Mặc kệ lãnh đạo Giang kia là thật hay giả, Tiêu Ái Nguyệt bất chấp ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.
Eo của cô bị thương, da bên hông xanh tím cả khối lớn trông khó coi muốn chết, đứng lên cũng không nổi chứ nói gì đến việc ra khỏi cửa.
Bi thảm như vậy hết một tuần lễ, Tiêu Ái Nguyệt nhận được một tin nhắn lạ kêu cô đến bộ phận nhân sự của Niên Phong, đồng thời chúc mừng cô đã trở thành quản lý của phòng nhân sự.
Quá qua loa, Tiêu Ái Nguyệt nói thầm.
Cô kéo màn cửa để ánh nắng từ bên ngoài chiếu rọi lên cái ổ chó mấy ngày chưa quét dọn của mình, sau đó lại khó chịu đóng màn lại rồi đặt mông ngồi xuống căn phòng không đến 30 mét vuông, cũng mặc kệ ngồi trúng cái gì, cô ngáp một cái, thoa thuốc vào eo.
Dầu thoa hương hoa không dễ ngửi, chẳng ai cảm thấy vui vẻ đối với lãnh đạo mới nhậm chức, mái đầu của quản lý Trình bạc trắng trong vòng một đêm, gã đứng trong góc nhỏ cúi đầu không nói, cực kỳ giống bộ dáng của Tiêu Ái Nguyệt ngày đầu mới đến công ty.
Tiêu Ái Nguyệt lướt cả người đầy mùi dầu qua, đám tài xế còn lỗ mã ng mấy ngày trước đang đứng thẳng người đợi cô nói vài câu chính thức nhưng cô lại không nói lời nào, chỉ ném ánh mắt về phía ông chủ Hoàng chỉ thấy đầu không thấy đuôi dạo trước.
"Ông chủ nói vài câu đi chứ?"
"Khụ khụ." Việc đáng làm thì vẫn phải làm, ông chủ Hoàng hắng giọng một cái, lớn tiếng nói, "Chắc hẳn mọi người đều đã gặp qua quản lý Tiêu rồi nên tôi không cần giới thiệu nữa.
Từ hôm nay trở đi, cô ấy sẽ dẫn dắt mọi người đi về hướng tương lai tươi đẹp.
Lãnh đạo Giang đã nói nếu không có vấn đề gì thì trước cuối năm, tiền lương của mọi người sẽ được tăng lên hai mươi phần trăm.
Trong thời gian này, mọi người phải phối hợp thật tốt với quản lý Tiêu, hiểu chưa?"
"Dạ hiểu." Tiếng trả lời thưa thớt nghe đặc biệt quạnh quẽ.
Tiêu Ái Nguyệt nhìn mặt từng người một cho đến khi ánh mắt rơi vào mặt người cuối cùng liền không khỏi sửng sốt, "Cô là ai?"
Cô đã sớm thấy Tiểu Viên, cô gái trẻ bên cạnh Tiểu Viên mặc một bộ đồ công sở, trên mặt trang điểm nhàn nhạt, kiểu tóc suôn thẳng vừa phải khiến gương mặt nhỏ như bàn tay kia càng thêm đáng yêu.
Cô gái trẻ dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tiêu Ái Nguyệt, nghe cô tra hỏi bèn giơ tay lên hệt như học sinh bị cô giáo gọi lên bảng đen làm bài tập, "Chào chị, quản lý Tiêu, em là trợ lý được điều đến từ Bắc Kinh để làm trợ lý của chị.
Sáng nay, em vừa gửi cho chị một tin nhắn, chị đã nhận được rồi đấy."
Tiêu Ái Nguyệt tin cô ấy là trợ lý mới ghê, cách ăn mặc cùng khí chất kia hoàn toàn khác biệt với mọi người trong công ty, tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến lãnh đạo Giang, nói không chừng là người ta không tín nhiệm cô nên đã phái người đến giám sát.
Tiêu Ái Nguyệt bất động gật đầu, "Hoan nghênh."
Trợ lý nhỏ không có kinh nghiệm, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt vào văn phòng cũng đi vào theo, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đến phòng bếp cũng vội vàng chạy theo, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đi toilet...
"Cô muốn đi theo tôi sao?" Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên thắng gấp ngăn trợ lý ngoài cửa toilet, "Cô không có chuyện gì để làm sao?"
"Không có chuyện gì để làm hết." Trợ lý nhỏ thật thà gật đầu, "Chị chưa sắp xếp công việc cho em mà."
Tiêu Ái Nguyệt vừa nhảy ra nửa đường, bản thân cũng không có chuyện gì làm, cô bèn kéo trợ lý đi tìm phó quản lý Trình đang kiểm hàng trong kho, "Đi theo anh ta, anh ta làm gì thì cô học cái đó, được không?"
"Được." Trợ lý nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, ngọt ngào cười với quản lý tiền nhiệm của bộ phận nhân sự, "Xin chào phó quản lý."
Sắc mặt của phó quản lý Trình không được tự nhiên, gã sững sờ nhìn cô mấy giây rồi khen, "Ừ, cô gái thật là xinh đẹp."
Tiêu Ái Nguyệt thầm cười lạnh, Trình Lễ Phi này hễ nhìn thấy gái liền nổi lên tà niệm buồn nôn, xem ra chẳng đổi được tính nết.
Cô đứng ở lầu hai quan sát trợ lý chạy tới chạy đi hết nửa ngày, trong thời gian ngắn thật đúng là không thể nhìn ra cô ta có phải là nội gian tới giám thị mình hay không.
Có ít người không thể đánh giá qua bề ngoài.
Tiêu Ái Nguyệt không thể phân rõ cô ta là địch hay bạn nên cũng chẳng dám đi chung quá gần.
Giữa trưa, trợ lý nhỏ ra ngoài ăn cơm rồi gọi điện hỏi Tiêu Ái Nguyệt có muốn đi ăn chung không.
Cô lạnh lùng nói vài câu từ chối, trợ lý nhỏ cũng không giận, lúc trở về còn mang cho cô một hộp sủi cảo hấp, "Chị Tiểu Viên nói cái này cũng không tệ lắm, quản lý ăn thử một chút đi."
"Không ăn." Tiêu Ái Nguyệt thoải mái cự tuyệt, "Ai mua thì người đó ăn đi."
Sủi cảo hấp lại bị xách trở ra, da mặt của trợ lý nhỏ rất mỏng, bị Tiêu Ái Nguyệt chê mấy lần cũng không dám gặp cô nữa.
Bộ phận nhân sự vốn không có việc gì to tác, nhân viên công ty đang bão hòa nên không cần thông báo tuyển dụng, đồng nghiệp cũng không có mâu thuẫn gì chờ chị Tiêu tri tâm giảng hòa.
Về phần điều xe, khảo hạch, kế hoạch quản lý bảo hiểm lao động và tiền lương đều đã có Tiểu Viên hỗ trợ, giờ lại có thêm một cô trợ lý nhỏ, Tiêu Ái Nguyệt trở thành một người xếp xó, còn nhàn rỗi hơn cả thời điểm làm tài xế.
Giữa trưa, lúc ra cửa, nhìn thấy trợ lý nhỏ đang tán gẫu với phó quản lý Trình, không biết gã nói gì lại khiến cô cười không ngừng.
Vừa nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt ra, hai người lập tức trầm mặc, trợ lý nhỏ khéo léo hỏi, "Quản lý đi ăn cơm hả?"
"Tôi tan tầm." Thấy rõ vẻ kinh ngạc trên mặt hai người kia, Tiêu Ái Nguyệt thờ ơ nói tiếp, "Cố gắng làm việc nhé, hẹn gặp lại."
Từ đó, nhiệt tình của trợ lý nhỏ đối với Tiêu Ái Nguyệt dần biến mất, ngược lại thời gian tìm phó quản lý Trình ngày càng nhiều.
Chẳng có ai thích một người lãnh đạo lơ tơ mơ, đương nhiên Tiêu Ái Nguyệt biết cô ta nghĩ như thế nào về mình, nhưng biết không có nghĩa là muốn mở lòng.
Cô bận bịu ngập đầu, song lại tìm không thấy người giúp đỡ, mỗi sáng chỉ xuất hiện một chút ở công ty, buổi chiều đã không còn thấy bóng người, điều này khiến ai nấy đều buông lời oán giận.
Cái ngày cả tập thể tài xế bãi công, Tiêu Ái Nguyệt vẫn ung dung ngồi ở trung tâm lao động tìm người.
Ông chủ Hoàng gọi điện đến bảo cô lập tức trở về công ty, bằng không sẽ tự gánh lấy hậu quả
Nói cho cùng chính là tài xế không nguyện ý làm nhưng lại tìm một đống lớn lý do nói công ty đãi ngộ không tốt, thời gian làm việc quá dài, tóm lại là không muốn lái xe nữa.
Ông chủ Hoàng không biết nên nghe theo ai, chỉ có thể mắng Tiêu Ái Nguyệt và nhân viên ở bộ phận nhân sự đến đầu rơi máu chảy.
Tiểu Viên vẫn giữ bộ dạng nhát gan sợ phiền phức trốn trong phòng không dám ra, phó quản lý Trình thì có chút hả hê đứng bên cạnh cười trộm, còn trợ lý nhỏ trưng ra vẻ mặt không biểu tình nhìn Tiêu Ái Nguyệt chằm chằm, ánh mắt tăng thêm mấy phần nghi hoặc.
Cơ mà cô ta nghi hoặc cái gì?
Sau khi ông chủ Hoàng mắng xong rồi phủi mông đi mất, Tiêu Ái Nguyệt sai Tiểu Viên ra thông báo, trước buổi sáng ngày mai, nếu tài xế không đến công ty báo cáo thì sẽ bị sa thải.
Tiểu Viên theo quán tính đi tìm phó quản lý Trình, nghe gã thêm mắm dặm muối, "Tôi đã nói rồi, quản lý Tiêu, không có ai lái xe sẽ làm trễ nải thời hạn giao hàng cho khách, lỡ đắc tội với khách hàng lớn, cô có thể chịu trách nhiệm sao?"
Tiêu Ái Nguyệt không có phản ứng, cô chuyển hướng sang trợ lý nhỏ, "Cô đi thông báo được không?"
Trợ lý nhỏ nhìn lãnh đạo một cái rồi lại ngó sang phó quản lý Trình, "Nên nghe quản lý Trình xem có ý kiến gì tốt hơn không?"
Tiêu Ái Nguyệt xoay người rời đi, tự mình động thủ đánh máy in ra một tờ thông báo rồi dán vào cột thông báo.
Lúc này, không chỉ là tài xế, Tiêu Ái Nguyệt dùng giấy trắng mực đen tuyển dụng tài xế có bằng lái và nhân viên văn phòng.
Trò đùa loạn này khiến Tiểu Viên luống cuống khóc hu hu chạy ra khỏi phòng làm việc của cô.
Trợ lý nhỏ đang định gõ cửa tìm Tiêu Ái Nguyệt, thấy cô đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài liền hỏi, "Quản lý, vậy số hàng hôm nay phải tính sao?"
"Cô có thể nghe theo ý kiến của phó quản lý." Tiêu Ái Nguyệt mặc áo khoác, vẻ mặt vô cảm lướt qua người đối phương, "Cô tin tưởng anh ta thì cứ đi tìm anh ta."
Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô còn trốn việc, trợ lý nhỏ rốt cục cũng phát hỏa theo sát phía sau mông cô, "Chị định đi đâu? Quản lý, chị không thể khoanh tay đứng nhìn."
"Đừng đi theo tôi nữa." Hai người đi một trước một sau ra ngoài công ty.
Tiêu Ái Nguyệt leo lên xe buýt, sau đó đuổi trợ lý như đuổi ruồi, "Theo tôi làm gì? Công ty trả lương cho cô để làm cái đuôi sao?"
Phong cách của lãnh đạo lần đầu tiên làm trợ lý nhỏ dâng lên nỗi chán ghét ra mặt, "Dù cho chị chỉ muốn kiếm sống thì hôm nay cũng nên ở lại trông coi công ty.
Nếu không phải chị trốn việc mỗi ngày thì làm sao tài xế có thành kiến lớn như thế.
Tổng giám đốc Giang đã tin tưởng chị, chị không thể làm bà ấy khó xử được."
Trông coi cái rắm á! Có trông coi thì cũng là hai người họ Trình và họ Hoàng kia trông coi, cần cô làm gì? Phó quản lý Trình vừa muốn lập uy, lại vừa muốn dồn ép cô, hàng hóa hôm nay đúng lúc là ván cầu cho gã, làm sao Tiêu Ái Nguyệt không biết những người kia đang suy nghĩ chuyện gì.
Tiêu Ái Nguyệt đã xác định cô trợ lý này đích thực là người của lãnh đạo Giang, bộ dáng không rành thế sự đơn thuần ấy khó có thể khiến người ta chán ghét, "Tóm lại là cô đừng đi theo tôi nữa, muốn tìm ai thì cứ việc tìm người đó, được chứ?"
Sự tình này sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh.
Tiêu Ái Nguyệt bước vào công ty, bên trên không có ô dù che chở, bên dưới không có cây lớn dựa dẫm, ngay cả nhân viên văn phòng ở tầng dưới chót cũng không nghe lời, bởi vì cái gì? Còn không phải là bởi cô chỉ có một mình hay sao?
Cẩn thận ngẫm nghĩ lại cũng chẳng khác gì tình huống năm đó Từ Phóng Tình bị điều đến thành phố H, nhưng khi ấy chị ấy đã làm gì? Chị ấy đã thi hành thủ đoạn sắt đá, lập tức sa thải hết mười nhân viên phòng mua hàng, chỉ chừa lại ba người chị ấy có thể quản lý.
Hồi tưởng lại chuyện xưa như sương khói, Tiêu Ái Nguyệt thật lòng khâm phục năng lực và chính sách quyết đoán của Từ Phóng Tình.
Cô suy tính hết mấy đêm mới nghiên cứu ra ba, bốn phương án, cuối cùng phát hiện nếu cô muốn yên ổn đặt chân vào công ty này thì nhất định phải thay máu.
Hơn mười ngày, cô không làm gì khác ngoài việc bôn ba tuyển dụng tài xế và nhân viên văn phòng ở khắp nơi trên thị trường.
Người còn chưa tuyển đủ thì đám người họ Hoàng đã xuống tay với cô.
Tiêu Ái Nguyệt hết cách bèn lệnh cho quản đốc tạm thời - Lưu Tiểu Hồ là cô cần ba tài xế thời vụ có bằng B, tiền lương trả theo ngày, do chính cô thay mặt trả.
Tính thêm hai người mới tuyển được lần trước, tổng cộng có năm người.
Sáng sớm, năm kẻ to con theo sau lưng cô đi vào văn phòng khiến những người khác nhìn đến há mồm trợn mắt.
Nhân thủ còn chưa đủ nhưng Tiêu Ái Nguyệt đã đóng cửa phòng để bàn bạc lộ tuyến.
Gã tài xế tạm họ La biểu thị bản thân chạy thêm mấy chuyến cũng không sao, chỉ cần cô tính đủ tiền là được, mấy người còn lại cũng ăn nhịp hùa theo gã.
Tiêu Ái Nguyệt thu giữ thẻ căn cước của tài xế, sau đó dẫn họ vào kho nhận hàng rồi phân bổ cho mỗi người hai nhân viên bốc vác.
Lần này, phó quản lý Trình không đồng ý, gã phàn nàn Tiêu Ái Nguyệt lãng phí nhân công.
Cô chả thèm quan tâm gã mà chỉ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hiếu kỳ của trợ lý, "Hôm qua thông báo sao rồi? Cô kêu mấy người đó tới đây tổng kết tiền lương đi, cần bồi thường thì bồi thường, ai không đồng ý thì cứ nói họ đi tìm ông chủ, nếu ông chủ không giải quyết được thì tìm tôi, tôi sẽ nói vài câu với tổng giám đốc Giang."
"Được rồi!" Trợ lý nhỏ khó hiểu nhảy lên, sau đó nhẹ nhàng chạy lên văn phòng trên lầu.
"Không thể sa thải họ! Tài xế Trương đã lao tâm lao lực vì công ty của chúng ta rất nhiều năm, cũng sắp lấy được tiền hưu rồi, cô không thể làm như vậy được!" Phó quản lý Trình giống như trở thành quản lý khác của cô, cô đi đến đâu, gã theo sát đến đó, líu lo không ngừng, "Còn có ông Vân, ông Lý nữa, cô không thể sa thải họ! Cô không có quyền!"
"Anh không có, không có nghĩa là tôi cũng không có." Tiêu Ái Nguyệt dừng bước, sau đó quay đầu khinh miệt nhìn gã, "Cơ mà tôi phải cám ơn anh mới đúng, vì anh là người đã cho tôi quyền đó."
"Quản lý Tiêu, chuyện gì cũng thương lượng được mà." Phó quản lý Trình ngọt ngào khuyên cô, "Đừng làm quá lên để rồi không thể cứu vãng được."
"Người trưởng thành phải trả giá vì quyết định của bản thân." Câu nói của Từ Phóng Tình vẫn còn quanh quẩn mãi cho đến hôm nay, Tiêu Ái Nguyệt dùng nó để giáo huấn người khác, "Tôi nói rồi, đừng có chọc điên tôi."
Oán hận của quản lý Trình đối với cô gia tăng mãnh liệt, "Cô thật sự nghĩ cô có quyền làm thế sao?"
"Đừng nói chuyện quyền lực với tôi.
Phó quản lý, ở công ty này, quyền lực của tôi lớn hơn anh." Tiêu Ái Nguyệt nói xong liền quay lưng nhặt kẹp đóng gói trên mặt đất bỏ vào trong tay gã, "Nếu anh không dùng đầu được thì có thể giúp người khác đóng gói.
Anh đừng giở trò với tôi, anh không biết ngày nào mình sẽ ngã vỡ thành từng mảnh nhỏ, nhưng tôi biết."
***.