Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 210: 210: Chị Là Người Tốt Nhất





Từ Phóng Tình sẽ không an ủi người khác, trong trí nhớ của Tiêu Ái Nguyệt, đây đại khái là câu nói ấm áp nhất của Tình Tình.

Bì Lợi không biết các cô đã xảy ra chuyện gì, cô mờ mịt đứng ở một bên nghe Cam Ninh Ninh khóc đến thở không ra hơi, đến khi Tiêu Ái Nguyệt đi đến bên cạnh rồi yếu ớt giải thích chuyện đã xảy ra.
Từ Phóng Tình bị đối phương điểm danh yêu cầu gặp, Tiêu Ái Nguyệt không gạt được bèn kéo tay của người kia xuống, mỉm cười dỗ dành, "Tình Tình, hay giao chuyện này cho em đi!?"
Từ Phóng Tình chưa từng nghe qua cái tên Giang Lâm Lâm, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Em xác định đây là tên thật của cô ta?"
Xác định cùng khẳng định, ngay cả An Cửu Cửu cũng không dám điều tra, có thể sai sao? Bì Lợi kéo Cam Ninh Ninh đi rửa mặt, Từ Phóng Tình nhếch môi, trong mắt vô cùng nghiêm túc.

Tiêu Ái Nguyệt thấy đối phương như vậy liền suy đón chẳng lẽ mình đã nghĩ sai, "Tình Tình, cô ta đến đây đã có chuẩn bị, chúng ta cần phải gặp sao?"
"Đi." Không thêm lời thừa thãi, Từ Phóng Tình quyết định thật nhanh, "Bây giờ đi ngay."
Lúc này không mang theo Cam Ninh Ninh, Từ Phóng Tình vốn dự định đơn thương độc mã nhưng lại bị Tiêu Ái Nguyệt dây dưa níu kéo.

Tiêu Ái Nguyệt lấy lý do Từ Phóng Tình không biết địa điểm, tự mình đưa chị ấy đến chỗ Giang Lâm Lâm.

Lúc đến dưới lầu, Từ Phóng Tình ngược lại không vội, cô quan sát hoàn cảnh bốn phía, ngồi an tĩnh trong xe thêm vài phút đồng hồ rồi điện thoại cho Quý Văn Việt.
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy quỷ dị, cô đang nghĩ Từ Phóng Tình gọi Quý Văn Việt, từ góc độ nào đó mà nói là để tăng thêm lòng dũng cảm?
Không thể nào, Từ Phóng Tình không yếu đuối như vậy đâu nhỉ? Chưa kịp nghĩ lại thì Quý Văn Việt đã lập tức chạy đến, hôm nay cô mặc rất nhiều đồ, áo lông và áo len, tinh thần tốt lại giống như không tốt lắm, Tiêu Ái Nguyệt lo lắng hỏi, "Chị Việt, chị bị cảm?"
"Có một chút." Quý Văn Việt thường ngày nói tiếng khàn khàn, nhưng khi cảm mạo lại thanh thúy không ít, có chút tương phản, "Tôi rất dễ sinh bệnh vào mùa này, đều là bệnh vặt, không có gì trở ngại." Cô quay đầu nhìn về phía Từ Phóng Tình, "Em xác định là người đó sao?"
Từ Phóng Tình như đang suy tư nên trả lời thế nào, dừng một chút mới nói, "Tôi không xác định."
Quý Văn Việt cười, "Vẫn nên gặp một lần cho biết, đi lên trên thôi nào."
Hai người sóng vai đi lên phía trước, bỏ lại Tiêu Ái Nguyệt ở sau lưng.

Từ Phóng Tình đi trước, giọng trầm thấp giải thích, "Chị hiểu rõ tính cách của tôi."
Quý Văn Việt đương nhiên hiểu, Từ Phóng Tình bảo cô tới, rất hiển nhiên em ấy biết mình có thể sẽ phát sinh mâu thuẫn với vị Giang tiểu thư kia, nhưng thân phận và địa vị của cô ta khiến người ta không thể tuỳ tiện đắc tội, cho nên mới phải mời yêu quái Quý Văn Việt theo.

Quý Văn Việt là người chu toàn và bản lĩnh, còn năng lực đàm phán của Từ Phóng Tình lại rõ như ban ngày, hôm nay hai người lần nữa hợp tác, quả thật là sự kiện ngoài ý muốn.

Tiêu Ái Nguyệt im lặng theo sau, cô nghe Từ Phóng Tình cùng Quý Văn Việt đối thoại, buồn tủi trong lòng chợt lóe lên, ngay cả bản thân đều không phát giác được.
Căn phòng trống trải chỉ có vài cái ghế gỗ, đạo đãi khách của Giang Lâm Lâm tương đối qua loa, sự ngạo mạn và khinh cuồng bẩm sinh khiến ai cũng chán ghét.

Từ Phóng Tình ngồi trên ghế không nhúc nhích, cả người lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.
Quý Văn Việt được mời tới làm người hòa giải, cô sửa sang lại sợi tóc trong tai, mỉm cười duyên dáng nói, "Giang tiểu thư đại giá quang lâm đến Thượng Hải, sao không báo một tiếng, là chúng tôi chậm trễ, nào, tôi mời cô uống trà."
Giang Lâm Lâm lấy làm thú vị, cô ở Thượng Hải chờ đợi mấy tháng, đã từng nghe qua cái tên Quý Văn Việt mấy lần, không ngờ hôm nay được gặp mặt, người phụ nữ này quả đúng như lời đồn, ân tình lão luyện, nụ cười tươi trẻ mang theo gió xuân, thật sự rất hiểu ý người.

Giang Lâm Lâm để mắt qua một bên nhìn về phía Từ Phóng Tình, so với Quý Văn Việt nổi danh một phương, Từ Phóng Tình rõ ràng ít nổi hơn nhiều, nếu không phải kéo Mạnh Niệm Sanh vào, đúng là cô không nghĩ sẽ có ngày được gặp Từ Phóng Tình.
Giang Lâm Lâm không bợ đỡ là vì cô có thế lực khổng lồ, thực tế cô là người theo chủ nghĩa nữ quyền nhưng cũng không quá cực đoan so với phụ nữ cường đại bên phía đối thủ.

Cô rất thích những người có bản lĩnh nên tự nhiên cũng sẽ xem thường những kẻ không có bản lĩnh, cho nên đương nhiên không hề để mắt đến Tiêu Ái Nguyệt, "Nghe nói là cô uy hiếp Mạnh Niệm Sanh? Từ tiểu thư, dùng đồ của tôi thì cần phải trả tiền, cô có hiểu đạo lý này không?"
Nhìn người phụ nữ kia vô lễ, Tiêu Ái Nguyệt thầm chê trong lòng, bởi vì cô đã quen tư duy bên trong, cảm tính quá luôn làm hỏng việc, nhưng Giang Lâm Lâm không hề cảm thấy vậy, cô chơi xỏ lá đòi hỏi Từ Phóng Tình "Tiền thuê".
"Đồ của cô?" Từ Phóng Tình nhếch khóe miệng, qua loa cười, "Lúc tôi quen biết Mạnh Niệm Sanh, cô ta vẫn đang là người, đến bây giờ vẫn là người.

Giang tiểu thư, nếu cô gọi chung nhân loại là đồ vật thì tôi sẽ vẫn giữ lại ý kiến của mình, chí ít tôi cho rằng cô không quá giống thứ gì đó."
Quý Văn Việt, "..."
Bắt đầu nã pháo, Từ Phóng Tình thật sự lần nữa đổi mới nhận thức của Quý Văn Việt.

Giang Lâm Lâm dừng lại một chút, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng về chuyện mình sẽ bị mắng, nghiêm trang cảm khái nói, "Từ tiểu thư thật là hài hước."
Từ Phóng Tình không nói, mắt không có tiêu cự vượt qua thân thể của đối phương, nhìn vào người vệ sĩ khôi ngô phía sau.
"Giang tiểu thư, tôi cùng tổng giám đốc Từ tìm cô cũng là bởi vì chuyện này." Quý Văn Việt ấm áp mở miệng đề nghị, "Chúng ta đều là người làm ăn, trong lúc vô tình bất cẩn xâm chiếm địa phận an toàn của cô, chúng tôi nhận sai, hy vọng cô có thể tha thứ cho sự vô tri của chúng tôi."
Coi như Quý Văn Việt đã vô cùng hạ mình.

Giang Lâm Lâm ha ha cười, yết hầu phát ra một tiếng rên rỉ vui vẻ, "Quý tiểu thư luôn thích cầu xin người ta như vậy sao."
Từ Phóng Tình giương mắt quét tới, hững hờ nói, "Giang tiểu thư, cô sai rồi, chúng tôi đến đây để đàm phán, không phải cầu xin.


Nếu cô nhất định phải như vậy thì xem như mọi chuyện kết thúc, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ."
Giang Lâm Lâm đã nhìn rõ ba người phụ nữ tìm đến mình, một người hòa giải, một người mặt lạnh, một người xem trò vui là Tiêu Ái Nguyệt, cô tức giận nói, "Vậy các người đi đi."
Từ Phóng Tình vô cảm đứng lên nhấc chân muốn đi.

Quý Văn Việt hoàn toàn rơi vào trạng thái mê mang, cô cảm giác trận chiến đột nhiên xuất hiện này từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc đều vô cùng kỳ quái.

Từ Phóng Tình lưu loát tấn công, Giang Lâm Lâm cấp tốc phản kích, giữa hai người qua lại giống như đã viết qua kịch bản.
Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu, thanh âm tràn đầy vẻ không vui, "Mạnh Niệm Sanh ở đâu? Tôi muốn gặp em ấy."
Đúng vậy, mấy người này đàm phán nhưng đã quên đi người quan trọng nhất.

Tiêu Ái Nguyệt cắn chặt môi dưới, cô đứng lên quay đầu nhìn Từ Phóng Tình đang dừng chân đứng tại cửa ra vào, sau đó lại nhìn Giang Lâm Lâm, "Mạnh Niệm Sanh ở đâu?"
Mạnh Niệm Sanh ở đâu?
Có người trả lời không? Có lẽ Mạnh Niệm Sanh đã chết đi thật lâu trước đó rồi, từ lúc em ấy bị cậu ruột bán cho người khác, tuổi trẻ tươi đẹp bị cầm tù ở đảo không người, cũng không thể dùng chữ thảm để hình dung nửa đời trước nữa, nhưng lúc này em ấy vẫn bị người ta xem là đồ vật để cò kè mặc cả.

Tiêu Ái Nguyệt không thích cảm giác này, không thích ánh mắt dã thú của Giang Lâm Lâm.

Cô nhìn thẳng vào mặt Giang Lâm Lâm rồi gằn từng chữ nói, "Tôi biết em ấy đang ở đây, tôi muốn gặp em ấy, nếu không thì không cần bàn gì nữa."
Nghe thấy ngôn ngữ kích thích của đối phương, Giang Lâm Lâm giận dữ vỗ lên bàn gỗ một cái, sau đó chỉ tay vào mũi Tiêu Ái Nguyệt mắng, "Cô là cái thá gì?"
"Cũng không phải là đồ vật giống như cô." Từ Phóng Tình chậm rãi quay người đi lại ôm lấy eo của Tiêu Ái Nguyệt, động tác vô cùng nhu hòa, "Cô là chúa tể của những đồ vật, chúng tôi không lọt nổi vào mắt xanh của cô đâu, bởi vì chúng tôi không cùng một giống loài với cô."
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng trở nên căng cứng.

Giang Lâm Lâm thấp hơn các cô không chỉ một cái đầu, cô cố gắng ngẩng mặt lên trừng mọi người, tay nắm chặt nắm đấm có chút run rẩy, cuối cùng chỉ vào gã vệ sĩ sau lưng, lạnh lùng phân phó, "Đánh tàn phế họ cho tôi."
Người có văn minh của thế giới rất ít đụng phải dạng lưu manh này, Quý Văn Việt mỉm cười, thân người hơi ngửa ra sau, hai tay chống lên ghế, đôi chân ưu nhã đặt cùng một chỗ khiến toàn thân toát ra cảm giác vũ mị xinh đẹp, âm vang hữu lực hô, "Giang tiểu thư, nơi này là Thượng Hải."

Nói ngắn gọn, đây không phải là thế giới của cô.
Cô chống cánh tay thon dài tinh nghịch lên ghế, sau đó vòng lấy ly trà trước mặt thưởng thức rồi thản nhiên nói, "Nếu thật sự muốn động thủ thì hẹn thời gian và địa điểm khác nhé, về Bắc Kinh của cô khai chiến cũng được, nơi này là Thượng Hải, Giang tiểu thư, tôi kính cô không phải vì tôi sợ cô."
Giang Lâm Lâm đã lầm khi xem Quý Văn Việt cùng Từ Phóng Tình như quả hồng mềm để bóp, ý thức được ba người phụ nữ trước mắt không hề e ngại mình, cô trừng mắt, khó có thể tin nói, "Các người biết tôi là ai không?"
Quý Văn Việt đứng dậy, khoan thai đi đến bên người Từ Phóng Tình cùng sóng vai, "Vậy cô biết chúng tôi là ai chăng?"
Tiêu Ái Nguyệt nhìn Quý Văn Việt, lặng lẽ nghĩ nghĩ, sau một lúc lâu mới lên tiếng, "Chúng tôi là người."
"A" Từ Phóng Tình bật cười, cô miễn cưỡng sải đôi chân dài tới cửa, nhướng mày liếc vệ sĩ, "Tránh ra, tôi chỉ nói một lần."
Hai gã to con không hề động đậy, họ cùng chờ Giang Lâm Lâm lên tiếng.

Từ Phóng Tình quay đầu lại, khóe miệng thoáng cong lên, cười như không cười, "Uy hiếp đủ rồi nên làm chuyện chính? Giang tiểu thư, nếu cô muốn diễn trọn vai thì tôi cũng không ngại thủ hạ của cô động thủ.

Cô hẹn chúng tôi đến đây, chẳng phải là vì lợi ích sao? Hôm nay, tôi đã dám phó ước thì cũng không có ý định toàn thân trở ra, dù đường chết hay đường sống, tôi đều không care."
Giang Lâm Lâm thủ thế, chỉ huy vệ sĩ ở cổng, "Nếu cô dễ nói chuyện thì tôi cần phải như thế sao?"
Thái độ của đối phương hiển nhiên dịu lại, Từ Phóng Tình thấy thế bèn xem thường nói, "Mạnh Niệm Sanh đâu?"
Giang Lâm Lâm là một người chuẩn của hợp thể giữ S & M, đối mặt với người khác nhau sẽ tản ra khác biệt đặc thù.

Trước mặt Từ Phóng Tình, cô hoàn toàn S không nổi.

Từ Phóng Tình chỉ nói mấy câu đã thành công đốt lên lửa giận của cô, nhưng Quý Văn Việt lại không cho cô phát tiết khiến mặt mũi cô vô cùng khó chịu, còn mang theo chút mệt mỏi.

Cô đặt mông ngồi trên ghế dò xét Từ Phóng Tình một chút, "Ở bên phòng cách vách."
Căn phòng cách vách không có mở đèn, màn cửa cũng không kéo ra, đẩy cửa bước vào có thể ngửi được hương vị mục nát bên trong.

Tiêu Ái Nguyệt bị ánh đèn rọi vào bèn nheo mắt lại, bên trong chỉ có duy nhất một phòng ngủ xa hoa rộng lớn, có một người phụ nữ nằm trên giường với sắc mặt trắng bệch, đầu tóc xõa sau lưng giống như bị bệnh, cổ tay của cô bị còng cố định trên giường, trên tủ đầu giường còn có mấy ống kim tròn.

Tiêu Ái Nguyệt từng bước đi qua, cả người đều bị dọa sợ đến gần như không thể hô hấp.
Dường như cảm nhận được có người tới gần, Mạnh Niệm Sanh chậm rãi nâng tầm mắt, đến khi thấy rõ người tới, nước nơi khóe mắt tựa như những hạt trân châu ào ào đổ ra, thấm ướt hết toàn bộ không khí, "Chị Tiêu..."
Cô nỉ non, đồng tử hiện ra nỗi khát vọng.

Tiêu Ái Nguyệt ở đối mặt, nắm chặt tay của cô an ủi, "Em vẫn ổn chứ?"

"Ninh Ninh, hãy chăm sóc cậu ấy." Mạnh Niệm Sanh lắc đầu, vẻ mặt quyến luyến, không cam lòng, thất vọng, mất mát, "Tổng giám đốc Từ đã đồng ý với tôi sẽ chăm sóc tốt cho Ninh Ninh, tôi muốn nhìn thấy cậu ấy xuất giá, muốn làm phù dâu cho cậu ấy, nhưng có lẽ không làm được nữa rồi."
Mạnh Niệm Sanh vừa nói thì mi mắt sụp xuống, giọng nói càng ngày càng suy yếu cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu chạy ra khỏi phòng liền nhìn thấy bọn người của Giang Lâm Lâm vẫn còn đang tán gẫu, cô liền hỏi, "Em ấy bị gì? Cô đã làm gì em ấy?"
"Tự sát chưa thoả mãn ấy mà." Giang Lâm Lâm thấy cô kích động như thế bèn trêu đùa, "Cô ta tự sát thành nghiện, mười mấy năm trước đã từng tự sát một lần rồi, tôi đã cho cô ta một ít thuốc an thần.

Cô kích động như vậy làm gì, cô ta là tiểu tình nhân của cô à? Cũng khó thu tiền quá, ngay cả Trần Vãn Thăng cũng nợ tiền của tôi, huống chi là cô."
Đầu của Tiêu Ái Nguyệt ong ong, cô duỗi hai tay ra dự định nhấc thân thể nhỏ nhắn xinh xắn kia lên nhưng không nhấc nổi nên chỉ nắm chặt cổ áo của Giang Lâm Lâm rồi chậm rãi kéo lên, ngữ khí âm trầm khiến người ta ớn lạnh trong lòng, "Cô cần tiền, tôi sẽ cho cô, mau thả em ấy ra, có nghe thấy không?"
"Tôi không cần tiền." Không hề phẫn nộ vì Tiêu Ái Nguyệt chút nào, Giang Lâm Lâm ung dung nói, "Tôi muốn thứ quan trọng hơn.

Tôi muốn lấy hết tất cả bất động sản trong tay Từ Phóng Tình, cô có thể làm chủ sao? Nếu cô có thể đưa hết cho tôi thì hôm nay có thể mang người đi."
Người khác có thể không biết nhưng Tiêu Ái Nguyệt hiểu rõ mảnh đất kia quan trọng đối với Từ Phóng Tình bao nhiêu, không ai có thể hiểu rõ hơn cô.

Cô bất lực buông tay, sau đó lui về sau một bước, sắc mặt trắng bệch, "Khẩu vị của cô lớn quá rồi."
Giang Lâm Lâm miệt thị nhìn cô chằm chằm, "Là năng lực của cô quá kém."
Từ Phóng Tình đột ngột dừng bước trước giường của Mạnh Niệm Sanh trong khi Quý Văn Việt đang ở bên ngoài cùng Tiêu Ái Nguyệt đàm phán với Giang Lâm Lâm.

Từ Phóng Tình có chút bực bội, Mạnh Niệm Sanh có ngày hôm nay, kẻ cầm đầu là ai? Đáp án không cần nói cũng biết, nhưng chắc chắn người sai không phải là Từ Phóng Tình cô, vì sao lại bắt cô tính tiền?
Mọi chuyện đều không thể nói lý, Từ Phóng Tình quay người rời đi, vừa kéo tay cầm cửa liền nghe được giọng nói của người phụ nữ trên giường, "Tổng giám đốc Từ..."
Từ Phóng Tình giả bộ như không nghe thấy, cô đẩy cửa đi ra ngoài không do dự.
Ba người cùng rời đi, Giang Lâm Lâm cho các cô một ngày để cân nhắc.

Lúc ngồi trên xe, Từ Phóng Tình nắm thật chặt ngón tay, "Nếu tôi dùng tay không bắt sói sẽ như thế nào?"
Quý Văn Việt không đồng ý, "Đừng bí quá hoá liều, không cần thiết phải vì một người bạn bình thường mà lấy thân ra thử nghiệm."
"Nhưng..." Giọng Tiêu Ái Nguyệt hết sức khẽ khàng nhưng miệng lại run lên nhè nhẹ, "Mạnh Niệm Sanh đã giúp chúng ta rất nhiều lần."
Từ Phóng Tình hờ hững nhắm mắt lại, mãi cho đến khi xe dừng ở dưới chung cư, cô mới lặng lẽ mở mắt rồi nhàn nhạt nhìn Tiêu Ái Nguyệt, nhíu mày hỏi, "Em muốn cứu cô ta đúng không?"
"Đúng." Tiêu Ái Nguyệt đáp rất kiên định.
"Vậy thì làm đi." Từ Phóng Tình cười, thì thầm, "Đều đã hơn ba mươi tuổi, té ngã một lần nữa cũng không có gì lớn."
"Mẹ từng hỏi em rốt cuộc chị có chỗ nào tốt?" Tiêu Ái Nguyệt vén mái tóc bị thấm ướt mồ hôi ra sau tai, mười ngón tay đan chặt vào tay đối phương rồi nâng lên bên miệng của mình, môi như gần như xa dán lên mu bàn tay kia, giọng nói vô cùng mềm mại, "Em luôn cảm thấy chị rất tốt nhưng không biết nên diễn tả như thế nào, tóm lại chị là tốt nhất, Tình Tình.".