Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 99






Edit: ji
[Khi tỉnh lại, không còn gì nữa…]
—–o0o—–
Hàn Trường Tông đưa Hàn Thiệu Chu bị thương nặng trở về cùng với Mạt Minh.
Thương tích của Mạt Minh không nghiêm trọng, phần lớn chỉ là vết thương ngoài da, trong khi Hàn Thiệu Chu bị quấn như xác ướp.

Tuy nhiên tinh thần vẫn còn tỉnh táo, lời nói cũng không đến mức hồ đồ.
Ngày thứ hai sau khi hai người trở về Trung Quốc, trên mạng truyền ra tin tức người thừa kế của Bàng gia là Bàng Nguyên Thanh rơi xuống biển, không tìm được xác.
Vụ việc này gây náo động cả nước, nhưng người ta không hề thấy Bàng Minh Thuận xuất hiện trước công chúng để lên tiếng về việc này, mọi người chỉ nói Bàng Minh Thuận đáng thương, những người thân ruột thịt của ông ấy lần lượt ra đi, cả cuộc đời kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Hàn Thiệu Chu gọi điện cho Bàng Minh Thuận để hỏi, Bàng Minh Thuận chỉ nói mọi việc giống như tin tức đã đưa, còn lại không nói thêm lời nào.
Nhưng Hàn Thiệu Chu và Mạt Minh có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra …
Hàn Thiệu Chu di chuyển bất tiện, vì vậy Mạt Minh đã đến thăm Bàng Minh Thuận một mình, cũng đưa cuốn album của Chu Tự cho Bàng Minh Thuận, người đã biết tất cả sự thật.
“Thằng bé thực sự trông rất giống cha mình, nếu ông có thể gặp được thằng bé sớm hơn …”
Chạm tay vào gương mặt quen thuộc trong album, Bàng Minh Thuận đã bật khóc.
Xuyên Hải lại thêm một trận tuyết rơi…
Mạt Minh nghe Kỳ Dược nói, đoàn kịch Đại Dương đã nhận được một khoản đầu tư khổng lồ ngoài sức tưởng tượng từ Đỉnh Thịnh, triển vọng phát triển của nó là vô cùng lớn.
“Chủ tịch Đỉnh Thịnh đích thân tới gặp sư phụ, hai người cùng nhau ăn cơm.

Ông ấy còn tặng cho sư phụ rất nhiều quà tặng có giá trị.” Trong điện thoại Kỳ Dược nói: “Nghe nói Bàng lão gia còn tặng cho sư phụ một biệt thự hơn 200 triệu để dưỡng lão, Mạt Minh, anh có biết vì sao không? Tôi nghe đồng nghiệp nói có lẽ sư phụ đã cứu sống Bàng lão gia”.
“Có lẽ”.

Mạt Minh nói, “Tôi nghĩ sư phụ xứng đáng được nhận.”

Người thân, bạn bè lần lượt đến bệnh viện thăm hỏi, nhưng Hàn Thiệu Chu trước sau vẫn không nhìn thấy người muốn gặp.
Mỗi ngày, hắn đều thẫn thờ nhìn cửa phòng, vừa mong chờ nhưng cũng mất mát, mặc dù hắn cảm thấy những gì trải qua ở nước N đã khiến quan hệ giữa hắn và Mạt Minh thay đổi, nhưng hắn vẫn không dám coi lần này nắm chắc được một tấc lại tiến một thước, chỉ sợ bản thân hắn dùng tính mạng để đổi lấy thiện cảm, liền bị lời nói và việc làm ngu xuẩn của hắn đánh mất.
Chiều nay, Triệu Thành đến bệnh viện thăm Hàn Thiệu Chu.
Chỉ sau hai ngày cánh tay của hắn được tháo bột, trăm triệu lần hắn cũng không nghĩ tới người anh em của mình sẽ nằm bệnh viện.
“Tôi nghi ngờ cậu học theo tôi”, Triệu Thành ngồi ở mép giường không ngừng lột vỏ chuối ăn, vô tư nói: “Nếu tôi bị tổn thương về tinh thần hay cái gì đó phía dưới, thì cậu cũng sẽ phải chịu một lần…”
Hàn Thiệu Chu dựa vào đầu giường, tay phải gối sau đầu, cũng không thèm nhìn Triệu Thành: “Đừng so sánh kinh nghiệm của cậu với tôi, hai chúng ta khác nhau.”
“Có gì khác nhau?” Triệu Thành cười: “Cậu chẳng phải là đau hơn tôi sao?”
Không chỉ tinh thần hay thân thể…
Hàn Thiệu Chu mặc kệ Triệu Thành, nhìn về phía cửa trầm ngâm suy nghĩ gì đó.
Triệu Thành đương nhiên có thể nhìn ra được tâm tư của Hàn Thiệu Chu, cố ý nói: “Lão Hàn, cậu quyết định treo cổ ở một cái cây sao?”
Hàn Thiệu Chu nhíu mày: “Cậu đang nói cái gì?”
“Ồ, để tôi đổi cách nói khác, cậu quyết định treo cổ trên người Mạt Minh phải không?”
“Đúng.”
“…”
Lại cứ tưởng nói hai từ “treo cổ” này mang ý nghĩa khác.
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Hàn Thiệu Chu giống như chim sợ cành cong thò đầu ra, nói mời vào, sau đó liền nhìn cánh cửa từ bên ngoài chậm rãi bị đẩy ra.
Bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt, trong mắt Hàn Thiệu Chu thoáng hiện lên một mảng sương mù.
“Yo, Tiểu Mạt Minh đến rồi.” Triệu Thành đứng lên, cười nói: “Nếu cậu không đến, Lão Hàn sắp hóa thành hòn vọng phu rồi”.
Mạt Minh: “…”
“Sao cậu ăn nhiều chuối của tôi như vậy mà vẫn không chịu ngậm miệng.” Hàn Thiệu Chu sai Triệu Thành: “Cậu đi ra ngoài mua cho tôi mấy nải, nhanh lên”.
Triệu Thành cảm thấy coi thường hành vi thấy sắc quên bạn của người anh em, trước khi đi ra ngoài còn không quên dặn dò Mạt Minh: “Tiểu Mạt Minh, chuyện tình cảm cần phải cẩn thận.

Lão Hàn bị thương nặng như vậy, khó đảm bảo sau này.

Chất lượng sinh hoạt không biết sẽ như thế nào”.
“Triệu Thành, cậu con mẹ nó…”
Không đợi Hàn Thiệu Chu mắng xong, Triệu Thành đã chuồn khỏi phòng như một cơn gió.
Mạt Minh tay cầm giỏ hoa quả đặt trên bàn đầu giường, ngồi xuống ghế bên giường bệnh, ôn nhu hỏi: “Anh bình phục thế nào?”
“Tốt lắm, tốt lắm, đừng nghe Triệu Thành nói bậy, không bị thương phần thắt lưng, cũng không bị thương… Chỗ đó mọi chuyện đều ổn cả.” Hàn Thiệu Chu vội vàng giải thích: “Sau khi bình phục, nhất định sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt”.
Mạt Minh cầm lên một quả cam, cúi đầu bóc vỏ, nói: “Anh không cần giải thích nhiều như vậy, đây là chuyện của anh”.
Hàn Thiệu Chu im lặng một hồi, sau đó nhẹ giọng nói: “Em có thể đến thăm tôi, tôi thật sự rất vui, thật sự…”
“Vết thương của anh như thế nào tôi rất rõ.” Mạt Minh vẫn luôn cúi đầu bóc vỏ: “Tôi cũng không đến mức lương tâm cũng còn không có”.
Hàn Thiệu Chu nhìn ngón tay thon dài của Mạt Minh chậm rãi bóc ra từng múi cam, đầu ngón tay lột lớp màng bọc bên ngoài múi cam, bóc ra một múi cam no đủ đặt giữa ngón tay.
Hầu kết của hắn khẽ trượt xuống, liếm đôi môi khô khốc của mình …Hắn chưa bao giờ được Mạt Minh đút cho ăn như thế này.
Nhưng mà…
Nhìn thấy Mạt Minh tự nhiên cho vào miệng ăn, vai Hàn Thiệu Chu đột nhiên sụp xuống.
“Năm nay, tôi sẽ ở lại đoàn kịch, sang năm tiến tổ để quay phim.” Mạt Minh ngậm một múi cam giữa môi, rồi cho vào trong miệng, nói tiếp: ” Sẽ rất bận, vì vậy anh cứ an tâm dưỡng thương, không cần phải nghĩ đến bất kì điều gì khác”.
“Nhớ em cũng không được sao?”
“… Nhớ ít thôi.”
Hàn Thiệu Chu nhìn môi Mạt Minh ướt đẫm nước cam, bờ môi no đủ tràn đầy mùi hương cam nhàn nhạt, như muốn quấn lấy mứt hoa quả nồng đậm, hắn nhìn Mạt Minh: “Vậy tôi sẽ nghe lời em, dù sao tôi cũng thuộc phái hành động.”
Mạt Minh không nhịn được cười ra tiếng: “Anh như vậy rồi mà vẫn có thể hành động?”
“Có thể, tôi ‘thân tàn chí kiên’.”
“…”

Triệu Thành ở ngoài cửa, nghe bên trong nói chuyện có vẻ khá là hòa thuận, trong lòng cũng yên tâm.
Có vẻ như không cần phải lo lắng vở diễn: “Tiểu Mạt Minh nói ra lời tàn nhẫn liền quay đầu đi, Hàn Thiệu Chu khóc lóc thảm thiết bò xuống giường ôm lấy chân Tiểu Mạt Minh cầu xin đừng đi” sẽ xảy ra.
Triệu Thành xoay người rời đi, gặp được Văn Từ trên hành lang.
Văn Từ là đến thăm Hàn Thiệu Chu.
Hắn không mong có thể quay về với Hàn Thiệu Chu, chỉ muốn Hàn Thiệu Chu có thể nhớ về những gì đã qua, giúp đỡ hắn một chút trong công việc.
Đáng lẽ hắn gần như đã nắm được vai chính trong bộ phim điện ảnh được đầu tư rất lớn, nhưng nhà đầu tư lại ngại bản thân hắn có quá nhiều scandal nên trực tiếp thay thế hắn bằng một người khác.
Mặc dù đây là chuyện bình thường trong giới giải trí, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp phải từ khi ra mắt, nhưng thứ hắn cảm thấy ngột ngạt không chỉ có vậy, mà là hắn biết, sau này chuyện như thế sẽ thường xuyên xảy ra.
Nhân mạch trong giới giải trí quan trọng hơn bất cứ thứ gì, nếu không thể làm người yêu cũng có thể làm bạn bè tốt, hắn cũng nhận ra bản thân mình, sẽ không thể kiêu ngạo trước mặt Hàn Thiệu Chu như trước…
“Văn Từ à, từ từ hãy vào đi, Mạt Minh đang ở trong đó”.
Văn Từ mím môi: “Em chỉ là đến thăm với tư cách một người bạn, không có chuyện gì khác.”
“Nếu như thật sự nghĩ cho lão Hàn, hiện tại đừng vào.

Vợ chồng son người ta đang tán tỉnh nhau.

Anh còn bị Lão Hàn đuổi ra ngoài”.
Văn Từ dừng lại vài giây, vẻ mặt phức tạp hỏi: “Anh Hàn, anh ấy và Mạt Minh … tình cảm thực tốt sao?”
“Tình cảm hai người bọn họ đã được thử thách qua sinh tử, cậu nghĩ sao?” Triệu Thành nói: “Bầu không khí bên trong rất tốt, nếu chiếc nhẫn kim cương của lão Hàn không bị mất, một lúc nữa có thể lấy nhẫn ra cầu hôn, nói không chừng có thể nước chảy thành sông ấy chứ”.
Văn Từ sửng sốt: “Nhẫn kim cương gì?”
“Đó là cặp nhẫn kim cương mà lão Hàn định dùng để cầu hôn với Mạt Minh.” Triệu Thành nói: “Kết quả là hôm đó uống quá nhiều nên đánh mất, cũng không biết mất ở chỗ nào.

Hàng thiết kế mấy trăm vạn liền.

Hắn chơi cũng thật lớn”.
Sắc mặt Văn Từ có chút khó coi: “Vậy anh có biết chiếc nhẫn kia có đặc điểm gì không?’
“Đặc điểm? Một chiếc nhẫn kim cương mấy trăm vạn chắc hẳn là  toàn kim cương.

À đúng rồi, lão Hàn có đưa cho anh xem.

Anh nhớ hình như nó có khắc  chữ cái đầu tên của cậu ta và Mạt Minh.

Trông khá là sến súa.”
“Chữ cái?” Văn Từ sắc mặt càng ngày càng mất tự nhiên: “Chữ cái đầu của anh Hàn và Mạt Minh, HM sao?”.
Hắn nhớ rất rõ, cặp nhẫn kim cương mà Thẩm Hi Hi đưa cho hắn có khắc hai chữ cái HW, không phải là HM.
“Hình như là… ừm, không phải.” Triệu Thành sờ sờ cằm: “Anh nhớ là lão Hàn đã đặt tên Tiểu Mạt Minh đứng trước tên mình, là MH”.
“MH?” Văn Từ sắc mặt ảm đạm.
“Aizz, Văn Từ cậu…”
Triệu Thành nhìn Văn Từ xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.
Văn Từ trở về nhà, từ trong phòng ngủ tìm thấy hộp nhẫn, lấy ra chiếc nhẫn kim cương bên trong.
Trong vô thức hắn vẫn luôn cho rằng Hàn Thiệu Chu sẽ đặt chữ cái H ở phía trước, cho nên mới cho rằng chiếc nhẫn đó khắc hai chữ HW, nhưng mà…
Văn Từ nhẹ nhàng xoay chiều chiếc nhẫn trên tay lại, HW thành MH.
Chữ M ở phía trước, là Mạt.
Đặt nhẫn xuống, Văn Từ nhìn tuyết rơi trên ngọn cây ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy trống rỗng, tất cả không cam lòng cùng mong nhớ đột nhiên cũng biến mất.
Hắn cho rằng chiếc nhẫn này là biểu tượng cho tình yêu của Hàn Thiệu Chu dành cho hắn, hắn muốn giữ lại cặp nhẫn này để hoài niệm về quá khứ đã qua.
Nhưng mà…

Có tiếng gõ cửa, Thẩm Bội Linh bước vào, bà ta biết Văn Từ đến bệnh viện để thăm Hàn Thiệu Chu, nhưng không ngờ hắn lại về sớm như vậy.
“Văn Văn, Tiểu Hàn không sao chứ?” Thẩm Bội Linh nhẹ giọng hỏi.
“…Vâng”.
“Hai con nói chuyện thế nào?” Thẩm Bội Linh chờ mong hỏi: “Con có nói về tình hình trong nhà chúng ta không?”
Trong thời gian này, cuộc sống của Thẩm Bội Linh rất khó khăn…
Hiện giờ, mọi người trong vòng đều biết Hàn gia đã cắt đứt quan hệ với Văn gia, Văn gia nhờ có sự giúp đỡ của Hàn Gia nên có chút tiếng tăm trong giới thượng lưu, không có sự hỗ trợ của Hàn gia, hoàn toàn quay trở lại như trước đây.

Danh tiếng của nghệ thuật gia không còn lại chút nào, công ty cũng rối tinh rối mù, ném vào đó rất nhiều tiền cũng không giải quyết được chuyện gì.
Văn Từ đã sớm khuyên cha mẹ từ bỏ kinh doanh và quay trở lại công việc của riêng họ, nhưng Thẩm Bội Linh không muốn, tâm tâm niệm niệm nhớ về biệt thự Hương Tân Sơn, muốn giống như ba năm trước đây mỗi ngày đều hốt tiền, nhưng thứ bà ta không muốn mất càng ngày càng mất nhiều hơn, bà nhờ người đánh tiếng với Hàn Trường Tông nhưng không được đáp lại, cũng không dám tìm Hàn Thiệu Chu, muốn mượn mặt mũi Văn Từ để giúp Văn gia một lần.
“Con không nhìn thấy anh ấy.” Văn Từ nói: “Mẹ, đừng dựa vào người khác.”
“Văn Văn, con…”
“Thù lao đóng phim của con sau này sẽ không còn nhiều như trước, nhưng nuôi cha mẹ thì vẫn còn thừa.” Văn Từ nói: “Nhưng nếu hai người còn muốn nói chuyện công ty, còn nghĩ Hàn gia nên giúp hai người, con sẽ công khai đoạn tuyệt quan hệ với hai người”.
Thẩm Bội Linh hoảng sợ: “Văn Từ, con sao lại nói như vậy, mẹ cũng chỉ có một mình con”.
“Mẹ …” Nước mắt giàn giụa trên mắt Văn Từ: “Con rất khó chịu, con đã mất quá nhiều rồi, con cầu xin cha mẹ hãy tỉnh táo lại.”
“Văn Văn…”
“Con đã bỏ lỡ anh Hàn, người từng yêu con nhất, cũng bỏ lỡ Cao Sâm, người con yêu nhất trên đời này, con sẽ không bao giờ gặp được người tốt hơn họ.

Cuộc đời con sao có thể như thế này, làm sao thế này… làm sao nó có thể như thế này được?… ”
Văn Từ ngồi ở mép giường, hai tay ôm trán, đau lòng khóc nức nở.
“Đừng khổ sở Văn Văn, Tiểu Hàn thì thôi không nói nữa.

Nhưng nếu con vẫn còn thích Cao Sâm, mẹ sẽ nói chuyện với nó giúp con.

Lúc trước nó yêu con nhiều như vậy, có lẽ các con còn có thể quay lại…”
“Vô ích thôi, không thể nào.” Văn Từ lắc đầu: “Anh ấy đã trở thành đại minh tinh, không có khả năng quay lại.

Con thật có lỗi với anh ấy…”
Hắn đã dùng hai năm chiến tranh lạnh mới có thể khiến Cao Sâm chủ động xin ly hôn, hắn đã khiến Cao Sâm không còn  tình cảm với mình nữa, hiện giờ Cao Sâm đã được tự do, anh ấy đã trở về bầu trời của riêng mình và tìm lại được chính mình.
Sự thật đúng là như vậy, Thẩm Bội Linh muốn nói chuyện riêng với Cao Sâm, nhưng cũng rất khó gặp mặt trực tiếp, hiện giờ Cao Sâm bạo hồng đến mức không thể tưởng tượng được, đi ra ngoài luôn có trợ lý và một đám vệ sĩ.

Đi đến chỗ nào cũng có hàng ngàn fans hò hét.

Hơn nữa chỗ ở cũng đã thay đổi, bí mật và riêng tư, nơi mà Thẩm Bội Linh không dễ dàng có thể nhìn thấy.
Không chỉ vậy, ngay cả Thẩm Hi Hi, cô cháu gái trước đây thường xuyên đến lấy lòng bà cũng không còn xuất hiện, gọi điện qua, cũng chỉ nói mình rất bận.
Đối với Thẩm Bội Linh mà nói, phú quý ba năm trước đây giống như một giấc mộng Nam Kha, bây giờ  tỉnh lại chẳng còn gì nữa.