Tội Cho Cô Gái Đó

Chương 43: Không Tìm Được Em




Bước chân Runa bỗng dừng lại, trái tim thắt lại khi cô nhận ra giọng nói vang lên sau lưng. Ngay sau đó là một vòng tay ôm chặt lấy cô từ phía sau. Vòng tay rắn chắc, mạnh mẽ và ấm áp vô cùng. Hơi thở mạnh mẽ gấp gáp theo nhịp đập mạnh mẽ của con tim phả vào mái tóc xõa dài của cô. Đầu Rer gục xuống, trán cậu tựa vào tóc cô khẽ run nhẹ. Cả hai đứng lặng yên như thế rất lâu rất lâu … trên con phố vắng vẻ, chỉ có ngọn gió lạnh lùa đến.

Bàn tay Runa cuối cùng cũng nhúc nhích, cô khẽ áp vào cánh tay đang ôm lấy mình từ từ kéo nó ra, nhưng Rer không buông, cậu siết tay chặt hơn rồi chầm chậm nói:

''Một chút …chỉ một chút thôi.''

'' Rer đừng ngốc nghếch nữa, thêm một chút nữa cũng sẽ không có gì thay đổi. Hà tất phải gây thêm luyến tiếc cho bản thân, tối nay em và Max sẽ đám cưới'' – Cô cố gạt tay anh nói.

Rer buông cô ra rồi xoay người cô lại đối mặt với cậu, cô cúi gằm đầu xuống không dám ngẩng mặt nhìn anh. Rer sa sầm mặt nhìn cô rồi đưa tay nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt côhỏi với giọng trầm khàn.

''Nếu ngày mai em đám cưới, vậy thì còn đến đây để làm gì, làm vậy chẳng phải là gây thêm sự luyến tiếc cho bản thân hay sao.''

Trước sự bắt bẽ của Rer, cô không thể nói lại cô xoay mặt nhìn đi nơi khác, cố ngăn sự đau đớn cồn cào trong lòng.

"Hãy cho anh một lí do để thật sự từ bỏ em đi. Anh sẽ để em đi" –Rer lại lần nữa ôm chặt lấy cô ngậm ngùi nói.

Cô khẽ nhắm mắt lại cuối cùng cô quyết định nói:

"Vì em nợ Max quá nhiều. Em phải trả cho anh ấy.''

Nói xong cô đẩy anh ra. Rer đau đớn nhìn cô rồi nói:

"Em nợ Max nên phải trả cho anh ấy. Vậy còn anh thì sao ….em không nợ anh sao "– Vừa nói anh vừa kéo cổ áo lên, phía trên cổ là một vết sẹo có chữ Sáo Quỷ . Đó là vết sẹo đã để lại từ vết răng cắn của cô từ hồi đó là do cô mà anh bị rắn cắn.

"Đây chính là nợ mà em phải trả . Sao em không trả cho anh."

Cô rơi nước mắt khi nhớ lại từng ký ức đau buồn đầy kinh hoàng trước đây. Cô lùi lại mấy bước, rồi nói với giọng nghẹn ngào:

"Rer, anh không hiểu. Cái nợ mà em nợ anh và cái nợ mà em nợ Max rất khác nhau. Em nợ anh, em đã dùng trái tim để trả. Nhưng em nợ Max lại không thể trả cho anh ấy bằng trái tim, vậy thì chỉ có thể trả cho anh ấy bằng cái thân xác này mà thôi."

"Anh không hiểu đâu. Anh vẫn là một người khỏe mạnh không khiếm khuyết, vẫn là một người có tất cả mọi thứ, nhưng Max rất đáng thương, anh ấy có rất nhiều nỗi khổ không thể nói với ai, anh ấy cũng có thể trở thành một người tật nguyền, có thể sẽ mất tất cả mọi thứ. Cho nên em đã chọn ở bên cạnh anh ấy, làm điểm tựa cho anh ấy. Cho nên …Rer hãy quên em đi…"

"Em đến đây để nói với anh điều này sao?"

"Không phải" – Cô liên tục lắc đầu , nước mắt không ngừng rơi, ánh mắt đầy lo lắng nói "Em đến tìm anh vì muốn khuyên anh đừng tham dự cuộc đua xe nữa, nguy hiểm lắm."

"Cho anh một lí do để không tham dự đi" – Rer cười nói.

" Coi như là vì em đi, coi như em cầu xin anh đi ''

"Em lấy tư cách gì để yêu cầu anh, em nói đi" – Rer cười nhạt hỏi lại.

Runa cảm thấy hụt hẫng sau câu hỏi, đúng vậy…cô không có tư cách gì để anh phải từ bỏ vì cô.

"Sống chết của anh không liên quan gì đến em. Em về đi."

Rer đau buồn xua đuổi rồi quay lưng bỏ đi.

Runa ngồi đối diện với chiếc gương trang điểm ở phòng cô, đôi mắt u buồn môi cắn chặt để không làm nước mắt rơi trên gương mặt đã được trang điểm hoàn hảo để trở thành cô dâu. Áo cưới, thứ mà cô và Rer đã cùng nhau mặc thử, cùng nhau mộng ước, cùng nhau vẽ nên một tương lại đẹp. Cô sẽ là một côdâu hạnh phúc rạng rỡ nụ cười. Nhưng tất cả giờ đây như một giấc mơ trong tưởng tượng.

Cô mở ngăn tủ lôi chiếc hộp màu đen ra, cô sờ nhẹ nó rồi mở chiếc hộp ra. Bên trong là móc chìa khóa có hình của cô và Rer hồi đó với hai chữ TB, gương mặt của cả hai đều rạng ngời hạnh phúc. Cô đưa tay vuốt ve gương mặt anh trong hình rồi đau xé lòng đến rơi nước mắt. Hạnh phúc vốn chỉ là ảo ảnh phù du, tựa như những làn khói mờ, có thể đưa tay chạm vào, nhưng mãi mãi không thể nắm giữ và không thể cảm nhận được.

"Runa, mình hỏi cậu lần nữa. Cậu có hối hận không?"

Mai thở dài giúp cô dặm lại phấn che phủ vệt nước mắt trên mặt. Ngọc Anh ngồi vào mép giường nhìn Runa.

"Bây giờ có hối hận cũng muộn rồi" – Cô mím môi thở dài chua xót nói.

Cry bỗng nhiên bước vào. Mai và Ngọc Anh cũng cười với Cry rồi bước ra ngoài để hai người họ nói chuyện.

Cry nhìn Runa hỏi:

"Chị đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Runa quay đầu lại nhìn Cry, hôm nay cô rất khác mọi ngày, cômặc chiếc váy màu xám , tóc uốn qua một bên trong rất đẹp.

"Chẳng phải đây là suy nghĩ mà em mong muốn chị làm sao ? "

"Em đã hối hận .Em cứ nghĩ mình rất cao thượng, có thể vì Max mà giúp cho anh ấy hạnh phúc, chỉ cần anh ấy được hạnh phúc là em mãn nguyện. Nhưng khi hay tin hai người kết hôn, em mới biết mình rất ích kỷ, em ước hai người không thể kết hôn, em biết bản thân đang ghen tỵ với chị."

"chị hiểu mà, con người dù có rộng lượng đến đâu thì cũng không thể nhìn thấy người yêu mình bên cạnh người khác được. Nhưng mà dù không có em, chị cũng sẽ quyết định ở bên cạnh Max, bởi vì chị nợ anh ấy quá nhiều."

"Hứa với em, hãy làm anh ấy hạnh phúc có được không? "– Cry nhìnRuna, ánh mắt chất chứa u buồn, nhưng lại ẩn chứa nhiều xúc cảm van nài.

"Chị hứa."

Ngay khi Cry bước ra thì Ám Dạ Hoắc bước vào. Ông nhìn Runa một cách yêu thương, cô quá giống mẹ, ông cũng từng cùng với mẹ cô ước mơ một đám cưới hạnh phúc thế này. Tiếc rằng ông mãi mãi không có dịp nhìn thấy.

"Dù cháu chọn lựa thế nào, bác cũng chúc cháu hạnh phúc. Hai đứa đều là con của bác, tấm lòng người cha như bác đều mong muốn con mình hạnh phúc. Rồi Rer cũng sẽ quên được cháu thôi, cho nên cháu cứ yên tâm mà ở bên cạnh Max "– Ông nắm tay Runa vỗ về như một người cha trước khi con gái lấy chồng.

"Cháu hiểu, cháu hy vọng như thế" 

Khi tất cả mọi người ra ngoài chờ xe hoa đến, Runa nhận được một tin nhắn của Rer.

"Anh đang ở nơi hạnh phúc nhất của chúng ta, qua ngày hôm nay anh sẽ quên em mãi mãi."

Runa khẽ nhắm mắt sau đó xóa bỏ tin nhắn.

"Max, cậu làm vậy liệu hai người có hạnh phúc không? "– Hùng Sơn bước đến bên cạnh Max nhìn gương mặt không có chút gì rạng rỡ của một chú rể hỏi.

Max không trả lời, ngước mặt lên cao thở dài. Bản thân cậu cũng từng hỏi, liệu sau này hai người họ có hạnh phúc hay không? Cậu không biết, càng không muốn biết, có lẻ là do trong cậu có một chút ích kỷ, cũng có lẻ là do cậu sợ cái cảnh tượng sẽ mất đi tất cả vì thế mới muốn chiếm giữ lấy cô chăng.

"Max, miễn cưỡng không hạnh phúc đâu. Nhưng mình vẫn mong sau này hai người sẽ hạnh phúc bên nhau "– Hùng Sơn vỗ vai người bạn thân rồi bước ra ngoài.

Cuối cùng xe hoa cũng đưa Runa và Max đi đến nơi diễn ra lễ cưới. Chẳng ai có tâm trạng nhìn ngắm lễ đường như thế nào.Cô ngồi ở phòng chờ cho đến khi buổi tiệc sắp bắt đầu. Mọi người cũng đi ra để phụ giúp để lại một mình cô. 

Max cùng mọi người bước vào, đã tới giờ làm lễ. Runa cố mĩm cười thật tươi nhìn Max, rồi bước đến khóac tay cậu khẽ nói:

"Chúng ta đi thôi."

Max cũng mĩm cười gật đầu, đát tay cô bước ra cửa. Đột nhiên từ xa, tiếng bước chân dồn dập chạy đến. Đức và Tuấn cùng chạy đến chặn đường hai người hỏi:

"Runa! Chiếc xe của Rer có vấn đề rồi, không thể đua được. Côcó biết anh ấy sẽ đua ở đâu không?"

Khi Rer ra đi,Runa cứ nghĩ khoảng cách xa nhất là khi hai người ở hai bờ đại dương không thể nhìn thấy nhau. Khi Rer trở về, khoảng cách giữa hai người không rút ngắn lại mà tăng thêm. Nhưng giờ đây, cô mới thấy, khoảng cách xa nhất của hai người chính là khoảng cách giữa sinh ly và tử biệt.

"Có hối hận không?" – Rất nhiều người đã hỏi cô câu hỏi đó. Côkhông thể trả lời được. Bởi vì, cô không có sự lựa chọn nào cả thì làm sao có thể hối hận được, cũng không có tư cách để nói câu hối hận.

“ Hối hận” – Con người thường rất hay hối hận vể những việc mình đã làm, có người hối hận kịp thời, có người khi hối hận đều đã muộn, cũng có người mãi mãi không hối hận. Runa từ trước đến giờ luôn là người tự tin vào bản thân mình, cô rất ít khi hối hận về những gì mình đã lựa chọn. Và lần này, cô cũng không hối hận khi quyết định đám cưới với Max.

Có lẽ định mệnh đã sắp xếp chúng ta đến bên nhau , hai chúng ta từ hai thế giới khác nhau lại yêu nhau, có lẽ đó là trò đùa của số phận . Anh nói với em rằng chỉ cần em quay đầu lại thì sẽ thấy anh đang mỉm cười

"Bắt đầu, có thể cùng nhau. Nhưng kết thúc, chưa hẳn là cùng nhau bước đi. Là cô vô tình sao?

Rer có chuyện thì Runa lại không thể khóc. Cái cảm giác nước mắt chảy ngược này thật khiến người ta sống không bằng chết.Cô không thể khóc vì trái tim cô đã vỡ vụn ra thành những hạt bụi và lặn xuống đáy vực sâu thẳm.Tình yêu chưa bao giờ chỉ ngọt như kẹo hay đắng như khổ qua. Quan trọng là ta đã được những gì trong tình yêu ấy.

Tựa vào góc tường nơi giừơng bệnh, cô lặng lẽ ngắm nhìn dòng người đang vội vã qua lại mà trong lòng giăng đầy những nỗi đau vây lấy. Mối tình của cô chẳng có một hẹn hò đúng nghĩa, không hề có một lần chạm môi nhau và thậm chí chưa bao giờcô dám cho phép nó có thể bắt đầu; Vậy mà điều ấy vẫn cứ xảy ra......

Nếu như cô có thể khóc, thì ngực không thể đau đến không thở được, máu cũng sẽ tiếp tục chảy mà không ngừng lại.

“ Tử thần có thể bắt anh nhưng anh sẽ không để bị mất em ” 

Khi người ta đã quen dần với một điều gì đó tưởng rằng là mãi mãi nhưng khi mất đi cảm giác đau khổ chạm tới tận cùng. Mắtcô giờ đây đang mờ dần đi, những cơn nhức đầu vẫn đang không thôi hành hạ nhưng đau đớn hơn là con tim đang ngập đầy nỗi nhớ. Cố gắng nhìn qua khung cửa sổ, để tìm một ai đó giống anh, hi vọng anh sẽ đến bên cô và ôm cô vào lòng nhưng sau cùng lại là những sự thất vọng.Mỗi ngày thức dậy cố mở tắt thật nhanh để nhận được những bó hoa hồng, những chú gấu bông và những lời chúc ngọt ngào nhưng không, anh không có đây và chẳng có bất cứ món quà nào cả mà chỉ mình cô lẻ loi, đơn độc.Rõ ràng chính cô là người đã bỏ anh đi nhưng sao trong cô vẫn chờ mong một điều gần như không thể. Rõ ràng là hai người đã quá xa... Cái xa giờ đây không chỉ là khoảng cách về mặt địa lí mà còn là chiều sâu về mặt tình cảm. Rõ ràng, khicô càng đứng gần với cánh cửa tử thần thì không còn cách nào khác cô phải đẩy anh ra xa. Cô không thể làm anh đau, cômuốn một ai đó tốt hơn là sẽ thay cô yêu anh.

Cuối cùng cũng do duyên số sắp đặt đấy thôi. Và hôm nay điều bí ẩn của nó thì gần như đã xuất hiện. Có lẽ anh và cô chỉ có duyên với nhau đến đây thôi, có lẽ nợ giữa hai người đã trả chonhau sòng phẳng rồi.

"Bao yêu thương đã muộn màng vì mình quá vội vàng vì mình đã vội vàng để rồi nát tan. Vậy mà giờ sao không nói nên lời lệ rơi trên đôi mắt em"

"Thì thôi xem như chuyện mình chưa bắt đầu để cho lòng nhẹ vơi nỗi sầu."... ...

Mai đang đi vào với vẻ mặt u sầu.

"Mai – Runa thều thào gọi, cô nhận ra mình không còn sức nữa.

Mai nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, đôi mắt cô đỏ hoe, gương mặt thất thần không còn vẻ  thường ngày, không còn dáng vẻ lóc chóc trẻ con mà trông cậu già dặn, nghiêm nghị rất nhiều.

''Tỉnh rồi sao ''– Đức lên tiếng hỏi.

''Rer ….anh ấy …'' Cô thều thào cố gắng ngồi dậy, nhưng sức lực đã cạn kiệt, chúng đã bỏ cô đi hết, cô cố gắng khóc nhọc hất tấm chăn phủ ngang người mình ra định bước xuống.

-'' Cậu cứ nằm nghỉ đi.''

''Không được, mình muốn đến xem. Người ta có tìm được…. ''– 

'' Vẫn chưa có tin tức gì, cậu cứ nằm nghỉ đi, nếu có tin tức gì thì sẽ có người cho chúng ta hay . Tôi đã báo cho mọi người biết chuyện, nhưng tạm thời bảo mọi người cứ ở nhà chờ đợi tin tức – ''

Cô biết, Đức đang kiềm chế cơn giận dữ đối với cô. Nếu như côchịu nghe lời Đức đi khuyên can Rer thì…cô thật đáng trách. Côkhẽ nhắm mắt, nhưng trong lòng cô đang có một cơn bão dằng xé giữ dội. Nước mắt lại không thể rơi… đau quá, cảm giác đau không gì có thể tả được. Cái chết có thể làm giảm cơn đau này không?

Xoạch, cánh cửa phòng bỗng bật mở, một chàng trai bước vào. Cả hai không hẹn mà cùng nhìn ra phía cửa. Đó là chàng trai đã báo tin chiếc xe Rer lao thẳng xuống vực.

''Sao rồi ''

''Tìm được rồi, tiếc là đã chết'' – Chàng trai bình thản trả lời, tâm trạng có chút vui mừng nhẹ nhỏm – ''Chiếc xe có vấn đề nên mới xảy ra chuyện.''

Đức chới với thả phịch người xuống sofa, mặt tái nhợt đau đớn, nước mắt rơi xuống. Lần đầu tiên cô thấy cậu khóc. Cô vừa cố nhỏm người lên thì nghe vậy cả người bỗng lặng đi.

Chàng trai đó không hề để ý đến phản ứng của hai người bình thản ngồi xuống châm trà uống một ngụm rồi nói tiếp:

'' Cũng may mắn là Rer đột nhiên thấy chán không muốn đua nữa nên đi về nhà. Mình giúp cậu ấy đem xe về sau, nên định ở lại xem hết cuộc đua. Ai dè có một thằng nhân lúc cuộc thi hào hứng, mình không để ý mà ăn cắp chiếc xe. Chiếc xe xịn quá mà. Vậy là tên đó lãnh đạn''.

Sau đó,Đức sắc mặt đùng đùng nắm áo chàng trai này kéo lên, tay cung lại giơ lên cao. Cô cứ tưởng Đức sẽ đấm cho anh ta một đấm, nào ngờ cánh tay giơ lên chỉ mấy giậy rồi thả xuống ôm lấy người cậu ta, reo mừng.

Cô cũng như người tháo bỏ xiềng xích địa ngục ra, cô thở một cái như muốn lấy lại toàn bộ sức lực của mình.

Khi Đức đang đưa cô trở về, đột nhiên cậu ngừng xe lại nói:

'' Bây giờ Rer không sao hết, cậu định thế nào, quay về với Max à hay là ….Mình để cậu xuống đây, cậu hãy tự quyết định đi.''

Nói rồi Đức đợi cô xuống xe thì phóng xe lao đi.

Cô đứng giữa con đường có hai ngã rẽ, ngả bên phải là về nhà Max, ngã bên trái là về căn nhà cũ của cô, nơi Rer đang ở. Bây giờ cô phải lựa chọn, cô nhìn về hai phía đầy lưỡng lự .

Tình yêu trong xa cách ví như ngọn lửa trong gió. Gió thổi tắt ngọn lửa nhỏ và thổi bùng ngọn lửa lớn.Khi yêu, người ta thấy sự xa cách và thời gian chẳng là gì cả..

Cô không lưỡng lự nữa cô quay đầu chạy nhanh về con đường bên trái của mình với cảm giác hạnh phúc.Trên thế gian này chẳng có vị thần nào đẹp hơn thần mặt trời, chẳng có ngọn lửa nào kỳ diệu hơn ngọn lửa tình yêu.

Hãy để cho người chết đi tìm sự bất tử trong danh vọng và những người sống đi tìm sự bất tử trong tình yêu.

Runa mở cánh cửa cổng quen thuộc, chạy thật nhanh đến trước cửa nhà, hơi thở cô dồn dập, tim không ngừng đập mạnh, cô cố gắng hít thở đều hòa nhịp tim của mình rồi run rẩy đưa tay bấm chuông. Tiếng chuông vang lên…1 tiếng ….2 tiếng …3 tiếng chuông …

Cô lùi lại hai bước nín thở chờ đợi, chờ đợi niềm hy vọng bước ra từ bên trong. Giây phút chờ đợi chỉ vài giây ngắn ngủi mà sao cô cảm thấy thật dài, cứ như thể vừa đi hết một vòng trái đất. Cô không biết mình đã chờ đợi bao lâu nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích…Là không có nhà sao…

Cô cố đưa tay bấm chuông thêm lần nữa, nhưng cánh cửa bỗng mở ra ….

Người bên trong và người bên ngoài đều bất ngờ nhìn nhau. Trong lòng họ giây phút này thật khó diễn tả, bóng tối bao trùm hai người lại, chỉ để đôi mắt long lánh phát sáng.

''Sao em lại đến đây ''

'' Em nghe nói, có tai nạn xảy ra…''

'' Vậy à, anh bỗng không muốn đua nữa nên về sớm, không biết đã xảy ra chuyện''

'' Em …''

''Anh không sao, em về được rồi'' 

Nói xong, cánh cửa bỗng khép lại. Nước mắt vốn dĩ không thể chảy được của cô bỗng tuôn trào, cô đứng bất động nhìn cánh cửa đã khép chặt, lòng quặng đau, muốn cất tiếng nói nhưng lại không thành lời.

Cô không về, cô vẫn đứng im ở đó chờ đợi. Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra lần nữa trong sự ngạc nhiên của hai người.

''Em cứ nghĩ đã mất anh …'' Cô nói trong nước mắt khi nhìn Rer, cô nhào đến anh ôm chặt cậu vào lòng.

''Bởi vì em đã khóc, bởi vì tử thần đã không cướp anh khỏi em'' – Rer ghì chặt lấy cô thoảng thốt nói.

Ngay sau đó là một nụ hôn cuồng dại, hay người họ đã trã qua quá nhiều nước mắt, trải qua quá nhiều đau đớn. Khi nhận ra họ sắp mất nhau, họ mới biết tình yêu dành cho nhau nhiều đến thế nào.

Những nỗi mong chờ, những nỗi đau khổ, những oán hận khóc than giờ đây bị nhấn chìm thay cho sự nhớ nhung, và khát vọng ở bên nhau. Họ cùng nhau hào nhịp thở trong từng nụ hôn, khóa chặt môi nhau bằng sự yêu thương vô bờ, hai bờ lưỡi quấn lấy nhau siết chặt mãi mãi không muốn xa lìa.

Cả hai vồn vã khao khát có được đối phương, lại hôn nhau cuồng nhiệt, sợ rằng cảm giác này sẽ biết mất nên ôm chặt lấy nhau. Hai đôi môi quấn lấy nhau, không tách rời nhưng cả hai đều có cảm giác như ôm nhau vẫn chưa đủ, không thể thỏa mãn, vẫn thấy rất mơ hồ nên càng cố siết chặt lấy nhau.

Định mệnh thật kỳ diệu, không thể trốn chạy, bởi vì vẫn có thể gặp được nhau, ở đất nước hàng triệu người vẫn có thể gặp được nhau, định mệnh giữa anh và cô thật đáng sợ.Lý trí dường như đã biến mất, cả hai đều rơi vào cảm giác đê mê, không gì có thể chia cắt được hai người, tất cả đều không có nghĩa lý gì nữa, mọi nghi vấn không được hỏi ra, cả hai chỉ muốn ôm nhau thật chặt, để thỏa nỗi nhớ nhung.

Cả hai bắt đầu thở dốc, hôn nhau cuồng nhiệt hơn, hơi thở quện vào nhau, trao cho nhau mùi vị của ngọt ngào và cả đắng cay, mùi hương quen thuộc đều trao hết cho nhau, giờ phút này ngôn ngữ đã hoàn toàn bó tay, cảm xúc phun trào như nham thạch núi lửa. Cô ôm chặt cổ anh. Anh cao hơn trước, phong độ và trưởng thành hơn trước, trong ánh mắt là sự cao ngạo và tự tin. Một Rer rất khác trong ký ức của cô.

Cả hai cắn môi nhau, cảm nhận được mùi hương của đối phương đang vây kín quanh mình.

Vòm ngực anh dày rộng, khuôn mặt mê người, cả người toát ra vẻ cao quý sang trọng…

Anh thay đổi nhiều quá, khiến cô thấy xa lạ, nhưng cảm giác khi ở bên anh vẫn không thay đổi, cảm giác khi anh ôm cô, hơi thở, mùi của cơ thể anh đều vẫn thế.

Anh thở hổn hển, cắn làn da mịn màng trên cổ cô, ôm chặt côvào lòng, khát khao muốn hòa làm một vào trong cô, sợ chớp mắt một cái cô lại biến mất khiến anh không tìm được nữa.

“Runa…” Anh thì thầm, nhìn cô gái tàn nhẫn với mình, xác định rằng mình không ngủ mơ.

Không buông, không buông, anh không bao giờ bông tay ra nữa.

Anh yêu cô, anh yêu cô không lý do, anh rất nhớ cô, anh yêucô.

Tình cảm năm đó của cả hai là tình cảm vô tư của tuổi học trò nhưng thực sự đó chính là tình yêu, chỉ là lúc đó anh còn quá nhỏ không thể biết được.

Hiện tại anh đã xác định chắc chắn được điều đó và anh sẽ không bao giờ đánh mất cô.

Cách xa có là gì? Năm tháng chia ly có là gì? Anh và cô cuối cùng cũng gặp lại, và anh sẽ không bao giờ đánh mất cô, không bao giờ buông tay ra nữa.

Dục vọng cuồn cuộn như sóng biển, cùng với những khao khát chôn sâu nhiều ngày tháng côcắn môi anh rồi cắn cổ anh, dán cơ thể vào cơ thể anh, cả người nóng bức, ham muốn thổi bùng. Cô đã nói lời tạm biệt nhưng lúc này cô lại nổi lòng tham.Cô biết rằng ngoài mặt cô cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trongcô luôn nhớ anh, luôn nghĩ đến anh.

Cô ôm chặt anh, đu hai chân lên eo anh không thể dứt khỏi môi anh, nước mắt của cô trào ra, cô lại động lòng vì anh.

Cuộc đời cô thuộc về người đàn ông này.

Rer bế cô đi đến giường sau đó đặt cô xuống, cả hai nhanh chóng cởi quần áo của nhau, hai cơ thể nóng rực ngay lập tức quấn lấy nhau. Nhiệt độ ấm áp tỏa ra từ người cô, làn da mền mại, vẻ đẹp của cô tất cả đều trong tầm mắt của anh, chỉ một mình cô mới có thể khiến anh trở nên điên cuồng.

Hơi thở gấp gáp, cô ngồi dậy, hơi thở nóng rực đang phả vào ngực cô.Khuôn ngực mẫn cảm được phủ phê bởi hơi nóng vừa quen thuộc vừa xa lạ, sau đó được xoa nắn, vừa dịu dàng vừa như tra tấn.

Làn da cô nóng dần lên khi được anh vuốt ve, cô cắn môi, để mặc cơ thể với những ham muốn được thỏa mãn.

Hai tay cô ôm lấy bả vai rắn chắc của anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh còn nóng hơn cô.

Cô đưa tay vuốt ve cơ thể anh, vừa giống như hấp tấp và có hơi bất an nhưng cũng đầy khát khao mong chờ, cô nhắm mắt lại, tiếng rên rỉ càng bật ra khỏi miệng.

Anh hết cắn mút ngực cô rồi lại âu yếm xoa nắn, hết lần này đến lần khác, khiến cô càng lúc càng trở nên khao khát, khoái cảm ngập tràn trong đầu óc cô, lồng ngực của anh phập phồng dán lên cơ thể cô.

Cả hai quấn lấy nhau không gì có thể chia cắt được, nhiệt độ từ cơ thể anh truyền qua cho cô, cô ham muốn được có anh, hai chân vòng qua eo anh, nơi mẫn cảm của cả hai tiếp xúc chặt chẽ.

Tiếng thở hổn hển vang lên dồn dập,cô mở mắt ra bắt gặp ánh mắt màu xanh biếc đang nhìn vào gương mặt ửng hồng của cô.

Đôi mắt đẹp đến mê người mang đầy dục vọng nhìn sâu vào mắt cô, cô đưa tay ra áp lên mặt anh.

Khuôn mặt đẹp trai này… đã khiến cô yêu đến đắm say.

Hàng lông mày đen, đôi mắt xanh biếc, sống mũi cao, đôi môi mềm mại gợi cảm… Cô ngửa đầu hôn lên đôi môi mềm mại của anh.

Hình ảnh của anh được cô chôn sâu vào trái tim suốt bốn năm qua… Nhưng thất bại rồi! Hóa ra cô không thể nào có thể quên được, dù đã tự an ủi mình, rằng đừng nhớ đến anh nữa, một người cố chấp, người đã để cô một mình.

Nhưng cô vẫn nghĩ đến anh phải vậy không? Cô vẫn nhớ anh phải vậy không? Cô… vẫn không thể dũng cảm vứt bỏ tình yêu dành cho anh.

Runa, mày thật vô dụng, thảm rồi, cả đời mày đã bị dính vào bùa mê của anh ấy, còn làm được gì nữa chứ?

Tức thật! Tại sao cô vẫn luôn yêu anh?

Cô đã nói tạm biệt anh mà?

“Runa…” Rer cắn bờ môi cô thì thầm.

Anh đã vô cùng nhớ cô, khát khao được có cô.

Tham lam có sai không?

Không sai, ai cũng có lòng tham, bởi vì trước đây anh thấy mình không xứng với cô cho nên anh đã cố gắng hết sức để có ngày anh xứng đôi với cô. Cho nên hiện tại anh sẽ không bao giờ buông cô ra, không bao giờ.

Năm tháng, cả hai đều đã là những người trưởng thành, nhưng tình cảm, dục vọng, những khoái cảm có được khi ở bên nhau không hề thay đổi.

Tình yêu luôn chịu lực quyến rũ của tình dục, anh và cô quấn chặt lấy nhau, nhiệt độ càng lúc càng nóng hơn, cùng thở dốc trong cảm giác đê mê, muốn được đau đớn, muốn được hòa vào nhau làm một.

Mồ hôi túa ra như tắm, cả thể xác và tinh thần đều run rẩy, lý trí điên cuồng dục vọng dâng trào, hai tay anh chu du khắp cơ thể cô, làn da cô mềm mại, cả người cô ấm nóng và cô đang rên rỉ bên dưới anh.

Tình yêu là thứ tình cảm tự nhiên nhất, giữa đàn ông và đàn bà.

Runa cắn môi, cảm nhận được cơ thể mình đang ham muốn được có anh mãnh liệt, hai chân cô quấn chặt quanh anh, chodù đau đớn, cho dù không quen, cho dù cảm giác đó khiến côthấy sợ hãi nhưng cô không chùn bước, cô muốn được có anh.

Rer nắm lấy mông cô, đưa biểu tượng dục vọng nóng rực đặt trước cửa mình cô, khiến cả hai đều thở hổn hển.

Từ từ mở mắt ra nhìn người đàn ông ở trên người mình, đôi mắt xanh biếc sâu thằm, bùng cháy lửa tình nóng rực, nồng nàn nhưng cũng vô cùng mãnh liệt. Anh cúi xuống hôn môi cô, anh yêu cô, yêu sự cố chấp của cô, và… anh sẽ không buông tay nữa.

Cắn bờ môi anh, cô nhắm nghiền đôi mắt sũng nước lại.

Hãy để cho bản thân được buông thả để thỏa những khát khao! Cuộc đời cô chỉ có duy nhất người đàn ông này, gặp anh ở đây không thể dứt ra được nữa, mà cho dù có cách xa nghìn trùng đi nữa, sợi dây tình cảm không thể nào có thể cắt đứt được, anh vẫn luôn tồn tại, luôn ở trong cô, ở trong tâm trí cô, trong mắt cô suốt đời.

Rer… Runa gọi tên anh, tha thiết trong tiếng rên rỉ.

Rer… Cô nỉ non gọi anh.

Rer... Cơ thể cô sung sướng khi có sự tồn tại của anh.

Rer… Anh là tình yêu duy nhất của cô.

Rer… Cô yêu người đàn ông này, quá khứ, hiện tại và tương lai,cô mãi mãi yêu anh.

Hai cơ thể quấn lấy nhau, khoái cảm ập đến lan tỏa cả thể xác và tâm hồn, cơ thể cô trỗi dậy những ham muốn bất tận, dục vọng trong cô được đánh thức, cảm nhận được dục vụng điên cuồng của anh, cảm nhận được những chuyển động của anh, côthấy khó thở nhưng sung sướng đến điên cuồng.

“Runa…” Rer cắn tai cô, giọng anh khàn khàn làm cô bủn rủn cả người, rồi anh cắn làn da trên cổ cô, phà hơi thở nóng rực vào cô, không thể kiềm chế được nữa.

Ngọn lửa dục vọng bùng cháy như thiêu đốt cả hai, những tiếng rên rỉ, thở dốc bật ra khỏi miệng càng lúc càng vang vọng, thiêu rụi lý trí.

Cô rướn người lên, cô khát vọng, cô khát vọng đạt đến đỉnh cao của khoái cảm, bàn tay cô không ngừng thúc giục anh gia tăng tốc độ, hai chân cô quấn chặt lấy anh, cô không thể nghĩ được bất kỳ điều gì khác.

Giữ chặt lấy cô, chinh phục cô, khiến cô phát cuồng vì mình, đưa cô lên đỉnh, khiến cô sung sướng, và cô sẽ cất tiếng rên rỉ.

Dục vọng hoàn toàn lấn át được lý trí, Rer điên cuồng tiến sâu, phá tan mọi trở ngại, lửa tình như thiêu như đốt cả thể xác và tâm hồn, cho đến khi sức lực cạn kiệt, thở không nổi, lý trí hoàn toàn biến mất… 

Tinh...Tinh...Tinh

Lờ mờ 3 giờ sáng tiếng chuông điện thoại của Rer vang lên , người con gái nằm trên ngực người đàn ông liền tỉnh dậy mở máy ra xuất hiện dòng tin nhắn:

"Rer anh đang ở đâu vậy? Đừng có nói là anh không nhớ hôm nay là ngày lễ kết hôn của chúng ta đấy, đừng có quên lời hứa đó nếu không em sẽ hủy hoại mọi thứ mà anh đang có đấy

Người gửi : Hà Phương"

Chiếc điện thoại bị rơi xuống đất nhanh chóng ngay sau đó, côliền nhìn lại anh anh và sờ tay nhẹ nhàng trên bụng mình nén những giọt nước mắ kèm tiếng nấc ở cổ họng mình.

Cô ngồi xuống nhìn Rer rồi kéo chăn đắp cho anh.

“Em xin lỗi… Nói thật, em không nghĩ rằng mình sẽ gặp anh bởi vì em không muốn cả đời này gắn chặt vào anh. Em biết anh sống ở đây rất tốt, nhưng mà trước đây khi em quyết định để anh rời xa em… Em đã quá ích kỷ.”

Chỉ cần gặp lại anh cô sẽ lại nổi ham muốn.

“Thực ra em đã quyết định quên anh… Đúng vậy! Em thừa nhận rằng em không quên được anh, nhưng nếu cho em thêm năm năm nữa, em tin rằng khi em gặp lại anh em có thể nói với anh rằng em đã quên anh, tụi mình chia tay lâu như tế mà em vẫn còn tinhc cảm với anh, em thật trẻ con đúng không anh? Chodù em đã là… Nhưng em thấy mình vẫn còn trẻ con, em không thể phủ nhận rằng em vừa yêu anh vừa ghét anh, anh khiến em phải buông tay anh ra, anh khiến em buộc lòng phải làm thế để đổi lại sự vui vẻ cho anh, anh nói em ngốc cũng được nhưng bởi vì ham muốn chiếm hữu trong em rất lớn lao…”

Cô không hy vọng anh sẽ bị đối xử như vậy cho nên cô chỉ có thể rời xa anh.

“Em quyết định rồi em không ở đây nữa, nếu tiếp tục ở lại đây hai tụi mình sẽ không thể dừng lại.”

Cô vừa mới đến đây liền gặp gỡ anh, cô nhận ra trái tim cô vẫn còn rất yêu anh, và cô cũng cần phải giấu bí mật của mình… Đứa con của cô.

Nếu anh biết cô đã mang trong mình giọt máu của anh , thì…

“Tạm biệt anh, TB… Không, tốt hơn hết anh và em đừng gặp nhau nữa.”

Cô liền đê anh ngửi bông hoa có tẩm thuốc mê để cho kịp thời gian cô chạy trốn khỏi anh.Và cũng không quên gửi một loạt tin nhắn cuối cho những người cô yêu thương và ghép họ trở về với nhau ,để lại một gói bột thảo dược cho mẹ của anh là Tú Mộc Lan.

Runa đứng dậy, cầm túi xách đi đến cửa. Khi đang mở cửa ra,cô hoảng hồn khi có một lực mạnh kéo cô trở lại.

Ái tình không nhìn bằng mắt mà bằng tâm hồn. Vì vậy, nhân loại khắc họa Thần Tình ái có hai cánh nhưng con mắt mù lòa.

Sự đau khổ làm cho tâm hồn thêm nhẹ nhàng và thanh cao.

Thật thế, khó tìm ra được một tình yêu hoàn hảo. Để trở thành một người tình, bạn phải có liên tục sự tinh tế của một kẻ rất sáng suốt, sự linh động của một đứa trẻ, tính nhạy cảm của một nghệ sĩ, sự hiểu biết của một triết gia, sự thu nhận của một vị thánh, sự khoan dung của mộ học giả và lòng dũng cảm của một tín đồ.

Thời gian

Trôi quá chậm đối với ai đang chờ đợi

Trôi nhanh đối với ai sợ hãi

Quá dài đối với ai phiền não

Quá ngắn đối với ai hân hoan

Nhưng đối với kẻ đang yêu,

Thời gian là vĩnh cửu