Edit: ji
[Chu Tự…]
—–ooo—–
Một bài vừa đàn vừa hát xong, cái đầu ba bốn lần bị Mạt Minh đẩy trở về.
Mạt Minh cũng hoàn toàn tin, một người đàn ông như Hàn Thiệu Chu, trốn tránh coi như không nhìn thấy là không có khả năng.
Anh còn rất nhiều việc phải làm, không thể vì sự theo đuổi của Hàn Thiệu Chu mà trốn tránh, chưa kể anh không phải không có khả năng đối phó với người đàn ông này.
“Tiểu Mạt lão sư đàn thật giỏi.” Hàn Thiệu Chu dựa hẳn bờ vai vào một bên cánh tay Mạt Minh, chân thành thỉnh cầu: “Lão sư có thể nhận học sinh không? Có thể tính tiền theo giờ”.
Mạt Minh cúi đầy gảy đàn ghi-ta, mắt cũng không buồn nhìn: “Anh không có thiên phú”.
Hàn Thiệu Chu cười khẽ:“ Thật muốn biết thực lực của lão sư”
Mạt Minh liếc mắt một cái:” Anh cảm thấy mình thật hài hước sao? “
Hàn Thiệu Chu lập tức thu hồi nụ cười, cúi đầu:” Không”.
Anh đưa cây đàn cho Hàn Thiệu Chu, vỗ cát trên cẳng chân của mình.
Hàn Thiệu Chu tưởng Mạt Minh đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng Mạt Minh vẫn ngồi ở bên cạnh hắn, hai chân khoanh lại, hai tay đặt ở đầu gối, nhìn ra biển phía xa.
“Quê của tôi ở một huyện nhỏ cách đây hàng ngàn cây số.” Mạt Minh chậm rãi nói: “Thật vất vả mới rời khỏi nơi đó, không ngờ bây giờ anh lại ép tôi phải chuyển về.”
Hàn Thiệu Chu bị lời nói của Mạt Minh làm cho hoảng sợ: “Anh đâu có ép em đâu?”
“Anh theo tôi mấy ngàn cây số đến tận đảo Bỉ Khâu, cái này vẫn còn chưa tính là ép tôi? “
“Vậy về sau cho em…”
“Dùng quyền lực trong tay anh để tạo ra lợi ích cho tôi sao?” Mạt Minh nói tiếp: “Tôi cũng không nghĩ sẽ nhận của anh, vì cũng không có cái gì đồng giá mà trao đổi.
Tôi có tư cách gì mà tiếp nhận lợi ích của anh?”
“…Cái này là anh tự nguyện”.
“Đây chỉ là ý muốn của một mình anh.”
Hàn Thiệu Chu hai mắt sáng ngời, trước đó hắn chỉ theo đuổi Văn Từ, cho dù những năm đó Văn Từ không đáp lại tình cảm của hắn, nhưng vẫn đồng ý làm bạn, chấp nhận những lợi ích mà hắn mang lại.
Hắn cho rằng bình thường theo đuổi tình cảm chính là hình thức như vậy.
“Nhưng anh thích em, lại không thể cái gì cũng không làm.
Lỡ như để người khác giành mất trước thì phải làm sao bây giờ?”
Mạt Minh bình thản nói: “Anh có bao nhiêu thời gian cùng tôi nháo, tôi có thể đi vòng quanh trái đất này trốn tránh anh, anh có thời gian để theo đuổi tôi không?”
Hàn Thiệu Chu nhìn Mạt Minh, khẽ nói: “Vậy anh sẽ nghe lời em, chỉ cần em đừng làm cho anh buông tay”.
“Nếu anh có thể kìm nén không gặp tôi hai năm, hơn nữa hai năm sau tình cảm với tôi vẫn như thế này…” Mạt Minh chậm rãi nói ra suy nghĩ trong đầu: “Vậy khi đó chúng ta có thể thử lại…”
Hàn Thiệu Chu cười khổ: “Em là muốn dùng cách này để tống cổ anh đi sao? Không nhắc đến anh như thế nào, qua hai năm, có lẽ em cũng đã quên tôi rồi”.
“Vậy anh cảm thấy cứ theo đuổi kiểu như thế này thì hai năm sau anh sẽ thành công sao? “
“…”
“Sắp tới công việc của tôi sẽ rất bận rộn, không có nghĩ tới chuyện yêu đương.
”
Mạt Minh nhìn biểu tình biến hóa trên mặt Hàn Thiệu Chu, vươn tay nắm cằm Hàn Thiệu Chu, xoay mặt hắn đối diện với chính mình.
Hàn Thiệu Chu sững sờ.
“Chúng ta có thể bắt đầu làm bạn, tôi cho phép anh trên mạng gửi bất kì tin nhắn nào.” Mạt Minh tiến lại gần hắn nhẹ nhàng nói: “Chúng ta hãy cho nhau thời gian để nhận ra tình cảm của chính mình”.
Hiển nhiên là hắn không muốn tiếp nhận lời hẹn ước hai năm này, Hàn Thiệu Chu ánh mắt lặng lẽ nhìn mặt Mạt Minh rồi quay đi.
Mạt Minh hai hai tay ôm mặt hắn, ngón tay gắt gao giữ chặt đầu hắn, khuôn mặt Hàn Thiệu Chu gần như biến dạng, ánh mắt lại bị áp bức quay trở lại nhìn Mạt Minh.
“Anh Hàn, đáp ứng em được không?”
“Hai năm quá dài.” Hàn Thiệu Chu nghiêm túc nói: “Hai tuần, bé ngoan.”
“…”
Nhìn sắc mặt Mạt Minh đột nhiên trầm xuống, Hàn Thiệu Chu lại sửa lời: “Hai tháng.”
Mạt Minh vô cảm nhìn hắn.
Hàn Thiệu Chu cảm thấy khó chịu, hắn ôm eo Mạt Minh, đem người đè xuống bãi cát mềm mại.
“Nửa năm, không thể dài hơn, đây là cực hạn của anh”.
Hàn Thiệu Chu chôn mặt vào cổ Mạt Minh, vừa mơ hồ vừa uất ức nói: “Anh hứa sẽ biến mất trước mặt em nửa năm, nửa năm sẽ không làm cái gì khiến em chán ghét.
“Một năm.”
“Nửa năm.”
Mạt Minh nhắm mắt lại: “Tôi biết anh vẫn là muốn ép tôi rời khỏi Xuyên Hải.”
Hàn Thiệu Chu không thể tiếp thu được lời nói, cảm thấy như thể hắn chính là một kẻ độc tài áp bức người khác: “Tuyệt đối không có.”
“Vậy thì coi như anh đã đồng ý rồi…”.
Hoàng hôn chìm vào biển rộng, bầu trời hoàn toàn tối đen.
Mơ màng hồ đồ, Hàn Thiệu Chu cảm thấy mình đang bị lừa.
Trở lại phòng khách sạn, hắn nhận thức muộn màng rằng hắn phải giữ khoảng cách với Mạt Minh trong một năm, sau đó mới đến chuyện Mạt Minh suy xét hắn có thể trở thành bạn trai.
Đây hiển nhiên là việc làm qua loa, có lệ, tên nhóc này đang muốn dùng thời gian để làm nhạt nhòa mối quan hệ giữa hai người, căn bản đây chính là kịch bản.
Nhưng mà, hắn đã đáp ứng rồi.
Chạng vạng trên bờ biển, Mạt Minh rũ mắt xuống, nhướng mày mím môi, lộ ra vẻ mặt chịu đựng khiến hắn không thể chống đỡ nổi, như là phải chịu ấm ức trong suốt ba năm, khiến hắn triệt để đáp ứng.
Hàn Thiệu Chu hút một điếu thuốc, dựa vào ban công trầm tư.
Vẫn còn tốt.
Kìm nén một năm rồi ôm vợ về nhà.
Cũng đáng.
Trên điện thoại, Hàn Thiệu Chu một lần nữa yêu cầu kết bạn tốt với Mạt Minh.
Mạt Minh cũng giữ đúng lời hứa, chấp nhận yêu cầu.
[Hàn Thiệu Chu]: Anh sáng mai sẽ trở về.
[Hàn Thiệu Chu]: Một năm mà thôi, chỉ là cái chớp mắt khi thực sự bận rộn.
[Hàn Thiệu Chu]: Em cho rằng là đang lừa dối anh, kỳ thật cũng chính là em đào hố cho mình.
Mạt Minh không trả lời, Hàn Thiệu Chu cũng không thèm để ý, hắn biết lý do một năm chỉ là cái cớ để Mạt Minh đuổi hắn đi, có lẽ anh tin rằng tách ra một năm có thể khiến mình hoàn toàn hết hi vọng…Nhưng hắn hiện tại rất tò mò, một năm sau nếu hắn vẫn kiên định như cũ đứng trước mặt Mạt Minh, tên nhóc này sẽ có phản ứng gì?
Hàn Thiệu Chu thực sự đã rời khách sạn vào sáng hôm sau, gấp không chờ nổi muốn bấm đồng hồ tính giờ, đi qua phòng của Mạt Minh, nhịn xuống không đi gõ cửa từ biệt, chỉ gửi hai tin nhắn.
[Hàn Thiệu Chu]: Anh đi đây bé ngoan, một năm sau cưới em vào Hàn gia.
Mạt Minh nhận được tin nhắn ngay, sớm nay anh đã rời giường ngồi trên ban công đọc sách, chỉ nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.
Đương nhiên anh biết Hàn Thiệu Chu không thể nhịn quá được một năm.
Nhưng anh chỉ cần một cái thái độ “tra” với Hàn Thiệu Chu như vậy, một lần có lệ, hai lần lừa gạt, vẫn luôn như vậy, thì sớm hay muộn người đàn ông này sẽ mất hết kiên nhẫn.
Hơn nữa, Hàn Thiệu Chu với người được gọi là mối tình đầu, để hắn khổ sở cũng là một cái thử thách.
Ngay sau khi Hàn Thiệu Chu rời đi không lâu, Mạt Minh nhận được một chiếc hộp nhỏ bằng vải nỉ màu xanh lam từ quầy lễ tân của khách sạn, nói rằng một người tên Hàn tiên sinh trước khi rời đi đã dặn dò bọn họ chuyển giúp.
Bên trong hộp là một chiếc nhẫn được làm bằng bạch kim với những viên kim cương vụn màu xanh lam.
Liếc một cái Mạt Minh đã nhận ra, đây là chiếc nhẫn cùng một đôi mà Hàn Thiệu Chu đã đưa cho anh trước đó, chiếc còn lại có lẽ vẫn còn trên tay hắn.
Điện thoại lại nhận được một tin nhắn khác của Hàn Thiệu Chu.
[Hàn Thiệu Chu]: Dù không thích, một năm sau hãy trả lại anh.
Đặt chế độ tin nhắn không làm phiền trong một năm, Mạt Minh đóng nắp hộp nhung lại, tùy tiện ném vào vali hành lý.
Ngày hôm sau, Mạt Minh cũng trở về Xuyên Hải, trưa hôm đó liền đến chỗ Cao Sâm đón Tiểu Hàm, mua đồ ăn cho chó và đồ ăn vặt cho Cà Phê của Cao Sâm.
Tiểu Hàm rất hòa hợp với Cà Phê, ăn ngon uống đủ cả tuần, mắt thấy lại mập hơn một vòng, nhưng nó cũng không lưu luyến nơi này, khi Mạt Minh bế lên, vui vẻ hướng ngực Mạt Minh làm nũng.
Cao Sâm đưa ra lời mời muốn cảm ơn vì chuyện lần trước, nhưng Mạt Minh uyển chuyển từ chối.
“Thời gian này anh đã chăm sóc cho Tiểu Hàm, cũng coi như cảm ơn chuyện lần trước, cho nên anh Cao sau này không cần cảm thấy nợ tôi bất kì cái gì”.
Mạt Minh khách khí nói, Cao Sâm lờ mờ cảm nhận Mạt Minh đối với mình rất xa cách, hắn bỗng nhiên có cảm giác anh để Tiểu Hàm ở đây chăm sóc, chính là muốn để mình trả hết ân tình trước đó.
Dường như so với lần đầu gặp mặt còn không…đủ tin tưởng.
Cao Sâm nhìn Mạt Minh, con ngươi màu hổ phách của hắn lộ ra một chút phức tạp: “Chuyện Văn Từ và cậu trước đây, tôi xin lỗi vì đã không chủ động đứng ra giúp cậu”.
Bức ảnh kia tuy hắn bị làm mờ mặt, nhưng cũng không khó nhận ra đó chính là hắn.
Hắn biết là Văn Từ biết bơi, nếu lúc trước đứng ra có thể dễ dàng giúp Mạt Minh nghịch chuyển dư luận, nhưng hắn từ đầu đến cuối chưa từng nói một lời, hắn hiển nhiên không đủ tư cách làm bạn của Mạt Minh.
Mạt Minh chỉ cười nhạt: “Anh Cao không có nghĩa vụ giúp tôi, cho nên không cần xin lỗi.”
Cao Sâm do dự một lúc, nhưng cuối cùng anh chỉ mỉm cười gật đầu.
Quả thực không có nghĩa vụ gì, nhưng cũng chính vì nguyên nhân cái gì cũng chưa làm nên hắn mới hoàn toàn mất đi tư cách được Mạt Minh tín nhiệm.
Mạt Minh đem Tiểu Hàm bỏ vào trong túi thú cưng, lúc chuẩn bị rời đi, Cao Sâm như nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Còn có ai biết chuyện của cậu và Chu Tự không?”
Mạt Minh khẽ cau mày.
“Có lẽ sẽ có người điều tra cậu”, Cao Sâm nói: “Một khi biết rõ quan hệ giữa cậu và Chu Tự, Hàn Thiệu Chu chắc chắn sẽ bị liên lụy vào, tôi lo lắng…”
“Có người hỏi anh chuyện gì sao?” Mạt Minh nhẹ giọng ngắt lời, ánh mắt lạnh lùng: “Anh đang ám chỉ chứ không muốn nói rõ ràng, cho nên là Văn Từ?”
Cao Sâm rũ mi xuống, không nói gì.
Hắn không nhắc đến Chu Tự một lần nào với Văn Từ, nhưng lúc trước câu “Mạt Minh chưa bao giờ thích Hàn Thiệu Chu” đủ để trở thành manh mối trong tay Văn Từ.
“Chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của tôi, anh ta làm gì cũng không liên quan đến tôi.” Mạt Minh nhẹ nhàng mở cửa, “Tôi hi vọng anh ta là người có chừng mực…”
————————–
Đêm dài, cuối cùng Văn Từ cũng nhận được tin nhắn từ Thẩm Hi Hi.
[Hi Hi]: Mạt Minh làm hại Hạ Thanh là vì Chu Tự, đây là người cùng hợp tác với Cao Sâm.
[Hi Hi]: Sau hai chai rượu Hạ Thanh mới nói, nhưng nói rất mơ hồ, cuối cùng hắn chỉ nói hắn ta không xứng đáng.
Thẩm Hi Hi rất lo lắng, nói không rõ, đặc biệt còn gửi một đoạn tin nhắn thoại rất dài.
Văn Từ hơi híp mắt lại.
Trong khoảng thời gian này, bắt đầu điều tra đối với Mạt Minh, hắn bắt đầu điều tra từ truyền thông Hồng Một.
Người tung tin về Hạ Thanh trên mạng có lẽ là Mạt Minh, nhưng sự thật ngày hôm đó tất cả những người liên quan đều ngậm miệng lại, cuối cùng đã mua chuộc được trợ lý cũ của Hạ Thanh mới biết được tin tức này.
Kỳ thật chuyện này trong giới vẫn âm thầm đồn thổi, chỉ là việc đồn thổi này tin tức loạn không đếm xuể, khiến chuyện này thật giả lẫn lộn rồi dần dần biến mất.
Sau đó lại ở trên mạng nhớ lại toàn bộ quá trình Hạ Thanh rơi xuống, Văn Từ chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nếu mọi thứ đều do Mạt Minh bày mưu tính kế, thì người đàn ông này hẳn không chỉ có hai khuôn mặt.
Chu Tự…
Văn Từ thầm mặc niệm cái tên này trong lòng, hắn đối với người đàn ông này cũng không xa lạ gì.
Hồi đó, vì Cao Sâm, hắn cũng thường gặp Chu Tự, tuy không tính là tình bạn thân thiết, nhưng Cao Sâm và Chu Tự giao lưu trong vòng quá nhiều.
Hắn cùng Cao Sâm ở bên nhau tự nhiên cũng biết về Chu Tự khá nhiều, chỉ là chưa từng nghe Chu Tự nói có người bạn nào tên Mạt Minh.
Là fan sao?
Văn Từ nhanh chóng phủ nhận trong lòng, thân phận fan này không đủ để Mạt Minh vì Chu Tự mà làm đến mức này.
Cho nên…
—————-
Tác giả có lời muốn nói: Hai chương nữa sẽ tiết lộ chân tướng..