Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 178: 178: Mẹ Chồng Và Con Dâu Mâu Thuẫn





Hôm sau, mẹ Tiêu hiên ngang gọi điện kêu Tiêu Ái Nguyệt mua vé máy bay cho bà về quê sớm.

Hơn bảy giờ sáng, cô chưa kịp rời giường, Từ Phóng Tình đang nằm bên cạnh nghe được tiếng chuông điện thoại liền cau mày lật người, cô liền vội vàng che microphone chạy vào toilet.
"Mẹ ở lại có hai ngày thôi sao." Tiêu Ái Nguyệt ngáp một cái, "Vội vã như vậy làm gì? Hôm qua, con không có ý gì đâu."
"Trong điện thoại không thể nói rõ ràng được, lát nữa con qua đây đi." Mẹ Tiêu lớn giọng nói, "Mẹ đi nấu cháo trước, lát nữa con và Tình Tình qua đây ăn điểm tâm nha, cứ như vậy đi."
Tình Tình vẫn còn đang ngủ say, trong lúc mơ màng cảm giác ở cổ ướt sũng, khó chịu như bị muỗi đốt.

Mắt nhắm chặt, tay vung qua, không đập được muỗi, ngược lại đập trúng da thịt bóng loáng của phụ nữ.
Giờ phút này, người phụ nữ không mặc quần áo chỉnh tề đó ngoại trừ Tiêu Ái Nguyệt ra thì còn có thể là ai?
Tiêu Ái Nguyệt mỉm cười nhìn người kia, không sợ chết vỗ vỗ khuôn mặt của đối phương, "Dậy rồi sao?"
Từ Phóng Tình duỗi tay lấy đồng hồ trên tủ đầu giường, tập trung nhìn rồi vuốt mắt nói, "Chưa đến tám giờ, Tiêu Ái Nguyệt, lăn ra khỏi người tôi đi."
"Mẹ kêu chúng ta đến ăn sáng." Tiêu Ái Nguyệt nằm xuống bên cạnh người yêu rồi tiếp tục sờ bộ ng ực kia, "Mềm quá đi, sao lại có thể mềm được như thế? Em phải nếm thử xem sao."
Từ Phóng Tình dùng ánh mắt lăng trì nhìn đối phương, "Tiêu Ái Nguyệt, em ngại bản thân mình sống quá lâu à?"
Tiêu Ái Nguyệt ma mị cười, "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ...!A!!"
Tiêu Ái Nguyệt bị đá xuống đất, quả nhiên vừa sáng sớm đã đùa giỡn lưu manh và thành công tìm ra đường chết.

Từ Phóng Tình vô cảm bước qua người cô vào toilet.
Tiêu Ái Nguyệt nuốt nước miếng nhìn cặp chân dài kia, theo sát sau đuôi.

Từ Phóng Tình vào toilet và bắt đầu đánh răng.
Mẹ Tiêu nấu một nồi lớn cháo, bà coi các cô là heo, vừa cho heo ăn vừa nói, "Thím họ của con mớ sinh một bé gái vào đêm hôm qua."
Tiêu Ái Nguyệt bất an chơi điện thoại, "Ừm, biết rồi, chúc mừng."
Không biết Từ Phóng Tình có nghe lọt tai hay không, sau khi cơm nước xong, cô lại giày vò mấy cuốn sách lúc nãy mang đến, chẳng màng đến công việc, cả ngày chỉ ở nhà đọc sách và cho mèo ăn.


Tiêu Ái Nguyệt biết đối phương đã tham gia rất nhiều kỳ thi chuyên nghiệp, ngoài ngạc nhiên thì càng thêm kính nể.
Không để bản thân mắc kẹt trong bất cứ hoàn cảnh nào và khiến cuộc sống của mình trở nên đa dạng chính là tinh thần sống của Từ Phóng Tình, rất đáng ngưỡng mộ, đồng thời cũng đáng được người khác quý trọng.
Tiêu Ái Nguyệt mê muội ưu điểm của người yêu nên tự nhiên sẽ không để ý đến khuyết điểm.

Cô ôm chén bát vào phòng bếp rửa, mẹ Tiêu đứng ở sau lưng phỉ nhổ, "Cho tới bây giờ mà Tình Tình vẫn không làm việc nhà sao?"
Tiêu Ái Nguyệt đeo bao tay cao su nói, "Không phải hôm qua chị ấy đã giúp mẹ rửa rau rồi đó?"
"Đó là giúp mẹ, nhưng lúc chỉ có hai đứa thì sao? Hai đứa sống chung, chẳng lẽ nó không làm gì hết? Bây giờ con còn có công việc, nó thì rảnh rỗi ở nhà mỗi ngày, tại sao một chút việc cũng không chịu làm?" Từ Phóng Tình tốt thì tốt nhưng dù tốt cũng không phải con gái ruột thịt của mình, mẹ Tiêu đau lòng Tiêu Ái Nguyệt, tất nhiên sẽ bất mãn với Từ Phóng Tình, bà tức giận nói, "Con không thể cưng chiều nó tới già được, phụ nữ như thế sẽ bị làm hư, chính con cũng là phụ nữ, sao nó lại không cưng chiều con?"
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa." Tiêu Ái Nguyệt nghe không nổi nữa, "Đây là chuyện của bọn con."
Ngụ ý là mẹ Tiêu đang xen vào việc của người khác.

Mẹ Tiêu bực tức con gái ruột không đứng về phía mình, bà chẳng nói thành lời, chỉ đưa tay đánh lên đầu của Tiêu Ái Nguyệt mấy cái.
Tiêu Ái Nguyệt bị đau, vừa tránh vừa nói, "Mẹ, mẹ đừng đánh nữa, con còn phải đi làm đó, mẹ và Tình Tình phải hòa thuận ở chung, cũng đừng nói những lời này nữa."
Mấy ngày nay, mẹ Tiêu cứ vô tình hay cố ý nhắc tới Từ Phóng Tình trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, hóa ra là bà đang nghĩ chị ấy rảnh rỗi ở nhà không chịu đi làm kiếm sống.

Tiêu Ái Nguyệt cười khổ mãi, cũng không dám đắc tội bên nào bèn dứt khoát quyết định lạnh lùng xử lý.

Dẫu gì thì mẹ Tiêu sớm muộn gì cũng về, sau khi bà ấy về sẽ không quản được chuyện bên này nữa.
Tiêu Ái Nguyệt ôm tâm tình này xách túi đến công ty cũ.

Hôm qua, cô vừa mới kêu rời chức, hôm nay lại tới, vẻ mặt đen đủi của Từ Giang Hoan không tốt gì so với hôm qua, "Hôm qua là ngày Cá tháng Tư sao?"
"Sao vậy? Không chào đón tôi à?" Tiêu Ái Nguyệt cà lơ phất phơ ngồi ở đối diện, "Tóm lại là bàn chuyện làm ăn, cô có hoan nghênh không?"
Từ Giang Hoan híp mắt, tinh quang chợt lóe lên, "Chị nói đi."

"Tôi muốn trích phần trăm." Tiêu Ái Nguyệt đương nhiên cũng lưu ý đến nét mặt của người nọ, cô biết Từ Giang Hoan sẽ hợp tác với mình, vấn đề chỉ là giá cả, "Mười phần trăm, thấy thế nào? Tôi giúp cô tìm đầu tư, cô cho tôi cổ phần."
"Không được." Từ Giang Hoan từ chối, "Mười phần trăm quá cao, không phải tôi đang giúp chị đó sao?"
"Vậy thì không nói nữa." Tiêu Ái Nguyệt đứng lên làm bộ muốn đi, "Cứ vậy đi."
"Đừng..." Từ Giang Hoan tức giận Tiêu Ái Nguyệt khinh người quá đáng nhưng lại không thể không giữ người lại, "Tôi biết trên tay chị có đầu tư, ngoại trừ mười phần trăm ra, chị có điều kiện nào khác không?"
Trên tay Tiêu Ái Nguyệt đương nhiên có đầu tư, lúc Từ Giang Hoan giao nhiệm vụ này cho cô, quả thật cô đã kết giao không ít khách hàng, nếu trên tay không có ngòi nổ thì cô sẽ không ra chiêu này.

Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Từ Giang Hoan cũng có hơi không đành lòng nhưng tiền vẫn phải kiếm, cô mỉm cười nói, "Tôi muốn lấy một ít cổ phần và cổ quyền, ngày mai tôi sẽ đưa cô hợp đồng với số lượng cụ thể, mặt khác, hy vọng cô nhớ kỹ chuyện của Khang Thụy Lệ, tôi muốn mạng của bà ta, nếu cô không thể ra tay thì cứ để tôi, trong vòng ba ngày cho tôi đáp án."
Nếu đổi lại là bình thường, làm sao Từ Giang Hoan lại chịu bị nắm mũi dẫn đi, nhưng bây giờ Trần Vãn Thăng đang âm thầm phá hủy trợ cấp của chính phủ, mấy công ty đã đàm phán tốt trước kia cũng đã chạy mất dạng.

Từ Giang Hoan không dám làm lớn chuyện nên chỉ có thể ủy thân cầu xin Tiêu Ái Nguyệt, "Chị Tiêu, chừa cho tôi chút đường sống với."
Tiêu Ái Nguyệt nhếch miệng cười một nụ cười kì lạ hệt như dã thú đang có ý đồ tiến công, "Cô biết không? Tiểu Hoan, ngã vào cốc mới biết rét lạnh, thời gian không còn nhiều, lãnh đạo Giang sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện chính phủ rút vốn, tôi sẽ không hại cô, cô quên chúng ta là bạn sao? Tin tưởng tôi một lần nhé."
"A." Từ Giang Hoan cười lạnh một tiếng, "Là chị ta dạy chị sao?"
"Tôi cần chị ấy dạy sao?" Tiêu Ái Nguyệt biến sắc, đồng tử khó nén sự bực bội, "Chị ấy là chị ấy, tôi là ta, tôi vĩnh viễn sẽ không biến thành Từ Phóng Tình thứ hai, chị ấy cũng sẽ không giống tôi, chúng tôi đều là độc nhất vô nhị.

Mặc dù quả thật tôi đã họ được từ chị ấy rất nhiều nhưng học tập chỉ là một trong những quá trình trưởng thành thôi.

Khang Thụy Lệ và Trần Vãn Thăng cũng đã dạy tôi rất nhiều, nhưng tôi và họ hoàn toàn khác biệt, tôi là tôi, là Tiêu Ái Nguyệt duy nhất, nên cô không cần phải nhắc đến chị ấy trước mặt tôi.

Chị ấy là bạn gái của tôi, dù chị ấy có đưa ra ý kiến thì người cuối cùng quyết định vẫn là tôi."
Mỗi lần Từ Giang Hoan nhắc đến Từ Phóng Tình sẽ khiến cô tức giận, không phải là trong lòng có quỷ thì là gì? Từ Giang Hoan không muốn vạch trần, gật đầu nói, "Được thôi, ngày mai chị mang hợp đồng đến rồi chúng ta bàn lại."
Chuyện hợp đồng tạm thời giao cho Bì Lợi giải quyết.


Bì Lợi là cấp dưới của Từ Phóng Tình đã rất nhiều năm, Từ Phóng Tình nghỉ làm không bao lâu thì cô cũng từ chức theo.

Hiện giờ, Từ Phóng Tình thành lập Tiêu thị, Tiêu Ái Nguyệt hỏi riêng mới biết Bì Lợi là một trong số ít người được chị ấy tin tưởng nên cô cũng nói ra một vài suy nghĩ của bản thân cho Bì Lợi biết để soạn ra một phần hợp đồng, tối nay gửi email qua cho cô xem thử.
Buổi tối, cô có hẹn ăn cơm với tổng giám đốc nọ, qua ba lần rượu, chưa kịp nói gì thì mẹ Tiêu điện thoại tới thông báo cô về nhà ăn cơm, bà đã nấu xong canh gà và đang chờ Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Ái Nguyệt qua loa nói mình không có thời gian, phải đi tiếp khách.
Không ngờ chẳng được bao lâu, mẹ Tiêu lại gọi điện tới nữa.

Người ở đối diện thấy ánh mắt của cô khác lạ bèn khách khí nói, "Tổng giám đốc Tiêu, nếu cô có việc thì hẹn lại lần sau nhé?"
Tiêu Ái Nguyệt cố đè nén lửa giận đưa tổng giám đốc nọ lên xe, trên đường trở về, điện thoại lại vang lên nhưng cô không thèm nghe máy.

Trước kia, mẹ Tiêu rất ít khi gọi điện cho cô, cô cũng không cảm thấy có gì quan trọng.

Hiện giờ, cô đã đến Thượng Hải, ngày nào bà cũng gọi mấy cuộc liên tục.

Lúc Tiêu Ái Nguyệt rảnh rỗi thì cũng còn ổn, nhưng bây giờ cô rất bận nên sẽ cảm thấy khó chịu.
Tiêu Hiếu Nam cũng ở nhà, trong ngực gã ôm một cái đàn ghi ta và nhạc phổ, tuy âm thanh cách một cánh cửa nhưng cũng nghe thật chói tai.

Tiêu Ái Nguyệt đổi giày đi vào, còn chưa kịp ngồi liền bị mẹ Tiêu mắng cho một trận, "Sao lại không nghe máy, gọi cho con bao nhiêu lần rồi hả, canh nguội hết rồi, đúng là không nghe lời mà!"
"Con đang bận lắm." Tiêu Ái Nguyệt hạ giọng, cô cởi áo khoác rồi quan sát bốn phía, "Tình Tình đâu rồi?"
"Trong phòng." Mẹ Tiêu bĩu môi, "Mẹ rửa chén đấy, nó không hề động thủ."
Nói hay hơn hát, Tiêu Ái Nguyệt rất muốn chửi nhưng bà ấy là mẹ nên đành phải ngậm miệng không nói gì, cô cũng không muốn bản thân mở miệng nói lời thô tu.c.
Đẩy cửa ra liền thấy Từ Phóng Tình đang đeo tai nghe và đọc sách, có một con mèo nằm trên đùi của cô.

Ngốc Nguyệt nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt tiến đến cũng lười biếng nhìn cô chằm chằm, đuôi bỗng nhúc nhích giống như đang hoan nghênh cô đến.
Tiêu Ái Nguyệt lấy một bên tai nghe nhét vào lỗ tai của mình, nghe được tiếng A Di Đà Phật bên trong, muốn cười lại không dám cười, "Chị nghe kinh Phật đấy ư?"
"Ừm." Từ Phóng Tình tháo mắt kính màu đen xuống, sau đó tựa lưng vào ghế sofa, biểu lộ có chút mỏi mệt, "Về nhà thôi, tôi muốn ngủ."
"Được." Nghe kinh Phật có thể hun đúc cảm xúc, quả nhiên là thật.


Nhìn thấy Từ Phóng Tình đã nhu hòa nhiều hơn, Tiêu Ái Nguyệt ôm eo dìu người yêu,"Em cũng muốn chị."
Từ Phóng Tình khựng lại đánh vào mông đối phương một cái, "Im miệng."
Quả nhiên nhu hòa gì đó toàn là gạt con nít.
Mẹ Tiêu nhìn thấy các cô muốn đi bèn vội nói, "Trò chuyện một chút, đến đây nào Tiểu Nguyệt, con vừa trở về, nói chuyện với mẹ một chút."
"Tình Tình muốn ngủ." Tiêu Ái Nguyệt nói.
Tiêu Hiếu Nam còn đang luyện ghi ta, thanh âm bén nhọn khó nghe khiến Từ Phóng Tình nhíu mày một cái.

Mẹ Tiêu thấy thế cũng hiểu lầm ý cô, bà vỗ vào chỗ trống bên người rồi nói, "Ngồi đi, trò chuyện một chút."
Từ Phóng Tình luôn nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn ngồi xuống, Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ đành phải làm theo.
"Tình Tình, dì rất thích con, đặc biệt thích, thích y như con gái ruột vậy." Mẹ Tiêu dần dẫn dắt, "Nhưng có vài lời dì vẫn phải nói, cuộc sống quan trọng nhất chính là giúp đỡ lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau."
Mẹ Tiêu liên tiếp nói ba câu lẫn vào nhau, Từ Phóng Tình không rõ cho lắm, "Ý của dì là...?"
"Ý của dì là Tiểu Nguyệt bận rộn công việc, con không biết làm đồ ăn cũng chẳng sao, có thể học, dì nán lại thêm vài ngày để dạy con, việc nhà thì cũng tập làm dần đi." Thấy Từ Phóng Tình có thái độ tốt, mẹ Tiêu một mạch nói hết bất mãn trong lòng ra, "Sáng nào con cũng rảnh rỗi đến phát chán mà."
Tiêu Ái Nguyệt trộm thấy vẻ mặt biến hóa của Từ Phóng Tình, tưởng rằng chị ấy sẽ phát cáu, nào ngờ chị ấy thoạt đầu chỉ hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng nói, "Dì nói cũng đúng."
Cái gì vậy!? Tiêu Ái Nguyệt không muốn nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của người yêu nữa, mắt thấy mẹ Tiêu còn muốn lên tiếng, cô liền tức giận nói, "Đủ rồi, đừng nói nữa."
Mẹ Tiêu căn bản không thèm để ý tới con gái, "Sáu giờ sáng mai đến đây, dì sẽ dạy con cách làm điểm tâm."
"Mẹ, mẹ đừng quá đáng." Tiêu Ái Nguyệt đưa tay che miệng của Từ Phóng Tình, không cho chị ấy tuỳ tiện đồng ý.

Động tác ngây thơ nhưng lời nói lại rất có trọng lượng, "Mẹ mở miệng ra là nói bao dung, tôn trọng, vậy mẹ có bao giờ tôn trọng Tình Tình chưa?"
"Tiêu Ái Nguyệt!" Từ Phóng Tình hạ giọng nói, "Dì chỉ muốn tốt cho em thôi, đừng nói nữa."
"Tốt cho em? Tốt cho em cái gì?" Tiêu Ái Nguyệt càng nghĩ càng giận, cô mạnh bạo đoạt lấy ghi ta trong ngực Tiêu Hiếu Nam rồi ghét bỏ ném xuống đất, sau đó tức giận nhìn gã chằm chằm, "Biết rất rõ chị Tình Tình đang đọc sách mà em lại đàn hát tra tấn! Đúng, không sai, đừng có trừng mắt, rất khó nghe! Ảnh hưởng rất lớn đến người khác! Em thấy chị Tình Tình đeo tai nghe nãy giờ rất lâu không? Chị ấy đang nghe kinh Phật đấy! Em không biết xấu hổ sao hả?! Còn mẹ nữa, mẹ ngoài miệng luôn nói xem chị ấy là con gái ruột, mẹ có thật sự nghĩ vậy không? Chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi cũng lải nhải suốt ngày, chị ấy không biết nấu cơm và làm việc nhà thì cũng là chuyện của bọn con.

Còn nữa, mẹ thử nhìn vỏ đồ hộp trong thùng rác đi, mùi hôi bay khắp phòng! Nếu chị ấy không bao dung thì hai người đã sớm bị đuổi đi rồi! Con gái của mẹ cũng chả phải nhân vật gì lớn lao nên chẳng cần ai làm bảo mẫu! Chị ấy là bạn gái của con, con nguyện ý cưng chiều chị ấy cả đời, nếu mẹ nhìn không quen thì đừng có nhìn nữa, được không?"
Càng nói càng quá phận, Từ Phóng Tình mở miệng nhắc nhở cô, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng nói..."
"Chị đừng có gọi em." Tiêu Ái Nguyệt bất mãn cắt ngang, hai mắt bốc hỏa nhìn người nọ chằm chằm, "Còn chị nữa! Chị cho rằng em không biết chị tới đây mỗi ngày để giúp mẹ sao? Dù có làm vậy thì bà ấy cũng không hiểu lòng tốt của chị đâu! Chị còn muốn nói đỡ cho bà ấy cái gì? Về nhà thôi, con từ bỏ căn nhà này, mẹ cứ giữ lại cho con trai của mẹ cưới con dâu làm mẹ hài lòng đi.".