Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 98






Edit: ji
[Gió thổi trên biển, rất lâu sau mới dịu lại…]
—–o0o—–
Mạt Minh kéo Hàn Thiệu Chu nấp sau gốc cây bền sườn dốc, âm thầm quan sát nguồn sáng đang tới gần.
“Chẳng lẽ là vệ sĩ của anh mang người tới tìm anh?” Mạt Minh thấp giọng hỏi.
Hàn Thiệu Chu không quá chắc chắn: “Không thể nhanh như vậy, chúng ta trước quan sát một chút.”
Mấy người bắt đầu tản ra, một người cầm đèn pin dần đi tới đây.
“Không được, ở đây sẽ bị phát hiện.” Hàn Thiệu Chu dùng sức đẩy mạnh Mạt Minh: “Em trốn ở đằng kia, nhanh lên.”
Mạt Minh quay đầu lại nhìn Hàn Thiệu Chu, ánh trăng phản chiếu đáy mắt, ánh sáng trong con ngươi khiến người phải sửng sốt, đẹp đẽ mà lại sắc bén, trái tim Hàn Thiệu Chu đau nhói, hắn đột nhiên nghiêng người hôn một cái, giọng nói khàn khàn: “Nhanh lên.”
Mạt Minh cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.
Bóng cây nặng nề, Mạt Minh nhanh chóng biến mất vào trong đêm đen, Hàn Thiệu Chu nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh một luồng ánh sáng mạnh chiếu vào người hắn.
“Thật sự là chưa chết.”

Hàn Thiệu Chu hoàn toàn không thể mở mắt do ánh sáng mạnh, nhưng hắn nghe thấy giọng nói biết rằng đây là thuộc hạ của Bàng Nguyên Thanh.

Hắn cảm thấy quá may mắn, vừa rồi đã rất cảnh giác, cũng để Mạt Minh rời đi.
Đôi mắt thích ứng với tia sáng, Hàn Thiệu Chu nhìn thấy người đàn ông đang cầm một con dao trên tay.
Cơ thể hắn vẫn chưa thể cử động được nhiều do vết thương nghiêm trọng, nhìn thấy đối phương đang đến gần, Hàn Thiệu Chu nắm chặt cánh tay phải vẫn còn cử động của mình, sẵn sàng phản kháng lần cuối cùng.

Mặc dù trong tình huống này còn sống là điều không có khả năng, nhưng cũng không muốn để mặc người xâu xé.
Tuy nhiên, ngay khi người đàn ông chuẩn bị động thủ, một bóng người lặng lẽ đi vòng ra phía sau hắn ta.
Mạt Minh động tác vô cùng nhanh nhẹn, từ phía sau vươn tay thít chặt cổ người đàn ông, đẩy người đàn ông xuống mặt đất, giây tiếp theo giữ chặt cánh tay phải cầm dao của người đàn ông, hai chân kẹp chặt cổ người kia.
Động tác nhanh nhẹn khiến người đàn ông giãy giụa để thở cũng còn khó khăn, chứ chưa nói đến việc gọi đồng bọn của mình, sau một hồi vật lộn, hắn ta bất tỉnh vì thiếu dưỡng khí.
Mãi cho đến khi người đàn ông hoàn toàn ngất đi, Mạt Minh mới buông lỏng tay chân, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hàn Thiệu Chu sững sờ nhìn mình.
Đèn pin của người đàn ông rơi sang một bên, ánh sáng vừa lúc chiếu vào mặt Hàn Thiệu Chu, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc và kinh diễm.
Mạt Minh nhìn chằm chằm Hàn Thiệu Chu: “Anh muốn nói cái gì?”
Hàn Thiệu Chu cúi đầu: “Không, không có gì.”
Mạt Minh đem đống lá khô trên mặt đất phủ lên người đàn ông đang bất tỉnh, cầm đèn pin nhìn quanh, tìm được chỗ trốn thích hợp, liền kéo Hàn Thiệu Chu qua.
“Vừa mới cảm thấy cứu em một mạng, để trong lòng em tôi có chút sức nặng, nhưng thật …” Hàn Thiệu Chu thở dài, cười khổ nói, “Rốt cuộc, em liền báo đáp ân tình”.
“So với việc hàng năm đến mộ của anh để gửi hoa cảm tạ, thì việc dùng một lần trả hết càng dễ dàng hơn”.
“…Cũng quá…”
Qua một lúc lâu, Hàn Thiệu Chu lại nhỏ giọng nói: “Nếu, ý tôi là nếu…”
Hàn Thiệu Chu đi tới bên cạnh Mạt Minh, thận trọng hỏi: “Sau này nếu kết hôn, em có thể hứa sẽ không dùng chiêu thức vừa rồi để gia bạo không?”
Mạt Minh vẫn là cẩn thận quan sát điểm sáng phía xa, không có quay đầu lại: “Không thể.”
Hàn Thiệu Chu trầm mặc một hồi, mới nói: “Tôi đảm bảo sẽ không phạm sai lầm.”
Mạt Minh: “…”
Không biết qua bao lâu, một nguồn sáng lớn chuyển động xuất hiện ở hướng ngược lại, lại một nhóm người khác tới đây.

Trái tim căng thẳng của Mạt Minh thả lỏng đôi chút, anh biết rằng hai người đã được cứu.
“Chúng ta trước … ừm.”
Lời còn chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang bởi một nụ hôn dịu dàng.
“Mạt Minh…” Hàn Thiệu Chu nhẹ nhàng nói: “Gặp được em thật tốt…”
Bóng đêm càng lúc càng tối tăm, ánh trăng bị mây dày che khuất.
Bàng Nguyên Thanh vẫn chưa lên giường nghỉ ngơi mà dựa vào ghế sô pha bên cửa sổ, dùng ánh mắt u ám nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa tay vuốt ve hai chuỗi vòng tay bằng vàng có khắc ký tự ở cổ tay trái.
Thuộc hạ trước đó đã gọi điện đến, khẳng định không tìm thấy hai thi thể trong chiếc xe đâm ở dưới vách núi, hiện tại có một nhóm người đang tìm kiếm trong rừng.
Đến nửa đêm, lại có tin Hàn Thiệu Chu và Mạt Minh được một nhóm người khác đến cứu, nhưng họ đã chết trong bệnh viện do vết thương quá nặng.
“Chắc chắn đã chết?” Bàng Nguyên Thanh hỏi.
“Tin tức đã được truyền ra từ bệnh viện, nhưng đang phong tỏa tin tức với bên ngoài”.
Sáng hôm sau, Bàng Nguyên Thanh nhận được điện thoại mới biết Bàng Minh Thuận đã đến nước N bằng máy bay riêng và đến bệnh viện để nhận thi thể cháu trai mình.
Người gọi là trợ lý riêng của Bàng Minh Thuận, trong điện thoại yêu cầu Bàng Nguyên Thanh đi đến một du thuyền ở cảng, nói là Bàng Minh Thuận đang đợi hắn ở đó.
“Bàng Đổng rất đau buồn,  tôi hi vọng Bàng tổng có thể cố gắng an ủi ông ấy”.
“Tất nhiên rồi.”
Du thuyền kia là tài sản của Bàng gia, nó đã cập cảng được vài ngày, sau khi Bàng Nguyên Thanh lên tàu, hắn thấy Bàng Minh Thuận ngồi trên xe lăn trên boong tàu.
Bàng Minh Thuận ốm yếu và tiều tụy, đôi mắt mờ đục ảm đạm nhìn ra biển, lộ ra dáng vẻ già nua.
“Cha, con sẽ đưa cha đến chỗ của con.” Bàng Nguyên Thanh nói: “Ở đây gió lớn”.
“Không cần, tôi yêu cầu cậu đến đây chỉ vì có một số việc cần phải giải quyết…”
Giọng của Bàng Minh Thuận yếu ớt, nhưng lạnh lùng, không phải là sự đau buồn mà Bàng Nguyên Thanh mong đợi.
Bàng Nguyên Thanh nheo mắt lại, lặng lẽ lấy điện thoại di động trong túi ra, mới phát hiện tín hiệu xung quanh đã bị chặn.
“Năm đó cha cậu và tôi là bạn tốt của nhau, tôi mới có thể đưa cậu về Bàng gia sau khi ông ấy qua đời…” Bàng Minh Thuận chậm rãi nói: “Cậu trở thành như thế này là do bản tính của cậu hay lỗi của tôi…”
Bàng Nguyên Thanh ánh mắt càng ngày càng lạnh: “Cha, cha đang nói cái gì.”
“Mặc dù tôi luôn biết cậu có dã tâm, nhưng tôi cũng cảm thấy cậu luôn hành động thận trọng và đúng mực, lại không nghĩ bị cậu lừa dối nhiều năm như vậy” Bàng Minh Thuận quay đầu về phía Bàng Nguyên Thanh, ánh mắt đau đớn vô cùng: “Cậu thật sự, làm tôi quá thất vọng.



Một lúc sau, một người là tâm phúc của Bàng Minh Thuận vội vã lên thuyền, đem hai chuỗi vòng tay bằng vàng được chế tác tinh xảo cho Bàng Minh Thuận.
Bàng Nguyên Thanh nhận ra hai chiếc vòng này, khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh của hắn ta hơi thay đổi.

Lập tức đoán được sau khi mình rời đi, Bàng Minh Thuận đã cho người lục soát chỗ ở của mình.
Dưới chân hắn chuyển động, con thuyền hú còi, Bàng Nguyên Thanh đột nhiên phát hiện du thuyền mà hắn đang đứng bắt đầu di chuyển.
Tim hắn chợt chùng xuống, Bàng Nguyên Thanh dứt khoát xoay người, nhìn thấy năm sáu người đàn ông mặc vest đen đang đi trên boong tàu, khuôn mặt vô cảm đứng cách hắn không xa.
“Xem ra một trong hai người đó vẫn còn sống…” Bàng Nguyên Thanh giật giật khóe miệng, rũ mắt cười lạnh: “Hoặc có thể là cả hai.”
Bàng Minh Thuận nắm chặt lòng bàn tay vẫn luôn có đôi vòng tay mà ông năm đó đưa cho con trai và con gái, run rẩy đứng dậy khỏi ghế, đôi mắt ươn ướt, trong lòng như lửa đốt.
Ông không thể chấp nhận được việc mình nuôi đứa con nuôi khôn lớn mà chính hắn lại là kẻ sát nhân hủy hoại gia đình ông.
“Bọn họ năm đó…” Bàng Minh Thuận hơi thở run rẩy: “Luôn coi cậu là người thân”.
Bàng Nguyên Thanh nhìn bờ biển đang dần xa, trong lòng chùng xuống nhưng bình tĩnh lại: “Coi là người thân nhưng không phải ruột thịt, con trai ông năm đó chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, rõ ràng tôi thích hợp làm người thừa kế của ông hơn hắn ta”.
“Bàng gia không có bất kì cái gì nên thuộc về cậu”.
“Đó là lý do tại sao tôi muốn chiến đấu vì chính mình …” Bàng Nguyên Thanh từ từ nhắm mắt lại: “Ít nhất khi tôi bước vào Bàng gia, tôi không nghĩ tới mình có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay.

Tuy rằng không đủ lâu dài, nhưng cũng xứng đáng với những nỗ lực của tôi trong những năm qua.

Tôi cũng không hề hối hận… “
Gió nổi lên…
Gió biển mặn mòi và ẩm ướt xen lẫn mùi máu tanh nồng rất lâu sau mới dịu lại và tan biến.