Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 77






Edit: ji
[Cả hai cùng nâng ly và uống một hơi cạn sạch…]
—–o0o—–
Thẩm Tiền gọi người phục vụ mang rượu tới, cho tay vào trong túi, sờ nắn viên thuốc giữa các ngón tay đã chuẩn bị từ lâu.
Hắn không quá tin tưởng Mạt Minh sẽ dễ dàng đồng ý yêu cầu của hắn, hắn nghe Thẩm Hi Hi nói qua, người đàn ông này tâm cơ rất sâu, lại có chút thông minh, hơn nữa lại theo Hàn Thiệu Chu ba năm, nên ít nhiều cũng không nhìn nhận rõ chính mình.
Muốn kiềm chế người như vậy, một lần và mãi mãi, nhất định phải ra tay tàn nhẫn.
Thuốc là hắn nhờ một người bạn của hắn điều chế, trong vòng bạn bè của hắn khá thoải mái, đủ loại náo nhiệt kích thích đều có, thuốc mê thượng phẩm kiếm được dễ như trở bàn tay, qua đêm nay… hắn cảm thấy Mạt Minh mặc hắn vo tròn bóp dẹt.
Thẩm Tiền đang cân nhắc chuyện bỏ thuốc, đột nhiên phát hiện điện thoại trong túi không còn nữa, hắn sững sờ, đứng dậy sờ các túi.
“Quái, điện thoại của mình đâu?”
Thẩm Tiền đang muốn kêu phục vụ, bỗng nhiên thấy một người đàn ông xa lạ đi tới, ngước mặt nhìn hắn: “Anh tìm điện thoại sao? Tôi nhặt được một cái, không biết có phải của anh không?”
Thẩm Tiền thấy điện thoại trong tay người đàn ông, giống kiểu dáng điện thoại của hắn, lập tức gật đầu:” Đúng vậy, là của tôi, đưa cho tôi.”
Người thanh niên không đưa điện thoại ra ngay, mà nghiêm túc hỏi: “Anh nói là của anh thì là của anh sao, anh có bằng chứng gì, mật khẩu mở khóa là bao nhiêu, đưa tôi nhập vào xem có đúng không.”

Thẩm Tiền nóng lòng muốn lấy lại điện thoại, không chút do dự: “542508”.
Người thanh niên nhập sáu số dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Tiền, điện thoại hiển thị rằng mật khẩu được nhập không chính xác.
“Ồ, thực xin lỗi, hình như không phải của anh.”
Thẩm Tiền cũng sửng sốt, muốn người thanh niên đưa di động cho mình tự nhập mật khẩu một lần, nhưng cuối cùng kết quả vẫn là sai.
Thanh niên thu lại điện thoại di động, xoay người rời đi: “Tôi đi hỏi người khác.”
Người thanh niên rời khỏi sảnh, bước vào hành lang, đi thẳng vào phòng WC.
“Theo như lời anh nói, tôi thực sự lấy được mật khẩu, 542508.” Người thanh niên bước tới chỗ Mạt Minh xoa xoa hai ngón tay: “Hắc hắc, anh có thể thực hiện lời hứa của mình đi”.
Mạt Minh nhanh chóng lấy di động chuyển hai ngàn tệ sang, sau khi nhận được tiền thanh niên vui vẻ rời đi.
Mạt Minh đi vào một gian trong phòng vệ sinh, khóa cửa lại, từ trong túi lấy ra điện thoại di động, nhập mật khẩu sáu chữ số, thành công tiến vào màn hình chính, chạm vào ứng dụng xã hội weibo.
Tất cả nội dung trò chuyện đều hiện ra một cách rõ ràng…
[Denny]: Đồ của cậu tôi làm xong rồi, là loại mạnh nhất.
[Thẩm Tiền]: Người anh em thật hiểu ý, mấy hôm nữa tôi sẽ giới thiệu cho cậu một em fangirl size 36D.
[ Denny]: Cậu định làm cô gái nào thế? Bằng sự quyến rũ của cậu thì không cần đâu.
[Thẩm Tiền]: Một gã đàn ông ngu ngốc luôn cản đường tôi, ngại tự mình làm việc này, tôi sẽ tìm một vài thằng cha cơ bắp mạnh mẽ để làm điều đó, đem người rách tả tơi là tốt nhất.
[Denny]: Hahahaha quả là ngưu bức.
….
[Đại chùy]: Thẻ phòng đã đưa cho những người đó, bọn họ sẽ đến.
[Thẩm Tiền]: Cậu có nói với họ rằng phải quay mặt về phía máy ảnh và khuôn mặt phải lộ ra ngoài.
[Đại chùy]: Yên tâm đi, ba bốn người cơ mà.
[Thẩm Tiền]: [Chuyển khoản: Năm vạn]
………….
[Thẩm Tiền]: Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, ngày mai em có thể khiến Mạt Minh ngoan ngoãn nghe lời, nếu không nghe lời sẽ khiến hắn thân bại danh liệt.
[Thẩm Tiền]: Cuối cùng em có thể trút giận được.
Kéo xuống dưới là hàng trăm tin nhắn.


Vài tin nhắn cuối cùng được gửi đến cho Văn Từ, nhưng qua hơn hai giờ, Văn Từ cũng chưa trả lời.
Trong vòng bạn bè của Thẩm Tiền, Mạt Minh nhìn thấy Văn Từ đăng một bài cách đây một giờ, ảnh chụp cuốn kịch bản “Độ Ấm” kèm theo dòng chữ: Tiểu An, nguyện có thể cùng người quen biết…
Tiểu An là nam chính của kịch bản “Độ Ấm”, bài đăng này được rất nhiều bạn bè bấm like và trả lời, biết Văn Từ rất muốn đóng vai Tiểu An này, cho nên đa số là cổ vũ động viên… tag @Thẩm Hi Hi, @Hàn Thiệu Chu, có điều bóng dáng Hàn Thiệu Chu vẫn chưa hề xuất hiện.
Mạt Minh liếc mắt nhìn thời gian, ít nhất anh có thể xác định, Thẩm Tiền gửi tin nhắn này cho Văn Từ, Văn Từ có đọc được.
Thẩm Tiền lúc này đang bực bội vì bị mất điện thoại di động, chuẩn bị đi tìm nhân viên quán bar, hắn cũng không lo những thứ lộn xộn trong điện thoại di động sẽ bị người khác nhìn thấy, vì điện thoại di động có mật khẩu mở khóa, rơi vào tay người khác cũng chẳng khác gì cục gạch.

Nếu không phải bên trong có nhiều thứ, hắn cũng lười tìm lại.
Nhưng rất nhanh sau đó, một người phục vụ cầm điện thoại di động đưa cho Thẩm Tiền, nói rằng một khách hàng đã nhặt được nó và đưa cho họ.
Thẩm Tiền nhìn thấy đúng là điện thoại di động của mình, trong lòng không còn khó chịu nữa, cất lại điện thoại di động rồi tiếp tục ngồi trên sô pha uống rượu, Mạt Minh cũng đã sớm trở lại.
“Lâu như vậy, tôi còn tưởng rằng anh sợ hãi chạy rồi.” Thẩm Tiền cầm ly rượu, ánh mắt nhịn không được nhìn xuống eo của Mạt Minh, chân cũng thật dài, trên người mặc một bộ quần áo bình thường màu nhạt, nhưng đường cong từ eo lưng xuống đùi cũng hiện rất rõ.
“Nếu là thương lượng trong hòa bình, làm sao tôi có thể sợ hãi được.” Mạt Minh ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tiền, anh nhìn thấy Thẩm Tiền hai mắt nhìn chằm chằm vào mình, thân thể anh hơi cúi xuống, ngồi sát lại gần Thẩm Tiền, nhẹ giọng nói: “Tôi thật sự không muốn đắc tội các người, nhưng tôi rất muốn vai diễn của đạo diễn Lưu…”
Cơ thể dựa vào quá gần, Thẩm Tiền nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, ngũ quan tinh xảo, tuấn tú đến kinh tâm động phách, hắn đành phải nuốt nuốt nước miếng, những lời uy hiếp đều không có mấy khí thế:” Nếu anh chống đối với chúng tôi, sẽ chẳng có trái ngon để ăn…”
Thật sự không kém hơn Văn Từ chút nào…Thẩm Tiền trong lòng nghĩ, bỏ qua những thứ rắc rối, nếu hắn là Hàn Thiệu Chu, hắn cũng nguyện ý bao dưỡng người đàn ông này, đôi mắt lớn lên mẹ nó nhìn thật là đẹp, lại giống như cừu non yếu đuối, lại giống như hồ ly câu dẫn người…
Có lẽ chờ qua đêm nay lấy được video đó, sau này hắn cũng có thể dùng nó để uy hiếp Mạt Minh nghe lời hắn.

Vậy thì hắn cũng có thể thử…Dù sao cũng là người Hàn Thiệu Chu từng ngủ qua ba năm, chắc hẳn mùi vị sẽ không tệ.
“Tôi thấy anh cũng thật đáng thương, cũng thật sự không muốn làm khó dễ anh, như vậy đi…” Thẩm Tiền đưa tay rót một ly rượu: “Chúng ta uống ly này coi như là quen biết.

Một khi tình bạn đã được thiết lập, mọi chuyện đều dễ dàng thương lượng.


Thẩm Tiền rót hai ly rượu, một viên thuốc nhỏ trong lòng bàn tay thần không biết quỷ không hay rơi vào trong ly, lẫn vào bọt rượu nháy mắt biến mất.
Thẩm Tiền đưa ly rượu vào tay Mạt Minh, lắc lắc ly rượu trong tay, cười nói: “Anh xem anh, rượu đã rót anh còn lo lắng cái gì, để tôi uống trước”.


Nói xong Thẩm Tiền uống một hơi cạn sạch, đem cái ly không đặt ở trên bàn.
Mạt Minh mỉm cười, vươn tay giúp Thẩm Tiền rót ly rượu, thâm ý hỏi: “Tôi có một câu hỏi…cậu là thích đàn ông sao?”
“Tôi luôn thích phụ nữ.” Thẩm Tiền cười liếc qua sườn mặt trắng nõn của Mạt Minh: “Nhưng tôi cũng có thể thử với đàn ông”
Mạt Minh đặt bình rượu xuống, lại nghiêng người về phía Thẩm Tiền, chớp chớp đôi mắt sáng:“ Vậy cậu cảm thấy tôi thế nào?”
Thẩm Tiền nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, sửng sốt vài giây, đang muốn mở miệng thì Mạt Minh lại cong cong đôi mắt cười: “Đùa thôi.”
Mạt Minh đưa cho Thẩm Tiền một ly rượu, nâng lên ly còn lại nhẹ nhàng chạm ly với Thẩm Tiền: “Tôi sẵn lòng kết bạn với cậu, hi vọng sau này các cậu hạ thủ lưu tình”.
Cả hai cùng nâng ly và uống một hơi cạn sạch.
Đặt ly rượu xuống, Thẩm Tiền trong lòng không khỏi cười lạnh…Người này còn  rất thức thời, không có kim chủ cũng không có công ty lớn để dựa vào, cũng biết mình đang yếu thế.
Tốc độ phát tác của thuốc nhanh hơn Thẩm Tiền tưởng tượng, rất nhanh Mạt Minh đã đỡ trán sắc mặt khó coi dựa vào ghế sô pha, Thẩm Tiền thấy cơ hội đã tới, hắn kéo Mạt Minh lên, người dường như đang mê man, đưa anh đi về phía thang máy.
Phía trên quán bar mấy tầng đều là khách sạn, phòng sớm đã được đặt xong.
Đỡ Mạt Minh lên giường, Thẩm Tiền thở không ra hơi, có lẽ là quá mệt mỏi, cả người nóng bừng, cảm giác có chút choáng váng.
Thẩm Tiền vỗ vỗ mặt của mình, quay đầu lại kiểm tra mấy cái camera giấu kín trong phòng, điều chỉnh một chút vị trí để đảm bảo chúng đều hướng về giường, rất nhanh chân tay hắn bắt đầu mất đi sức lực, hắn dựa vào tường dùng sức kéo cổ áo, hô hấp tăng lên khiến hắn cảm thấy cả cơ  thể như muốn bốc cháy, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu xếp chồng lên nhau.
Căn phòng diện tích không lớn, hắn lảo đảo lui về phía sau mấy bước, Thẩm Tiền trực tiếp ngã xuống giường, hắn nắm lấy ga trải giường, dùng chăn chà xát cơ thể để giải tỏa sự bồn chồn trong người, mơ mơ màng màng, sững sờ nhìn thấy Mạt Minh đang đứng ở bên cạnh giường, mặt vô biểu tình nhìn hắn…
Tầng lầu cách âm thật tốt, hành lang khách sạn im ắng.
Mạt Minh nhẹ nhàng đóng cửa lại, đeo khẩu trang, xoay người đi về phía thang máy cuối hành lang, đi ngang qua bốn người đàn ông từ cửa thang máy đi tới.
Bốn người đàn ông vạm vỡ, vừa nói vừa cười, đi hết vào phòng Mạt Minh vừa đi ra.
Đêm dài, đèn neon của Xuyên Hải vẫn sáng lộng lẫy trong tuyết, cuộc sống về đêm sôi động kéo dài đến tận sáng sớm. 
————–
Ji: Vãi Thẩm Tiền =)) Hôm qua lẽ ra có chap cơ mà tôi có người phá máy nên không làm được..