Rer đi lên phòng, cảm giác không vui lúc nãy còn ngự trị trong lòng hắn không dứt. Thay quần áo, hắn tiến đến phía cửa sổ, bất chợt vươn tay mở rèm cửa ra. Không gian bên ngoài nhìn từ cửa sổ phòng hắn rất đẹp, con đường dài hun hút chìm trong bóng tối, những chấm đèn nhỏ phát ra từ các khu trung cư cao cấp, lung linh huyền ảo. Chẳng bao giờ hắn muốn mở tấm rèm và cửa sổ ra vì hắn không thích không gian bên ngoài lùa vào phòng, hắn chỉ thích mùi hương bạc hạ dịu nhẹ trong phòng, không muốn gió cuốn đi không muốn mất đi. Nhưng, tâm trạng hôm nay của hắn không được tốt, hắn để gió mặc sức lùa vào, cuốn trôi thứ khó chịu trên người hắn đi.
Thiên đường, âm u không một gợn mây, màu đen vây bám cả đất trời, từ nhiều phía, những cơn gió gào thét đột ngột như cuồng phong, thả ga làm tung bay tấm rèm cửa, làm lay động hàng cây xanh mướt. Xoẹt, xoẹt, những tia chớp nháy tạo một vùng trắng xóa trên trời, tách những đám mây nặng trĩu thành nhiều mảnh, trôi chậm chạp. Bỗng, cơn mưa lạnh đổ ào xuống, rít mạnh mẽ ở bên ngoài khung cửa sổ trong đêm khuya tĩnh mịch, từng đợt gió càn khoét mặt đất, quật mạnh vào không trung khiến bụi bặm bay mù mịt, những hạt mưa nhỏ chạm đất cũng là lúc những hạt mưa lớn rơi xuống.
Cơn mưa lớn lao như bão này vô tình làm hắn nhớ đến đêm hôm đó, cô đã đến bên hắn và nói yêu hắn rồi van xin hắn yêu cô. Hình ảnh đó khắc sâu trong lòng, thỉnh thoảng lại tê tái như rỉ máu, thỉnh thoáng lại căm hận muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Rer chán ghét đóng cửa sổ lại, kéo tấm rèm xuống, không gian mờ đi như làn khói trắng, căn phòng trở lại trạng thái kín mít, lạnh lẽo. Hắn đưa tay tắt toàn bộ công tắc điện, chỉ còn lại thứ ánh sáng duy nhất chiếu từ màn hình vi tính thoát ra, chiếu thẳng lên khuôn mặt tuấn mỹ, làm đôi mắt đen lay sâu thẳm hơi nhíu lại một giây.
Lọ thuốc trong suốt hiện ra những viên thuốc nhỏ li ti màu trắng, những viên thuốc chen chúc nhau trong một không gian chật trội, như muốn cố gắng tẩu thoát ra ngoài mà không được. Hắn thường xuyên mất ngủ, có ngủ được thì lại không sâu giấc, những viên thuốc này giúp hắn chợp mắt nhưng không giúp hắn quên đi những thứ không hài lòng. Hắn dửng dưng nhìn màn hình, khóe môi cong lên một nụ cười quỷ dị, thần thái thư giãn nhưng ánh mắt sắc lạnh cứ ghim chặt vào dòng dữ liệu về ai đó trên màn hình. Từ ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt hắn hiện rõ sự đáng sợ hơn bao giờ hết.
Hôm nay cô gái ấy là ai? gương mặt đó hắn không có thấy rõ ràng. Còn giọng nói là dùng máy biến đổi, hắn tự nghĩ phải chằn chính cô sao? không nếu là cô sẽ yếu đuối ôn nhu trong kí ức của hắn chứ không phải là người lạnh nhạt man rợ như người hắn đã chạm mặt hôm nay.Xoay trên tay điếu thuốc hắn nhắm mắt suy tư trong khoảng không của khói thuốc mờ ảo.
Phòng bên cạnh, đèn điện vẫn bật sáng trưng, tiếng phát thanh viên trên tivi vẫn không ngừng. Bên ngoài trời vẫn mưa hơn trút nước, ông trời như bị chọc giận đến nỗi thả gió quật tứ tung, những cành cây nhỏ cứ thế mà lìa cành, rơi rụng.Đức khuấy đều ly cafe trên tay, những giọt nước màu đen sóng sánh trong chiếc ly thủy tinh kiểu cách. Đức vừa xem chương trình tin tức thời sự về những vấn nạn mại dâm, vừa nhấm nháp một ngụm cafe cho tinh thần không hỗn độn.
Mại dâm là thứ mà Đức ghét nhất, không bao giờ muốn nhắc đến nhưng nó tự nhiên ập đến, trong thế giới ngầm, nó là điều quen thuộc thậm chí rất quan trọng cho những đàn anh buôn bán trao đổi lấy tiền, lấy thuốc, điều đó gây nhức nhối cho biết bao người, kể cả người như Đức cũng đang phải vò công tốn sức điều tra đường dây mại dâm của MAX.
Thông tin MAX dùng gái mại dâm để thu hút người về bang mình đã bị lộ đến tai Rer và Đức, chính vì thế mà Rer đã giao nhiệm vụ cho Đứcgiúp hắn điều tra ngọn ngành và đối phó. Rer không thể để vị trí thống trị vào tay MAX được, đó là điều xỉ nhục đối với kẻ coi cái “tôi” quan trọng như hắn.
Hắn tàn nhẫn và lãnh khốc nhưng chỉ dành cho những kẻ tạo phản, gây cản đường hắn, còn lại, tuyệt nhiên hắn sẽ chẳng thèm đả động. Nếu muốn yên bình, tốt nhất không nên nhìn vào mắt hắn quá một giây, kẻo hắn phán cho cái tội “nhìn đểu” Ngày trước, MAX đánh chiếm địa bàn, gây tổn thất nặng nề cho hắn, lần đó, hắn đã trả thù MAX khiến MAX đau đớn, chống chọi Rer nhiều ngày tháng, không thể ngóc đầu lên được, MAX đã ngỏ ý bắt tay làm hòa, rồi hai người trở thành “bạn xã giao“. Ngoài mặt có vẻ MAX tôn trọng, kính nể Rer nhưng bên trong hoàn toàn là giông tố và đố kị.
Tinhhhh.....
Tiếng tin nhắn tới làm Đức tỉnh người nhìn lên màn hình là dòng chữ mang vẻ đáng yêu thân thương “ngủ ngon gấu yêu” với người gửi là HỒ LI TINH làm anh nở nụ cười hạnh phúc. Đúng thế anh đã yêu cô từ lần gặp đầu tiên đụng cô ở bar. Cô bé ngốc này khiến anh giao động hơn nhiều ccoo gái trước đây anh từng quen. Cuộc đời nghịch lý, người càng trân trọng bao nhiêu, tình yêu càng biến mất, người không trân trọng, thì tình yêu cứ đeo bám không rời
~Ở 1 chỗ khác....
Khí lạnh tràn vào đất liền, mùi ẩm thấp của cơn mưa rào len lỏi vào căn phòng đen tuyền của cô gái. Runa khẽ run người,rõ ràng là lạnh, nhưng trên mặt của cô lại lấm tấm những giọt mồ hôi trộm, cơ hồ không được thoải mái cho lắm, răng cắn chặt môi, hình như nó cố không gây ra tiếng hét lớn.
Những làn khói trắng mờ ảo, hiện lên là một bà lão mái tóc dài trắng muốt, áo dài trắng xóa, hàm răng nhuộm đen xì, hốc mắt đỏ lòm, toàn thân trắng bệch ngoại trừ bàn tay tím tái đáng sợ, tiếng nói ma mị cùng điệu cười quái dị vang vọng bên tai cô gái nhỏ
“Con sẽ trở thành người xấu, con sẽ giết người, con sẽ là sát thủ, là người đáng nguyền rủa, con sẽ mất tất cả tình thương của mọi người, con sẽ cô độc, con sẽ chết, sẽ chết...”
Hai từ cuối vang vọng mãi không ngừng, mắt nó đỏ ngầu, kinh sợ, bàn tay nhỏ bấu chặt vạt áo, tim gan gào thét như muốn nổ tung.
Người đàn bà tóc đen như một lão phù thủy đáng sợ, điệu cười bà ta ám ảnh đôi tai nhỏ bé kia, nó lắc đầu, đau nhức vô cùng, hét lên xua đuổi bà lão nhưng không thành. Không thể nào, từ bé đến lớn, nó chỉ có nguyện vọng đi theo con đường ánh sáng, nối tiếp cơ ngơi sự nghiệp của cha mẹ nó, không thể nào nó đi vào con đường tội lỗi kia được. Bà ta nói nhảm nhí, nó không tin, nhất định không tin.
Nó bật khóc tức tưởi, ấm ức nhìn người đàn bà tóc đen, miệng nhỏ xinh quát nạt
“bà ác độc, bà đi đi, bà đang nói gì vậy, tôi không tin những gì bà nói đâu, tôi lương thiện, hoàn toàn lương thiện, kể ra bây giờ và mai sau, mãi mãi lương thiện”
Người đàn bà tóc đen đầy máu lại vang lên nụ cười đáng sợ, giữa đêm mưa phùn gió bấc, điệu cười ấy như lạc vào không trung...
“Ahahaha...”
Sau tràng cười dài, bà cất tiếng nói thâm độc, giọng bà bí hiểm tan vào cực lạc, như hư vô
“Con sẽ là sát thủ, con sẽ bị mất tất cả, bàn tay dính máu, con sẽ trở lên mù quáng, con sẽ thay đổi, nếu không giết hắn ta”
Hai từ hắn ta phát ra khiến nó sợ hãi, bà ta đã muốn nhắc đến ai, bà ta muốn nó rời xa ai, sao không nói rõ, nó định hỏi thì hình ảnh của bà đã chỉ còn là những hạt cát trên mặt đất, không còn dấu vết gì nữa.
Cô giật mình tỉnh dậy, lau mồ hôi trên trán, phù, may quá, chỉ là một giấc mơ, thật đáng sợ. Nó hoàn toàn không tỉnh táo, liền nằm xuống và thiếp đi, trên khóe mắt còn vương lại một giọt nước trong suốt, tinh khôi nhưng mặn chát.
LM chỉ bắt buộc học viên mặc đồng phục vào những ngày chẵn, còn những ngày lẽ thì học viên được thỏa sức mặc đồ mình yêu thích đến trường. Và sáng sớm hôm sau, hình ảnh một cô gái với bộ đồng phục gọn gàng, chiếc nơ nhỏ xinh xắn thắt lỏng trước cổ, như một điểm nhấn cho chiếc áo trắng khuy đen. Runa ngồi lặng thinh tại trạm chờ xe bus.
Cơn mưa ồn ào kia đã qua đi, để lại vô vàn những chiếc lá sót lại trên mọi nẻo đường, những ngôi nhà lớn bé đều sạch sẽ hơn hẳn vì được tắm rửa miễn phí. Người người đổ xuống lòng đường, bắt đầu một ngày mới với đầy tiếng chim hót.Đứng đợi mãi khôpng thấy bóng dáng REr đâu cô thắc mắc từ khi cô với hắn hay đi cùng nhau hắn thường đắng đợi xe bus cùng cô ngày.
- “hắn ta không định đi học chăng?”
Cô lẩm bẩm một mình, đưa tay lên nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua không chờ đợi bất cứ thứ gì, đã gần đến giờ học mà vẫn chưa thấy Rer đâu. Từ căn biệt thự hắn ở đến trường LM phải bắt xe bus ở đây, nhưng cô ngồi suốt từ sớm mà chưa thấy hắn qua, nó đã để lỡ ba chuyến xe rồi. Nghĩ ngợi một hồi, nó mở máy gọi cho hắn.
Tên cô hiện lên trước mắt, hắn tức giận lơ đi. Cô mặc kệ hắn có nghe hay không nhưng nó đang bị tra tấn bởi bản nhạc chờ của hắn, cô ghét tất cả những bản nhạc chờ buồn của hắn, toàn những ca từ không thích.Một nụ cười lạnh thờ ơ trên gương mặt cô, cô biết có chuyện gì khiến hắn như vậy chính là chuyện hôm qua cô với hắn chạm mặt. Rồi bước lên xe luôn.
“Cô kia, chờ tôi”
- Hắn khó khăn lắm mới chạy tới được Nó đưa cho hắn một chiếc khăn tay
“Lau đi” - cô cười cười trông vẻ mặt ảm đạm của hắn, thống khổ vô cùng,cô chêu chọc.
Cô và hắn vào lớp cùng nhau, Đức và Ngọc anh nhìn thấy liền nhanh miệng chêu chọc
“Rer bỏ tôi để đi học chung với Song NHi sao?”
“Vớ vẩn?” - Cả Rer và cô đồng thanh, lý trí nghĩ ngợi lung tung, rối loạn vô cùng. Thấy thần thái của Rer không tốt, Đức ũng chẳng dám lên tiếng nữa vì biết hôm, qua mới xảy ra chuyện gì.
Thấy cô nhợt mặt đi, Ngọc Anh mới nhớ lại chuyện nửa đêm qua. Lúc Runa giật mình thì Ngọc Anh cũng qua phòng nhưng cô chưa kịp nói gì thì Runa đã ngủ tiếp.
Cô gục mặt xuống bàn, mơ hồ nghĩ lại giấc mơ.Nhưng, có gì đó nghẹn lại ở tim, xuyên vào từng mạch máu, khó khăn lắm cô mới để nước mắt không trực trào.Giờ giải lao, không đi đâu mà ngồi tại chỗ, Ngọc Anh và Đức gấp lại sách vở và chạy xuống căn-teen chiếm chỗ thật nhanh. Cô cũng đi cùng không đếm xỉa đến hắn nhưng hắn vẫn đi cùng cô.
“Đứng lại cho tôi”
- Rer cầm lấy tay cô lạnh thực sự còn lạnh hơn cả hắn nữa
“ Buông tôi ra” _ cô hất mạnh tay hắn ra phản xạ rất nhanh làm tay hắn vung vào từuong một dòng hỗn hợp đỏ ngầu trào ra.Cô thấy mình cũng có lỗi liền ôm lấy tay hắn kéo tới phòng y tế nhưng hắn không chịu đi.
“Nói cho tôi biết cô bị làm sao “
“MAu sử lí vết thương của anh đi “
- cô vẫn không trả lời câu hỏi của hắn ta.
“ Nói mau”
-hắn quán lên như sấm, lúc cô gục mặt xuống hắn đã nhìn thấy cô khóc trong đau đớn làm tim hắn xáo lặng đi.
Cô vẫn không nghe hắn nói gì cả rút ở túi áo một chiếc khăn tay màu hồng phấn ra cẩn thận lau vết thương trên mu bàn tay hắn. Miệng vết thương quá sâu cô liền quấn chặt khăn lên tay hắn,cẩn thận đến tỉ mỉ.Rồi lấy ra một gói bột màu nâu sẫm.
“đắp lên loại thuốc sát trùng này đi”
- lúc này cô mới mở miệng nói
Thương hại! Hắn khẽ nhếch môi cười một cái. Hắn nhìn nó bằng một con mắt khác, khinh bỉ, tuyệt vọng. côlà loại con gái như thế nào,thật sự hắn thất vọng không kiềm chế nổi, tay hắn vò nát cái gói bột, lòng thầm chửi mắng không thôi.
Còn cô, đơn giản nó chỉ muốn giúp người khác, cô ngây ngốc không biết hắn chúa ghét hành động như này.
“Cô nghĩ mình là ai?
Hắn lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt phủ một lớp băng dày đặc, côhơi bất ngờ trước thái độ của hắn nhưng cô không sợ mà nhìn thẳng vào ánh mắt chết chóc ấy.
-Là sao?
“ Cô không có quyền thương hại tôi!”
Rồi hắn bước đi để lại cô ngây ngốc một mình.