"Từ Phóng Tình." Nụ hôn vẫn tiếp tục nhưng lửa nhiệt tình đã không còn tồn tại nữa.
Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi buông lỏng cánh tay đang ôm người kia ra, sau đó cúi đầu lui về sau một bước, cố ý tránh khỏi sự vũ nhục của người yêu, "Chị thật đáng thương."
"Chẳng phải nói có thể từ chức vì tôi sao? Tiêu Ái Nguyệt, em muốn đi đâu?" Chứng kiến đối phương từng bước xa cách mình, Từ Phóng Tình cười lạnh rồi ngẩng mặt lên, trào phúng hỏi, "Chẳng phải em nói yêu tôi sao? Đây chính là tình yêu của Tiêu Ái Nguyệt sao?"
"Em yêu một người tên là Từ Phóng Tình, dù chị ấy ghét động vật cũng muốn nuôi chúng bởi vì chị ấy thiện lương, tấm lòng nhân ái.
Em yêu người phụ nữ luôn nghĩ về em mọi lúc bởi vì chị ấy yêu em, còn chị thì sao?" Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi quay đầu nhìn Từ Phóng Tình, giọng nói rất nhẹ, thoáng lộ ra sự bất lực, "Chị là một kẻ đáng thương.
Chị không có người thân, không có bạn bè, không có người yêu.
Chị cự tuyệt tất cả hy vọng và từ chối tất cả những người đáng yêu, không sai, chị đã cự tuyệt tất cả những người phụ nữ đáng yêu.
Chị muốn ép em đúng không? Hay muốn mắng em? Từ Phóng Tình, đối mặt với hiện thực đi, Tiêu Ái Nguyệt không có chị sẽ luôn cảm thấy khó chịu suốt cả đời này, cơ mà nếu không có chị thì em vẫn có cả cuộc đời, còn chị thì sao? Từ Phóng Tình, chị vẫn mãi cao cao tại thượng, kỳ thật có em ở bên cạnh hay không cũng chẳng có gì khác.
Ai sẽ chung giường chung gối với một người mà bất cứ lúc nào cũng có thể đá mình xuống giường? Ai sẽ ngốc nghếch chờ một người luôn đột nhiên biến mất mỗi ngày, bản thân không gọi điện được nên phải dựa vào Weibo của người khác để tìm tung tích? Chị cứ tự ôm lấy bản thân đi, cứ tiếp tục cao ngạo đi.
Từ Phóng Tình, em không thèm, chị thích ở chung với ai thì cứ việc.
Cuộc đời của em do tự em quyết định, Tiêu Ái Nguyệt em là đồ hèn, em nhận, nhưng đã có ai biết Từ Phóng Tình là người như thế nào chưa? Từ Phóng Tình, người không thể buông bỏ chính là chị, chị thừa nhận đi! Em sẽ không yêu lại chị nữa, chị cứ ôm lấy cuộc đời lạnh lẽo của mình để kiêu ngạo sống tiếp đi, à, đúng rồi, sinh nhật vui vẻ nhé, thứ sáu tuần này là sinh nhật của chị mà, chị tự mua bánh kem đi, chị đã ba mươi lăm tuổi rồi đấy Từ Phóng Tình, lớn rồi nên đừng có ấu trĩ nữa.
À, nhắc đến lại thấy buồn cười, lúc trước chị đã từng giáo huấn em nên bây giờ em sẽ trả lại cho chị một lời giống như vậy.
Yêu đương không phải là tranh tài ai thua ai thắng, trời ạ, sao em lại nói chuyện yêu đương với một người phụ nữ phải lên Google tra xem tình yêu là gì chứ! Được rồi, chị thắng, bắn pháo hoa chúc mừng chị nhé, chị thắng rồi đó, đây có phải là lần mua bán lỗ vốn nhất của chị không? Từ Phóng Tình, quản lý Từ, chị tự giải quyết cho tốt đi.
Cám ơn chị đã đưa em đến Thượng Hải, cám ơn chị đã dạy dỗ em phải làm sao để yêu bản thân.
Em sẽ luôn yêu thương bản thân mình, cho nên em phải đi, nên kết thúc trò chơi đơn phương cố gắng này đi thôi."
"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình vội vàng chạy theo phía sau bắt lấy cánh tay đang nắm chặt của Tiêu Ái Nguyệt, đồng thời cũng khóa trái cửa phòng, ngữ khí gấp rút, nếu cẩn thận nghe sẽ thấy rõ có chút bối rối.
Cô nói với Tiêu Ái Nguyệt một câu thật dài, không giải thích cũng không phản bác, chỉ hỏi, "Tôi ấu trĩ sao? Người phụ nữ kia thì sao? Tiêu Ái Nguyệt, tại sao lúc nào em cũng mập mờ như vậy?"
"Em không có gì mập mờ hết." Tiêu Ái Nguyệt nản lòng thoái chí nên không muốn nghĩ gì nhiều, trái tim đã ngã vào vực sâu, nhìn thấy người phụ nữ này lại cảm thấy chướng mắt, "Từ Phóng Tình, chị thật sự không hiểu sao? Chị là người duy nhất em yêu nhưng đó đã là quá khứ rồi."
Có người đang gõ cửa, giọng nói của Đỗ Y Sơ truyền vào, "Chị Tình, Ninh Ninh nói muốn về.
Tiêu tiểu thư ở bên trong ạ? Có muốn về cùng họ không?"
"Em nói cho họ biết là em muốn ở lại đi." Từ Phóng Tình nhìn thẳng vào mắt người kia, trong mắt rõ ràng thấy được bóng dáng của mình, cô chậm chạp vươn tay vuốt lên mặt Tiêu Ái Nguyệt nhưng lại bị đối phương nghiêng mặt tránh qua một bên khiến tay cô rơi vào khoảng không.
Bầu không khí cứng ngắc lại mấy giây, ánh mắt tức thì ám trầm, cô cúi đầu kề đến bên tai Tiêu Ái Nguyệt trang nghiêm ra lệnh, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi cho em thêm một cơ hội."
Tiêu Ái Nguyệt từ bỏ cơ hội này.
Trong nội tâm cô vừa đắng vừa chát, cảm xúc buồn khổ ảnh hưởng tới hành động, lúc cô chậm rãi đẩy cơ thể Từ Phóng Tình ra còn cảm nhận được đối phương đang kinh ngạc.
Cô thở dài nói, "Từ Phóng Tình, em cũng đã cho chị một cơ hội, chị đã không cần nên em cũng không muốn đợi nữa."
Thân thể của Từ Phóng Tình nhẹ run một cái, trên mặt nổi lên vẻ mờ mịt, giọng nói trầm thấp, "Rốt cuộc em muốn gì? Tiêu Ái Nguyệt, em đang hy vọng cái gì?"
"Em hy vọng chị sẽ hiểu, tình yêu không phải là chuyện riêng của cá nhân chị." Tiêu Ái Nguyệt kéo cửa đi ra nói với người phụ nữ ở phía ngoài, "Tiểu Hoan, chúng ta đi thôi."
Cô đi về phía trước hai bước nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Từ Phóng Tình đang đứng ở cửa phòng nhắm mắt yên lặng khiến Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên rất muốn khi dễ.
Cô không mặn không nhạt tăng thêm một câu, "Nếu chị cầu xin em cũng không phải là không thể, Từ Phóng Tình, chị sẽ cầu xin em sao?"
Từ Phóng Tình từ đầu đến cuối vẫn không hề mở mắt.
Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng rời khỏi, cũng chẳng có ai tiễn cô.
Về đến trên xe, Từ Giang Hoan thử dò xét nói, "Chị không sao chứ?"
Không có cách nào làm dịu tâm tình, Tiêu Ái Nguyệt lấy tay ấn lên đầu, vui buồn thất thường trả lời, "Hình như nhẹ nhõm hơn chút rồi nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Tôi cũng không rõ rốt cuộc là thiếu cái gì, giống như trứng gà sắp hết hạn vậy, chẳng biết có nên ăn hay không, ăn xong rồi có mua nữa không, mà không biết quả trứng này có phải là quả trứng kia không, mọi thứ đều khiến tôi cảm thấy rất bàng hoàng."
"Em lại nghĩ đến Ninh Ninh nha, cô ấy có thể ăn hết cả hộp trứng sắp hết hạn và rất vui vẻ tiếp nhận mọi thứ." Mặc dù chuyện buổi sáng không vui vẻ gì nhưng Từ Giang Hoan thật tâm thích Cam Ninh Ninh và muốn ở lại nhà của đối phương, Tiêu Ái Nguyệt cũng không có ý kiến.
Trên đường đến công ty, Từ Giang Hoan say sưa trộm ngắm gương mặt sắp khóc của Tiêu Ái Nguyệt, lúc gần đến nơi, cô mới lấy trong túi ra một cây son và một tấm gương, "Quản lý, miệng của chị dính son kìa, trang điểm lại chút đi."
Tiêu Ái Nguyệt máy móc nhận khăn giấy và son môi, bôi được một nửa liền đột nhiên nhớ tới Từ Phóng Tình, tình huống mập mờ thế này thật sự khiến người bên ngoài rất dễ hiểu lầm, kỳ thật giữa cô và Từ Giang Hoan thật sự có gì?
Lúc trả lại son môi, Từ Giang Hoan không chịu nhận, "Tặng cho chị đó."
Có thể là do Từ Giang Hoan đã đến công ty nên công việc bận rộn hơn lúc trước.
Vương Tiểu Dũng bưng ly cà phê đứng tại thang máy, cửa thang máy vừa mở, gã lập tức nghênh đón đưa cà phê cho Từ Giang Hoan rồi nịnh nọt, "Ai nha, mấy ngày không gặp mà cô chủ nhỏ của chúng ta càng trở nên xinh đẹp, nghe nói hôm qua vừa đến hả? Sao không gọi điện thoại cho tôi? Hôm nay dì đến cũng vừa đúng lúc họp quản lý, dì làm người chủ trì nhé, tôi thoái vị."
Từ Giang Hoan nhún nhún vai, "Vậy thì cám ơn nhé."
Đây là lần đầu Tiêu Ái Nguyệt tham gia hội nghị ở công ty mới.
Từ Giang Hoan ngồi trong phòng họp đối mặt với mười mấy người thuộc hạ, khí chất trên người cũng thay đổi.
Cô cố ý giới thiệu sơ qua về đồng nghiệp mới - Tiêu Ái Nguyệt, nói sau này cô Tiêu sẽ phụ trách kế hoạch đấu thầu, đồng thời điểm danh mấy người phụ trách khác.
Hội nghị diễn ra cả buổi đều không có vấn đề gì nhưng Vương Tiểu Dũng vẫn cảm thấy không hài lòng, cô chưa kịp nói xong thì gã đã oán giận đưa ra ý kiến, "Sao lại không có tên của tôi? Lúc trước là do tôi phụ trách hạng mục này mà.
Cô chủ nhỏ, dì làm như vậy có khác gì qua cầu rút ván, tôi không phục."
Từ Giang Hoan yên vui nhìn gã, "Tối qua tôi đã thương lượng với bà chủ lớn rồi, sau này sẽ điều thư ký Tiểu Dư của cậu đến phòng của tôi để phụ trách một số việc khác cùng với cậu, nếu không tin thì có thể tìm bà chủ."
Một số việc khác nhưng không thể nói huỵch toẹt ra trước mặt công chúng là việc gì được.
Vương Tiểu Dũng dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra đó là việc gì, sắc mặt gã lập tức trở nên khó coi, "Được, được, được, được, nghe theo dì."
Vương Tiểu Dũng nào dám cãi nhau với Từ Giang Hoan trước mặt nhiều người như vậy.
Sau khi hội nghị kết thúc, Từ Giang Hoan gọi Tiêu Ái Nguyệt vào văn phòng, hai người chưa ngồi được vài phút thì Vương Tiểu Dũng đã xông vào phòng xả một trận bực tức, "Cô chủ nhỏ, dì nhỏ à, dì không thể đùa giỡn tôi như thế, sao lại để tôi phụ trách bán nhà? Mấy căn còn tồn đó vốn bán rất chạy, không cần tôi làm gì đâu.
Dì cứ để tôi tiếp tục đấu thầu đi, tôi làm việc này cũng tốt lắm mà.
Bây giờ, dì đá tôi đi có khác gì kêu tôi dâng áo cưới cho người khác? Không phải, tôi có thể cùng quản lý Tiêu chia sẻ thành quả nhưng dì đừng có đá tôi ra ngoài, tôi không đồng ý..."
"Nghe nói cậu rất thích phòng làm việc của tôi?" Từ Giang Hoan cố ý hỏi gã một vấn đề khác, "Hay là tôi tặng nó cho cậu nhé?"
"Dì..." Vương Tiểu Dũng hít vào một ngụm khí lạnh, mặt đầy kinh hãi như gặp phải quỷ, "Dì nhỏ à, họ hàng thân thích mà, dì muốn đoạn tuyệt như vậy sao?"
"Quản lý ra ngoài trước đi." Từ Giang Hoan chuyển hướng về phía Tiêu Ái Nguyệt, "Em muốn nói chuyện đàng hoàng với cháu trai về vấn đề tác phong một chút."
"Được." Tiêu Ái Nguyệt vô cùng phối hợp, "Tôi ra ngoài trước."
Xem ra cũng không phải ngày đầu Từ Giang Hoan muốn đá Vương Tiểu Dũng ra khỏi hạng mục, có lẽ Tiêu Ái Nguyệt chính là ván cầu, nhưng dù phải hay không thì Tiêu Ái Nguyệt vẫn đều được lợi.
Cô nhìn bảng kế hoạch được Từ Giang Hoan gửi cho, hạng mục đấu thầu trị giá gần chục tỷ đã sắp hoàn thành.
Từ Giang Hoan là lãnh tụ, Tiêu Ái Nguyệt là tiểu tướng nửa đường nhảy vào hưởng lợi, thăng quan tiến tước trong tầm tay khiến nội tâm cô nghi hoặc ngàn vạn lần, cũng không rõ vì sao Từ Giang Hoan lại muốn kéo cô vào.
Vương Tiểu Dũng cũng không hiểu, con vịt tới tay còn bay mất, gã khổ não nhưng lại không biết tố cùng ai.
Thật ra công trình này cũng rất đơn giản, Từ Giang Hoan có mua một miếng đất lớn ở vùng ngoại thành Thượng Hải, cô muốn phát triển miếng đất này để xây trung tâm thương mại và chung cư, đất vĩnh viễn sẽ không rớt giá, vả lại Từ Giang Hoan đã mua nó từ rất sớm, bây giờ mới đưa vào danh sách quan trọng, đại khái cũng vì giá nhà và hàng hóa ngày càng đắt đỏ.
Lãnh đạo Giang vốn là nhà đầu tư, năm đó mua đất thì giá bất động sản vẫn còn chưa khởi sắc, hiện giờ giá đất tăng cao đến mức chẳng ai dám mua mấy ngàn mét vuông đất trống, đồng thời cô còn lấy được vốn đầu tư của quốc gia, đồng tiền xoay vòng, lãi mẹ đẻ lãi con, chỉ có mỗi mình Tiêu Ái Nguyệt tay trắng vẫn hoàn trắng tay.
Vương Tiểu Dũng đang phụ trách liên lạc với bên thương hội, bây giờ thay người, Tiêu Ái Nguyệt lập tức được Từ Giang Hoan cử đi gặp hội trưởng thương hội bàn chuyện làm ăn, một khi liên tưởng đến chuyện này quả thật mạo hiểm thay người cũng không phải chuyện nhỏ nhưng Từ Giang Hoan lại hết lần này tới lần khác muốn đổi người, điều này để lộ ra chút bản tính thật trong mắt Tiêu Ái Nguyệt.
Chắc chắn không chỉ đơn giản vì Vương Tiểu Dũng đã dùng qua giường của Từ Giang Hoan.
Trong nhà cô ta chỉ có mỗi mình cô ta là con một, vô duyên vô cớ lại xuất hiện thêm một đứa cháu trai, lỡ như gã có công trạng gì tốt thì vị trí lãnh đạo của Từ Giang Hoan sẽ không còn kiên cố nữa.
Chuyện cô ta tùy tiện kéo Vương Tiểu Dũng xuống ngựa nhất định là do mẹ của cô ta giật dây.
Nếu Tiêu Ái Nguyệt không nghĩ như thế, cô cũng hoàn toàn không rõ nguyên nhân căn bản là gì.
"Công ty của chúng ta được thành lập đã nhiều năm, công ty cũ từ thời xưa ở Bắc Kinh, bên Thượng Hải này là chi nhánh.
Mấy năm trước, sau khi tổng giám đốc Giang mua đất xong thì tổng giám đốc Lý liền lập tức thành lập cơ quan, không ngừng xúc tiến quy hoạch và phát triển nhưng mọi thứ chỉ vừa thăm dò xong từ năm trước, ngay khi quốc gia phê chuẩn thì năm ngoái đã bắt đầu quy hoạch." Theo cô đến gặp hội trưởng thương hội là một người đàn ông họ Hồ.
Hồ Sơn Kiến là người phụ trách chủ yếu của công trình này, ông đã hơn năm mươi tuổi, trông bộ dạng rất giàu kinh nghiệm.
Ông không rõ lai lịch của Tiêu Ái Nguyệt, chỉ cho rằng cô là nhân tài từ Bắc Kinh đặc biệt cử tới, "Tổng giám đốc Lý là chủ tịch của công ty chúng ta, là bà ngoại của cô chủ nhỏ và cũng là bà cố của tổng giám đốc Vương.
Quản lý Tiêu được điều đến từ Bắc Kinh đã từng gặp qua bà ấy chưa?"
Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu, "Chưa, vẫn chưa gặp qua."
Hồ Sơn Kiến cười cười, "Tôi quên mất, tổng giám đốc Lý đã lui về ở ẩn, nhiều năm chưa từng xuống núi."
Phó hội trưởng thương hội là một ông già có ria mép.
Hồ Sơn Kiến khách khí giới thiệu Tiêu Ái Nguyệt với gã.
Tiêu Ái Nguyệt mang theo một cái hộp tinh sảo đưa tới trước mặt gã rồi ngại ngùng nói, "Sau này xin chiếu cố nhiều hơn."
Gã không nhận cũng không từ chối, hai người hàn huyên chưa đến hai câu liền ngáp ngáp rồi khoát tay nói, "Được rồi, trở về thôi, qua chỗ hội trưởng Trần rồi nói sau."
Hội trưởng thương hội họ Trần, Tiêu Ái Nguyệt đã nhận được một tin tức hữu hiệu, cô muốn hỏi thêm chút tin tức liên quan tới hội trưởng Trần nhưng Hồ Sơn Kiến lại đột nhiên thay đổi lộ tuyến quay ngược xe lại đường lúc nãy.
Tiêu Ái Nguyệt không hiểu, "Sao thế?"
Hồ Sơn Kiến vội vàng trả lời, "Cô chủ nhỏ và tổng giám đốc Vương đang cãi nhau."
Bọn họ đang cãi nhau, bây giờ có chạy trở về cũng vô dụng thôi.
Tiêu Ái Nguyệt nhíu mày, "Lúc nãy đi vẫn còn đang yên đang lành mà."
Nguyên nhân cãi nhau là vì một cú điện thoại từ Bắc Kinh gọi đến, ở công ty đã sớm không còn thấy bóng dáng của Vương Tiểu Dũng đâu, Từ Giang Hoan thì ngồi lì trong văn phòng, thư ký của cô tránh đặc biệt xa, những người khác cũng không dám gõ cửa.
Tiêu Ái Nguyệt đứng ở bên cạnh nghe Hồ Sơn Kiến hàn huyên vài câu cùng đồng nghiệp mới rõ chuyện được một chút, hóa ra là bà ngoại của Từ Giang Hoan gọi điện thoại thông báo với phó tổng giám đốc bên này chủ trì lại hội nghị và kêu Vương Tiểu Dũng cùng Từ Giang Hoan tham gia chung.
Bà ấy gọi điện ra lệnh để Vương Tiểu Dũng trở lại tham gia hạng mục công trình này lần nữa.
Cho nên Hồ Sơn Kiến mới vội vàng quay về, kỳ thật gã cũng đang lo lắng về chuyện biến động nhân sự, gã cảm giác được Tiêu Ái Nguyệt muốn xuống đài nên cũng không muốn uổng phí công sức đưa cô ra ngoài thành lập nhân mạch.
Tiêu Ái Nguyệt thấy mấy người họ có nhiều tâm tư như vậy bèn gọi điện cho Từ Giang Hoan nhưng không liên lạc được, cô chỉ có thể phớt lời ánh mắt của quần chúng ở xung quanh, sau đó gõ cửa đi vào văn phòng của Từ Giang Hoan, "Tôi vào nha."
Từ Giang Hoan không hề bỏ đi, cô thật sự đang nằm sấp trên bàn làm việc không nhúc nhích, ngay cả lúc Tiêu Ái Nguyệt đặt tay lên bả vai cũng không có phản ứng.
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy có điểm gì đó là lạ bèn kéo đầu đối phương lên khỏi mặt bàn để mặt quay về phía mình, "Này..."
Gương mặt ngập tràn nước mắt, mắt sưng như hạt đào của Từ Giang Hoan thật sự quá đáng thương, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Tiêu Ái Nguyệt liền khóc càng lớn hơn, sau đó cô ấp úng lau nước mũi nhưng vẫn không ngăn được nước mắt đang liên tục tuôn rơi, "Dựa vào cái gì lại khi dễ em...!bà ngoại...! bà ngoại...!bà ấy quá đáng...!kế hoạch, em làm kế hoạch...!để Vương Tiểu Dũng đến nhận thưởng, còn...!còn nói em...!nói em sớm muộn gì cũng sẽ lấy chồng...!vì sao...!vì sao...!lại khi dễ em."
"Được, được, không nói, không nói nữa." Tiêu Ái Nguyệt xoa đầu người kia, ôn nhu an ủi, "Đừng khóc, ai có thể khi dễ được em chứ, em thông minh như vậy mà.
Đừng khóc, ai khi dễ em thì chúng ta cùng nhau khi dễ lại, có được hay không? Ngoan, đừng khóc nữa."
"Em...!em...!không muốn...!muốn khóc..." Từ Giang Hoan nói đứt quãng không rõ ràng, cô mơ hồ nhìn người phụ nữ đang ngồi xổm trên mặt đất an ủi mình qua làn nước mắt, sau đó vươn tay bưng kín mắt mình, "Nhưng...!nhưng...!em khống chế...!khống chế không nổi bản thân mình...".