Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 36




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hot search gây chú ý nhất là một bộ ảnh mới nhất do tạp chí đàn ông hàng đầu trong nước “Fashion New Men” phát hành. Trong bộ ảnh mang hai phong cách. Bộ âu phục màu đen quý phái và trang trọng cùng với phong cách áo sơ mi trắng và quần jean tựa vào gốc cây mang hơi thở tươi mới và đẹp trai.

Phía dưới là một đám fan đang gào thét chói tai.

[Ahhhhh! Đệ nhất mỹ nhân châu Á!(*) 】

(*) Còn một đoạn nữa mà tôi không có hiểu nó nói gì nên tôi cắt luôn òi.

【Trời ạ so với ba năm trước còn đẹp trai hơn! Anh Hàn, qua liếm ngay đi!】

【Tôi rốt cuộc cũng đã hiểu được năm đó Hàn tổng điên cuồng theo đuổi Văn Từ những sáu bảy năm, nếu là tôi tôi cũng theo đuổi, táng gia bại sản tôi cũng theo đuổi.】

【Tôi đối với Cao Sâm không có cảm tình, hiện tại tôi hận hắn, tại sao không trân trọng Văn Từ?】

【Xem không hiểu bình luận ở đây, lão nương đã ngắm qua vô số người đàn ông. Gương mặt này của Văn Từ chỉ ở mức khá. Việc chỉnh sửa photoshop khiến mọi thứ trở nên tuyệt vời hơn.] {Nhận xét của bạn đã bị xóa}

[Đừng đánh mất kỹ năng diễn xuất của bạn, hãy xứng đáng với nguồn tài nguyên tốt của bạn] {Nhận xét của bạn đã bị xóa}

[Thật tuyệt khi có anh tham gia chương trình giải trí, mong chờ được nhìn thấy hình ảnh đầu tiên!】

[Văn Từ quay trở lại Tinh Từ] [Văn Từ quay trở lại] [Fashion Freshman Văn Từ] và các chủ đề khác, chiếm vị trí top hot search cả ngày, thậm chí tên của Cao Sâm còn lên hot search lần nữa, lần này chửi rủa và phê phán so với lần trước còn nhiều hơn, đại ý là nói anh đã thất bại trong tình yêu và sự theo đuổi Văn Từ năm đó.

Sáu giờ tối, ê – kíp chương trình “Truy tìm mật thất” tranh thủ cơ hội nhảy vào, chính thức công bố dàn khách mời tham gia ghi hình tập đầu tiên của mùa giải mới.

Khách mời cố định ban đầu là năm người, mỗi kì mời bốn khách mời không cố định. Vì Hạ Thanh rút lui, khách mời cố định đã trở thành bốn. Để duy trì số lượng chín khách mỗi kỳ, số lượng khách mời không cố định trong kỳ này đã tăng lên tới năm người.

Trên một tấm poster toàn khách mời, Văn Từ chiếm vị trí C (center) một cách đầy ấn tượng.

Nhưng mà lại gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi giữa các cư dân mạng không phải là việc Văn Từ tham gia “Truy tìm mật thất” mà là Mạt Minh, người đứng ở hàng cuối cùng trong tấm poster. Anh ấy mặc một chiếc áo len cổ lọ bằng vải lanh, như thể lấy từ ảnh chụp hộ chiếu, gương mặt ngoan ngoãn, ít nói, bộ dáng không tranh với đời. Trên poster, những người khác khoanh tay trước ngực, chống cằm để thể hiện sự lạnh lùng, kéo thắt cà vạt để thể hiện sự thâm trầm, hoặc nghiêng đầu để trông dễ thương, so với mọi người thì Mạt Minh trông có vẻ an tĩnh nhưng lại rất gây chú ý.

Khu vực bình luận đã bùng nổ!

[Dì Tây Nam đang nghĩ gì vậy a a a a a? Người không có khả năng pha sữa cho anh cả mới trở lại của tôi! Anh ấy sẽ hút khô anh trai của tôi! (—.—)

【 Mạt Minh này cũng rất thực lực, bộ phim cổ trang trước đây của anh ấy khá nổi tiếng, nhưng công ty không nhân cơ hội cho anh ấy marketing thôi. 】

【 Có tin đồn trên mạng rằng Anh Hàn và Mạt Minh đã chia tay, thật hay giả a】

【Không ở bên nhau không phải là tốt sao? Kẻ có tiền ngủ với diễn viên không thể gọi là ở bên nhau. Trên lầu cậu nghĩ lại đi, Hàn tổng theo đuổi Văn Từ sáu năm, lại ba năm với một người là thế thân của Văn Từ, trong lòng anh ấy chân chính thích ai không phải quá rõ ràng sao? Bằng không Mạt Minh đã sớm hồng. 】

【Cảm thấy kỳ lạ. Mặc dù Hàn Tổng giàu có quyền lực, nhưng đối với Mạt Minh cũng không có nhiều lợi ích. Tại sao Mạt Minh vẫn có thể ở bên cạnh Hàn tổng lâu như vậy? Với người như anh ta, muốn tìm một người bạn trai hào phóng giàu có không hề khó, tại sao lại cứ khăng khăng một mực đi theo người coi mình là thế thân?. 】

【Tôi sung sướng trước sự thật, muốn thay thế vị trí của Văn Từ trong lòng anh Hàn, kết quả còn chưa thành công Văn Từ đã trở lại.】

[Bình luận khu đi ra từ chỗ nào mà hạ thấp Mạt Minh? Mạt Minh ra mắt một năm đã có thể bắt kịp ai đó trong hơn một ngày. Tôi đứng về phái mỹ nam thực lực. Chương trình tạp kỹ ai treo, ai đánh còn chưa biết được đâu!】

Lúc Mạt Minh nhận được cuộc gọi từ Tiểu Song, anh đang chơi với Tiểu Hàm trong cửa hàng thú cưng bên ngoài tiểu khu. Mấy ngày nay cứ có thời gian là anh lại qua, cùng với chủ cửa hàng thú cưng đã trở nên thân thiết.

Tiểu Hàm đang hồi phục tốt, vết thương trên mí mắt đã đóng vảy và bong ra, ban đầu thân hình gầy guộc giờ đã mượt mà tròn trịa, mỗi khi Mạt Minh tới anh sẽ ôm nó ra khỏi lồng và cột dây vào bồn hoa nhỏ trước cửa hàng thú cưng, đi quanh một vòng. Cún con bây giờ rất thích đi dạo, đặc biệt là khi đi qua người bảo vệ đã đá hắn trước đó, ngẩng đầu rồi lùi lại, đầy mặt viết chữ ta đã có ba ba ai dám đụng đến ta.

Mạt Minh vẫn là thích chọc vào mũi của nó, nói nó xấu xấu và nói với nó liệu nó có thể đi cùng với anh trong mấy chục năm nữa hay không.

Mạt Minh ôm Tiểu Hàm bỏ vào trong tiệm lồng sắt, nghiêng đầu dùng bả vai kẹp di động nghe Tiểu Song nói chuyện về《Truy tìm mật thất》

Thời gian vào thứ bảy tuần sau, buổi ghi hình kéo dài ba ngày sẽ diễn ra tại thành phố T, nơi ăn ở sẽ do nhóm chương trình sắp xếp.

“Còn có, Nam tỷ muốn anh Mạt ngày mai tới công ty một chuyến. Chị ấy muốn nói với anh về kế hoạch làm việc tiếp theo của anh.”

“Anh biết ý của chị ấy, em thay anh chuyển lời cảm ơn đến chị Nam, nhưng không cần.”

Đầu kia Tiểu Song im lặng một lúc lâu, có thể nghe thấy giọng nói đầy bực bội:” Anh Mạt, anh không định bỏ showbiz sau khi ghi hình chương trình tạp kỹ sao? Là vì ​​Hàn… “

“Tiểu Song. ” Mạt Minh nhẹ giọng chặn lại: “Tập trung vào công việc, đừng nghĩ lung tung.”

Mạt Minh vừa mới cúp điện thoại với Tiểu Song, liền nghe thấy chủ cửa hàng đến trước cửa tiệm chào hỏi: “Tiểu Cao đến rồi, lần này cậu cần gì? “

Chủ cửa hàng coi ai cũng nhỏ tuổi hơn mình, đều thêm trước tên của họ chữ Tiểu, coi mình như chị cả, Cao Sâm trước đây chỉ đến có hai lần, chỉ một lần đã không chút khách khí vạch trần thân phận.

Cao Sâm vừa đi từ ngoài về, về căn hộ của mình tiện thể ghé qua đây, anh mặc chiếc áo khoác màu xám sẫm, dáng người cao gầy, nhìn thấy có người trong cửa hàng nên không cởi khẩu trang, mở miệng nói với bà chủ muốn mua một sợi dây xích chó từ cửa hàng.

Mạt Minh nghe được thanh âm, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Khẩu trang của anh kéo xuống dưới cằm, khi anh quay đầu lại, toàn bộ khuôn mặt của anh đã lọt vào tầm mắt của Cao Sâm mà không hề chuẩn bị trước.

Cao Sâm hơi giật mình: “Mạt Minh?”

Sắc trời dần dần tối, hai người ra khỏi cửa hàng thú cưng, cùng đi trên một con đường.

Lần trước gặp ở đoàn kịch Đại Dương, ngoại trừ cảm giác quen mắt, Cao Sâm không biết gì về Mạt Minh, mấy năm nay anh dốc sức sáng tác, hầu như không chú ý đến giới giải trí trong nước. Tận đến mấy ngày trước mới vô tình nhìn thấy tin tức của Mạt Minh ở trên mạng, biết được đây không phải là tên nghệ danh mà là tên thật, Mạt Minh.

“Trước đây tôi còn băn khoăn không biết có thể gặp lại cậu thì phải đến đoàn kịch của lão sư hay không”. Giọng nói của Cao Sâm rất lịch sự, tạo cho người ta một cảm giác hơi lạnh lùng nhưng rất thành khẩn và chân thật.

Mạt Minh khẽ nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Lời khuyên của cậu ngày hôm đó rất có ích đối với tôi. Sau khi trở về tôi suy nghĩ rất nhiều, hiện giờ rốt cuộc cảm thấy bản thân mình đã buông xuống những chấp niệm không cần thiết. Tôi nghĩ tôi nên bày tỏ lòng biết ơn với cậu. “

Mạt Minh không khách sáo, khẽ gật đầu:” Nếu như thế này thì quá tốt.”

Hai người sống ở hai căn hộ ở hai chung cư khác nhau. Đến chỗ ngã rẽ chuẩn bị tách ra.

Mạt Minh gật đầu chào tạm biệt Cao Sâm, xoay người chuẩn bị rời đi, Cao Sâm gọi anh lại.

“Tôi mạo muội hỏi một chút” Vẻ mặt Cao Sâm trở nên phức tạp, khóe môi mím chặt, hồi lâu mới nói, “Cậu có muốn là người đầu tiên nghe ca khúc mới của tôi không? Tôi không có ý gì khác. Tôi chỉ muốn nghe phản hồi từ một người nghe bình thường, những nhân viên công tác và bạn bè xung quanh tôi, tôi lo rằng họ không thể đưa ra đánh giá khách quan.”

“Tôi nghe cũng không hiểu.” Mạt Minh thành thật trả lời.

“Ca khúc của bản thân chung quy là để tặng cho công chúng, tác phẩm của tôi hướng đến tất cả mọi người, đều không phải cái gì cao siêu khó hiểu đòi hỏi phải hiểu biết về sáng tác nghệ thuật.” Cao Sâm ánh mắt bình thản như nước: “Nếu cái này làm cho cậu cảm thấy không thoải mái, tôi xin lỗi, nhưng vẫn rất cảm ơn vì những gì cậu đã nói ngày hôm đó. “

Mạt Minh nhìn Cao Sâm. Anh đã từng nghe Chu Tự nói với anh Cao Sâm là một tài năng âm nhạc cao ngạo và lạnh lùng. Anh luôn luôn không thích người khác tham gia hoặc khoa tay múa chân với tác phẩm của mình. Điều duy nhất có thể khiến anh ấy cúi đầu trước khi bài hát được phát hành là sự thiếu tự tin của chính anh ấy.

“Khi nào?”

Mạt Minh nói, “Trực tiếp hay là gián tiếp?”

Cao Sâm hơi giật mình, lập tức nói: “Bất cứ lúc nào cũng được, mấy ngày nay tôi luôn có thời gian.”

“Vậy bây giờ đi.” Mạt Minh khẽ mỉm cười, “Anh trở về lấy cây đàn của mình, chúng ta đi đến công viên phía sau tiểu khu, anh chơi đàn và hát, tôi nghe.”

Mấy ngày liền ban đêm mây đen che mất mặt trăng, đêm nay không dễ dàng gì cả bầu trời đầy sao.

Công viên phía sau gần quảng trường, khi trời tối một nhóm người đang đi bộ xung quanh đó, thỉnh thoảng một hoặc hai nghệ sĩ đường phố ôm đàn ghi-ta hát trong đêm thanh vắng, thu hút một nhóm người dừng lại xem.

Cao Sâm đặc biệt đội mũ ngư dân (*), đeo khẩu trang đen, chỉ lộ ra một đôi mắt màu hổ phách, một bên vác túi đàn ghi-ta, dưới chân lưu loát, gặp lại Mạt Minh liền gật đầu nói cảm ơn.

(*): Mũ ngư dân

Mạt Minh đưa Cao Sâm đến một tiểu đình hóng gió nhỏ hẻo lánh trong công viên. Anh tháo khẩu trang và nói với Cao Sâm: “Trước tiên hãy đàn bài ” Con đường nhỏ “, như một phần thưởng cho việc trở thành khán giả của anh tối nay”.

Cao Sâm im lặng, cuối cùng anh nở một nụ cười hiếm hoi nói: “Được.”

Mạt Minh ngồi dựa vào bàn đá trong đình hóng gió, khoanh tay trước ngực, nhìn cảnh đêm xa xa, lặng lẽ nghe Cao Sâm đàn ” Con đường nhỏ “, đây là bài hát nổi tiếng do That Piece of Sky (Mảnh ghép của bầu trời) sáng tác. Cao Sâm viết lời. Anh cùng đồng đội là Chu Tự đã hát cùng nhau.

Thời gian trôi nhanh quá.

“Con đường nhỏ” lửa lớn năm ấy anh mới mười lăm tuổi.



“Em hẳn là nên đọc sách, thay vì sa đoạ ở nơi này.”

Thuốc lá cuộn tròn ở đầu ngón tay, hắn không chút để ý ngước mắt cười khẽ: “Đọc sách? Anh có thể đọc cho em nghe được không?”

“Được, nhưng em phải bỏ thuốc trước.” Đưa tay gỡ điếu thuốc trên đầu ngón tay của người thanh niên, nhẹ nhàng nói: “Tôi không thích mang theo học sinh hút thuốc”.

Một làn gió đêm lạnh lẽo ập đến, hồi ức bị hãm sâu bị kéo trở về.

Mạt Minh cúi đầu nhéo nhéo lông mày

“Cậu biết Chu Tự đúng không?”

Sau đàn xong bài “Con đường nhỏ” Cao Sâm ngồi trên ghế đá nhẹ giọng hỏi.

Mạt Minh buông tay, ngẩng đầu như cũ bình tĩnh nhìn phương xa: “Vì cái gì mà nói như vậy?”

Lần trước ở đoàn kịch tình cờ gặp được, sau đó biết được về Mạt Minh ở trên mạng. Anh còn tưởng rằng đó là bởi vì lông mày của Mạt Minh có một hai phần tương tự với Văn Từ, khiến cho anh có cảm giác đã từng quen biết. Nhưng giờ phút này, khi đàn lại bài hát cùng đồng đội đã mất, lại nghĩ tới đủ loại quá khứ đã qua, hình ảnh Mạt Minh đột nhiên xuất hiện trong ký ức liên quan đến Chu Tự.

“Cậu đã từng là…” Cao Sâm ngập ngừng hỏi, “Người yêu của Chu Tự?”

——-