Phòng cách vách ồn ào cả đêm, có lẽ Tiêu Ái Nguyệt lại bị khi dễ rồi.
Cam Ninh Ninh suy nghĩ miên man liền nhanh chóng thiếp đi.
Buổi sáng thức dậy, Cam Ninh Ninh ngơ ngác nhìn Tiêu Ái Nguyệt quỳ trên sàn nhà, cô mặc một bộ đồ có hình anh đào nhỏ cùng mấy viên thuốc đi đến trước mặt Từ Phóng Tình hỏi, "Chị Tình Tình, hai chị đem chăn đi giặt rồi hả?"
Không phải giặt mà là trực tiếp vứt đi rồi.
Trước đó, mẹ Tiêu ngủ ở phòng này cũng còn chấp nhận được, sau khi em trai Tiêu mang bạn bè về tụ hội mấy lần, bọn thanh niên trẻ tuổi nóng tính đó đã bò lên giường của các cô nằm.
Tiêu Ái Nguyệt không biết rõ chuyện này, cho đến khi Từ Phóng Tình trở về mới bị vạch trần, chị ấy nói trên giường đầy hơi thở của người lạ, dù có thay vỏ chăn cũng không được mà phải đổi luôn cái mới, bao gồm cả nệm ở bên trong.
Tiêu Ái Nguyệt tưởng sự tình sẽ đơn giản giống lúc xưa, nhưng buổi sáng sau khi lau sạch sàn nhà và bôi miếng thuốc lên mông thì Từ Phóng Tình đã gọi Bì Lợi an bài người tới đổi ổ khóa, giống như muốn xóa hết mọi dấu vết của hai mẹ con họ Tiêu.
Tiêu Ái Nguyệt không hiểu, Thái độ của Từ Phóng Tình đối với mẹ Tiêu rất tốt, tại sao chỉ có mấy ngày trôi qua mà chị ấy lại như biến thành người khác?
Sự nghi hoặc này kéo dài mãi cho đến khi cô nhìn thấy Tần Thất Tuyệt mới lĩnh ngộ ra được.
Tiêu Ái Nguyệt mang theo một cái túi da màu nâu đến công ty đi làm, ở bãi đỗ xe liền bắt gặp được một chiếc Mercedes đang dừng giữa đường, thoáng nhìn qua liền trông thấy Tần Thất Tuyệt đẩy cửa xe bước xuống, trên mặt còn mang theo nụ cười đẹp như gió xuân, khoan thai nói, "Tổng giám đốc Tiêu, hôm nay đi làm hơi trễ nhỉ."
Lời nói hàm chứa phàn nàn, khẩu khí giống như bạn gái nhỏ oán trách bạn trai đến trễ.
Tiêu Ái Nguyệt bất động thanh sắc nhìn người nọ, "Chị có việc gì sao?"
Tần Thất Tuyệt cười yếu ớt, "Muốn gặp tổng giám đốc Từ một lần, chẳng hay tổng giám đốc Tiêu có thể giúp tôi an bài một chút không?"
Từ Phóng Tình vừa trở về từ tối hôm qua, hôm nay Tần Thất Tuyệt liền tìm tới cửa, còi báo động trong lòng Tiêu Ái Nguyệt vang lớn, chẳng lẽ là Từ Giang Hoan đã mật báo? Hay Tần Thất Tuyệt đã gắn camera giấu kín ở nhà mình? Nghĩ tới đây, cô hận không thể về nhà đổi lại ổ khóa mới.
Cô nhìn Tần Thất Tuyệt, trong lòng chợt nổi lên cảm giác chị ta là đồ biến thái mới mất tự nhiên liếc mắt sang một bên, "Chị có việc gì có thể trực tiếp tìm tôi."
Tần Thất Tuyệt đang mặc một bộ đồ công sở, nụ cười nhạt như hoa cúc, phảng phất không có bất kỳ nguy hiểm nào, cô ôn nhu nói, "Nghe nói cô ấy đã trở về, tất cả mọi người đều rất quan tâm, tôi cũng chỉ là muốn lên tiếng hỏi thăm trước."
"Mọi người là ai?" Mặc dù biết đối phương đang cố ý đào hố chờ mình hỏi, nhưng Tiêu Ái Nguyệt vẫn không nhịn được, "Chị? Từ Giang Hoan? Còn có ai nữa?"
Tần Thất Tuyệt hạ giọng tiến lên một bước, không biết vô tình hay cố ý nhắc nhở, "Tôi có một cô bạn già họ Giang, tên là Giang Lâm Lâm, chắc hẳn cô chưa nghe qua nhưng cô ấy rất có thành ý, cô có thể dò la thân phận của cô ấy trước, sau đó suy nghĩ thêm có muốn an bài giúp tôi được không.
Tổng giám đốc Tiêu, tôi chờ cô."
Giang Lâm Lâm?? Tiêu Ái Nguyệt mờ mịt, cô đến văn phòng không thấy Bì Lợi đâu mới nhớ cô ta đã bị Từ Phóng Tình sai đi mua nệm, cũng may An Cửu Cửu vẫn còn ở đây.
Tiêu Ái Nguyệt không tin người khác cho lắm, cô chỉ đơn giản gọi An Cửu Cửu vào phòng rồi trực tiếp hỏi, "Cô đã nghe qua tên Giang Lâm Lâm bao giờ chưa?"
An Cửu Cửu còn mờ mịt hơn cả cô, bị hỏi rối như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, buồn bực hỏi ngược lại, "Ai vậy? Chưa từng nghe qua, Thượng Hải có nhân vật này sao?"
Thấy quan nhị đại không biết, Tiêu Ái Nguyệt cũng không để trong lòng, khoát tay nói, "Cô giúp tôi điều tra chút tư liệu của cô ta, hai ngày nữa giao cho tôi được không?"
An Cửu Cửu lần thứ nhất tiếp nhận nhiệm vụ nên vô cùng kích động, vội vàng gật đầu, "Tổng giám đốc Tiêu yên tâm."
Tiêu Ái Nguyệt không yên lòng nhìn thẳng vào mặt người nọ rồi bàn giao thêm, "Nhớ phải giữ bí mật, ai cũng đừng nói."
An Cửu Cửu rất nghe lời, Tiêu Ái Nguyệt không quá yên tâm nên đã tự mình lướt google tra cứu tin tức của Giang Lâm Lâm nhưng chẳng phát hiện được tin tức gì hữu dụng.
Đến giữa trưa, lúc Bì Lợi trở về công ty thì An Cửu Cửu cũng đã ghé qua bộ tư pháp, đến chiều cô mới thở hồng hộc chạy vào văn phòng của Tiêu Ái Nguyệt báo cáo, "Tổng giám đốc Tiêu, tôi đã hỏi ba của tôi rồi, ông ấy nói không thể điều tra người này được, hay cô tìm người khác đi."
Bì Lợi ở ngoài gõ cửa, sau đó thò đầu vào trong phòng liếc nhìn, "Các người nói chuyện gì đấy?"
An Cửu Cửu nhìn người kia một cái rồi lại quay đầu nói với Tiêu Ái Nguyệt, "Tôi chỉ nghe nói cô ta gần đây đang ở Thượng Hải, hình như là đang bảo vệ ai đó."
Ám chỉ rất rõ ràng, Tiêu Ái Nguyệt không muốn để Bì Lợi biết bèn gật gật đầu, "Ừm, ra ngoài đi, cám ơn cô, nhớ phải giữ bí mật."
An Cửu Cửu không ngừng kêu khổ trong lòng, Tiêu Ái Nguyệt đã nói lời này rồi thì làm sao Bì Lợi bà tám kia có thể buông tha cho mình? Sợ không hiểu ý của Tiêu Ái Nguyệt nên trước khi đi, An Cửu Cửu còn đặc biệt chú ý biểu cảm của cô một chút nhưng lại bắt gặp sắc mặt nặng trĩu tâm sự, trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao mới tốt.
Trong đầu Tiêu Ái Nguyệt đầy lời An Cửu Cửu vừa nói, cô lại nghĩ tới trước đó có người nói Mạnh Niệm Sanh đang được một bà chủ họ Giang bảo vệ, xem ra người này có lai lịch không nhỏ, nếu không thì An Cửu Cửu cũng không cần phải nhắc nhở mình kiểu đó.
Cô lại nghĩ tới Tần Thất Tuyệt, sâu trong nội tâm tự nhiên dâng lên cảm giác bài xích, rốt cuộc Tần Thất Tuyệt và Giang tiểu thư thần bí kia có quan hệ gì?
Hay là đi gặp họ thử một lần? So với việc cứ nơm nớp lo sợ chờ đối phương xuất thủ, Tiêu Ái Nguyệt muốn chủ động xuất kích hơn.
Nếu mục đích của Giang Lâm Lâm là Từ Phóng Tình, vô luận như thế nào, Tiêu Ái Nguyệt đều phải đối mặt.
Cô lén kêu Cam Ninh Ninh gọi cho Mạnh Niệm Sanh một cú điện thoại, Mạnh Niệm Sanh mất tích đã lâu, điện thoại cũng bị người ta giám sát.
Tiêu Ái Nguyệt đã từng phái người đi tìm nhưng lại phát hiện đối phương đang bị hai nhóm có thế lực khác nhau vây quanh.
Tiêu Ái Nguyệt vốn không nghĩ nhiều, cô còn tưởng họ đều là ban ngành liên quan đến Trần Vãn Thăng, thì ra cô đã bỏ sót Giang tiểu thư này.
Cam Ninh Ninh điện thoại có người bắt máy nhưng không phải là Mạnh Niệm Sanh, mất một chút thời gian trong điện thoại mới vang lên tiếng nói tang thương của một bà dì, "Thiên Phủ Quốc Tế, lô số 17, cô đến đây đi, có người đợi."
Thiên Phủ Quốc Tế là một tòa nhà rất nổi tiếng với giá phòng đắt đỏ, Cam Ninh Ninh đi cả đường đều rất ồn ào kể cho Tiêu Ái Nguyệt nghe về cố sự đánh nhau giữa cô và Mạnh Niệm Sanh khi còn bé.
Cô nói Mạnh Niệm Sanh từ nhỏ vốn đã gầy yếu, mỗi lần bị nam sinh ăn hiếp đều tìm cô hỗ trợ.
Cô nói Mạnh Niệm Sanh mỗi lần thi cử đều đứng hạng nhất, chỉ có một lần xếp thứ hai mà đã khóc cả đêm trong chăn của cô.
Cô nói lúc lên trung học, Mạnh Niệm Sanh đều nhường một nửa cơm trong chén cho cô nên cô mới béo đến vậy.
Tiêu Ái Nguyệt trầm mặc nghe hồi ức của người kia thì đột nhiên cảm thấy không được bình thường.
Cô đã hiểu trong lời nói khẩn trương và luống cuống của Cam Ninh Ninh là tình mẫu tử trong thế giới động vật, nhưng Cam Ninh Ninh đang khẩn trương cái gì? Tiêu Ái Nguyệt không biết, cô cảm thấy có gì đó đang nảy sinh trong suốt giai đoạn trưởng thành của cả hai người.
Lô số 17 có tổng cộng 36 tầng, bên dưới lầu có người đang chờ các cô.
Gã đàn ông nhìn thấy hai cô từ trên xe bước xuống liền chặn lại, sau đó gã gọi một cú điện thoại xin phép ai đó.
Tiêu Ái Nguyệt báo tên của mình, chỉ nghe gã "Ừ" "Ừ" "Ừ" vài câu rồi cúp điện thoại nói, "Đi thôi, chị Lâm đồng ý rồi."
Người phụ nữ tên chị Lâm có dáng người thấp bé, trên tay đang đeo bao tay chơi golf, trong phòng rất sạch sẽ, vì không có vật gì nên chỉ có thể dùng hai từ sạch sẽ để hình dung.
Người kia đang chơi golf một mình, ở đối diện có mấy gã thanh niên đang quỳ trên mặt đất, miệng họ mở rộng giống hệt chó xù đang chờ chủ đánh banh vào miệng.
Đây là trò chơi SM sao? Tiêu Ái Nguyệt nhìn mấy gã cơ bắp mặc áo ba lỗ kia thì có chút buồn nôn, cô phản xạ có điều kiện kéo Cam Ninh Ninh ra sau lưng, chậm rãi hỏi, "Xin hỏi cô là Giang tiểu thư sao?"
"Tôi thích người khác gọi tôi là Lâm tiểu thư." Giang Lâm Lâm quay đầu lại, khuôn mặt trông khá đáng yêu, thoải mái, "Muốn chơi không?" Cô vừa nói vừa dùng gậy golf lớn chọc vào hạ bộ của một gã cơ bắp, Tiêu Ái Nguyệt ở một bên nhìn mà cảm thấy đau đớn, nhưng gã kia lại không hề thay đổi sắc mặt.
"Xin hỏi có Mạnh tiểu thư ở đây không?" Khuôn mặt tròn vo của Cam Ninh Ninh xuất hiện sau lưng Tiêu Ái Nguyệt, cô vốn luôn hô họ tên đầy đủ của Mạnh Niệm Sanh, nhưng đây là lần đầu tiên cô xưng hô Mạnh tiểu thư như vậy, ngay cả người ngoài nghe cũng cảm thấy chua xót, song chính cô lại hoàn toàn không phát giác ra.
Cô sợ cây golf của chị Lâm kia nhưng cũng muốn tìm Mạnh Niệm Sanh nên mới bất chấp sợ hãi để hỏi, "Cậu ấy có ở đây không? Tôi là Cam Ninh Ninh, tôi muốn tìm cậu ấy."
Chị Lâm kia đánh giá cô từ trên xuống dưới mấy lần rồi đột nhiên hứ một tiếng xem thường, "Cô còn xấu hơn tôi nghĩ."
Cam Ninh Ninh đỏ mặt, đáng thương lên tiếng, "Tôi là chị của cậu ấy, tôi muốn đưa cậu ấy về nhà."
Chị Lâm càn rỡ nở nụ cười, tay chỉ vào gã vừa mới đưa Tiêu Ái Nguyệt lên, "Các người nghe đi, nô lệ của tôi mua lại có người nhà cơ đấy, ha ha ha ha ha."
Gã đàn ông kia cũng cất tiếng cười to, cười đến cả khuôn mặt đều dữ tợn, "Lúc Mạnh Niệm Sanh mới mười mấy tuổi đã bị ông cậu bán cho chủ nhân của chúng tôi rồi.
Mấy năm trước, chủ nhân của chúng tôi có đem cô ta cho công ty khác thuê lại nhưng kết quả kém chút mất cả người, ha ha ha, cô là chị gái của cô ta, sao cô không đến cứu cô ta sớm hơn?"
Cam Ninh Ninh cùng Tiêu Ái Nguyệt đều chấn kinh.
Tuy Tiêu Ái Nguyệt đã điều tra tư liệu của Mạnh Niệm Sanh, nhưng khi cô đối mặt với chuyện hôm nay mới phát hiện bản thân mình chỉ hiểu sơ về da lông của người ta thôi.
Cam Ninh Ninh rung động càng dữ dội hơn, cô chỉ biết Mạnh Niệm Sanh đã rời đi vào năm thi đại học, chỉ biết cậu ấy đã phản bội lời hứa của cả hai và từ bỏ các mối quan hệ, thậm chí sau khi trùng phùng với Cam Ninh Ninh còn bị mọi người thay nhau trách cứ nhưng cậu ấy đều không giải thích dù chỉ một câu.
Một cô gái thông minh, hiền lành như thế lại bị thế giới từ bỏ, nhưng cô vẫn không nỡ buông bỏ Cam Ninh Ninh.
Tim Cam Ninh Ninh đau đớn, phiền muộn cắn răng hỏi, "Chị muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng trả Mạnh Niệm Sanh lại cho tôi?"
"Chẳng những dáng vẻ xấu xí mà trí thông minh cũng không đủ." Chị Lâm không khách khí vũ nhục, "Cô ra ngoài hỏi thăm thử xem, tôi giống người thiếu tiền lắm à? Không có thời gian nói nhảm với các người nữa, tổng giám đốc Tiêu, hẹn bạn gái của cô ra gặp mặt đi, nói cho cô ta biết, một khi dám động vào đồ của tôi thì phải trả giá."
Cô ta gọi Mạnh Niệm Sanh là đồ, Tiêu Ái Nguyệt nghe không vô, "Mạnh Niệm Sanh đâu?"
Chị Lâm vỗ tay ra tiếng, nghiêng đầu cười quái dị, "Mạnh Niệm Sanh, cô có muốn đi với họ không? Tôi cho cô một cơ hội, ở lại hay rời đi?"
Hóa ra Mạnh Niệm Sanh vẫn luôn ở đây, Cam Ninh Ninh khẽ run người một cái, Tiêu Ái Nguyệt đỡ lấy cô, cảm giác được cô đang run rẩy.
Cam Ninh Ninh phản ứng bắt lấy cánh tay của đối phương rồi ngẩng mặt lên chờ người nào đó trả lời.
"Chị Tiêu, hai người đi đi." Một câu đột ngột từ trong phòng truyền đến, lạnh lùng, tuyệt tình, thậm chí không hề nhắc tới Cam Ninh Ninh, "Thay tôi hỏi thăm tổng giám đốc Từ."
Tiêu Ái Nguyệt không ngờ tới, Cam Ninh Ninh cũng không nghĩ đến, kinh ngạc nghe xong lại cảm thấy mình đang nghe lầm bèn cắn răng gạt ra một câu, "Mạnh Niệm Sanh, đừng cáu kỉnh với tôi nữa, mau theo tôi về nhà."
Không ai trả lời, trong phòng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều đang chờ Mạnh Niệm Sanh trả lời, nhưng Mạnh Niệm Sanh đã để mọi người thất vọng.
Thời gian yên tĩnh trôi qua thêm vài phút, sau câu nói mềm nhũn và giọng điệu như nghẹn khóc của Cam Ninh Ninh, cô cảm thấy mình không thể thích ứng nữa mới ngỡ ngàng quay đầu nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt, nước mắt như ẩn như hiện, khác thường nói, "Mắt gà chọi, tôi sợ..."
Tiêu Ái Nguyệt sửa sang lại áo khoác cho người kia, lạnh nhạt nói, "Ninh Ninh, chúng ta trở về đi."
Chị Lâm vung gậy golf cáo biệt, quả bóng chuyển động 360 độ, trực tiếp đánh vào tay của Cam Ninh Ninh, sắc mặt của Tiêu Ái Nguyệt đại biến, lúc này liền phát hỏa, "Cô muốn làm gì?"
Cam Ninh Ninh kéo tay của Tiêu Ái Nguyệt lại, cô lắc đầu, sắc mặt ảm đạm không chút ánh sáng, giống như không còn sinh khí.
Trên đường trở về, Cam Ninh Ninh không hề mở miệng, Tiêu Ái Nguyệt lo lắng nên đã tự mình đưa cô lên lầu, vừa mở cửa liền nhìn thấy Bì Lợi đang dọn dẹp sofa, Tiêu Ái Nguyệt vừa muốn nói chuyện thì Bì Lợi đã "A" lên một tiếng, mắt nhìn chằm chằm về hướng Cam Ninh Ninh, "Sao vậy?"
Tiêu Ái Nguyệt hậu tri hậu giác quay đầu liền trông thấy Cam Ninh Ninh đã lệ rơi đầy mặt từ lúc nào chẳng hay.
Từ Phóng Tình khẽ ngẩng đầu, trên mặt nhanh chóng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cam Ninh Ninh thấy cô liền chạy nhanh mấy bước, "Oa" một tiếng nhào vào ngực của Từ Phóng Tình, "Chị Tình Tình, chị Tình Tình, Mạnh Niệm Sanh không cần tôi nữa rồi, hu hu hu."
Từ Phóng Tình bị người kia ôm thì luống cuống chân tay, thân thể cứng ngắc, cảm xúc hiện ra rất rõ trước mặt Tiêu Ái Nguyệt cùng Bì Lợi.
Cam Ninh Ninh nằm trong ngực cô khóc đến tê tâm liệt phế, nào sẽ chú ý đến chuyện này.
Tiêu Ái Nguyệt có chút lo lắng Từ Phóng Tình sẽ không vui nên vội vàng chạy tới kéo Cam Ninh Ninh ra.
Từ Phóng Tình đi trước cô một bước, lông mi xinh đẹp khẽ run, cô duỗi tay vuốt ve sau lưng Cam Ninh Ninh, động tác dịu dàng, quyến luyến, sau đó cô nhẹ nhàng quay người Cam Ninh Ninh lại, mắt nhìn vào trán của đối phương, tận lực không để mình lộ ra vẻ lạnh lùng, ngữ khí ôn hòa, không bài xích, giống như chị gái tri kỷ an ủi, "Không sao, có tôi ở đây.".