Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 7




Những chùm pháo hoa cuối cùng tràn ngập trong đêm tối, thế giới dường như khôi phục lại như cũ, dòng người ở quảng trường ven sông dần tản đi, vài ba người còn lại nán lại trước quầy hàng đêm nhỏ trên quảng trường.

Tác dụng của rượu lại xuất hiện, Mạt Minh xoa xoa thái dương choáng váng ngồi xuống mép bồn hoa.

Trong quảng trường nhỏ ồn ào, vang lên tiếng đàn guitar vui vẻ, giai điệu quá quen thuộc, Mạt Minh nhìn về phía phát ra âm thanh, cách đó không xa, một người đàn ông râu quai nón đang biểu diễn.

Giống như một ca sĩ đường phố, anh ấy mặc một chiếc áo khoác denim, cầm một cây guitar điện treo trước người, cơ thể theo nhịp điệu của bản nhạc nhẹ nhàng đung đưa.

Anh hát ca khúc That Piece of Sky (Mảnh ghép của bầu trời) của nhóm nhạc đình đám một thời, “Con đường nhỏ”, với giai điệu nhẹ nhàng, đáng yêu, ngôn từ trong sáng và ấm áp, rất phù hợp với nụ cười rạng rỡ và giọng hát truyền cảm của người biểu diễn, liên tiếp người qua đường vây quanh, Mạt Minh dường như cũng bị lôi kéo, đứng dậy chậm rãi đi tới phía sau đám đông.

Hai cô gái nhỏ ở bên đang quay video, thở dài.

“Huyền  thoại chính là huyền thoại, That Piece of Sky đã qua bao nhiêu năm rồi, bài hát của họ đến tận bây giờ vẫn luôn là những bản hit*.

*bản hit: là một bài hát được chơi hoặc thu âm, phổ biến rộng rãi hoặc được nhiều người biết đến, bán được số lượng lớn – theo wikipedia

“Đương nhiên, đó là sự kết hợp giữa Chu Tự và Cao Sâm một giọng hát thiên bẩm và một nhạc sĩ thiên tài, nếu sự kết hợp này hiện tại vẫn còn…aiz, nghĩ lại lại thấy buồn…”

“Lại nói, Chu Tự trước đây bị phơi bày những chuyện kinh tởm kia  thật sự là bị oan uổng, cũng không có bất kỳ kết quả nào từ những cuộc điều tra sau đó. Cư dân mạng cũng nửa tin nửa ngờ.

” Chắc chắn là do Tôn Triều và Hạ Thanh lũ ngốc đó đã hãm hại Chu Tự. Mà thôi, Tôn Triều hiện tại không phải bị ngành giải trí phong sát sao, haha, đó gọi là quả báo đó, tôi đang chờ quả báo rơi xuống đầu Hạ Thanh, nhìn anh ta nhảy nhót trên chương trình giải trí nguy hiểm cả ngày, tôi gần như phát điên và cảm thấy thật kinh tởm”.

“Trên mạng, có rất nhiều ý kiến trái chiều. Họ tôn sùng Hạ Thanh như một dũng sĩ. Họ cho rằng cái chết vì tai nạn giao thông của Chu Tự  là có tội phải chịu, hơn nữa Cao Sâm vì Chu Tự liên lụy nên mới rút lui khỏi ngành giải trí”.

“Cái rắm, Cao Sâm rút lui khỏi ngành giải trí là vì kết hôn với Văn Từ”.

” Ah, tôi cảm thấy không thoải mái khi nói đến cuộc hôn nhân của Cao Sâm. Một người đàn ông tài năng nhưng lạnh lùng, có biết bao nhiêu nam nữ vỡ mộng  khi Cao Sâm kết hôn. Sau khi kết hôn cũng chẳng viết được tác phẩm nào hay, tôi nghĩ cũng là đã hết thời”.

————-

Người đàn ông vừa hát xong ca khúc That Piece of Sky, bốn phía xung quanh vỗ tay mạnh mẽ, anh ta rất cao hứng khi nhận được lời khen ngợi, tiếp tục hát lại bài hát một lần nữa.

Mạt Minh sờ sờ túi của mình, trong túi chỉ còn lại có hai mươi tệ từ lần trước mua đồ, cùng với cô gái là fan của Chu Tự, người mà đã tán gẫu với bạn trước đó, mỗi người tiến lên đứng trước người đàn ông, bỏ tiền vào mũ.

Cô gái theo bản năng liếc nhìn Mạt Minh một cái, lúc này Mạt Minh vẫn đang đeo khẩu trang.

“Người đó rất giống Mạt Minh”.

Nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, cô gái nói với bạn của mình đứng bên cạnh.

“Mạt Minh? Ý cậu là diễn viên đóng vai chính thứ hai trong bộ phim của Thái Triệu? Không thể nào, hẳn là chỉ giống mà thôi”.

“Có lẽ vậy” Cô gái cau mày suy tư, “Anh ấy nhìn rất buồn”.

Làn gió đêm mát mẻ lướt qua mặt Mạt Minh, nhưng cơn say vẫn không thể tiêu tan.

Mạt Minh yêu cầu tài xế quay về căn hộ, cậu hối hận vì đã tham lam uống mấy ly rượu đó, mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ lỡ thứ gì đó, nhưng lúc này cậu rất buồn ngủ, mệt mỏi không muốn nghĩ ngợi gì. Hiện tại cậu chỉ muốn ngủ.

Ngồi trên xe không lâu, dựa vào ghế sau Mạt Minh mơ màng muốn ngủ, điện thoại đột nhiên rung lên.

Là Hàn Thiệu Chu gọi điện thoại.

Nhìn vào tên người gọi là “Anh C”, não Mạt Minh đã được đánh thức. Lúc này như thể nhớ ra điều gì đó, cậu ngay lập tức ngẩng đầu lên nói với tài xế: “Sư phụ, đi đến bệnh viện.”

“Em đang ở đâu, Triệu Thành nói em cũng đang tới đây, như thế nào vẫn còn chưa tới? “Điện thoại vừa được kết nối, Hàn Thiệu Chu lập tức hỏi.

“Bị tắc đường, kẹt xe, em sẽ đến ngay.”

“Suýt chút nữa anh tưởng em cũng xảy ra chuyện, đừng quá sốt ruột, anh không sao, đừng lo lắng.”

“…Vâng”. 

Bệnh viện không xa, rất nhanh Mạt Minh đã tới.

Nhìn tòa nhà to lớn màu trắng lặng lẽ đứng trong bóng tối trước mặt, Mạt Minh nhíu mày.

Không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, trong hành lang dài, tiếng người ồn ào nhưng sắc mặt lại ảm đạm, một vài bác sĩ và y tá đẩy xe giường bệnh, trên xe là người bị thương dính đầy máu vì bị tai nạn vội vã lướt qua Mạt Minh. Thân nhân của người bị thương đi theo sau đều thống khổ khóc thút thít.

Dù chỉ nhìn thoáng qua, hình ảnh đẫm máu hỗn độn dường như khắc sâu vào trong con ngươi của Mạt Minh.

Tai nạn xe cộ, máu tươi và cái chết.

Mạt Minh mặt tái mét, dựa vào bức tường bên cạnh, hai tay ôm ngực thở dốc.

“Cậu, cậu có sao không?” Một y tá bước tới và nói với vẻ lo lắng.

“Không, tôi không sao.” Mạt Minh thì thào nói, mồ hôi lạnh dọc theo thái dượng chậm rãi chảy xuống.

Vết thương của Hàn Thiệu Chu đã được xử lý và bệnh viện đề nghị hắn nên ở lại bệnh viện một đêm để theo dõi. Lúc này, hắn được sắp xếp ở khu vực phòng bệnh riêng chỉ có một người nằm. Trước khi Mạt Minh đến, Hàn Thiệu Chu đã để Thái Triệu và những người khác rời đi, cũng dặn dò không để ông nội hắn biết chuyện tối nay, lúc này chỉ còn lại một mình Triệu Thành ở lại, hắn vội vàng nói cho Hàn Thiệu Chu biết những chuyện đã xảy ra tối nay.

Triệu Thành nói đơn giản và rõ ràng cho Hàn Thiệu Chu biết vì sự ngớ ngẩn của Dương Quan và bạn gái kẻ xướng người họa*, Tiểu Mạt đến tám chín phần là đang ghen.

*Kẻ xướng người họa: Có người nói lên, ắt có người ủng hộ.

“Nói kẹt xe ai mà tin được? Có lẽ đang ở chỗ nào lén lau nước mắt. Chậc chậc chậc chậc, tiểu bạch hoa đáng thương, giờ phút này xác định đối với Lão Hàn sẽ là tức giận.” Hàn Thiệu Chu dựa vào đầu giường: “Mạt Minh, em ấy chưa bao giờ giận tôi”.

“Tự tin quá. “

“Em ấy rất dựa dẫm vào tôi. “Hàn Thiệu Chu nói,” Ngay cả khi em ấy tức giận, em ấy cũng chỉ làm nũng”.

Triệu Thành cũng lười than phiền.

“Lại nói, bây giờ Văn Từ độc thân, cậu định làm gì? Nếu như cậu nói không có suy nghĩ gì, tôi tuyệt đối không tin.”

“Tôi có suy nghĩ hay không quan trọng sao?” Hàn Thiệu Chu đột nhiên muốn hút một điếu thuốc, nhíu mày nói: “Cứ coi như tôi có thể nghĩ ra bất cứ thứ gì.”

Triệu Thành không khỏi bật cười: “Đúng vậy, Văn Từ không phải là người tham lam tiền bạc, thích chính là vì con người của Cao Sâm, lạnh lùng nhưng tài hoa lãng tử, chỉ cần là thương nhân như cậu, dù có ly hôn cũng chưa chắc được xem trọng”.

Hàn Thiệu Chu khóe miệng giật giật, đang muốn mắng Triệu Thành, nhưng đột nhiên hắn lại không có tâm tư.

Xem ra đúng như lời Triệu Thành nói, đó là lý do tại sao hắn mới không muốn đi hỏi tin tức của Văn Từ, tính tình người đó trước giờ theo đuổi tình cảm luôn nhìn lên phía trên, lúc trước Văn Từ không thích hắn, làm sao bây giờ có thể coi trọng hắn.

Nếu lặp lại sự mê đắm theo đuổi khi đó, chẳng qua là đi lại trên đường cũ, đã biết căn bản là người qua đường, vậy cần gì phải si mê vọng tưởng.

Cho nên trong lòng hắn nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, hắn cần gì phải đi dò xét nội tâm của chính mình.

“Nếu Văn Từ bằng lòng tiếp nhận cậu, dù một trăm Tiểu Mạt trước mặt cậu cũng không thèm để ý, đúng không?” Triệu Thành cười nói, “Không phải là bọn tôi không thấy được, cậu cùng với Tiểu Mạt ở bên nhau, không phải là vì cậu ấy là thế thân của Văn Từ sao, cậu không phải là chỉ thích khuôn mặt của Mạt Minh thôi sao?”. 

“Cậu…” Khuôn mặt Hàn Thiệu Chu tái đi, sau một lúc lâu mới hừ lạnh: “Đúng vậy, thì sao, tôi tiêu tiền của tôi, cậu cũng là một công tử chơi bời lấy tư cách gì phán xét tình cảm của tôi?”

” Tôi là kẻ chơi bời nhưng những người đã từng ở cùng tôi đều đánh giá tôi năm sao.”

” Vậy ý của cậu là tôi là một kẻ khốn nạn trong tình cảm? Tôi với cậu ấy trước giờ chưa từng nói qua chuyện tình cảm được chưa?”

” Này, tôi không có nói vậy”.

Chỉ cần nghe thấy Triệu Thành nói với Hàn Thiệu Chu về sự vô liêm sỉ, Hàn Thiệu Chu  sắc mặt âm trầm, Triệu Thành sợ bị Hàn Thiệu Chu đánh, đứng ở đầu giường cách Hàn Thiệu Chu một đoạn, nhưng hắn cũng không tha.

Khi Mạt Minh đi vào, hai người lập tức ngừng lại.

Triệu Thành cười nói: “Tiểu Mạt đến rồi, Lão Hàn kia giao cho em”.

Mạt Minh đến gần, Hàn Thiệu Chu phát hiện Mạt Minh lúc này vẻ mặt ốm yếu, trên môi không có chút máu, như thể cậu ấy đã rất sợ hãi.

Hàn Thiệu Chu duỗi tay kéo Mạt Minh xuống giường, nâng cánh tay lên, an ủi: “Đừng lo lắng, anh không sao, em xem, chỉ là bị thương nhẹ.”

Mạt Minh sững sờ liếc mắt nhìn Hàn Thiệu Chu, tay được quấn đầy băng gạc, thất thần gật gật đầu.

Khi Triệu Thành chuẩn bị rời khỏi phòng, hắn nhìn thấy Dương Quan và bạn gái xuất hiện ở cửa phòng bệnh, trên tay cầm một giỏ trái cây bắt mắt và một bó hoa lớn.

“Anh Hàn, anh không sao chứ?”

Dương Quan nhìn Hàn Thiệu Chu, giống như nhìn thấy người thân của mình, anh và Thẩm Hi Hi cố gắng chờ Tần Hựu và mọi người rời khỏi mới đi lại đây.

Triệu Thành nhìn bó hoa cẩm chướng lớn trong tay Thẩm Hi Hi cười nói: “Đêm nay thật trọng đại, thật là động lòng người, người không biết còn tưởng Lão Hàn bị bệnh nặng”.

“Anh Triệu, sao anh có thể nói như vậy. Ừm, em vẫn luôn coi anh Hàn như anh ruột của mình.”

Dương Quan nghiêm túc nói xong liền kéo bạn gái phía sau ra đằng trước: “Anh Hàn, đây là bạn gái của em, Hi Hi”.

“Em chào anh Hàn.” Thẩm Hi Hi ngoan ngoãn nói, đưa bó hoa về phía trước.

Lúc trước Triệu Thành đã đề cập đến Thẩm Hi Hi này với Hàn Thiệu Chu, Hàn Thiệu Chu biết người phụ nữ này là em họ của Văn Từ, gật đầu đáp lại, sau đó đưa tay ra vỗ nhẹ vào eo Mạt Minh, người đang đứng cạnh giường, Mạt Minh tiến lên giúp hắn cầm lấy bó hoa Thẩm Hi Hi đưa đến, cậu quay đầu lại và đặt bó hoa ở trên bàn đầu giường.

Thẩm Hi Hi chú ý đến động tác tay của Hàn Thiệu Chu, không khỏi không mím chặt môi.

“Đi mua bữa tối cho anh” Hàn Thiệu Chu nói với Mạt Minh, “Từ khi xuống máy bay anh chưa ăn gì.” 

Mạt Minh ngoan ngoãn gật đầu, vừa định đi ra khỏi phòng, Thẩm Hi Hi đột nhiên nhiệt tình nói. “Anh Tiểu Mạt, để em đi cùng anh, anh Dương, anh ở lại chăm sóc anh Hàn, em đi theo anh Tiểu Mạt mua đồ ăn”.

Thẩm Hi Hi không để cho mọi người có cơ hội phản ứng lại, nhanh chóng đến cửa phòng, vươn tay nắm lấy cánh tay Mạt Minh, ngọt ngào cười nói: “Anh Tiểu Mạt, đi thôi.”

Mạt Minh ngượng ngùng cười cười, nhẹ nhàng rút cánh tay lại.

Triệu Thành không rời đi, mà khoanh tay ngồi xuống đầu giường của Hàn Thiệu Chu.

“Anh Hàn, anh có bị thương nặng không?” Dương Quan quan tâm hỏi, sự quan tâm của hắn ta là thật lòng, dù sao Hàn Thiệu Chu luôn chiếu cố hắn.

Sau khi nói vài câu vô nghĩa, Hàn Thiệu Chu không khách khí mà nói thẳng: “Nếu em không có việc gì thì hãy quay về đi. Gọi cả bạn gái của em nữa. Đừng để em ấy đi theo Mạt Minh rồi quay lại đây…”

Dương Quan do dự vài giây, nghiêm nghị nói: “Anh Hàn, anh biết không? Hi Hi nói với em rằng anh họ của cô ấy đã ly hôn.”

Sớm được nghe màn kịch từ Triệu Thành, Hàn Thiệu Chu khá bình tĩnh: “Cho nên?”

Dương Quan nghẹn ngào: “Nghe nói anh Văn Từ chuẩn bị trở về Xuyên Hải.”

“Vậy thì sao?”

Dương Quan không ngờ Hàn Thiệu Chu lại bình tĩnh như vậy, một lúc lâu sau mới cắn môi nói: “Anh Hàn, thật ra là em, em muốn nhờ anh giúp em… Bạn gái của em là Hi Hi, cô ấy…”

Hàn Thiệu Chu không thể chịu được sự kéo dài của Dương Quan, hắn nói:” Triệu Thành nói cho anh biết, bạn gái của em muốn tiến vào Tinh Từ phải không?”

Dương Quan gật đầu và lo lắng nói:”Chuyện đó… ” 

“Anh không thể trực tiếp can thiệp vào chuyện của Tinh Từ, nhưng nếu bạn gái của em đáp ứng điều kiện tiêu chuẩn của Tinh Từ, Tinh Từ sẽ ký kết. “

” Cái này, cái này… Không phải là em muốn mượn anh Hàn ra mặt sao” Dương Quan nài nỉ, “Hầu hết người của Tinh Từ đều là người của Hàn gia, chỉ cần một cuộc điện thoại của anh Hàn…”

“Anh đã nói, mấy năm nay anh không tham gia vào nội bộ của Tinh Từ”.

“Không phải Mạt Minh cũng dựa vào quan hệ của anh Hàn đi”, Dương Quan nhỏ giọng nói “Sao không thể giúp Hi Hi, cô ấy là em họ của Văn Từ”.

“Kéo giúp tôi Tiểu Dương ra bên ngoài” Hàn Thiệu Chu nhìn về phía Triệu Thành nói, “Trợ lý của tôi vẫn ở bên ngoài, bảo hắn chuyển tôi đến phòng bệnh VIP”.

Hắn thật sự không muốn chút nữa ăn một bữa cơm với Mạt Minh mà còn bị làm phiền.

“Được rồi.” Triệu Thành tiến lên túm cổ Tiểu Dương lôi ra ngoài, “Cậu đúng là đồ ngốc, chỉ cần tôi có một chút đầu óc cũng sẽ không để  cho nhiều phụ nữ làm bàn đạp như vậy.”

Bị lôi ra khỏi phòng, Dương Quan sắc mặt phức tạp hỏi Triệu Thành: “Anh Triệu, anh Hàn bây giờ còn thích anh Văn Từ không?”

“Cậu hỏi tôi làm gì, đi mà hỏi Lão Hàn ấy”.

“Sao em dám, nhưng lúc nãy ở trên đường em nghe Hi Hi nói…” Dương Quan đè nén âm thanh, “Sở dĩ anh Hàn và Mạt Minh ở bên nhau, là vì anh Hàn coi Mạt Minh là thế thân của anh Văn Từ. Anh có hiểu thế thân nghĩa là gì không?”

” Ồ, bạn gái của cậu rất thông minh, nếu cô ta nhìn thấy điều này, tại sao cô ta không nhờ anh họ cô ấy đến nhờ Lão Hàn giúp đỡ?”

“Cô ấy là em họ của Văn Từ, còn phải để anh Văn Từ tự mình đến sao? Không ngờ anh Hàn lại nhẫn tâm như vậy, biết rõ Hi Hi là em họ của anh Văn Từ, vậy mà còn không hiểu nhân tình. Anh ấy làm như vậy, nếu Hi Hi đến nói cho Văn Từ biết, không phải người thiệt chính là anh Hàn sao?”

“Đúng”  Triệu Thành vỗ nhẹ vai Dương Quan,” Năm đó thực sự là Lão Hàn sai, theo đuổi người ta quá hèn mọn, nên bây giờ ai cũng có thể coi thường cậu ấy”.

“Em không có ý đó, anh Triệu, anh đừng hiểu sai ý em”.

“Cậu không nghĩ, nhưng bạn gái cậu nghĩ”.

———————

Từ khu bệnh nhân đến cổng viện còn cách một đoạn đường.

Mạt Minh định đi siêu thị nhỏ  trong bệnh viện để mua một thứ gì đó, nơi đó hẳn có trứng luộc và trà nóng, hẳn cháo vẫn còn dư lại từ buổi sáng.

“Anh không phải muốn mua thức ăn ở siêu thị nhỏ này để đối phó với anh Hàn chứ?” nhìn thấy Mạt Minh hướng về siêu thị nhỏ, Thẩm Hi Hi không nhịn được nói, “Anh đối với anh Hàn cũng quá có lệ đi”.

Mạt Minh sửng sốt trước những lời nói của Thẩm Hi Hi.

“Bên ngoài bệnh viện có nhiều nhà hàng như vậy, anh không thể mua một chút đồ ăn sạch sẽ và bổ dưỡng sao? Ở siêu thị này làm gì có đồ tốt?”

Thẩm Hi Hi lời lẽ chính đáng nói, Mạt Minh nghĩ đến thương tích ở trên người Hàn Thiệu Chu không khỏi nhíu mày…Thật đúng là cũng nên ăn đồ ăn bổ dưỡng.

Mạt Minh nghiêm túc tiếp thu chỗ sai, gật đầu, xoay người đi về phía cổng bệnh viện.

Thẩm Hi Hi tiếp tục đi theo Mạt Minh, cô một đường quan sát Mạt Minh, cảm thấy Mạt Minh không có gì đặc biệt ngoại trừ khuôn mặt đẹp, nhìn không có cá tính, cũng không giống một người khôn khéo.

“Anh Tiểu Mạt…” đi được một đoạn đường ngắn, Thẩm Hi Hi không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Anh có biết anh họ của em không?”