"Chuyện đấy đã xảy ra lâu rồi tại sao chị ấy không chịu chấp nhận chứ? em cứ phải nhìn chị ấy như vậy em không chịu nổi"- Ngọc Anh khóc Đức ôm lấy cô và vẻ mặt của mọi người cũng sầm xuống.
"Chuyện là tại em tất cả là tại em nếu em không có ép chị ấy lấy anh Max thì có lẽ chị ấy không đắn đo mà bỏ đi"- Cry vừa nhìn Runa ở ngoài vườn vừa nhìn vào mọi người.
"Cry em không phải là người có lỗi, anh cũng ân hận cũng có lỗi vơí Rer và Runa.."- Max đấm tay vào tường máu trên nắm đấm bắt đầu rỉ ra.
"Mọi người cứ ở đây mà đổi lỗi cho nhau như vậy mãi sao hãy nghĩ ra cách gì đã giải quyết đi chứ?''- Mai tức giận hét lên.
"Cách gì đây?"
Hỏi đến câu này căn phòng đều im bặt hẳn lên không có một tiếng động hay hơi thở ngay cả một cây kim cũng có thể làm cho mọi người run rẩy. Rồi lại nhìn ra ngoài sân vườn..
Ánh nắng vàng rực rỡ trùm lên khu vườn. Mây trôi lững lờ. Những vầng mây đó không đủ để che bớt cái nắng chói chang của ngày hè. Gió thổi nhè nhẹ trong khu vườn,một khoảng mùi vị dư âm gì đó đến khó tả của quá khứ xa xăm nào đó khiến người khác không dám thốt lên lời. Bên cạnh là chiếc xích đu màu xanh nhạt mang theo kí ức sâu đậm của một chuyện tình buồn.
Và cũng bây giờ người còn lại ngồi đó chỉ có một bóng dáng nhỏ nhoi của một cô gái với chiếc váy trắng tinh khôi mái tóc dài ngang vai thả ra bay trong gió cùng tiếng hát trong trẻo.Và cười với bên khoảng không không có một bóng người của mình.
...
Khu vườn xưa vẫn thế
Thế nhưng sao anh chẳng về
Để đêm mùa đông không có anh lạnh biết bao nhiêu...
Con đường xưa vẫn thế
Vẫn mong anh quay trở về
Bước đi bên nhau như lúc ban đầu
...
"Mẹ mẹ cho con ngồi với"- Tiếng nói nhỏ bé của Ran con bé chạy tới ngồi tót vót lên phía khoảng không đó vui vẻ.Đằng sau là Ren và Thuần Mạn -con gái của Tuấn và Mai.
"Tránh ra"
Tiếng nói đó Runa bực mình vì con bé ngồi vào chỗ khoảng không liền ủn Ran xuống đất khiến con bé trầy xước đầu gối. Và cô cũng không quay lại mà cứ nhìn vào khoảng không bên cạnh mãi. Lúc này ở trong nhà mới có động tĩnh liền chạy tới đầu tiên là giọng vảnh vảnh cuả Cry..
"Chị,sao chị đẩy ngã con bé như vậy chứ?chị còn nhớ là chị còn có con không hả? chị hãy tỉnh lại đi cho em nhờ anh ấy chết rồi đã chết rồi. Rer thực sự đã chết rồi"
Chêt! Cái từ kia đã làm cho Runa dường như đã ngưng cử động nụ cười trên môi cứng ngắc vô hồn giống như một con búp bê đang bị đứt dây cót vậy. Không không anh ấy chưa chết không phải như vậy đâu cô lắc đầu ngựa nguội để cho những lời nới của Cry tống khứ hêt đi. Cry thấy biểu hiện như vậy của Runa liền không chịu được mặc dù Max đã kéo tay cô lại nhưng côkhông chịu nghe.
"Chị em nói là anh ấy không còn nữa không còn n..."
Bốp
Lời chưa kịp nói hết bàn tay Runa đã ôm trọn mặt Cry mà tát,hơi thể gấp gáp hét lên từng đợt "Em..Em..nói gì vậy anh ấy không chết anh ấy đang ở đây,anh ấy không có chết" -Rồi ngồi xổm xuống khóc thút thít
"Chị........."
"Dừng đi, Đức hãy đưa Ngọc Anh về đi còn Cry giao cho Mai với Tuấn đưa về tôi sẽ ở lại nói chuyện với Runa"- Max tiến tới bên Runa đang ôm mặt khóc ngồi xuống.
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả Ren và Ran hãy đem đến cho bố mẹ anh đi "- Max trấn tĩnh nói lại tiếp rồi mọi người cũng phải rời đi theo ý anh.
Một thân anh to lớn Max giang tay ôm trọn lấy Runa vỗ về an ủi cô đem nỗi uất hận tổn thức lên Max mà cứ ngỡ đó là Rer. Nhưng tiếng tim đập của họ lại đập cùng với nhau tất nhiên côbiết chắc là đây không phải là Rer. Vừa rồi là cô đã làm loạn tát em gái của mình mà bấy lâu nay cô không dám nỡ tay tát.
"Max bọn họ bảo anh ấy đã chết"-Rúc đầu khỏi ngực Max côthẫn thờ dùng đôi mắt long lanh để nói.
"Rer chưa chết đúng vậy em nói đúng..."- Một lời MAx nói như vậy nhưng lại quay mặt ra chỗ khác nhắm chặt đôi mắt lại im lặng.
Runa cũng im lặng cô dường như có một cảm giác nào đó khiến mình không thể hiểu nổi những lời Cry nói lại vang vọng trong cô. Rồi một tiếng nói đâu đó lại vọng đến bằng giọng nói quen thuộc rất xa xăm là Rer..
Tử thần có thể bắt anh nhưng anh sẽ không để bị mất em .
Đây là kết cục của chúng ta phải không? Tại sao lại không thể đi trên con đường khác? Tại sao vậy? Là cô đã chết rồi mà tại sao vẫn nhìn thấy Rer bên cạnh giường khóc?
Một tia sét chạy ngang qua đầu cô . Runa bắt đầu không ổn định được tâm lí liền bất chợt mở to đôi mắt hô hấp liền không được đều khó thở ôm lấy ngực giọng nói không thể thốt lên được nước mắt ở hai hốc mắt lại đỏ. Runa liền ngất đi.
TB...TB..
**
Mí mắt Runa khẽ mở ra trước mặt vẫn là phòng bệnh trắng xóa.Thì ra là nằm mơ nhưng mặc dù kết cục này mình có thể gặp anh ấy. Giường bên cạnh vẫn là Rer đang nằm đó trong tình trạng bất động Runa liền cử động miệng thều thào nói với vị bác sĩ đang kiểm tra:
"Bác sĩ, anh..ấy sao rồi?"
"Không sao rồi vẫn ổn,chuyển biến tốt" -Nói xong ông đi ra ngoài.
Còn lại mình cô nhìn Rer thầm nói nhất định anh phải tỉnh lại đấy nhất định vì em và con của chúng ta. Nói xong cô lại chìm vào bất tỉnh.
Trong phòng bệnh trắng xóa có một người đàn ông đang vuốt ve chiếc khăn trên khuôn mặt của người con gái đang nằm trên giường bệnh kia một cách thành thục. Nước mắt người đàn ông tuôn rơi trên bàn tay cùng với dây truyền gầy gò với giọng nói khô khan
"Runa..em hãy tỉnh lại đi mà nếu em đã mệt rồi thì hãy ngủ một chút đi anh sẽ..ở đây đợi em tỉnh lại"
"Rer..."
Bàn tay Rer khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng nõn mịn mà mất sắc của cô mà nói bỗng tiếng nói phía sau làm cho anh ngừng lại. Người ngồi xe lăn bước vào người con gái mái tóc soăn dài trên người là bộ quần áo màu xanh của bệnh nhân.
"Rer.. Runa vì cứu em nên bây giờ mới nằm đó trở thành như thế. Là em đã làm liên lụy đến chị ấy... xin lỗi... em xin lỗi"
Tiếng nói chuyện của hai người họ ở một góc đối diện cửa sổ khuôn viên căn tin bệnh viện. Họ cùng mang tâm trạng giống nhau đan sen rối bời.
"Chỉ cần em khỏe mạnh trỏ lại thì sẽ không phụ những gì mà cô ấy làm cho em. EM cũng cần phải chăm sóc cho đứa bé trong bụng mình đó. Phải rồi! bây giờ em định thế nào?"- Rer nhìn Cry và nói
"Em sẽ đợi anh Max chữa trị xong cánh tay và cùng em đón đứa con này"- Cry ôm bụng nho nhỏ bắt đầu mới nhú lên nói.
"Em yên tâm. Anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho anh ấy"
"Bác sĩ có nói tình hình của Runa bây giờ thế nào không?"
"Bác sĩ nói..."
Bỗng tiếng nói của Cry chợt ngừng lại bởi ánh mắt với vẻ mặt của Rer cô cũng quay lại nhìn ngạc nhiên không kém. Tiếng bước chân rồn rập Rer liền đứng dậy đi về phía người con gáiđó đang định tiến về phía Cry.
"A................."
Một tiếng hét vang lên cùng tiếng hối hấp của Cry.
"Rer..."
**
Năm 2050
Bây giờ thời tiết của Los Angeles HOA KỲ trong Tháng một có thể mong đợi thường xuyên sương mù, đôi khi mưa, thỉnh thoảng hơi có mây. Phạm vi nhiệt độ ban ngày trung bình là khoảng 13℃ và 16℃. Thường Thứ ba tuần là nóng nhất trong Tháng một.Những năm gần đây, Trung bình, chỉ 5 ngày là mưa. Los Angeles trong Tháng một kinh nghiệm tươi ngày. Thông thường nhiệt độ biến động xung quanh thành phố 14℃ và gió là Light breeze.
Bầu trời hôm nay có chút se se lạnh của cuối đông đan sen với chút ấm áp của mùa hè. Phía trước một cô gái xinh đẹp tuyệt sảo trên tay cô đang ôm một đứa bé gái sơ sinh bụ bẫm vừa tròn hai tháng tuổi. Nhìn về phía trước cổng bệnh viện Good Samaritan bệnh viện nổi tiếng nhất trên thế gới.
Nụ cười được bật hé lên khi người đàn ông to lớn bước ra hai tay dang rộng chạy tới ôm chặt cô gái bao nhiêu niềm vui sen lẫn nỗi buồn cùng sự thỏa mãn trên gương mặt họ.
"Max anh..anh đã thành công rồi con..con của chúng ta đây này..Max" -Cry ôm chặt lấy Max vừa khóc vừa cười trong hạnh phúc bởi vì cuối cùng đã đợi được đến ngày này.
"đừng khóc mà cô gái ngốc nghếch của anh..anh đã trở về rồi đây anh xin lỗi đã không ở bên em để trông chờ con chúng ta ra đời" -Max với một tay ôm lấy đứa bé lên rồi ôm chặt lấy cô.
"Không..không sao em chịu được mà bởi vì con bé con của chúng ta nó ngoan lắm nó không có khóc với quấy nhiễu em đâu anh "
"Chúng ta về nhà thôi bà xã.."- Mã buông ra cho cô dễ thở hơn rồi tay quàng qua vai cô.
"oe...oe..oe"
"Thấy chưa con bé nó cũng đồng ý rồi đó "- Cry bật cười hạnh phúc nhìn Max. Rồi họ cũng bước đi trở về nơi mà họ được có nhau hạnh phúc đã đem họ rơi xa và tới lại với nhau đó.
...
~Bệnh viện Philippin~
Vẫn như thế thời gian dường như đã ngủ quên và cũng quên luôn việc đánh thức những kí ức đáng nhớ. Trong phòng bệnh trắng xóa đó vẫn kể như từ lúc nào nó vẫn chưa hề thay đổi nhưng người bên cạnh chiếc giường bệnh đó đã thay đổi.Anh người đàn ông chung tình vẫn chờ cô gái trên giường tỉnh dậy hàng ngày hàng giờ thế nhưng cô ấy vẫn chưa tỉnh dậy. Phải chăng ông trời muốn thử lòng họ thêm lần nữa bởi những chuyện đã qua kia? Chuyện tình của họ thật buồn..
Trong cuộc tình của họ đã có những giọt nước mắt, nỗi đau, tiếng cười,hạnh phúc.Giọt nước mắt đầu tiên của tình yêu giống như hạt kim cương; giọt nước mắt thứ nhì giống như hạt ngọc; giọt nước mắt thứ ba giống như những giọt nước mắt khác, không hơn không kém.
Tình yêu tuyệt vời nhất là thứ tình yêu có thể đánh thức tâm hồn, đưa chúng ta tiến xa hơn, thổi bùng lên ngọn lửa trong tim và mang đến cho ta sự yên bình. Đó chính là tình yêu anh hy vọng có thể mang đến cho em mãi mãi. Hạnh phúc sẽ không phụ lòng những người biết nắm giữ lấy nhau, kể cả chuyện đơn giản nhất như là yêu thương một ai đó, thì chúng ta cũng phải học...
Tình yêu có lẽ là thứ tình cảm đẹp đẽ và tuyệt vời nhất trong cuộc đời. Nơi nào tồn tại sự sống thì nơi đó có tình yêu. Tình yêu đẹp, tình yêu đích thực sẽ làm thay đổi con người, khiến chúng ta sống ý nghĩa hơn. Những dự định trong cuộc sống của bạn sẽ tuyệt vời hơn khi có thêm một người bạn đồng hành. Những người yêu nhau sẽ luôn tìm thấy được nửa kia của mình kể cả trong những ồn ã của cuộc sống, trong những bộn bề lo toan. Tình yêu nào đâu cần cao sang, chỉ đơn giản là ngồi tựa lưng vào nhau, cùng nắm tay nhau đi trong buổi chiều đầy gió. Ngày nào còn được sống trong tình yêu thì ngày đó chính là ngày tươi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người.
Tình yêu thật đẹp khi hai tâm hồn được đến bên nhau, nhưng không phai ai cũng hạnh phúc được ở bên nhau, có hàng ngàn lý do đặt ra để yêu và cũng ngược lại có ngàn lý do để rời xa nữa yêu thương của mình. Vì hoàn cảnh, tính cách, số phận, con đường, tuổi tác…mà không đến được với nhau để rồi kết thúc một tình yêu trong đau khổ và như thế phải xa nhau.
Bàn tay quen thuộc ấm áp nhưng sao gầy gò bất giác khẽ cầm khăn lau mặt cho Runa. Tất nhiên là cô cảm nhận được điều đó trong tiềm thức động đậy có những ý nghĩ mơ hồ mong manh.
'Người hàng ngày đến chăm sóc mình là Rer sao? Là anh ấy là Rer..nhất định là anh ấy. Mình có thể cảm nhận được..'
Bàn tay Rer khẽ vuốt lên khuôn mặt của cô từ từ ôm lấy khuôn mặt của cô rồi mỉm cười rồi nói khẽ "Ngày mai anh sẽ tới thăm em" -Rồi với tay sờ lên mặt bàn bên cạnh với lấy cái kính dâm màu đen cùng chiếc gậy để cạnh đầu giường. Đeo kính lên mắt rồi từ từ cầm gậy chống đứng dậy. Nước mắt từ khóe mi của Runa chợt nhỏ xuống lăn dài trên gò má là cô ấy đang khóc?
Gần đi ra của là Đức đi bào đỡ lấy Rer, cùng lúc đó đằng sau là Cry và Max cầm bó hoa. Cry được Max đỡ từ sau lên tiếng nói "Anh về rồi sao?"
Rer chỉ gật đầu rồi định cất bước đi thì tiếng nói yếu ớt vang lên khiến anh khựng lại. "TB...TB...Rer..." đôi mắt cô từ từ hé mở.
"Runa Runa chị tỉnh rồi sao?" -Cry chạy tới bên giường bệnh nắm lấy bàn tay của Runa.
"Cuối cùng anh cũng đợi được em tỉnh dậy"- Rer nói
Runa liền đưa tay lên sờ khuôn mặt đó nhưng cánh tay của anh đã nắm lấy tay cô bỏ xuống.
"Em muốn nhìn rõ, kính của em đâu?"
Rer liền bỏ chiếc kính dâm màu đen ra ngập ngừng đưa tay côlên sờ khuôn mặt của anh.
"Nào..."- Runa đưa tay vuốt ve khắp khuôn mặt anh.
"Hơi béo đúng không"- Giọng Rer mang vẻ khổ tâm nhưng anh quả thực rất vui sướng vì cô đã tỉnh lại.
"Gầy"
"Runa kính của chị đang ở nhà "-Cry lúc này mới lên tiếng
"Cry em.."
"Hai người nói chuyện đi bọn anh ra ngoài "