Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 83






Edit: ji
[Bất kì cái gì cũng không có…]
—–o0o—–
Mạt Minh chính là làm việc ở KTV gặp gỡ Chu Tự.
Ông chủ của quán KTV nói với Hàn Thiệu Chu, ở nơi xa xôi hẻo lánh này rất ít khi có thể nhìn thấy đại minh tinh cho nên ông ta nhớ rất rõ.

Ngày đó, một đám người tổ chức sự kiện thành công, người phụ trách đã đưa đoàn đội của đại minh tinh đó tới nơi này để thả lỏng.

Ông cũng không để ý Chu Tự nói chuyện với Mạt Minh như thế nào, đến khi biết được thì Mạt Minh tìm đến ông xin nghỉ việc.

Sau đó ông ta lại nghe một đứa trẻ khác nói Chu Tự đứng ra giúp đỡ cho bọn họ đi học… Không chỉ có Mạt Minh, mà là toàn bộ nhóm côn đồ chưa đủ tuổi vị thành niên ở quán KTV.
Tuy nhiên, không ai thông minh bằng Mạt Minh, cậu ấy bỏ học sớm, chênh lệch kiến thức của cậu ấy đã bỏ xa người bình thường, nhưng cậu ấy có thể liên tiếp nhảy lớp, rồi vượt qua các bạn cùng trang lứa.


Sau này khi cha của Mạt Minh biết Mạt Minh có người giúp đỡ, ông ta luôn đến tìm Mạt Minh đòi tiền, thậm chí tìm đến tận trường học bắt Mạt Minh phải bỏ học đi làm.

Trước khi thi đại học hai năm, Mạt Minh biến mất khỏi thị trấn nhỏ này.

Có người thấy cậu ấy ôm cặp sách lên một chiếc xe vào ban đêm.

Có người lại nói cậu ấy chạy theo một người đàn ông giàu có ở thành phố lớn, cũng có người nói cậu đã chuyển trường để né tránh sự quấy rối của cha mình, không ai biết liệu cậu có tiếp tục đi học, có vào đại học hay không, cuộc sống của cậu sẽ như thế nào.
Hàn Thiệu Chu đã điều tra việc học của Mạt Minh trước khi chuyển đến Xuyên Hải, biết được Mạt Minh thực sự chỉ chuyển trường vào thời điểm đó, không thể nghi ngờ, chính Chu Tự đã giúp đỡ anh…Hắn đột nhiên hiểu rõ, người ở đây đồn thổi Mạt Minh chạy theo một người đàn ông giàu có, người đàn ông đó chính là Chu Tự, nhưng nó không tệ như những gì người đó nói.
Trên thực tế, nếu không có Chu Tự, thiếu niên kia thực sự sẽ ngã xuống ở thị trấn biên giới xa xôi này.
Đêm tuyết mù mịt và lạnh giá, Hàn Thiệu Chu yêu cầu A Đức mở cửa nhà Khâu gia.
Ban đầu có lẽ là phòng của Mạt Minh, nhưng sớm đã trở thành một căn phòng rác rưởi chồng chất.

Mạng nhện chằng chịt các góc, tường phủ đầy bụi, bức tường trong cùng dán vài tờ giấy khen đã ố vàng.

A Đức và Hàn Thiệu Chu dọn dẹp đường, rồi hắn bước đến chiếc bàn nhỏ đầy bụi và dột nát bên trong.

Trên đó có dán một số bức ảnh đại minh tinh đã phai màu.

Hàn Thiệu Chu duỗi tay phủi bụi trên khuôn mặt, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng khuôn mặt của Chu Tự.
Trong một khoảng khắc, xuyên qua vòng xoáy thời gian và không gian, hắn có thể nhìn thấy thiếu niên đang ngồi ở bàn học nhìn những bức ảnh này mà chăm chỉ học tập, giống như một ngọn đèn thắp sáng những năm tháng khốn khổ của cậu thiếu niên đó.
Hàn Thiệu Chu bỗng nhiên nhận ra, hắn không cần tự hỏi bản thân cùng Chu Tự khoảng cách chênh lệch như thế nào, ngay cả suy nghĩ này cũng thật ngây thơ, bởi vì Mạt Minh vĩnh viễn không có khả năng đem bất kì kẻ nào đặt ngang hàng với Chu Tự.
Thiếu niên đó đã được Chu Tự tặng cho một ngân hà, sao có thể quan tâm đến ánh sao do người khác ban tặng.
Hắn đối với Mạt Minh ngoại trừ sự chân thành, cái gì cũng không có.
Bất kì cái gì, cũng không có.
Trong ngăn kéo của bàn học, có một tấm ảnh Mạt Minh mặc áo đồng phục trắng xanh, thiếu niên hai má mập mạp đáng yêu, nhưng đôi mắt lại tối đen và u ám, không có ánh sáng trong mắt, nhưng chúng tràn ngập lạnh lùng cùng cứng cỏi.

Hàn Thiệu Chu cầm bức ảnh nhỏ trong lòng bàn tay, tựa như muốn dùng nhiệt độ trong lòng bàn tay sưởi ấm.
Tuyết rơi xuống một đêm.
Hơn ba giờ sáng, Hàn Thiệu Chu nằm trong phòng khách sạn vẫn trằn trọc, hắn liên tục tìm kiếm thông tin và ảnh liên quan của Chu Tự trên điện thoại di động, giống như đang tự hành hạ bản thân hết lần này đến lần khác, cuối cùng chỉ còn lại cảm giác bất lực xưa nay chưa từng có.
Hắn cảm thấy xót xa cho Mạt Minh, đau lòng đến mức chảy máu, nhưng hắn cũng bắt đầu sợ hãi, sợ rằng mình sẽ không thể thay đổi được gì, bất kì thứ gì bản thân mình cũng không nắm giữ được.
Lúc trước khi biết mình là kẻ thế thân, hắn vẫn còn tự tin, nhưng sau chuyến đi này, tất cả mọi thứ dường như đã biến mất.
————————–
Sau khi “Độ Ấm” ký hợp đồng với Mạt Minh, Lưu Hách Khôn mang Mạt Minh đi tham gia khá nhiều hoạt động, khiến một đám diễn viên trẻ trong vòng vô cùng ghen tị.
Vốn dĩ mọi người đều nghĩ rằng nam diễn viên chính của “Độ Ấm” chính là Văn Từ, đây là chuyện không thể thay đổi.

Ai cũng từng nhớ năm đó trong vòng hắn muốn bất kì tài nguyên nào đều có thể dễ dàng nắm lấy, hiện tại lại bị một diễn viên nhỏ từng bị nói là không xứng với hắn đánh bại.
Rốt cuộc thực lực không bằng người khác, hoặc là đã mất đi sự trợ giúp của tư bản đứng phía sau…Phần lớn mọi người đều đoán là cái thứ hai, bởi vì rất lâu rồi không thấy vị Hàn thiếu gia kia hào phóng vung tiền cho Văn Từ, paparazzi thậm chí còn không thể chụp được ảnh chụp chung nào của họ, rõ ràng năm đó cứ ba đến năm ngày lại lên hot search.
Vai diễn cố định của “Độ Ấm” đã làm dấy lên rất nhiều cuộc tranh luận ở trên mạng.

Thẩm Bội Linh nhìn thấy vài lời không tốt đẹp về con trai mình.

Bà bực bội đến mức ném điện thoại sang một bên, bắt đầu oán giận chồng mình không thể làm được kinh doanh.
Gần đây trong công ty của Văn gia xảy ra vấn đề, nhờ người đánh tiếng đến Hàn lão gia nhưng không có hồi âm, điều này khiến Thẩm Bội Linh rất bất an, vợ chồng bà ta thời trẻ đều là họa sỹ.

Kinh doanh này chính là qua sông phải cảm nhận từng hòn đá, tất cả mọi thứ đều có Hàn gia chống lưng mọi thứ mới có thể khởi sắc.

Năm đó, sau khi rời khỏi Xuyên Hải đến nước Y, suýt chút nữa làm ăn thất bại, bây giờ quay lại chính là muốn dựa vào Hàn gia để Đông Sơn tái khởi.

Nếu Hàn gia không quan tâm đến bọn họ, thì họ không có cách nào có được một chỗ đứng vững chắc ở Xuyên Hải, chứ đừng nói đến việc thâm nhập vào giới thượng lưu của Xuyên Hải.
Không chỉ không thể quay về Hương Tân Sơn, thậm chí tiền để sống trong biệt thự này cũng không đủ.
“Tiểu Hàn kia thực sự vì Mạt Minh mà trở mặt với chúng ta” Thẩm Bội Linh nói: “Tôi phải nghĩ cách gặp Hàn lão gia.


Ông già hồi đó rất thích Văn Từ của chúng ta.

Nếu ông ấy chấp nhận Văn Từ tiến vào Hàn gia, Tiểu Hàn làm sao có thể chống lại?”
“Quên đi, đừng gây rắc rối nữa, em đã quên thái độ của Tiểu Hàn đối với Văn Từ ở bệnh viện ngày hôm đó sao?”
“Nó là bị Mạt Minh làm cho u mê.

Chờ bộ mặt thật của Mạt Minh lộ ra, anh nghĩ Tiểu Hàn còn muốn hắn ta nữa?.” Thẩm Bội Linh nói: “Hàn gia coi trọng thể diện nhất, Hàn Trường Tông nhiều tuổi như vậy, ông không thấy xấu hổ sao? Còn có thể để cháu trai của mình mang thứ bẩn thỉu như vậy vào cửa sao?”
Thẩm Bội Linh sớm đã chuẩn bị.

Tại bữa tiệc từ thiện long trọng trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình hai ngày sau, bà ta biết Lưu Hách Khôn sẽ đưa Mạt Minh đến tham dự, mà bà ta cùng chồng cũng dựa vào danh tiếng và thành công của Văn Từ, cũng có được thiếp mời.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, hàng chục phóng viên truyền thông có mặt tại sự kiện quy tụ hơn một nửa người nổi tiếng và siêu sao trong làng giải trí, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể lan truyền toàn bộ trên mạng.
————————
Tuyết ngừng rơi.
Mạt Minh dắt Tiểu Hàm đi dạo dưới lầu, Tiểu Hàm không ngừng lăn lộn trong tuyết, bộ lông xám gần như cuộn thành tuyết trắng, tiếng sủa sung sướng vừa lớn lại vừa vang.
Một chiếc mũ, khẩu trang và khăn quàng cổ, Mạt Minh bọc lấy cơ thể chỉ lộ ra đôi mắt, khi điện thoại trong túi rung lên, anh kéo khẩu trang xuống, một tay lôi găng tay ra, rồi mới lấy điện thoại ra khỏi áo khoác của mình.
“Được, tôi đã biết”.
Mạt Minh ngồi xổm xuống, gãi gãi cằm Tiểu Hàm, đôi mắt đen phản chiếu tuyết lạnh lẽo: “Như tôi đã nói lúc trước, trong tình huống xấu nhất…”.
————————
Tác giả có lời muốn nói: Mấy chương tiếp theo đều giải quyết những nhân vật chán ghét ha….