Tôi Chỉ Yêu Một Người

Chương 19




    Học được vài phút thì GVCN đã thông báo tất cả học viên khu S,A,B và C đều tập trung ra hội trường lớn. Tất cả đều nhanh chóng di chuyển.

*Hội Trường Chính*

    Các học viên đi ra xếp hàng, khu B,C được xếp bên trái, bên phải là S và A.  Tất cả học viên của khu B,C đã tập trung xếp hàng ngay ngắn, khu A cũng đã xếp ngay ngắn. Khu S thì được vào sau, không khí xung quan im ắng được lúc cho đến khi cả 3 cô xuất hiện, vô vàn ánh mắt trái tim cùng với tiếng hò hét đều dán chặt lên 3 người cô.
    Băng Di được xếp ở đầu hàng, nhờ vẻ đẹp nổi bật nên cô luôn được các học viên của khu B,C để ý. Băng Di im lặng không nói gì, đến khi lớp 12S xuất hiện, cô đưa mắt lên thì nhìn thấy người lâu ngày không gặp. Đám con gái hò hét.
- Ahhh, nhóm Prince kìa.
- Anh Ý Hiênnnn.
- Hoắc Minh oppa, saranghae.
    Ý Hiên đưa mắt qua nhìn cô khẽ cười, vẫn là nụ cười đó nhưng cô nhìn thấy vẻ mặt anh có vẻ mệt. Lớp anh được xếp cạnh lớp cô, Ý Hiên cũng đứng cạnh cô. Băng Di khẽ nói.
- Anh giải quyết xong việc rồi sao.
    Ý Hiên cười nhẹ.
- Em nhớ anh sao.
    Băng Di đưa mặt thờ ơ qua.
- Anh nghĩ nhiều rồi, bớt ảo tưởng sẽ sống lâu hơn.
    Ý Hiên đưa mắt sang châm trọc.
- Mới không gặp có 2 ngày, mà lời nói của em vẫn độc quá đấy.
    Băng Di nói.
- Quá khen rồi.
    Trên bục là nhóm King cùng với Uyển Dư nằm trong hội học sinh. Vương Mạc lên thông báo. 
- Có lẽ các bạn vẫn chưa biết tại sao được gọi ra đây. Tôi xin thông báo rằng 2 ngày nữa học viện chúng ta sẽ có lễ hội học viện, ở đây mỗi lớp đều có thể chuẩn bị gian hàng của lớp mình, các bạn có thể tuỳ ý muốn bán gì cũng được. Đây là lúc các bạn có thể thể hiện tài nấu nướng của mình. Hơn nữa, chúng ta còn chào đón những học sinh của những trường khác tham dự. Vậy nên mọi người phải tránh những sai sót không đáng có. Và nếu các lớp đã quyết định được làm gì vào hôm đó thì hãy ghi vào tờ giấy đến phòng nộp cho tôi. Khi được chúng tôi kiểm duyệt, cho phép thì các bạn mới được quyền làm.
    Tới đó tiếng bàn tàn liền xôn xao, Ý Hiên thở dài.
- Mấy tên này bình thường hống hách vậy mà nay lại năng động không ngờ đấy.
    Băng Di đứng cạnh nói.
- Như vậy mới có không khí trường học chứ.
    Ý Hiên nhìn qua.
- Em có vẻ khá mong chờ nhỉ.
    Băng Di cười nói.
- Sẽ rất thú vị đấy.
    Ý Hiên nói.
- Nghe theo em vậy.
    Rồi Vương Mạc nói tiếp.
- Nếu không ai ý kiến thì các bạn có thể về lớp bàn bạc rồi viết giấy lên nộp cho tôi.
    Rồi tất cả học viên giải tán, về lớp. Băng Di đi về lớp ngồi, Di Gia quay ra sau bàn cô chống cằm suy nghĩ.
- Lớp chúng ta nên làm gì đây ta.
    Các học viên đưa mắt qua nhìn về phía Băng Di, cô cũng trầm ngâm suy nghĩ. Rồi cô khẽ nói.
- Chúng ta mở 1 shop đồ thì sao. Vừa vặn các cậu cũng thử vài ý tưởng của tôi xem.
    Di Gia tán thành ý tưởng của cô.
- Hay đấy, Di. Không tồi đâu.
    Thường Hi cũng suy nghĩ.
- Tớ cũng tán thành.
     Các học viên khác cũng không phản đối, do là ý tưởng của cô, nên là cô ghi giấy và người đi nộp cũng là cô. Băng Di đi trên hành lang cầm tờ giấy thầm than trách.
- Thật là, nghĩ ra làm gì mà bây giờ phải tự đi nộp giấy chứ.
    Cô thở dài, đi ngang qua phòng hội trưởng thì nghe vài âm thanh rên rỉ, cô nhận ra đó là tiếng của ả Uyển Dư đi. Cùng tiếng thở dốc của tên Việt Trạch kia.
- A... ưm... Trạch ca, nhẹ thôi.
    Băng Di gợn người mà thầm nói.
- Thật không có phép tắc.
    Rồi nhanh bước chân đi đến phòng phó hội trưởng hội học sinh cách đó 1 dãy phòng thực hành đi. Cô lịch sự gõ cửa, từ bên trong vọng ra tiếng.
- Vào đi.
    Cô mở cửa đi vào, thì thấy Vương Mạc đang tập trung xử lý những tờ giấy của các lớp đưa đến, không ngước lên nhìn cô. Cô cầm tờ giấy đặt xuống trước mặt anh, rồi khẽ nói.
- Phiền anh xem xét giúp.
    Nghe giọng nói quen thuộc, Vương Mạc liền ngước nhìn, rồi vui mừng bật dậy.
- Là em.
    Băng Di hơi giật mình trước hành động đó của anh, nhưng cũng lấy lại bình tĩnh mà trả lời.
- Là tôi, có việc gì sao.
    Thấy mình hơi thất thố, nên Vương Mạc vội ho khụ khụ rồi ngồi xuống. Cô khẽ đánh giá xung quanh căn phòng, đa phần là mùi thuốc, phòng cách âm tốt, không nghe thấy gì. Cô nhìn ngắm những lọ thuốc bên tủ.
- Xém nữa là tôi quên mất anh cũng là viện trưởng của 2 bệnh viện nổi tiếng nhỉ.
    Vương Mạc khẽ cười.
- Tôi chỉ làm đúng chức trách của mình thôi. Hai từ viện trưởng, tôi không dám nhận đâu.
    Rồi anh cầm tờ giấy của lớp 11S lên nhìn ngắm, Băng Di đi lại chờ ý kiến của anh ta. Vương Mạc nói.
- Em muốn mở một cửa hàng thời trang.
    Băng Di gật đầu.
- Ừm, anh thấy như thế nào.
    Vương Mạc tán thành.
- Không tệ. Bài viết của lớp em được duyệt rồi. Nhưng mà...
    Nói đến đó anh liền im lặng nhìn cô, Băng Di khó hiểu.
- Sao.
    Vương Mạc đứng dậy kề sát gần mặt cô.
- Không biết em sẽ có 1 bộ đồ thích hợp cho tôi chứ.
    Băng Di giữ vai anh lại, rồi lùi xa ra chút để đánh giá. Vương Mạc bị hành động của cô làm cho ngạc nhiên.
- Em đang làm gì.
    Băng Di trả lời bình thản.
- Đang đo kích thước của anh. Không phải anh đã nói muốn có 1 bộ đồ thích hợp còn gì.
    Vương Mạc nghe thấy câu trả lời của cô cũng phì cười, Băng Di đưa gương mặt thương cảm cho anh ta.
- Anh ta không phải bị điên rồi đi.