Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 182: 182: Người Phụ Nữ Đó





Tiêu Ái Nguyệt khổ sở trong lòng, cô nắm thật chặt chân của Từ Phóng Tình đặt lên giường, bàn tay vuốt v3 đầu ngón chân non mềm như muốn xua tan bực bội trong nội tâm, "Làm gì có? Chị trong lòng em vĩnh viễn là người phụ nữ tốt đẹp nhất."
Từ Phóng Tình bị động tác của cô cào nhột lập tức rút chân về, giọng nói bình tĩnh, "Làm xong rồi thì ngủ đi."
Tiêu Ái Nguyệt mất mát nhìn chằm chằm bàn tay của mình hồi lâu rồi mới chậm rãi quay đầu, cô nửa quỳ trên giường ôm lấy đôi đùi ngọc của Từ Phóng Tình.

Hai chân thon dài, trắng nõn, da thịt không tỳ vết lộ ra vầng sáng nhàn nhạt.

Tiêu Ái Nguyệt úp mặt vào vầng sáng khiến người ta hoa mắt ấy, buồn bực nói, "Lần sau đừng làm vậy nữa."
Từ Phóng Tình bất đắc dĩ, "Tiêu Ái Nguyệt, đây không phải là chuyện tôi có thể lựa chọn."
Tiêu Ái Nguyệt nói thật nhỏ, "Chị là người động thủ mà, chúng ta vì bà ta mà làm tổn thương bản thân thì thật sự không đáng.

Tình Tình, em không nỡ để chị bị thương, càng không tha thứ được cho sự bất lực của bản thân."
Từ Phóng Tình ngồi xuống nghiêng người về phía trước, ngón tay uốn lượn nâng cằm của Tiêu Ái Nguyệt lên, "Tiêu Ái Nguyệt, em nhìn tôi."
Tiêu Ái Nguyệt chép miệng nhỏ hai lần mới chịu ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt thanh tịnh của Từ Phóng Tình, vẻ uất ức đó cực kỳ giống hai con mèo trong nhà.

Từ Phóng Tình nhìn mặt người nọ, tâm bỗng nhiên mềm nhũn, nửa câu cũng không nói ra được.

Cô hơi ngã thân thể về phía trước, hé môi, đầu lưỡi nhanh chóng cạy mở cánh môi của đối phương, miệng lưỡi giao thoa.

Tiêu Ái Nguyệt dùng răng khẽ cắn đầu lưỡi của người yêu một cái giống như trả thù, Từ Phóng Tình híp mắt lại rồi tăng cường độ của nụ hôn khiến Tiêu Ái Nguyệt thở không nổi.
"Không được dùng mỹ nhân kế." Tiêu Ái Nguyệt đỏ mặt tới mang tai đẩy người kia ra, rất có cốt khí kháng nghị, "Chúng ta chưa nói xong chính sự đâu!"
Từ Phóng Tình sờ đầu của cô, cười như không cười nói, "Chuyện bây giờ không phải là chính sự sao? Em tin tôi đi, tôi sẽ không xúc động để mình rơi vào thất bại.

Tiêu Ái Nguyệt, tôi không làm chuyện gì mà bản thân không nắm chắc, vô luận là sự nghiệp hay cuộc sống, có đôi khi lùi lại một bước tốt hơn tiến trăm bước."
Tiêu Ái Nguyệt giận lẫy ôm chăn lăn qua một bên, "Tóm lại, em cũng có thể giúp chị mà, sau này đừng làm chuyện như vậy nữa, chị cứ suy bụng ta ra bụng người, em không chịu nổi chuyện xấu phát sinh trên người của chị đâu."

Hiếm thấy cô tức giận như vậy, Từ Phóng Tình biết cô đang giận cái gì nhưng đã lỡ làm rồi, bây giờ có nói cũng vô nghĩa thôi.

Tiêu Ái Nguyệt vừa tức vừa lo lắng kéo đối phương về bên cạnh mình, "Chị lại gần em một chút, vết thương bị đau phải nói cho em biết đó."
"Ừm."
Có ít người chính là như vậy, ngoài miệng oán trách bạn nhưng lại hận không thể cho bạn mọi thứ họ có.

Hai người rúc vào nhau, Từ Phóng Tình nhanh chóng thiếp đi, Tiêu Ái Nguyệt ở sát bên không nhúc nhích, hô hấp nặng nề, rõ ràng vẫn chưa ngủ.
Sáng sớm, luật sư Lâm đ ến nói chuyện với Từ Phóng Tình suốt mười mấy phút bằng thứ ngôn ngữ Tiêu Ái Nguyệt nghe không hiểu, chỉ thấy Từ Phóng Tình đưa bút ghi âm hôm qua cho người nọ, lúc đi khỏi còn chào tạm biệt cô bằng tiếng phổ thông lệch chuẩn.
Tiêu Ái Nguyệt hỏi hai người đã nói gì với nhau, sắc mặt Từ Phóng Tình tốt hơn hôm qua nhiều, cô cầm tấm gương nhìn một chút rồi bất động thanh sắc nói, "Tôi hỏi chị ấy tỉ lệ để Khang Thụy Lệ bị tống về nước cao bao nhiêu?"
"Bà ta không phải là người Trung Quốc sao?" Tiêu Ái Nguyệt giật mình, "Em tưởng bà ta là người Trung Quốc chứ."
"Không phải, nhưng tôi phải."
Tiêu Ái Nguyệt gật đầu hỏi thẳng, "Quan hệ nuôi dưỡng giữa hai người vẫn còn tồn tại sao?"
Từ Phóng Tình khựng tay lại, "Ừm." Dứt lời còn bổ sung một câu, "Nhưng sẽ kết thúc."
Cho nên xét về mặt phát luật, Khang Thụy Lệ vẫn là mẹ nuôi của Từ Phóng Tình.

Tối qua báo án nên cảnh sát theo thông lệ phải tới cửa tìm Khang Thụy Lệ nhưng bà ta hành động nhanh hơn họ, bà đã mời luật sư và lo bên phía cảnh sát chu toàn cách đó hơn nửa tiếng.

Khang Thụy Lệ từ đầu đến cuối không nói một lời, khí chất trên người vẫn luôn lạnh lùng.
Dù sao thì thân phận của bà ta ở đây cũng không dễ đối phó, hai người cảnh sát bị thái độ của bà chọc tức, họ còn đang thương lượng có nên mời Khang Thụy Lệ về cục cảnh sát hay không thì bên cục bỗng nhiên gọi điện thông báo họ quay về, không cần tra hỏi nữa.
Khang Thụy Lệ vô cùng coi thường hai gã cảnh sát nọ, "Nếu hai vị có nghi vấn gì, tôi vẫn sẽ giữ yên lặng, tôi có năm luật sư, hai người có thể trực tiếp tìm họ."
Luật sư của bà ta đồng loạt đứng song song sau lưng, ai nấy đều là dáng vẻ cáo mượn oai hùm.
Luật sư già dặn nhất họ Chu, nghe Khang Thụy Lệ định đi tìm Từ Phóng Tình liền khuyên nhủ, "Đổng sự Khang, bây giờ tìm người trong cuộc rất dễ gây bất lợi cho chúng ta."
Khang Thụy Lệ trêu ghẹo nhìn gã, "Ý anh là mắng tôi ngu xuẩn?"
Luật sư Chu vội vàng khoát tay, "Làm gì có? Sao lại thế chứ." Gã cũng không dám nói lại lời kia.

Khang Thụy Lệ dùng ánh mắt sắc bén nhìn gã, thái độ từ đầu đến cuối không hề biến hóa, dường như mấy luật sư và cảnh sát này chỉ là một ký hiệu trong mắt bà, tất cả lo lắng phiền não của thế nhân đều không để trong lòng, thậm chí lúc đi gặp Từ Phóng Tình, ngay cả vệ sĩ bà cũng chẳng mang theo.
Tiêu Ái Nguyệt trông coi Từ Phóng Tình một tấc cũng không rời, trong thời gian ngắn, chị ấy nhất định không thể về Thượng Hải được.

Tiêu Ái Nguyệt nắm chắc tâm lý, cô gọi điện cho Bì Lợi đang ở Thượng Hải thay thế mình đi gặp Từ Giang Hoan, thuận tiện hẹn thời gian gặp Tần Thất Tuyệt.
Trong suốt quá trình này, Từ Phóng Tình chỉ chăm chú chơi điện thoại, cô không muốn gặp bất cứ ai nữa.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh quẹt thẻ từ khiến Tiêu Ái Nguyệt bị hù nhảy dựng lên.

Lúc này, Từ Phóng Tình mới để điện thoại xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tiêu Ái Nguyệt chằm chằm rồi gật đầu nói, "Tiêu Ái Nguyệt, có tôi ở đây, em không phải sợ."
Người tiến vào chính là Khang Thụy Lệ, nghe lời Từ Phóng Tình nói giống như cô đã sớm biết bà ta sẽ đến.

Ở thời điểm mấu chốt này, người bình thường chẳng phải nên tránh mặt để thoát khỏi hiềm nghi sao? Nhưng Khang Thụy Lệ không chỉ vác thân đến mà còn quang minh chính đại trộm thẻ phòng của Từ Phóng Tình nữa.
Bà ta nghênh ngang đi vào phòng, trong tay còn xách một túi vải màu lam, bà không nhìn Tiêu Ái Nguyệt mà chỉ thản nhiên lườm Từ Phóng Tình một cái, sau đó trực tiếp nén túi trong tay lên trên giường, "Sammi, dùng cái này sẽ rõ ràng hơn."
Bà ta không chỉ mang theo máy quay phim mà còn kèm theo máy ghi âm.

Từ Phóng Tình nhìn từng món đồ bày ra trước mắt, sắc mặt ám trầm, "Bà khiêu khích tôi?"
"Ta đang dạy con cách chỉnh ta đấy, trò xiếc khỉ của con có thể chơi được gì? Con muốn ta nói gì? Sammi, đến đây nói đi, ta sẽ thu âm lại cho con nghe." Khang Thụy Lệ thoải mái ngồi xuống ghế, đối mặt với vẻ phòng bị của Tiêu Ái Nguyệt, bà chợt bật cười một tiếng, sau đó cầm máy ghi âm đắt đỏ trong tay rồi chỉ vào Từ Phóng Tình, "Ta có dạy con dùng cách này để đối phó với người khác sao? Sammi, thay vì tự cầm dao đâm mình, chi bằng trực tiếp đâm ta đi, ta sẽ không đánh trả, lại đây nào."
Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng quyết định cầm điện thoại lên, "Nếu bà không đi, tôi sẽ báo cảnh sát."
"Báo đi." Khang Thụy Lệ quay đầu nhìn cô, bà không hề cười, thái độ vô tình tràn đầy châm chọc, "Dùng điện thoại của ta mà gọi, chắc họ đang ở dưới lầu, trực tiếp gọi lên là được rồi."
Loại thái độ này giống như gia trưởng đối với trẻ con phạm lỗi, Khang Thụy Lệ không hổ là lão giang hồ, dăm ba câu đã phá được hết mọi chuyện xảy ra tối qua.

Tiêu Ái Nguyệt chỉ vào cửa, giọng điệu tàn khốc nói, "Tình Tình cần nghỉ ngơi, bà đi ra ngoài cho tôi."
"Người phải đi ra là cô." Khang Thụy Lệ nhìn mặt Tiêu Ái Nguyệt một cái, ánh mắt vô cùng chán ghét, sau đó bà quay đầu đi đến trước mặt Từ Phóng Tình rồi đưa tay bóp lấy khuôn mặt của cô, trầm mặt nói, "C ởi quần áo ra, cho ta xem vết sẹo xấu xí của con một chút."

"Buông chị ấy ra!" Tiêu Ái Nguyệt đi đến phía sau bắt lấy cổ tay của Khang Thụy Lệ.

Cánh tay cơ bắp với đường cong hoàn mỹ cộng với dáng người lung linh tinh tế của bà ta, cũng không biết khí lực từ đâu tới, bà bỗng nhiên hất cô ra.

Tiêu Ái Nguyệt lập tức nghiêng người ôm eo của bà ta kéo lên trên giường.
Khang Thụy Lệ xuất thân là nữ tuyển thủ Muay Thái, thế nào lại bị một người bình thường đè lại, bà lui về sau một bước rồi dùng gót giày nhọn giẫm lên chân của Tiêu Ái Nguyệt một phát đau điếng khiến sắc mặt cô lập tức biến thành màu gan heo.

Cô cố nén đau đớn, không chịu buông tay ra, nhưng Khang Thụy Lệ đã nhanh chóng quay người bắt lấy hai cánh tay của cô, cười lạnh nói, "Ta còn chưa tính xong mối thù của cô, chính cô tự dâng tới cửa, muốn chết..."
"Bà dám động vào em ấy thử xem!" Nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt rơi vào thế hạ phong, con ngươi của Từ Phóng Tình bỗng dưng co rút lại, tiếng nói tràn đầy uy hiếp, "Khang! Thụy! Lệ!"
Một tiếng "Chát" thanh thúy vang lên, Khang Thụy Lệ hung hăng dùng bàn tay rắn chắc đánh vào mu bàn tay của Từ Phóng Tình, "Chơi chán chưa? Chơi chán rồi thì cùng ta về nhà.

Sammi, chó còn biết vẫy đuôi khi nhìn thấy chủ nhân, tối nay ta đến đón con cùng ta về Mỹ.

Nếu con không muốn kết hôn thì phải thuyết phục được ta, nhưng con phải hiểu cái gì mới thích hợp với cuộc sống của con nhất."
Thời điểm giáo huấn Từ Phóng Tình chính là cơ hội tuyệt vời của Tiêu Ái Nguyệt, cô nhảy dựng đẩy Khang Thụy Lệ một cái lảo đảo, thấy bà ta đang gắng sức níu lấy cây đèn bàn sau lưng, cô bèn đẩy thêm một cái nữa khiến bà ngã xuống đất, sau đó cô giơ chân đang mang dép lê điên cuồng đạp thêm mấy cước, mắng, "Tôi cho phép bà đánh người sao!"
Vết thương của Từ Phóng Tình vẫn chưa khép lại, thân thể bị động đều rất đau đớn nên không thể ngăn cản nổi nữa, mắt thấy Tiêu Ái Nguyệt cầm điện thoại trên tủ đầu giường chuẩn bị đập vào đầu của Khang Thụy Lệ, cô liền tâm kinh đảm chiến hô, "Dừng tay."
Điện thoại chỉ cách mặt của Khang Thụy Lệ mấy centimet lập tức ngừng lại.

Tiêu Ái Nguyệt dùng một chân giẫm lên bụng của bà ta, một chân quỳ gối trên mặt thảm, trong đáy mắt của bà ta có chút sợ hãi, ảo não và sự không cam lòng.

Tiêu Ái Nguyệt mỉm cười nhìn người nọ chằm chằm, vẻ mặt tươi vui lạ thường làm người ta hoảng hốt, "Bà không sợ cảnh sát không có nghĩa là tôi sẽ không tin vào công chính nữa.

Tôi không đánh bà, tôi sẽ để dành cho người khác hung hăng nhổ nước bọt lên người bàsau này, tôi khinh!"
Cô quay đầu nhìn dấu vết trên mu bàn tay của Từ Phóng Tình liền cảm thấy tim gan quặn thắt, cô nhích đến bên người kia rồi cẩn thận từng li từng tí sờ s oạng một chút, đau lòng nói, "Không sao đâu, lát nữa em giúp chị thoa thuốc." Sau khi nói xong còn thổi lên tay đối phương, "Thổi một chút sẽ ổn hơn."
Khang Thụy Lệ bò dậy khỏi mặt đất, nhược trí nhìn con gái, "Con thích loại bánh bao mềm này sao?"
Trong thế giới của Khang Thụy Lệ, bà chưa từng gặp qua ai giống Tiêu Ái Nguyệt, bà ta cũng chẳng coi trọng kinh nghiệm sống của cô, Jojo hoàn toàn di truyền điểm này từ bà.

Jojo ghét Từ Phóng Tình nhưng lại quý trọng Quý Văn Việt.


Hai mẹ con có bản tính giống nhau nhưng Khang Thụy Lệ thành thục hơn Jojo nên bà ta hiểu được cách đoạt lại thứ thuộc về mình, bà phản cảm hỏi Từ Phóng Tình, "Sammi, vì sao con lại coi trọng cô ta?"
Khang Thụy Lệ nghĩ mãi vẫn không hiểu, có chết cũng không minh bạch.

Bà ta và Tiêu Ái Nguyệt là hai người hoàn toàn tương phản, nhưng Từ Phóng Tình hết lần này tới lần khác đề lựa chọn Tiêu Ái Nguyệt, không, cái này vẫn chưa tới cuối cùng mà.

Trong mắt của Khang Thụy Lệ hiện lên sự căm ghét hết sức rõ ràng, bà nhìn về phía Từ Phóng Tình, không buông tha hỏi, "Vì sao lại là cô ta?"
"Đáp án quan trọng đến vậy sao?" Quá khứ của Từ Phóng Tình lắng động quá dài đã thay đổi chị ấy, lấy đi của chị ấy một phần tuổi trẻ, thay vào đó là sự lạnh lùng và bài xích, "Người đó sẽ mãi không thể nào là bà."
Trong lòng Khang Thụy Lệ như có thứ gì bất chợt vụt qua, bà ta sững sờ thốt lên, "Khi con còn bé rất dính ta."
Nước đổ khó hốt, Từ Phóng Tình không chịu trở về, không ngờ Khang Thụy Lệ lại đột nhiên nói sang chuyện khác.

Từ Phóng Tình lấp lóe ánh mắt, lông mày bất tri bất giác nhíu lại, "Khi đó...!bà là mẹ của tôi."
Hai người cách nhau không xa, ngay cả lông tơ trên mặt cũng có thể nhìn thấy.

Dáng vẻ của Từ Phóng Tình không khác với cô bé trong ký ức, Khang Thụy Lệ nặng nề vỗ tay, ánh mắt sắc bén nhìn sườn ngực của Từ Phóng Tình rồi cười nói, "Nếu ở đó để lại chút sẹo nào thì ta sẽ tự tay vạch thêm một vết ở vị trí tương tự trên người cô ta." Tay của bà dứt khoát chỉ vào mũi của Tiêu Ái Nguyệt, khóe môi thoáng lên nụ cười quái dị, "Muốn đánh thắng thì cứ đến đây.

Sammi là người của ta, thủ đoạn giống ta y như đúc, ngay cả nó cô cũng không sánh bằng mà còn muốn động thủ với ta sao, đồ phế vật."
Khang Thụy Lệ ngẩng đầu ra vẻ buồn nôn vỗ lên quần áo của mình, cảm giác chật vật khi bị Tiêu Ái Nguyệt đá đã biến mất.

Bà ta ngóc đầu vênh váo tự đắc đi tới cửa, đồng thời còn không quên nhắc nhở Từ Phóng Tình, "Ta đã ném thẻ phòng vào thùng rác, con phải biết một điều, dù con ở đâu, ta không cần bất kỳ vật gì cũng có thể đến được."
Cửa bị đóng mạnh, Tiêu Ái Nguyệt không nói hai lời đi vào toilet lấy khăn nóng lau tay cho Từ Phóng Tình, "Chúng tôi cần báo cảnh sát nữa không?"
"Không cần, trực tiếp khởi tố."
"Được." Tiêu Ái Nguyệt đồng ý ngay rồi lại tự giễu hỏi, "Chứng cứ đủ không? Em cũng không thể giúp gì được cho chị, thật vô dụng."
Từ Phóng Tình xem thường, "Tôi đã chuẩn bị hai phương án, bất kể thế nào, lần này nhất định sẽ thắng." Nói xong liền dừng một chút, khóe môi cong lên một đường đẹp mắt, cô hoàn toàn tự tin nói tiếp, "Nếu vừa rồi em ra tay thì mọi cố gắng của tôi đều sẽ uổng phí, em ở bên cạnh tôi chính là trợ giúp lớn nhất rồi.

Tiêu Ái Nguyệt, đừng để bà ta ảnh hưởng, chúng ta chỉ cần sơ suất một giây thì bà ta sẽ thắng."
Tiêu Ái Nguyệt không tự chủ "Ừ" một tiếng, sau đó hậu tri hậu giác cảm thấy dưới chân đau đớn, cô cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ bị Khang Thụy Lệ dẫm lên rồi cười khổ nói, "Khí lực của bà ta thật là lớn.".