Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 215: 215: Nguy Cơ Tức Là Cơ Hội





Sau khi cơm nước xong xuôi, An Cửu Cửu đề nghị đi dạo lòng vòng, mặt Từ Phóng Tình không biểu tình, ánh mắt lộ ra khí lạnh, "Chị Việt muốn đi không?"
Bản thân An Cửu Cửu muốn hẹn Quý Văn Việt, Từ Phóng Tình lười khách sáo nên đã trực tiếp ném vấn đề lại cho người trong cuộc.

Hiện tại, Quý Văn Việt không có hứng cho lắm nhưng cũng không cự tuyệt, "Đến công viên một chút đi." Dừng một chút rồi lại nói, "Tình cũng đi cùng nhé."
Từ Phóng Tình nhếch môi, bất động hồi lâu mới nói, "Đi thôi."
Dù là bóng đèn hay bà mối, Từ Phóng Tình đều không hứng thú, nhưng Quý Văn Việt đã mở miệng, cô cũng biết thức thời.

Bốn người đến một nhà hàng ở gần công viên, trên quảng trường tập kết không ít bô lão đang khiêu vũ, Tiêu Ái Nguyệt đứng nhìn một hồi liền cảm thấy nhàm chán, cô quay đầu tìm Từ Phóng Tình và phát hiện chị ấy và Quý Văn Việt đã đi xa rồi.
An Cửu Cửu theo sau lưng họ, mặt mũi vô tội cào đầu, dáng vẻ tần ngần có chút đáng thương.

Tiêu Ái Nguyệt chạy tới đứng bên cạnh các cô liền nghe được Quý Văn Việt hỏi Từ Phóng Tình, "Em lấy nhiều hay ít?"
"Bằng tiền hưu..." Từ Phóng Tình lại nhìn Tiêu Ái Nguyệt một lúc, cuối cùng vứt ra một câu, "Không nhiều, không ít."
Quý Văn Việt trợn mắt suy nghĩ rồi bỗng dưng cười, "Tôi luôn có cảm giác em sẽ chọn thời điểm thích hợp để rời đi, hy vọng cảm giác đó sai."
Từ Phóng Tình mỉm cười giả bộ như không có việc gì, cũng không lên tiếng trả lời nữa.
Mấy người an tĩnh mấy giây thì An Cửu Cửu đã ngo ngoe muốn động, mở miệng hỏi, "Tổng giám đốc Quý, lần trước tôi có nhìn thấy Twitter của chị nói là muốn đi du lịch, chị đã quyết định đi đâu chưa?"
Nghe hỏi như vậy, Quý Văn Việt đột nhiên quay người khiến An Cửu Cửu giật mình kêu lên.

Cô vốn luôn theo sát sau lưng Quý Văn Việt nhưng lại không biết chị ấy sẽ đột nhiên dừng bước, cô không kịp thu hồi bước chân liền cảm thấy tay mình đụng phải quần áo của người nọ, trên mặt khô nóng, tay phản xạ có điều kiện rụt lại, có chút khó xử.

Quý Văn Việt ngược lại không có phản ứng gì, nhìn thấy sắc mặt đối phương ửng đỏ, trên trán rịn ra mồ hôi, quan tâm nói, "Hình như cô không khỏe cho lắm, hay hôm nay chỉ tới đây thôi nhé."
Đây là câu khẳng định, không phải nghi vấn, cho dù An Cửu Cửu không nguyện ý thì buổi gặp mặt này cũng phải kết thúc.
Trên đường trở về, Tiêu Ái Nguyệt đau đầu cố gắng tập trung lái xe, hy vọng có thể dồn sự nghi hoặc vừa nãy vào lãng quên nhưng vẫn không thể quên được.

Khi về đến nhà, lý trí của cô bị thời gian rửa sạch, ngay cả cặn cũng không còn, thấy Cam Ninh Ninh đang ở đây nên cô cũng không dám nói thẳng, đến tối đi ngủ mới thấp thỏm hỏi Từ Phóng Tình, "Tình Tình, hôm nay tổng giám đốc Quý nói tiền gì với chị vậy?"
Từ Phóng Tình ngồi trên giường chơi điện thoại, mí mắt cũng chẳng muốn nhấc, câu được câu không trả lời, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi có chuẩn bị sẵn một tờ chi phiếu, ngày mai em đến Bắc Kinh tìm Giang Lâm Lâm đi."
Tiêu Ái Nguyệt lập tức tỉnh ngộ, cô tưởng Từ Phóng Tình đã quên sự kiện kia, không ngờ chị ấy vẫn còn nhớ, hơn nữa đã chuẩn bị xong phương án, cô ngạc nhiên nói, "Được, vậy để em đặt vé máy bay trước."
Là chi phiếu trị giá một triệu hai trăm ngàn tệ, giá trị không tương đương với mảnh đất cho lắm, Giang Lâm Lâm chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng Từ Phóng Tình đã dám tặng chi phiếu chứng tỏ chị ấy đã chuẩn bị kỹ càng, cho nên khi Tiêu Ái Nguyệt gọi điện thoại cho Bì Lợi nhờ đặt vé máy bay, Từ Phóng Tình còn cố ý dặn dò một câu, "Đưa An Cửu Cửu theo cùng."
Tiêu Ái Nguyệt nhoáng cái đã hiểu rõ ý của người yêu, "Cô ta có chịu không?" Chịu làm con pháo thí?
Từ Phóng Tình nhún vai, "Em có thể nhờ chị Việt an bài."
Đúng ha, có Quý Văn Việt ở đây, An Cửu Cửu nhất định sẽ đồng ý.

Tiêu Ái Nguyệt lập tức gọi cho Quý Văn Việt, chị ấy cũng không có từ chối, chỉ chần chờ một chút rồi đồng ý theo cô đến Bắc Kinh.
Có quan - thương đời thứ hai hộ tống, Tiêu Ái Nguyệt như được bảo vệ an toàn, cô ngọt ngào nhào vào người Từ Phóng Tình, miệng ha ha ha ba tiếng rồi gãi đầu nói, "Hình như em đã quên chuyện gì đó rồi nhưng cũng không quan trọng lắm.

Tình Tình, chúng ta ngủ thôi nào."
Từ Phóng Tình lấp lóe ánh mắt, nhẹ nhàng vỗ bờ vai của cô, "Ừ" một câu, "Tiêu Ái Nguyệt, em không cần lo lắng về Giang Lâm Lâm, cô ta không đáng sợ như vậy."
Trong đầu của Tiêu Ái Nguyệt đầy những chuyện khó tả, cô liên tục gặm lấy cổ của Từ Phóng Tình, qua loa nói, "Được rồi, Tình Tình, chị thật tốt."
Ngày hôm sau, bốn người hẹn gặp ở sân bay, lúc An Cửu Cửu đến còn mang theo một gã vệ sĩ sau lưng.


Quý Văn Việt còn chưa tới, An Cửu Cửu cũng không cậy mạnh thân phận trước mặt hai người Từ - Tiêu, cô đen mặt nói với gã kia, "Có thể đừng ám tôi không, phiền chết đi được."
Gã đàn ông này là vệ sĩ được ông An phái tới, mấy câu của An Cửu Cửu không thể lay động được gã.

Tiêu Ái Nguyệt vừa muốn nói gì đó thì hai mắt của An Cửu Cửu đột nhiên tỏa sáng, cô ngạc nhiên vẫy tay nói, "Tổng giám đốc Quý, ở bên này."
Giọng nói của cô hơi to khiến ánh mắt bốn phía thỉnh thoảng lại dò tới làm bước đi của Quý Văn Việt có chút nặng nề, "Tình, Tiểu Tiêu, Tiểu An, buổi chiều vui vẻ."
Thấy biểu cảm của người kia không đúng lắm, Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu nghĩ mình để chị ấy và An Cửu Cửu ở cùng nhau có hơi không tốt lắm.

Quý Văn Việt nhàn nhạt thu hồi ánh mắt trên người vệ sĩ của An Cửu Cửu, sau đó chuyển sự chú ý lên mặt Từ Phóng Tình rồi chỉ về chỗ ở cách đó không xa, "Chúng ta nói chuyện vài câu được không?"
Không thể nghe được hai người ở bên kia nói gì, An Cửu Cửu kéo cánh tay của Tiêu Ái Nguyệt, khẩn trương hỏi, "Hai người đó nói gì vậy?"
Quý Văn Việt đưa lưng về phía các cô nên không thể thấy rõ biểu cảm, nhưng Từ Phóng Tình lại bày ra thần sắc thâm trường, hai tay khoanh lại, miệng không hề mở, toàn bộ quá trình đều là Quý Văn Việt đọc diễn văn.
Mấy phút qua đi, hai người mới trở về, trên mặt Quý Văn Việt vẫn giữ nguyên nụ cười khách sáo, "Tiểu An không cần đi nữa."
"Tại sao?" An Cửu Cửu nghe như sắp khóc, "Tôi đã chuẩn bị hành lý xong hết rồi.."
Nếu Quý Văn Việt đã mở miệng thì chính cô phải giải thích, trên môi hiện ra một nụ cười thân thiết, "Tôi không thể bảo đảm trả cô về cho người nhà một cách hoàn hảo vô khuyết được.

Tiểu An, chúng tôi có thể mạo hiểm, nhưng cô thì không."
Vài người có gia thế mãi mãi cũng không thể lệch khỏi quỹ đạo.


Lúc còn trẻ, bạn có thể cậy vào thanh xuân của bản thân để làm những chuyện điên rồ, nhưng không có nghĩa là bạn có thể cả đời như thế.
Quý Văn Việt yên lặng nhìn vành mắt đỏ hoe của An Cửu Cửu, nhìn cô bịt miệng, cúi đầu, yếu đuối nhưng lại không có chỗ ẩn trốn, nhìn cô nghẹn ngào cất tiếng nói như muỗi kêu, "Tổng giám đốc Quý, chị nhất định phải nhẫn tâm như vậy sao?"
Không phải Quý Văn Việt nhẫn tâm mà là cô hiểu thế giới này tàn khốc hơn bất cứ ai.

Quý Văn Việt giương mắt quan sát xung quanh một chút, cô không lên tiếng, cũng không muốn giải thích.
Từ Phóng Tình đã quen biết Quý Văn Việt nhiều năm nên hiểu rõ việc này không có khả năng cứu vãn, "Đi thôi, lên máy bay được rồi."
Mặc dù Tiêu Ái Nguyệt không hiểu mấy người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn rất công tâm ôm lấy Từ Phóng Tình, lưu luyến không rời nói lời cáo biệt, "Tình Tình, ngày mai em sẽ về ngay, chị cố gắng chăm sóc bản thân cho thật tốt nha."
Từ Phóng Tình lộ vẻ ẩn nhẫn như sắp phát cáu nhưng vẫn cố gắng khắc chế, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không phải là trẻ con, nếu em còn dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi thì tôi sẽ lập tức vứt bỏ con gái của em."
Một giây sau, Tiêu Ái Nguyệt bỏ chạy.
Từ Phóng Tình xoay người đối mặt với khuôn mặt đầy nước mắt vô cùng thương tâm của An Cửu Cửu.

Ánh mắt của đối phương tham lam giống như muốn nhìn ra gì đó trên mặt Từ Phóng Tình, giọng nói rất nhẹ, song vẫn không cam tâm, "Năm năm, vì sao chứ? Tổng giám đốc Từ, chị nói đi, vì sao chị ấy lại đối xử với tôi như vậy?"
Năm năm kiềm chế và tích trữ đã triệt để hạ gục An Cửu Cửu.

Từ Phóng Tình chậm rãi mở miệng, câu chữ đã châm chước mấy lần, "Năm năm, heo mẹ có thể sinh được mười mấy con heo con, gà mái cũng có thể sinh ra mấy trăm con gà con và hoa sẽ nở, đó là quy luật tự nhiên, nhưng Tiểu An, tình cảm của cô đã vượt ra khỏi quy luật đó rồi.

Cô đếm thử xem, suốt năm năm qua, cô và chị Việt đã từng có cơ hội nào để phát triển tình cảm chưa? Hoặc là cô vốn không hiểu rõ chị ấy và chị ấy lại càng không hiểu rõ cô.

Đối với mối quan hệ giữa hai người, năm năm vẫn chỉ là năm năm, nó không có nghĩa là cả hai sẽ chấm dứt, cũng không có nghĩa là sẽ khắc sâu.

Dùng cái gọi là năm năm để trói buộc chị Việt vốn đã không công bằng rồi, chị ấy cũng không hề yêu cầu cô phải đeo đuổi, cũng không gieo cho cô hy vọng, chị ấy đã luôn đối đãi với cô một cách tự nhiên nhất có thể, cô cần gì phải cảm thấy bản thân bị ủy khuất làm gì?"

Câu nói của Từ Phóng Tình đầy huyền cơ và gai nhọn.

An Cửu Cửu nghe vào tai thấu tận đáy lòng, cô lập tức bừng tỉnh như thấy được mặt trời chân lý chói qua tim, "Tôi hiểu rồi, cám ơn tổng giám đốc Từ."
Tựa như thời không ngàn năm khó gặp, Từ Phóng Tình phút chốc trở thành cô giáo tình yêu, còn Tiêu Ái Nguyệt bình thường hay lằng nhà lằng nhằng lại biết bàn chuyện cổ phiếu với Quý Văn Việt.

Quý Văn Việt kể chuyện Khang Thụy Lệ đã xử lý quan hệ xã hội của công ty trong lúc đang gặp nguy cơ như thế nào, bà ta đã trắng trợn mua lại cổ phiếu ra sao.

Tiêu Ái Nguyệt nghe đến nghẹn họng, cô trân trối nhìn Quý Văn Việt mỉm cười, trên thân thể toát ra khí chất thâm tàng khó hiểu, "Tiểu Tiêu, nguy cơ chính là cơ hội, mấy năm trước, Tình đã làm sụp một công ty của đổng sự Khang, cô có biết không?"
Tiêu Ái Nguyệt lần nữa bị kinh sợ sờ lấy trái tim, "Không biết."
"Không biết cũng tốt, mấy năm đó, em ấy đã làm rất nhiều chuyện vượt ngoài vòng pháp luật, cuối cùng bị đổng sự Khang điều đến thành phố H." Khóe môi Quý Văn Việt hơi nhếch lên như đang hoài niệm, "Bây giờ thấy em ấy ẩn cư phía sau màn, có đôi khi tôi không phân rõ được đâu mới thật sự là em ấy.

Trước kia, em ấy rất tự tin và luôn luôn mang đến cho người khác nhiều chuyện kinh hỉ và kinh hãi ngoài ý muốn."
Từ Phóng Tình có dã tâm ngừng lại nhường đường cho Tiêu Ái Nguyệt không có dã tâm đi lên, sự biến hóa giữa người với người hệt như sự biến thiên của thời đại, không phải một sớm một chiều liền có thể nhìn thấy kết quả.

Quý Văn Việt nhớ Từ Phóng Tình của quá khứ, nhớ người phụ nữ luôn tràn đầy sức mê hoặc trí mạng, nhưng Tiêu Ái Nguyệt càng yêu Từ Phóng Tình của hiện tại hơn, cô yêu sự nhẹ nhàng, thoải mái, không có áp lực, yêu tính tình đang dần nhu hòa của đối phương.
Hai người đều có tâm tư khác nhau, tiếp viên hàng không liên tiếp đưa rượu đỏ tới, họ nhìn nhau cười một tiếng rồi uống một hơi cạn sạch.
Máy bay vượt qua tầng mây, một mảnh trời xanh lam đập vào mi mắt, Tiêu Ái Nguyệt mỉm cười, cô đột nhiên nhớ tới Từ Phóng Tình, khuôn mặt ấy như thước phim cũ thiên biến vạn hóa trong đầu, có lãnh đạm, có tiêu tan, có xảo trá, có cảm động.

Tiêu Ái Nguyệt nghĩ, cố sự luôn tiếp diễn, chỉ cần ở bên cạnh nhau, bất cứ ngăn trở nào cũng đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
Bởi vì đó chính là cuộc sống, cuộc sống có Từ Phóng Tình..