữa còn muốn tìm P dịu dàng, đáng yêu, xinh đẹp.
Hôm nay có không ít người mới đến, Dạ Lai Hương cũng dẫn theo một người phụ nữ, mặt ngoài nói là gặp mặt cuối năm nhưng Tiêu Ái Nguyệt quan sát bốn phía liền suy đoán là buổi ra mắt, trong lòng cũng đã nắm chắc.

Quả nhiên, đám người vây quanh một cái bàn ăn hình tròn to lớn và bắt đầu tự giới thiệu.

Người phụ nữ mà Dạ Lai Hương mang tới hơi mập, nói chuyện cũng có chút thẹn thùng, giá trị nhan sắc nhỏ nên nhóm T cũng không mấy nhiệt tình.

Sắc mặt của Dạ Lai Hương kém đi rồi quay đầu sang hướng khác, ầm ĩ nói, "Doraemon là kim ốc tàng kiều nha, giới thiệu người bên cạnh chút đi?"
Nhìn dáng vẻ kia rõ ràng là coi trọng người ta, Doraemon đẩy tay người phụ nữ bên cạnh ra, cười nói, "Vị này lợi hại lắm nha, là giảng viên của tôi, học vị trên tiến sĩ đại học Yale, tài nữ cộng mỹ nữ, tiếng vỗ tay đâu nào?"
Đại học Yale? Cùng trường với Từ Phóng Tình? Tiêu Ái Nguyệt đặt ly rượu xuống, phản xạ có điều kiện nhìn người phụ nữ kia một chút, dáng người tinh tế, tóc dài rủ xuống làm nổi bật lên gương mặt mỹ lệ, người kia còn chưa kịp nói chuyện thì nhóm T xung quanh đã ngo ngoe muốn động, nháy mắt ra hiệu bưng rượu liền nói, "Chị gái, tôi mời chị một ly."
Người phụ nữ không mặn không nhạt nhếch khóe miệng, "Tôi dị ứng cồn." Biểu lộ bình thường nhưng trong giọng nói lại lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, ngay cả tính tình cũng giống Từ Phóng Tình khiến Tiêu Ái Nguyệt không khỏi có chút hoảng hốt.
An Cửu Cửu vốn không vội kéo Tiêu Ái Nguyệt ra vì cô biết Tiêu Ái Nguyệt không có ý định ra mắt, nhìn thấy người phụ nữ kia hoàn toàn không cho đối phương mặt mũi bèn tranh thủ giải vây nói, "Vị này của tôi lợi hại hơn, cũng là sinh viên đại học danh tiếng, chẳng những có tài mà còn xinh nữa!"
Tiêu Ái Nguyệt bị ném ra cản sát thương, nếu không phải cô biết An Cửu Cửu có tâm tư với Quý Văn Việt, cô sẽ thật sự cho rằng cô ta có hứng thú với bạn học của Từ Phóng Tình.

An Cửu Cửu liếc nhìn nhóm T đang chuẩn bị chỉa họng súng vào mình rồi thản nhiên nói, "Tôi cũng dị ứng."
Bên tay cô vẫn còn nửa ly rượu đỏ, trình độ nói láo không bằng người kia.

Ánh mắt của người phụ nữ chợt lóe lên, tựa như đang cười? Tiêu Ái Nguyệt không có kiên nhẫn ngồi yên nữa, cô cầm ly rượu đỏ khác lên rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó nhỏ giọng nói với An Cửu Cửu, "Tôi đi toilet một chút."
Cô cũng không thể lâm trận bỏ chạy mà là thật sự muốn đi.

An Cửu Cửu cũng mất mặt liền vội vàng gật đầu, nhỏ giọng trả lời, "Chờ chút nữa ra khỏi bar sẽ không cần ứng phó."
Tiêu Ái Nguyệt dứt khoát đợi kết thúc buổi gặp mặt mới ra ngoài, cô vốn không có hứng thú với nhóm T nên luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chỉ đặt mắt trên người bạn học của Từ Phóng Tình.

Người phụ nữ kia có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Tiêu Ái Nguyệt, giống như đang trách đối phương không giúp mình.
Tiêu Ái Nguyệt không quen biết nên khi bắt gặp biểu tình kia thì càng bực bội, đến bãi đỗ xe cũng không lên ngồi, cô lập tức đè vai An Cửu Cửu lại, "Tôi đi về trước, hôm nào mời cô ăn cơm, hôm nay coi như tôi có lỗi với cô vậy."
An Cửu Cửu phất tay, "Đi đi."

Tiêu Ái Nguyệt xoay người rời đi, không ngờ người phụ nữ kia lại đi theo cô ra đến bên ngoài.

Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn lại, khó hiểu hỏi thăm, "Cô có chuyện gì sao?"
Có lẽ người phụ nữ này ở nước ngoài quá lâu nên nhún vai nói rất trực tiếp, "Tiểu Đinh nói đêm nay nhìn thuận mắt có thể tình một đêm."
Người đi đường nghe những lời này đều tò mò nhìn qua, Tiêu Ái Nguyệt cười lạnh, "Tôi cũng không quá thuận mắt với các cô."
"Cô đúng là đồ đàn bà xấu tính." Người phụ nữ không những không giận mà còn cười, "Ra ngoài chơi thì đừng mất hứng như thế chứ.

Tôi thấy cô nhỏ hơn tôi nhưng tính tình không nhỏ chút nào, cô đang sợ gì sao? Tôi tên Đạt Lâm, xong chuyện sẽ không dây dưa, nếu muốn phát triển trường kỳ cũng được, tôi sẽ trả tiền phòng."
Tiêu Ái Nguyệt không có hứng trả lời, cô trực tiếp bắt một chiếc taxi, Đạt Lâm muốn chụp hình khiến Tiêu Ái Nguyệt bị đèn flash làm chói mắt, vừa định hỏi cô ta chụp ảnh để làm gì, nhưng chưa kịp hỏi thì tài xế taxi đã nổ máy chạy đi.
Nhìn thấy bóng hình bị bỏ lại đằng xa, đầu Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu đau đớn.
Không ngờ chuyện nhỏ như vậy lại thu hút được sự chú ý của Từ Phóng Tình, tuy đang ở hải ngoại, Tiêu Ái Nguyệt cũng không có được tin tức nào, ngược lại Bì Lợi thần kinh khẩn trương chạy tới tìm cô nói, "Tối qua, tổng giám đốc Từ mới gọi điện hỏi tôi là có phải gần đây chị hay chạy ra ngoài thác loạn không!"
"Ai thác loạn!" Tiêu Ái Nguyệt nổi nóng, "Không phải chính chị ấy ra ngoài lêu lổng sao? Còn có mặt mũi hỏi tôi?" Nghĩ đến bản thân mình bị thương thành ra như thế nhưng người kia vẫn không trở về, tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt càng hỏng bét, "Chị ấy không quan tâm chuyện khác? Còn có mặt mũi hỏi, có biết xấu hổ không?"
Bì Lợi ôm chặt hai cánh tay, ẩn ý nói, "Kỳ thật tổng giám đốc Từ...!nửa tháng trước...!có trở về một lần."
"Cái gì!" Tiêu Ái Nguyệt lấy làm kinh hãi, trái tim bỗng nhiên thót một cái, cô vừa oán giận Từ Phóng Tình, nghe Bì Lợi nói xong, trong lòng vừa mừng vừa sợ, khó nén tâm tình kích động, thanh âm mềm nhũn ra, c ắn môi dưới ngạo kiều nói, "Sao tôi không biết?"
"Tôi đoán thôi." Phát giác được Tiêu Ái Nguyệt biến sắc, Bì Lợi lập tức giải thích, "Ngày đó bác sĩ nói phải theo dõi chị thêm mấy ngày mới có thể xuất viện, tôi ở bệnh viện dưới lầu, hình như thấy được bóng dáng của tổng giám đốc Từ, tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm, sau đó lên lầu muốn hỏi chị xem sao, kết quả phát hiện đổng sự Tần cũng ở đó nên...!tôi đoán có phải tổng giám đốc Từ đã nhìn thấy gì đó hay không?"
Tâm tình Tiêu Ái Nguyệt trở nên phức tạp, tiềm thức của cô muốn tin tưởng Từ Phóng Tình thật sự đã trở về, cô nghĩ ngay cả Tần Thất Tuyệt mà Từ Phóng Tình còn nhịn được thì tại sao chị ấy lại không nhịn được đối với người phụ nữ tối qua? Chẳng lẽ họ quen biết nhau? Đại học Yale nhỏ như vậy sao? Nghĩ tới đây, Tiêu Ái Nguyệt lập tức gọi điện thoại cho Đông Văn Giang.
Đông Văn Giang mới vừa cùng Jojo ly hôn và đang ở thành phố H, nghe Tiêu Ái Nguyệt nhắc đến Đạt Lâm, cả người gã đều sôi trào, "Quen chứ, làm sao mà không biết được, buông thả đến cả Hoa Hồ Điệp cũng bay lên hết, nghe nói là bách phát bách trúng, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thất bại, trước kia đã từng hợp tác cùng vợ của cô, là một nhân tài, thế nào? Cô gặp cô ta rồi hả?"
Tiêu Ái Nguyệt lập tức hiểu Đạt Lâm và Từ Phóng Tình có quen biết, rất có thể tấm ảnh tối hôm qua đã làm bại lộ bản thân, khó trách chị ấy lại gọi điện thoại dò hỏi Bì Lợi, thì ra chị ấy vẫn còn khẩn trương vì những chuyện này?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Ái Nguyệt liền nổi lên một ý kiến có thể ép Từ Phóng Tình trở về, lại có thể bắt lấy nhược điểm của chị ấy, nhất cử lưỡng tiện, thật là quá hay, bất quá cô ngược lại vẫn muốn nhìn xem Từ Phóng Tình ở Nhật Bản làm cái gì.
"Bì Lợi, lập tức đặt vé đi Nhật Bản ngay cho tôi, càng nhanh càng tốt, thuận tiện gửi địa chỉ của chị ấy cho tôi.

Tôi không làm gì cả, tôi sẽ đuổi theo chị ấy lần nữa, kệ, làm sao lại thất bại? Lúc này, tôi sẽ để chị ấy tự chui đầu vào lưới, tôi có chút lòng tin, đồ đàn chết tiệt! Tôi là tổng công! Im miệng đi!".

237: Gặp Mặt


Mùa đông ở Nhật Bản rất lạnh, Tiêu Ái Nguyệt vừa xuống máy bay liền trông thấy vệ sĩ được cô phái đến từ mấy tháng trước đang vẫy tay gọi. Cô thản nhiên đi đến trước mặt người nọ, tháo kính râm, tràn đầy tự tin hỏi, "Thế nào?"

Trải qua mấy tháng cải biến, tóc ngắn của Tiêu Ái Nguyệt đã dài ra không ít, mặc dù không dài bằng lúc trước nhưng tóc nâu gợn sóng ngang vai trông vô cùng mặn mà. Áo khoác màu vàng chạm tới đầu gối có chút phong trần, mang đến cảm giác mệt mỏi. Tiêu Ái Nguyệt rất có tinh thần tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt đầy tơ máu đến dọa người, cô tự nhiên khoát tay nói, "Chị ấy đang ở đâu? Cô đi theo chị ấy sao rồi, nói tôi nghe một chút đi."

Thì ra từ lúc biết Từ Phóng Tình ở Nhật Bản, Tiêu Ái Nguyệt lập tức phái vệ sĩ đến bảo vệ. Sở dĩ cô kiên nhẫn và tha thứ cho Từ Phóng Tình đi không từ giã là vì cô luôn cảm giác mình đối với hành tung của chị ấy rõ như lòng bàn tay. Lần trước Bì Lợi nói Từ Phóng Tình đã từng trở về, song vệ sĩ lại chẳng nói với cô chữ nào, điều này làm Tiêu Ái Nguyệt cảm giác vệ sĩ trước mắt đã bị mua chuộc.

Quả nhiên vệ sĩ chỉ nói qua loa vài câu. Tiêu Ái Nguyệt nghiêm mặt mấy giây, uy hiếp nói, "Cô đừng quên là ai trả lương cho cô."

Vệ sĩ vẫn trấn định như cũ, cũng không biết Từ Phóng Tình đã cho cô ta nhiều hay ít. Tiêu Ái Nguyệt rất tán thưởng cô vệ sĩ lâm nguy không sợ chết, nhưng lại khó chịu khi phát hiện cô ta không trung thành với mình. Cô hoài nghi dò xét, "Dù sao cô cũng phải nói cho tôi biết chị ấy đang ở đâu? Đồng chí, cô có chút đạo đức nghề nghiệp được không?"

Từ Phóng Tình đang ở suối nước nóng trong khu du lịch. Sau khi đến Nhật Bản, chị ấy hầu như chưa làm qua chính sự nào, tựa như thật sự chỉ đến đây để giải sầu. Trước tiên là thuê một căn chung cư ở nội thành, mấy ngày sau liền mang Ngốc Nguyệt đến khu du lịch. Nói đến đây, Tiêu Ái Nguyệt suy nghĩ một chút, ấp ủ nói, "Chị ấy thật là nhàn hạ thoải mái a." Trong lời nói ít nhiều có chút oán trách.

Khu du lịch nằm ở dưới chân núi, phong cảnh xung quanh tươi đẹp, tú lệ, sương mờ bao quanh sườn núi, mây mù rả rích không dứt. Tiêu Ái Nguyệt có việc bận tâm nên thật sự không có tâm tình thưởng thức phong cảnh, cơ mà nhắc đến cũng kỳ quái, người có bệnh thích sạch sẽ như Từ Phóng Tình lại chịu được nơi công cộng này? Hỏi vệ sĩ mới biết được chị ấy đã bao trọn một phần của khu du lịch rồi, ngay cả phục vụ và suối nước nóng cũng đều chỉ phụ vụ cho mỗi mình chị ấy, quả thực là vung tiền như rác, hưởng thụ nhân sinh.

Tiêu Ái Nguyệt xấu hổ không phải bởi vì Từ Phóng Tình mạnh tay chi tiền, chỉ là vừa nghĩ tới thời khắc mạng sống của bản thân như treo trên sợi tóc, còn chị ấy lại ở chỗ này tình thơ ý hoạ, nghĩ vậy nên cả người đều có chút nổi xung.

Vả lại chị ấy đến nơi đây làm gì? Trung Quốc không có suối nước nóng sao? Tiêu Ái Nguyệt càng nghĩ càng giận, vệ sĩ đưa cô vào khu du lịch mới phát hiện những nhân viên mặc Kimono đều biết cô ta. Tiêu Ái Nguyệt càng nghĩ càng tức, tuy nói khu du lịch không lớn, nhưng ai cũng nhận biết bạn sẽ nói lên điều gì? Nói rõ vệ sĩ này đã sớm trở thành 'cá mè một lứa' với Từ Phóng Tình!

Vì nghiệm chứng lương tâm lần cuối của đối phương, Tiêu Ái Nguyệt xụ mặt hỏi, "Cô không có nói cho chị ấy biết là tôi đã đến đấy chứ."

"Không có." Lần này ngược lại rất có nguyên tắc.

Sắc mặt Tiêu Ái Nguyệt tươi tắn hơn đôi chút, cô vỗ vai của người nọ, "Lại đây, lát nữa kể tình trạng hiện tại của chị ấy cho tôi nghe nhé. Bây giờ cô đi trước giúp tôi đặt phòng, tối nay tôi sẽ nghiên cứu tiếp."

Đêm mùa đông đến rất nhanh, Tiêu Ái Nguyệt ăn mì xong liền thay quần áo chuẩn bị 'tình cờ' đi gặp Từ tiểu thư. Cô y theo lộ tuyến của vệ sĩ chỉ dẫn và tìm được ngôi chùa vắng người ở gần khu du lịch, nhưng đứng tại cửa chùa đợi nửa ngày cũng không thấy ai. Thời tiết càng ngày càng lạnh, Tiêu Ái Nguyệt thở ra khói trắng đứng dưới mái hiên giậm chân, trong lòng suy nghĩ, 'Từ Phóng Tình sẽ không tới sao?'

Đã muộn như vậy rồi mà đường núi cũng không có đèn, nếu không phải vệ sĩ quan tâm cho Tiêu Ái Nguyệt một cây đèn pin thì có lẽ cô thật sự sẽ không dám một mình đến chỗ vắng vẻ này. Đợi đến hơn tám giờ, trên trời bắt đầu có tuyết rơi càng lúc càng lớn, tuyết như lông ngỗng nhanh chóng phủ trắng con đường, ngay cả trên nóc của quán chè bên ngoài chùa cũng được tô điểm thành một bức phong cảnh.

Bức tranh đẹp đẽ mang đến cảm giác cô độc, rất khó hình dung cảm xúc lúc bấy giờ. Tiêu Ái Nguyệt tắt đèn pin, cô kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn, cả linh hồn thoáng chốc an bình, thiên địa vạn vật, cho dù là Từ Phóng Tình cũng không khiến cô cảm thấy phiền não, ưu sầu.


Hóa ra trong vạn vật trên thế gian, chỉ có thiên nhiên là không thể cô phụ.

Âm thanh xào xạc kỳ quái từ trong rừng cây truyền đến cắt ngang sự trầm tư của Tiêu Ái Nguyệt, cô đột nhiên có chút thất kinh như thể đang làm sai chuyện gì, cũng không muốn để cho người ta phát hiện cô đang ở chỗ này, càng không hy vọng người kia là Từ Phóng Tình.

Nơi này quả thật là địa điểm tốt để thanh tẩy tinh thần, nếu Từ Phóng Tình muốn hưởng thụ sự yên tĩnh được thiên nhiên ban tặng thì Tiêu Ái Nguyệt không có bất kỳ tư cách gì đánh vỡ nó.

Ánh sáng như ẩn như hiện xuất hiện ở trước mắt, Tiêu Ái Nguyệt cúi thấp thân thể trốn trong phòng rồi lén nhìn ra ngoài thông qua cửa sổ. Cô loáng thoáng thấy có người phụ nữ mặc Kimono đang cầm đèn lồ ng đỏ đi vào sân, trong không khí yên tĩnh, tiếng bước chân đạp tuyết vang lên, ánh trăng chiếu vào gương mặt mộc của người phụ nữ kia khiến Tiêu Ái Nguyệt suýt rơi nước mắt.

Không phải là Từ Phóng Tình thì còn ai vào đây? Cô mặc một bộ Kimono thanh lịch không thấy rõ màu sắc, có lẽ là do phải mang guốc gỗ đi trên tuyết nên đi rất cẩn thận, vóc dáng tuy cao nhưng người lại đơn bạc, nhỏ gầy, tóc đen dài thẳng được quấn trâm cài sau đầu, nhìn từ phía sau rất nhu hòa, không hề mang lại cảm giác thịnh đại hoa lệ, ngược lại còn tăng thêm mấy phần ưu nhã đoan trang, cũng không còn khí thế áp bách như xưa.

Người kia tiện tay phủi tro bụ trên băng đá ở quán trà, sau đó treo đèn lồ ng lên rồi im ắng ngồi xuống, không có âm thanh, không có bất kỳ động tác gì mà chỉ ngẩn người. Bóng lưng xinh xắn đưa về phía Tiêu Ái Nguyệt, bó vải quấn quanh eo nhìn từ phía sau trông hệt như chiến sĩ đeo thuốc nổ.

Ha ha, Tiêu Ái Nguyệt bị suy nghĩ của bản thân chọc cười, cách đây mấy tiếng, cô còn muốn giả vờ tình cờ gặp Từ Phóng Tình nhưng bây giờ lại từ bỏ ý định đó, cô bỗng nhiên lĩnh ngộ được vì sao chị ấy lại lựa chọn đến Nhật Bản để giải sầu. Khang Thụy Lệ nói chị ấy đã từ bỏ hết thảy nhưng Tiêu Ái Nguyệt không tin. Từ Phóng Tình không nói buông tay, song mỗi lời nói hay hành động đều ngầm thông báo rằng chị ấy sắp quyết định làm một chuyện rất quan trọng.

Trước khi đưa ra quyết định này, Từ Phóng Tình đã thử hoà giải cùng người yêu và xã hội, đúng vậy, ai có thể tưởng tượng được chị ấy sẽ ngồi ngẩn người trong khu rừng không người để ngắm nhìn cảnh tuyết vào đêm đông. Chị ấy là tinh anh của công ty lớn, chị ấy đã từng ra khu vực biên giới lách luật, đã phải nhọc lòng lắm mới có được tự do cùng tình yêu, người ngoài sẽ không hiểu được những chuyện chị ấy làm. Nếu như người ngồi ở đó không phải là Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt thậm chí có thể tưởng tượng ra chị ấy sẽ phỉ nhổ hành động của chính bản thân ra sao.

Hành vi đần độn ấy không hề tương xứng với kiểu người như Từ Phóng Tình, vì chị ấy vốn luôn lạnh lùng và lý trí. Nếu có một ngày Tiêu Ái Nguyệt buộc phải dừng lại để chân thành nhìn ngắm thế giới này thì chị ấy chính là thế giới của cô.

Cũng không biết ngồi xổm bao lâu, Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng ngủ thiếp đi cho đến khi ghe được tiếng bước chân quen thuộc. Từ Phóng Tình vẫn không vào bên trong chùa, cô căn bản không phải loại người thành kính sùng đạo, cô đến đây để tản bộ. Tiếng 'lạch cạch' của guốc gỗ dần xa, để lại dấu chân đầy đất rồi nhanh chóng bị tuyết che lấp, băng ghế đá kia cũng sẽ quên Từ Phóng Tình đã từng sủng hạnh nó, thiên nhiên bao la lại vô tình, có thể là bởi ánh sao trên trời quá đẹp nên đã khiến trận tuyết này kinh hỉ quá mức. Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy bản thân sẽ khắc sâu cảnh tượng này cả đời.

Từ Phóng Tình luôn luôn có thể mang đến cho cô cảm xúc khác biệt, luôn luôn có thể khiến Tiêu Ái Nguyệt một lần nữa yêu mình, người phụ nữ ấy vĩnh viễn kỳ diệu như vậy đó.

Trên đường trở về, nhìn thấy vệ sĩ còn chưa đi, Tiêu Ái Nguyệt khẽ gật đầu với cô ta một cái, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Vệ sĩ cũng không mở miệng mà chỉ hộ tống cô trở lại khu du lịch hệt như cái cách cô ta vừa mới đưa Từ Phóng Tình lặng lẽ trở về.

Ngày hôm sau, Từ Phóng Tình không có đi ra ngoài. Tiêu Ái Nguyệt đã lâu không gặp Ngốc Nguyệt, nó đi theo chị ấy lâu như vậy, còn bất cẩn béo thành mèo cầu tài. Nhân viên phục vụ đều rất thích nó, có người cho nó lạp xưởng hun khói, nó kêu 'meo meo meo' vài tiếng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tiêu Ái Nguyệt.

Tiêu Ái Nguyệt nào dám nhìn lại, nó đang ngồi xổm dưới chân Từ Phóng Tình, nếu nó dám chạy đến chủ cũ sẽ khiến chị ấy tức chết đi mất. Hôm nay, chị ấy đổi một bộ quần áo với chiếc áo da mỏng, còn rất lưu loát nói tiếng Nhật cùng nhân viên một lúc. Tiêu Ái Nguyệt trốn ở góc chết nghe lén nhưng chẳng hiểu được câu nào, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút uể oải.

Cô chỉ nghe hiểu câu 'Baka' trong tiếng Nhật, nào giống Từ Phóng Tình hạ bút thành văn. Mắt thấy chị ấy đã đi xa cùng nhân viên phục vụ, Ngốc Nguyệt cũng bị một nhân viên khác mang đi, Tiêu Ái Nguyệt tiện đà chạy vào phòng tìm vệ sĩ nghe ngóng mới biết được Từ Phóng Tình muốn đi tắm suối nước nóng.


Người chăm dưỡng sinh đó là Từ Phóng Tình sao? Chị ấy bị cái gì k1ch thích vậy? Tiêu Ái Nguyệt khó chịu yêu cầu vệ sĩ hỗ trợ nhưng lại bị cự tuyệt, "Đây là suối nước nóng của tư nhân, tôi không có biện pháp."

Cuối cùng vẫn bị chủ ép, vệ sĩ cầm tấm ảnh thân mật của Tiêu Ái Nguyệt và Từ Phóng Tình đi tìm nhân viên công tác, vừa dỗ vừa lừa nói Tiêu Ái Nguyệt là 'em gái' của Từ Phóng Tình, sau đó hỏi cô có thể sắp xếp cho Tiêu Ái Nguyệt vào trong được không.

Nhật Bản tương đối bảo thủ về phương diện này, dù đã có được ảnh chụp nhưng người phục vụ vẫn tỉnh táo nói, "Việc này phải được Từ tiểu thư đồng ý mới được."

Vệ sĩ làm phiên dịch cho Tiêu Ái Nguyệt, cô nổi giận, thở phì phò nói, "Tôi không đi nữa."

Nửa ngày trôi qua, cô căn bản không tìm được cơ hội tốt để gặp Từ Phóng Tình. Đến trưa, vệ sĩ nói Từ Phóng Tình đã sắp xếp tham gia làm vật lý trị liệu và hỏi Tiêu Ái Nguyệt có muốn thừa cơ chuồn êm đi vào không.

Tiêu Ái Nguyệt nghe vệ sĩ nói chuyện mới nhận ra Từ Phóng Tình đến Nhật Bản đã lập tức biến thành người khác. Người mà trước kia không thèm ngồi ghế công cộng, ngay cả Tiêu Ái Nguyệt cũng không được đụng vào người, vậy mà hôm nay đã khác! Rất khác! Tiêu Ái Nguyệt đã từng làm vật lý trị liệu với Trần Vãn Thăng, bây giờ nghĩ tới vẫn cảm thấy việc này không được đứng đắn cho lắm nên cũng mang theo tâm tình đi bắt gian.

Đèn âm u khiến căn phòng thêm nóng bức, vệ sĩ yểm trợ Tiêu Ái Nguyệt đi vào, mà có trở ra cũng không biết làm gì. Nhiệt độ bên trong rất cao, chỉ chốc lát sẽ làm quần áo ướt đẫm. Cô lặng lẽ trốn sau tấm bình phong chờ đợi, vài phút sau, Từ Phóng Tình mới tiến đến.

Từ Phóng Tình chỉ mặc vẻn vẹn một bộ áo ngủ tơ tằm thật mỏng, sau đó trực tiếp nằm lên giường. Người làm vật lý trị liệu mở máy hơi nước rồi ra hiệu cho Từ Phóng Tình xong liền lui ra ngoài. Máy tạo hơi nước vừa mở làm không khí càng nóng, Tiêu Ái Nguyệt mặc nhiều lớp áo nóng như bị lửa thiêu, cô lén cởi áo khoác, thời điểm ngẩng đầu liền phát hiện Từ Phóng Tình cũng đang c ởi quần áo.

Nhưng chị ấy rõ ràng chỉ mặc một lớp áo! Từ Phóng Tình chậm rãi cởi bỏ áo ngủ, phần lưng trơn bóng, da thịt tinh tế dưới ánh đèn càng mê người, bộ ng ực nhìn nghiêng cũng có thể thấy được đường cong hoàn mỹ.

Tiêu Ái Nguyệt chẳng những nóng lên mà còn bắt đầu khẩn trương, cô có chút hối hận khi vào nơi này, một bên thầm mắng vệ sĩ không nhắc nhở cô mặc ít đồ, một bên phỉ nhổ Từ Phóng Tình là đồ hồ ly tinh chuyên quyến rũ người.

Thật sự là giận, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ qua mấy ngày nữa sẽ nếm thử mồi câu đại giới!

Không ngờ Từ Phóng Tình đột nhiên quay đầu lại, thần giao cách cảm nhìn về vị trí của Tiêu Ái Nguyệt, lông mày hơi nhíu lên, sau đó cấp tốc mặc quần áo tử tế rồi chậm rãi đi tới.

Tiêu Ái Nguyệt che mặt, trong lòng khẽ hô 'chết m*', đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa. Cô gái làm vật lý trị liệu lễ phép đợi Từ Phóng Tình mở cửa rồi mới dùng tiếng Anh trò chuyện. Tiêu Ái Nguyệt nghe hiểu vài câu, thì ra cô ta hỏi Từ Phóng Tình có cần cô ta hỗ trợ giống như trước kia không?

Từ Phóng Tình thoáng dừng động tác một chút, giống như đang tự hỏi gì đó rồi lắc đầu, dùng Anh ngữ trả lời, "No, thank you." Sau đó lại quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Tiêu Ái Nguyệt đang ẩn thân, cười như không cười, "Chúng tôi không cần."

Câu này lại là tiếng Trung điển hình!